Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 62: Chương 62: Cô làm mẹ như thế?




Cô gắp cho mỗi đứa một cái đùi gà, "Nào, chúng ta ăn thôi."

Vú Vương đành phải ngậm miệng, đúng lúc này điện thoại vang lên, bà liền đi nghe.

Mục Sơ Hàn đoạt lấy trước, "Nhất định là anh gọi, tôi nghe cho."

"Tư Viễn, là anh à?"

Nhưng đầu dây bên kia lại là giọng của Cố Bảo Bảo.

Mục Sơ Hàn nhíu mày, muốn nghe xem cô ta nói gì, liền bình tĩnh đáp một tiếng "Ừ" .

Cố Bảo Bảo tâm lực lao lực quá độ, cũng không nghe rõ được là ai, nói mau: "Tư Viễn, em xin anh, trả Nhạc Nhạc lại cho em, xin anh. . ."

Vừa nói mà cô ấy lại không nhịn được khóc.

Mục Sơ Hàn nhất thời nổi giận: "Cố Bảo Bảo, cô đang chơi cái trò gì vậy? Bản thân đã làm chuyện như thế, giờ lại tới cầu xin sự đồng tình của anh tôi? Cô cũng lắm thủ đoạn thật đấy."

Cố Bảo Bảo sửng sốt, không nghĩ tới người nghe điện là Mục Sơ Hàn, "Sơ Hàn, không phải, không phải vậy. . . Em nghe chị nói, "

Cô vừa vội vừa hoảng, "Chị chỉ cần Nhạc Nhạc, chỉ cần Nhạc Nhạc thôi, xin mấy người đừng cướp nó đi, đừng mà. . ."

Nghe tiếng khóc của cô ta, Mục Sơ Hàn chẳng biết nghĩ tới điều gì, nhãn châu chuyển động, thấp giọng nói: "Được, vậy cô mau tới biệt thự anh tôi đi, phải nhanh đấy! Bằng không anh tôi mà về, tôi cũng không giúp được cô!"

Mục Sơ Hàn lén lút mở cửa sau, một bóng dáng chạy tới, sốt ruột đi vào.

"Chờ đã!"

Cô kéo lại, thấp giọng nói: "Trong nhà có người hầu, cô định cứ thế này mà vào?"

Dưới ánh đèn mơ hồ có thể thấy được đôi mắt đầy lo lắng của Cố Bảo Bảo: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Cô đi theo tôi, " Mục Sơ Hàn đi ở phía trước, "Tôi trước tiên cầm chân người giúp việc kia!"

Hai người tới cầu thang, cô bảo Cố Bảo Bảo trốn trước, mình thì chạy vào.

Không bao lâu, người hầu liền đi ra ngoài.

Cố Bảo Bảo sợ người kia quay lại, không dám lập tức đi vào, lại nghe tiếng Mục Sơ Hàn ở cửa: "Mau vào, còn lề mề cái gì? !"

Cô vội chạy vào, nhìn khắp nơi mà không thấy bóng dáng Nhạc Nhạc.

"Ở trên lầu!" Mục Sơ Hàn đẩy cô một cái, "Cô mau lên đi, anh tôi có thể về bất cứ lúc nào đấy!"

Cô ấy dẫn Cố Bảo Bảo tới phòng đồ chơi trên lầu, trong đống đồ chơi, hai thân hình bé nhỏ chơi đến quên cả trời đất!

"Nhạc Nhạc!"

Cố Bảo Bảo kêu một tiếng, hai đứa đều quay đầu lại, một bé trong đó lập tức đứng dậy, nhào vào lòng cô.

"Nhạc Nhạc!" Mắt cô trở nên ẩm ướt, chỉ một buổi chiều mà dài như cả thế kỷ, cô ôm thật chặt Nhạc Nhạc: "Mẹ tưởng mất con rồi chứ!"

"Đi mau đi!" Mục Sơ Hàn ở một bên nói, "Bằng không sẽ mất thật đấy!"

Cố Bảo Bảo ngẩn ra, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Nhưng mà, còn chưa ra khỏi phòng, một giọng nói thanh thúy vang lên: "Mẹ!"

Cô sửng sốt, quay ra thì thấy Hoan Hoan đang ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt to tràn đầy bi thương: "Cô là mẹ của con có đúng không!"

"Cô. . ." Cô không biết trả lời như thế nào.

Nếu như nói phải, cô lại không thể ở bên cạnh bé; nếu như nói không phải, cũng chính là lừa dối.

"Mẹ!"

Hoan Hoan đi lên trước hai bước, "Mẹ muốn dẫn Nhạc Nhạc đi, có phải là không cần Hoan Hoan?"

"Hoan Hoan!" Cố Bảo Bảo đau lòng khó nhịn, ngồi xuống kéo bé vào lòng, rơi lệ: "Hoan Hoan tha thứ cho mẹ, mẹ. . . Mẹ không phải là không cần Hoan Hoan. . ."

Cô chỉ là muốn nhưng lại không thể

"Mẹ."

Hoan Hoan ôm cổ cô, bé cũng rất đau lòng.

"Đừng như vậy!"

Thấy thế, Mục Sơ Hàn vội vàng kéo bọn họ ra, cô muốn cho Cố Bảo Bảo mang Nhạc Nhạc đi, cũng không phải là muốn để Hoan Hoan cũng đi!

"Cố Bảo Bảo, rốt cuộc cô có đi hay không? Còn chần chờ nữa là không xong đâu!"

Cô giục.

Cố Bảo Bảo lau nước mắt, "Hoan Hoan, con phải ngoan, nghe lời ông nội và ba, mẹ sẽ tới thăm con, nhất định sẽ tới thăm con. . ."

Nhìn thêm lần cuối, cô cắn răng đứng dậy, chuẩn bị đi.

"Mẹ!"

Hoan Hoan òa khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhăn nhỏ, từng giọt nước mắt rơi xuống làm Cố Bảo Bảo ruột gan như đứt từng khúc.

Mà bé vừa khóc, Nhạc Nhạc trong ngực cô cũng bắt đầu rơi nước mắt.

"Tất cả đừng có khóc!"

Mục Sơ Hàn gấp đến độ giậm chân, "Không muốn đi cứ tiếp tục khóc."

Hoan Hoan nghẹn ngào nói: "Mẹ, mẹ. . . Mang Nhạc Nhạc đi thôi, Hoan Hoan sẽ ngoan ngoãn."

"Hoan Hoan. . ."

Bé còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như thế!

Tim Cố Bảo Bảo như bị đao cắt, lại không thể làm gì, chỉ có thể quyết tâm bỏ đi.

"Cám ơn em, Sơ Hàn!"

Vội vã ra cửa sau, Cố Bảo Bảo quay đầu lại nói.

Mặc dù quen nhau từ nhỏ, song hai người vẫn không hợp nhau, cô thật không ngờ, hôm nay Sơ Hàn lại giúp cô.

"Không cần cám ơn!"

Mục Sơ Hàn nhướng mày, "Tôi làm vậy cũng vì anh của tôi, tôi hi vọng cô đưa con trai mình rời khỏi đây, đừng quay lại làm phiền anh tôi nữa."

Thì ra là thế!

Nhưng cô vẫn phải nói: "Chị thật lòng cám ơn em, Sơ Hàn! Em yên tâm, chị sẽ không dây dưa với anh ấy nữa, vĩnh viễn cũng sẽ không!"

Nói xong, cô xoay người bước đi, chỉ chốc lát liền biến mất trong màn đêm.

Mục Sơ Hàn thở dài.

Cố Bảo Bảo cùng đứa bé đột nhiên xuất hiện đi rồi thì cũng không còn gì ngăn cản anh lấy Tâm Du, tất cả sẽ trở lại bình thường!

————————————————

Hoan Hoan ghé vào bệ cửa sổ nhìn mẹ với Nhạc Nhạc bỏ đi, bé lau nước mắt, chạy thật nhanh tới thư phòng ba.

Mặc dù phòng khách có điện thoại, nhưng cô cô nhất định không cho bé gọi điện cho ba, cho nên bé đành phải lén lút chạy vào thư phòng.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của ba: "Hoan Hoan? Con tới thư phòng ba làm gì vậy?"

"Ba!"

Hoan Hoan nói mau: "Không xong rồi ba ơi, mẹ lại tới dẫn Nhạc Nhạc đi rồi!"

Mục Tư Viễn đang lái xe, nghe vậy lập tức dừng xe ở ven đường, "Hoan Hoan, xảy ra chuyện gì?"

Cố Bảo Bảo làm sao có thể vào biệt thự được?

"Ba, "

Hoan Hoan nóng nảy, "Ba dẫn mẹ với Nhạc Nhạc về trước có được không ạ?" Lời thừa thãi cần gì nói nữa!

Mục Tư Viễn nhíu mày, lái xe quay về.

————————————————

Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc ra khỏi biệt thự, ngồi trên một chiếc taxi đi thẳng tới sân bay.

Lúc đi cô đã cầm hết tất cả giấy tờ tùy thân, hành lý và những thứ khác đều không cần, cô muốn lập tức rời khỏi đây!

Sự lo lắng của cô lây sang Nhạc Nhạc, cô cảm giác được người bé đang run lên.

"Nhạc Nhạc đừng sợ, "

Cô cúi xuống hôn nhẹ bé, "Mẹ cùng con quay về Mỹ, có được không?"

Mặt Nhạc Nhạc dán chặt vào ngực cô, tay nắm lấy áo cô, không có phản ứng gì cả.

Cả ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, bé nhất định rất sợ hãi.

Cố Bảo Bảo đau lòng ôm chặt bé, trong đầu bỗng thoáng hiện hình ảnh cô xem được trên ti vi, khi đó. . .

Lúc bé đứng với Mục Tư Viễn và Hoan Hoan, bé lên tiếng nói một câu: Ba, anh, con rốt cuộc tìm được hai người rồi!

"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, "

Cô nhẹ nhàng buông bé ra, hỏi: "Con có thể nói được rồi ư? Hôm nay mẹ đã nghe được con nói chuyện."

Hốt hoảng một ngày đêm, cô lại có thể quên đi chuyện quan trọng như vậy!

"Nhạc Nhạc, con nói được từ khi nào vậy, nói với mẹ có được không?"

Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái, bé nên nói cái gì đây?

Bé chỉ nói được hai câu thôi, chính là do anh trai bắt bé học cả!

Anh nói nếu bé không học được nói hai câu này, anh sẽ không để ý tới bé nữa, trong lòng bé liền sốt ruột, chẳng biết thế nào nói ngay.

Nhưng bây giờ, cổ họng bé như bị cái gì chặn vậy, không thể phát ra được một chữ!

"Chuyện gì thế này?"

Bỗng, xe taxi chấn động mạnh, tài xế mắng: "Người trước mặt có biết lái xe hay không thế!"

Cô ngẩng lên, nhìn qua kính chắn gió liền nhận ra ở phía trước là xe của Mục Tư Viễn!

Cô kinh hãi, để không cho hắn tìm được, chuyện này thậm chí ngay cả Công Tôn Diệp cô cũng không có nói.

Nhưng bây giờ vì sao hắn lại chặn đúng chiếc xe này!

"Cô chờ một chút, tôi đi xem xe có bị xước gì hay không!"

Tài xế cả tiếng nói, nổi giận đùng đùng xuống xe, gõ mạnh vào cửa sổ xe Mục Tư Viễn.

Thấy hắn sắp xuống xe, Cố Bảo Bảo vội cúi xuống, đẩy cửa đối diện đi xuống.

Cô khom lưng chạy, không dám quay đầu lại, cũng không dám gia tốc, e sợ sẽ khiến cho Mục Tư Viễn chú ý.

Chỉ cần, chỉ cần có thể chạy vào đám người đi lại cách đó không xa, cô có thể trốn rồi!

"Cố Bảo Bảo, cô đứng lại!"

Nhưng mà, hắn đã thấy cô!

Cô sửng sốt, chạy nhanh hơn về phía trước, giơ tay cản một chiếc taxi lại, chỉ chốc lát, một chiếc xe đỗ lại bên cạnh cô.

"Bảo Bảo, lên xe!"

Người nhô đầu ra không phải ai khác mà là Thân Văn Hạo!

Cô không kịp thắc mắc, vội ngồi lên xe.

Quay đầu lại, Mục Tư Viễn cũng khởi động xe đuổi theo, bấm còi inh ỏi, cảnh cáo Cố Bảo Bảo mau xuống xe.

"Văn Hạo, đi mau, đi mau!"

Trong lòng cô sợ hãi, lại không chịu khuất phục, đôi môi run rẩy.

Thân Văn Hạo nhìn cô một cái, dẫm hết cỡ chân ga, quẹo vào quốc lộ ven biển.

"Reng reng reng. . ."

Bỗng nhiên, điện thoại Thân Văn Hạo vang lên, Cố Bảo Bảo theo bản năng nhìn sang, sắc mặt không khỏi trắng bệch: ". . . Là anh ấy!"

Mục Tư Viễn? !

Hắn cười nhạt, nhận điện thoại.

Giọng nói âm trầm của Mục Tư Viễn truyền đến: "Tôi cảnh cáo anh, lập tức đỗ xe lại, thả con tôi xuống, bằng không tôi lập tức báo cảnh sát!"

"Ha ha!" Thân Văn Hạo lại cười: "Mục Tư Viễn, muốn báo cảnh sát ư? Anh theo được tôi rồi hãy nói!"

Nói xong hắn vứt điện thoại, lái xe vào một con đường nhỏ.

Con đường này không dốc nhưng lại hẹp, xe Thân Văn Hạo còn có thể linh hoạt đi qua, xe Mục Tư Viễn thì phải cố hết sức.

Khi hắn qua được đường nhỏ tới đại lộ thì đã không còn thấy được bóng dáng xe Thân Văn Hạo.

"Chết tiệt!"

Hắn mở đèn xe, mới phát hiện đây là một bến tàu tư nhân, bên bờ có đậu tất cả du thuyền lớn nhỏ.

Trong lòng hắn khẽ động, tiếp tục đi về trước.

Quả nhiên, sau một lát hắn tìm được xe Thân Văn Hạo, bên trong không một bóng người, mà cách đó không xa, truyền đến tiếng động cơ mơ hồ!

Hắn vội chạy ra, nương theo đèn xe, mơ hồ thấy được mặt biển gợn sóng, bọn họ đi bằng du thuyền!

Hắn vội lấy điện thoại, "Mau, mau đưa trực thăng tới đây, tôi ở vịnh Hoàng Kim!"

————————————————

Gió biển lạnh thấu xương thổi tới, Cố Bảo Bảo ôm chặt Nhạc Nhạc vào ngực, vẫn không yên lòng nhìn ra sau, e sợ Mục Tư Viễn lại đuổi theo.

Thân Văn Hạo ở một bên cười nói: "Bảo Bảo, em yên tâm, xe hắn mặc dù không tệ, nhưng không thể lặn xuống nước được!"

Cô cười cảm kích hắn: "Cám ơn anh, Văn Hạo."

Thân Văn Hạo mỉm cười, vỗ vỗ đầu cô, lên tiếng nói gì đó lại bị gió biển cuốn đi.

"Anh nói cái gì?"

Cố Bảo Bảo không có nghe rõ.

"Anh. . ."

Hắn lên giọng, Cố Bảo Bảo vẫn không nghe được.

Lần này át đi giọng hắn không phải gió biển, mà là tiếng cánh quạt từ trên bầu trời.

Hai người ngẩng đầu, ngọn đèn sáng rực làm lóa mắt, một lúc lâu bọn họ mới nhìn rõ, là một chiếc trực thăng đang đuổi theo du thuyền.

Cố Bảo Bảo bị dọa sợ: "Mục. . . Tư Viễn. . . !"

Lúc cô nói thì trực thăng đã hạ thấp, lướt qua bọn họ từ độ cao hai mươi thước, mang theo từng cơn sóng biển to lớn đập vào đuôi thuyền.

"Không tốt!"

Người cầm lái hét lên: "Nước vào rồi, phải lập tức cập bờ ngay!"

Thân Văn Hạo tức giận nắm chặt tay, "Gần đây nhất là đâu?"

Người cầm lái nhìn ra đa, "Là đảo Cát Cát!"

Du thuyền cập bờ ở đảo Cát Cát, người cầm lái và Thân Văn Hạo cùng kéo thuyền lên.

Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc, lo lắng nghe tiếng ồn xung quanh.

Dần dần, ngọn đèn tới gần, mang theo từng cơn gió lạnh, trực thăng cũng hạ xuống bờ biển.

Cô kinh ngạc đứng bất động, nhìn Mục Tư Viễn đi xuống trực thăng, cô biết mình không còn đường nào có thể trốn.

Thế nhưng, nhìn hắn càng đi càng gần, nhìn sắc mặt tức giận nặng nề của hắn, cô vẫn không nhịn được xoay người chạy đi.

"Cố Bảo Bảo, cô còn dám chạy!"

Hắn ở sau lưng quát một tiếng, trong lòng cô hoảng hốt, chân bỗng bị vấp, cả người và Nhạc Nhạc ngã xuống cát, dù ngã nhưng cô vẫn không quên phải chạy, đứng lên tiếp tục, chân đau khiến cho cô đi đứng không vững vàng lại ngã xuống, tiếp xúc thân mật với bọt sóng.

"Nhạc Nhạc, không có sao chứ!"

Cô vội đứng dậy, kiểm tra quần áo Nhạc Nhạc, lại phát hiện bé cũng giống mình, bị nước biển lạnh băng làm cho ướt đẫm.

Gió lạnh thổi tới, Nhạc Nhạc nhịn không được rùng mình!

"Cô làm mẹ như vậy sao?"

Mục Tư Viễn tiến lên, nổi giận đẩy cô ra, cởi quần áo ướt sũng của Nhạc Nhạc rồi dùng áo khoác của mình bao bọc lấy bé, ôm vào lòng.

"Nhạc. . ."

Cô muốn ôm Nhạc Nhạc lại bị hắn hung dữ trừng mắt, cô hổ thẹn ngẩn ra, nhìn hắn ôm Nhạc Nhạc lên trực thăng.

Cứ như vậy. . . Bị hắn mang đi!

Cô mất hắn, mất Hoan Hoan, bây giờ ngay cả Nhạc Nhạc cũng mất.

Nghĩ tới đây, Cố Bảo Bảo không nhịn được nữa, giơ tay che mặt, mặc cho nước mắt chảy xuống.

"Đừng như vậy, Bảo Bảo."

Thân Văn Hạo đi tới bên cạnh khoác áo lên người cô, "Đứa bé hắn có thể mang đi hôm nay, ngày mai chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp a."

Ngày mai nghĩ biện pháp?

Ngày hôm nay cũng không thể dẫn bé đi, sau này còn có cơ hội nào nữa?

Cố Bảo Bảo thương tâm lắc đầu.

"Đừng suy nghĩ lung tung, "

Thân Văn Hạo tiếp tục an ủi cô, "Em là mẹ bọn nhỏ, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì điều này cũng sẽ không thay đổi."

Hắn vuốt lại mái tóc cô, "Du thuyền ngày mai mới có thể rửa sạch, đêm nay chúng ta ở khách sạn chỗ này, em mau tắm nước nóng không sẽ bị cảm đó."

Lúc nói thì tiếng trực thăng vang lên, Cố Bảo Bảo tâm loạn như ma, đứng dậy chạy tới bên dưới trực thăng.

"Mục Tư Viễn, Mục Tư Viễn, "

Cô cầu xin, "Anh phải chăm sóc thật tốt cho Nhạc Nhạc, anh phải chăm sóc con thật tốt, con khác với những đứa trẻ khác, con. . ."

Nói được phân nửa, Mục Tư Viễn chợt mở cửa khoang bước xuống, nhìn chiếc áo khoác trên người cô.

"Lên trực thăng."

Bỗng hắn nói.

Cố Bảo Bảo sửng sốt, không rõ hắn đang nói cái gì.

"Lên trực thăng!"

Hắn lặp lại, hất chiếc áo khoác kia đi, kéo cô lên trực thăng.

Đi vào cabin, Mục Tư Viễn không kiên nhẫn vung cổ tay, Cố Bảo Bảo thiếu chút nữa dập đầu ở trên thân phi cơ, nhưng ngẩng lên liền thấy Nhạc Nhạc đang nhìn mình, trong đôi mắt to thoáng hiện vui vẻ, cô mặc kệ tất cả tiến lên ôm con trai.

"Nhạc Nhạc, có lạnh hay không?"

Cô xoa xoa đôi bàn tay bé nhỏ.

Mục Tư Viễn ở một bên lạnh lùng nói: "Cô mà còn ôm nó, nó sẽ lạnh hơn!"

Cô giờ mới ý thức được cả người mình ướt đẫm, vội buông bé ra, cầm cái chăn bọc quanh người Nhạc Nhạc.

"Khi tới thành phố, cô lập tức biến mất trước mặt tôi." Hắn nói tiếp.

Cố Bảo Bảo rũ mắt, bỗng nhìn bên ngoài: "Chờ đã, không thể đưa Văn Hạo đi cùng được ư?"

"Không được!"

Mục Tư Viễn không chút nghĩ ngợi từ chối.

Cố Bảo Bảo còn muốn nói gì, hắn lạnh lùng nhìn cô, "Cố Bảo Bảo, cô và Thân Văn Hạo là quan hệ như thế nào?"

"Chỉ là. . . Bạn học."

Cô trả lời.

"Vậy vĩnh viễn bảo trì quan hệ bạn học ấy, đừng có thay đổi!"

Cô ngẩn ngơ, có chút mê võng nhìn hắn, hắn tại sao lại nói như vậy?

Cô và Văn Hạo thì như thế nào, có quan hệ gì tới hắn đây?

Hắn quan tâm sao?

Hắn có phải cũng quan tâm? !

"Hôm ấy cô cũng ở đó, cô hẳn cũng biết cảm tình Tâm Du với Thân Văn Hạo, tôi không hi vọng cô dẫm một chân vào trong đó!"

Cả người Cố Bảo Bảo run lên.

Một câu nói làm trái tim cô như rơi vào hầm băng, hắn quan tâm ư?

Đúng vậy, hắn quan tâm, chỉ là hắn quan tâm người kia, vĩnh viễn chỉ là Trịnh Tâm Du.

Cô không muốn nhắc lại, tay vỗ nhẹ ngực Nhạc Nhạc để dỗ bé ngủ.

Lúc này, tiếng cánh quạt ngừng lại, người lái nghiêng đầu báo cáo: "Mục tổng, máy bay hết xăng, đêm nay có thể không đi được."

"Hết xăng?"

Mục Tư Viễn cả giận nói, "Anh làm việc thế nào vậy? Có thế phạm một sai lầm cấp thấp đến thế ư."

Người điều khiển giải thích: "Hôm nay lão gia dùng trực thăng, trước khi anh gọi tôi không kịp kiểm tra."

Nói bóng gió, cú điện thoại kia của hắn thực sự quá vội vàng, không thể trách người điều khiển là hắn ta đây không có chuẩn bị sẵn sàng a!

"Vậy tối nay làm sao bây giờ?"

Mục Tư Viễn tỉnh táo lại, hỏi.

"Nơi này có một khách sạn, "

Người điều khiển vội báo cáo: "Mục tổng, không bằng tối nay ở khách sạn đi."

Chỉ có thể như vậy.

Hắn ôm lấy Nhạc Nhạc, đoàn người tới khách sạn liền thấy Thân Văn Hạo và người lái thuyền đang nhận phòng.

Người phục vụ nhìn ba người lớn với một trẻ nhỏ đi tới, mặt lộ vẻ xin lỗi: "Thật ngại quá, tiên sinh, chỉ còn lại có hai gian phòng, hai vị tiên sinh này đã nhận rồi."

Thân Văn Hạo nói tiếp: "Không sao, Bảo Bảo, em với Nhạc Nhạc qua phòng của anh đi!"

Mục Tư Viễn nhíu mày, "Con trai tôi dựa vào cái gì ở phòng của anh?"

Nói rồi hắn tiến lên, đoạt lấy chìa khóa phòng trong tay Thân Văn Hạo.

"Tôi và con tôi, còn cả Cố Bảo Bảo ở một phòng, còn Thân tiên sinh, xin mời anh và hai người kia ở một đêm!"

Nói xong, hắn kéo Cố Bảo Bảo, trực tiếp đi tới thang máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.