Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 115: Chương 115: Cô mất tích




Hoan Hoan bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trong mắt hiện ra sự hoảng sợ.

Vừa rồi bé nằm mơ thấy mẹ bị thương, còn thấy Nhạc Nhạc khóc rất thương tâm!

Nhạc Nhạc!

Bé rùng mình, ngồi dậy mở đèn, trên giường chỉ có một mình bé!

Tối qua về nhà, ông nội nói mẹ với Nhạc Nhạc đi ra ngoài chưa về.

Sau đó bé ăn cơm một mình, làm bài tập rồi đi ngủ, Nhạc Nhạc vẫn chưa về.

Bé cầm lấy đồng hồ báo thức xem giờ, cửa phòng thình lình bị đẩy ra, ba bước vào.

"Ba? Ba sao thế?" Cả người ba sao lại ướt đẫm như thế kia?

"Ba, ba mắc mưa à? Liệu có bị cảm không ạ?"

Khóe miệng Mục Tư Viễn nhếch lên, lắc đầu, vẻ mặt lại ngơ ngác: "Nhạc Nhạc đâu?"

Hoan Hoan nháy mắt: " Hôm nay Nhạc Nhạc cứ nằm ỳ trên giường không chịu đi học, cả ngày đều ở với mẹ, bây giờ còn chưa về."

Cái gì?

Không đúng, anh đến tiệm mỳ đâu có thấy Nhạc Nhạc!

Nó ngủ rồi hay là cùng cô ấy ra ngoài với Công Tôn Diệp?

Mặc dù cô ra ngoài, chú Cố biết mai Nhạc Nhạc phải đi học thì sẽ đưa nó tới đây.

Giải thích duy nhất là cô ấy dẫn cả Nhạc Nhạc ra ngoài!

Cô ấy lại đưa con anh đi hẹn gặp với người đàn ông khác!

Trong nháy mắt sự phẫn nộ đè nén đau khổ, "Hoan Hoan, con ngủ đi, ba đi đón Nhạc Nhạc!"

Nói xong, anh không kịp thay quần áo mà đi luôn.

Lúc này là ba giờ hai mươi lăm phút, cô với Nhạc Nhạc chắc đã về nhà ngủ rồi, anh không đến tiệm mỳ nữa mà tới thẳng căn hộ của Công Tôn Diệp.

Anh đã biết nơi ở của Công Tôn Diệp từ trước, bây giờ có lẽ cũng nên cảnh cáo anh ta một chút? !

"Đinh đinh đinh..."

Công Tôn Diệp bị tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức tỉnh giấc, giờ là mấy giờ rồi? Ai đến vậy?

Anh ta mở cửa, không khỏi sửng sốt, "Là anh?"

Mục Tư Viễn trầm giọng nói: "Mở cửa, tôi có chuyện muốn nói với anh!"

Anh ta nghi hoặc mở cửa, còn chưa kịp đặt câu hỏi thì trên mặt đã dính một quyền, gần như không chút phòng bị té ngã ngửa xuống đất.

"Anh làm gì thế hả?"

Anh ta đỡ lấy cạnh tủ, quát hỏi: "Anh điên rồi à?"

"Đây là cảnh cáo với anh!" Mục Tư Viễn xông lên túm cổ áo anh ta, "Sau này anh tốt nhất nên cách xa người phụ nữ của tôi và con tôi."

Nghe vậy, Công Tôn Diệp cũng giận dữ, đẩy anh ra.

Bọn họ đều cao, thể trọng như nhau, Mục Tư Viễn lần này cũng bị đẩy ra xa.

"Anh tới đây nổi điên cái gì thế?" Công Tôn Diệp mắng, "Anh có thừa thời gian thì sao không quan tâm Bảo Bảo nhiều hơn đi? Nếu anh thật sự quan tâm tới cô ấy, cô ấy sao lại bị thương lúc ở trên du thuyền hả?"

Mục Tư Viễn ngơ ngác, chuẩn bị nói gì thì điện thoại trên ghế sa lon đổ chuông.

Giờ này còn ai gọi điện?

Công Tôn Diệp nghi hoặc cầm lên xem, là ba Cố!

Anh bấm trả lời: "Chú Cố, có chuyện gì thế ạ?"

Nghe tiếng, Mục Tư Viễn cũng sững sờ, vội lại gần, đúng lúc nghe được thanh âm ba Cố truyền tới từ đầu bên kia, "A Diệp, hôm nay Bảo Bảo có đi tìm cháu không?"

Anh thấy kỳ quái, chú Cố sao lại hỏi vậy?

Trước đó anh tới tiệm mỳ vằn thắn, không phải chú Cố nói là cô ấy đi ra ngoài với Công Tôn Diệp sao?

Lại nghe Công Tôn Diệp trả lời: "Không có, chú Cố, hôm nay Bảo Bảo không tới tìm cháu, điện thoại cũng không gọi được!"

"Vậy à..." Giọng ba Cố trở nên lo lắng, "Thế thật kỳ quái, chú mới dậy liền phát hiện cửa phòng ngủ mở, Bảo Bảo và Nhạc Nhạc không có trong phòng!"

Công Tôn Diệp sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Mục Tư Viễn đã giành lấy điện thoại, lớn tiếng hỏi: "Chú Cố, rốt cuộc là thế nào vậy? Hôm nay Bảo Bảo có ra ngoài không ạ?"

Ba Cố không nghĩ tới Mục Tư Viễn lại đang ở chỗ Công Tôn Diệp, nhất thời nghẹn lời.

Kỳ thực ôm cũng không biết hôm nay Bảo Bảo ra ngoài đi tìm ai, ông nói với Mục Tư Viễn là cô đi tìm Công Tôn Diệp chẳng qua là muốn cậu ta hết hi vọng, đừng tìm Bảo Bảo nữa!

Mục Tư Viễn lo lắng hỏi lại: "Hôm nay Bảo Bảo ra ngoài đúng không ạ? Cô ấy đi từ lúc nào? Có phải cô ấy đến công viên tìm cháu không?"

Mẹ Cố chắc ở đầu dây bên kia nghe được câu hỏi của anh, cầm lấy điện thoại sốt ruột nói: "Gần ba giờ xế chiều hôm nay Bảo Bảo ra ngoài, còn dẫn cả Nhạc Nhạc đi, nó cũng không nói với thím là đi đâu!"

Nói vậy là cô ấy có đến công viên, cô ấy còn dẫn cả Nhạc Nhạc đi tìm anh!

Mục Tư Viễn mừng rỡ như điên trong lòng, nhưng...

Nhưng sự hân hoan qua đi thì anh bất chợt sợ hãi.

Trong công viên cũng không thấy cô ấy đâu!

Cô ấy đi đâu?

Vì sao cả đêm cũng không về nhà? !

Càng khiến người ta lo lắng là, điện thoại của cô ấy luôn tắt máy!

Trong lòng dâng lên đủ loại dự cảm đáng sợ, anh nhíu mày buông điện thoại xuống, quay ra nhìn Công Tôn Diệp: "Bảo Bảo thật sự không có tới tìm anh dĐ!L#QĐôn?"

Thấy biểu tình ngưng trọng của anh ta, Công Tôn Diệp cũng dự cảm được gì đó, "Có phải là xảy ra chuyện gì? Anh..."

"Không có việc gì cả!"

Anh cắt ngang lời anh ta, vội lấy di động ra, anh có thể xác định, cả cô lẫ Nhạc Nhạc đều mất tích!

Phải lập tức cho người đi tìm ngay!

Nhưng mà, còn chưa kịp bấm số, Cổ Tín Dương lại gọi đến.

Anh cả kinh vội nhận ngay.

"Nghe nhanh thế sao?" Cổ Tín Dương lạnh lùng cười, "Có phải chờ sốt ruột rồi lắm không?"

"Anh nói cái gì?" Anh lập tức đoán được, "Bảo Bảo và Nhạc Nhạc ở trong tay anh? !"

"Bảo Bảo? ! Hừ, gọi thân thiết thật đấy." Cổ Tín Dương đột nhiên giận dữ, "Mục Tư Viễn, anh lấy tôi ra làm trò đùa, tôi đương nhiên cũng phải cho anh chút dạy dỗ!"

"Anh muốn làm gì!"

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi muốn được hưởng quyền thừa kế ngang hàng với anh!"

"Anh..."

"Tôi còn chưa nói xong." Anh ta không cho Mục Tư Viễn cơ hội nói chuyện, "Nhận được di chúc của Mục Phong Minh tôi lập tức thả người, không được báo cảnh sát, bằng không... Mục Tư Viễn, anh bức tử con trai tôi, tôi đang cần cơ hội báo thù đấy!"

Nói xong, anh ta cúp điện thoại, Mục Tư Viễn khẩn trương gọi lại nhưng anh ta đã tắt máy.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trong phòng rất yên tĩnh, Cổ Tín Dương nói gì Công Tôn Diệp cũng nghe thấy được.

Mục Tư Viễn không trả lời, suy nghĩ một lúc rồi vội vã ra ngoài.

Công Tôn Diệp cầm áo khoác đuổi theo.

Chiếc xe phóng tới công ty Mục Thị, anh đi theo Mục Tư Viễn vào văn phòng tổng giám đốc, nhìn anh liêm tục bấm số, phân phó người bí mật đi tìm tất cả bến tàu, nhà kho với khách sạn!

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Ngay khi anh ta chuẩn bị gọi thêm cuộc nữa, Công Tôn Diệp thực sự không thể đợi, cầm lấy cổ tay anh ta: "Nếu cần người, tôi cũng có người!"

Mục Tư Viễn ngẩng lên trông thấy sự lo lắng trên gương mặt anh ta, không khỏi ngẩn ra.

Anh có thể nhìn ra, Công Tôn Diệp rất quan tâm đến cô ấy.

"Đối phương là em họ tôi..."

Thế là anh nói mọi chuyện ra thật đơn giản, sau đó tiếp tục gọi điện.

Công Tôn Diệp cũng mau chóng phái người của mình đi, nhưng làm vậy có hữu dụng không?

"Chưa lấy được cổ phần của công ty, anh ta sẽ không làm gì cả." Mục Tư Viễn nói, "Bây giờ chỉ có thể chờ, xem liệu có tìm được bọn họ không mà thôi."

"Cả thành phố rất lớn." Công Tôn Diệp không tán thành, "Chúng ta không thể tìm hết nổi. Bình thường anh ta làm việc chung với anh, anh hẳn hiểu rõ anh ta, chẳng bằng ngẫm lại xem, anh ta có thể giấu người ở đâu?"

Mục Tư Viễn ngơ ngác, lời anh ta không phải không có lý, nhưng nếu suy nghĩ theo Cổ Tín Dương, liệu có thể giấu người ở đâu?

Anh tự hỏi mình mới phát hiện ra, quả thực anh không hiểu chút nào về người em họ này.

Anh lắc đầu, "Chỉ có thể chờ anh ta gọi điện tới lần nữa."

"Phải xác định vị trí của chiếc điện thoại đó." Công Tôn Diệp nói, "Tôi lập tức gọi người tới."

Mục Tư Viễn lắc đầu, "Tôi đã cho người giám sát điện thoại di động của anh ta, anh ta gọi tới thì lập tức có thể bắt đầu xác định vị trí."

"Vậy sao anh còn không đi xin ý kiến ba anh?" Anh ta muốn đó là di chúc của Mục Phong Minh!

Mục Tư Viễn lắc đầu, "Chút chuyện nhỏ này, không cần để ông ấy lo lắng."

"Việc nhỏ?" Nghe vậy, Công Tôn Diệp tức giận, "Bảo Bảo và Nhạc Nhạc trong lòng anh chỉ là việc nhỏ thôi sao?"

Mục Tư Viễn nhíu mày, ý anh nói là việc của Cổ Tín Dương chỉ là việc nhỏ, cũng không phải nói vị trí của Bảo Bảo với con trong lòng anh.

Nhưng anh thấy mình chẳng việc gì phải giải thích với Công Tôn Diệp nên không nói gì cả.

Công Tôn Diệp có chút bực mình, xoay người đi ra ngoài. "Anh đi đâu đấy?" Mục Tư Viễn hỏi.

"Anh yên tâm, có tin tức tôi sẽ báo ngay cho anh!" Anh ta nói rồi ra khỏi văn phòng.

Năm giờ, trời bắt đầu sáng tỏ.

Đoán thư ký chủ nhiệm chắc đã dậy, anh lấy di động ra gọi cho cô ấy.

"Bên Nam Phi đều ổn cả rồi chứ?"

Thư ký chủ nhiệm sửng sốt, không rõ sao anh lại hỏi, "Mục tổng, tất cả đều ổn. Có chuyện gì sao?"

"Anh ta đã bắt cô ấy và Nhạc Nhạc, muốn đổi lại quyền thừa kế Mục Thị."

"Cái gì? Có phải báo cảnh sát không ạ?"

"Không cần. Cô chỉ cần xác định mọi việc bên Nam Phi đều ổn. Mặc khác, cô nói chuyện này cho cô ấy biết, để cô ấy chuẩn bị nhận điện thoại của Cổ Tín Dương."

"Vâng, Mục tổng."

Sáu giờ, Công Tôn Diệp đi vào, "Người của tôi đã tìm ở bến tàu và kho hàng phía Nam, không có manh mối."

Mục Tư Viễn cũng lắc đầu, "Phía Bắc cũng không có, tôi đã dặn bọn họ chuyển hướng khác."

"Vậy anh ta có gọi lại không?" Công Tôn Diệp lo lắng hỏi.

Thấy Mục Tư Viễn lắc đầu, anh không nhịn được nói: "Báo cảnh sát thôi! Lực lượng của cảnh sát nhất định lớn hơn chúng ta."

Mục Tư Viễn nhíu mày, "Nếu anh ta biết chúng ta báo cảnh sát, anh ta khẳng định chuyện gì cũng có thể làm."

Lúc này chuông điện thoại của anh reo, cúi xuống xem, là một số lạ, anh nhanh chóng bấm nghe.

Bên kia, quả nhiên truyền ra giọng của Cổ Tín Dương, "Chuẩn bị xong chưa?"

"Còn đang chuẩn bị!" Mục Tư Viễn tận lực kéo dài thời gian, "Anh chờ đấy, tôi cho anh một mã số..."

"Tôi chỉ muốn di chúc sau khi Mục Phong Minh sửa đổi. Tôi sẽ lại gọi lần nữa!"

Nói xong, anh ta tắt máy, không để Mục Tư Viễn nói hết lời.

Hiển nhiên, anh ta đã đoán ra Mục Tư Viễn đã theo dõi vị trí di động.

"Thế nào?" Công Tôn Diệp hỏi. Mục Tư Viễn bỏ điện thoại xuống, hàng lông mày được thả lỏng, lắc đầu, "Chỉ biết là nằm trong bán kính 20km!"

Trong vòng 20km!

Công Tôn Diệp kỳ quái, trong vòng hai mươi km cũng không có bến tàu hay nhà kho bị vứt đi nào, chẳng nhẽ anh ta ở trong quán rượu hay khách sạn nào đó?

Mục Tư Viễn cũng suy nghĩ đến vấn đề này, nếu trong quán rượu thì sự việc càng khó làm.

Nhiều quán rượu với khách sạn như thế, còn cả phòng cho thuê nữa, nhất định phải âm thầm điều tra, nếu lỡ mà đụng phải ông chủ quán rượu hay khách sạn nào đó đã bị anh ta mua chuộc thì chẳng phải là bứt dây động rừng.

"Chỉ có thể báo cảnh sát!" Công Tôn Diệp quyết định, "Mục Tư Viễn, anh không đồng ý, tôi báo cảnh sát!"

"Anh... !" Mục Tư Viễn biết anh ta nói được làm được, bất đắc dĩ, "Vậy anh nói với cảnh sát, chỉ có thể âm thầm điều tra."

Sáu giờ ba mươi, cảnh sát tham gia hành động, thu thập máy camera ở công viên Lan Hoa.

Trên máy ghi hình phát lại, ba giờ hai mươi chiều qua, Cố Bảo Bảo dẫn Nhạc Nhạc đi vào công viên Lan Hoa.

Mười lăm phút sau, có một chiếc xe đi ra ngoài, mà Cố Bảo Bảo và Nhạc Nhạc không thấy ra khỏi công viên.

Bởi vậy có thể thấy, Cổ Tín Dương đã lái chiếc xe kia đưa Cố Bảo Bảo và Nhạc Nhạc đi

Bây giờ chỉ cần kiểm tra máy ghi hình ở các con phố, dĐ!L#QĐôn tìm xem chiếc xe này đã đi con đường nào có lẽ có thể xác định được vị trí cụ thể của anh ta.

Nhưng điều này cần thời gian nhất định, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Công Tôn Diệp lo lắng, đứng ngồi không yên, anh đi lại trong hành lang, phát hiện cuối hành lang có một cánh cửa, đằng sau còn có một cầu thang.

Tầng này xây thật kỳ quái, thang máy đã lên đến tầng cao nhất rồi mà lại còn cầu thang đi lên.

Anh đi lên đó xem nó đi tới đâu thì thấy có một sân thượng nhỏ.

Cao ốc Mục Thị có 28 tầng, được tu sửa lại thành hình chữ "Z cho nên một bên sân thượng được bọc lại còn mặt kia lộ ra ngoài trời.

Mặt nghiêng phía trước sân thượng còn có thể thấy lộ ra một góc như là một nhà kho nhỏ, có cái cửa sổ hẹp rất cao.

Nhìn nghiêng từ cửa sổ trong văn phòng, Mục Tư Viễn cũng có thể thấy rõ cánh cửa sổ cao mà hẹp kia.

Đó là một nhà kho bỏ trống, mấy trăm phòng trong cao ốc Mục Thị, chỗ bỏ trống như thế cũng rất nhiều, mỗi lần anh thấy đều không để ý.

Bây giờ trong đầu anh chỉ có mỗi hình ảnh Cố Bảo Bảo dẫn Nhạc Nhạc vào công viên Lan Hoa thì lại càng không chú ý tới cánh cửa sổ kia.

Anh nghĩ tới lời không muốn gặp lại từ miệng cô, lại chưa bao giờ thực hiện, trong lòng nhũn ra lại vui vẻ, cảm giác đau khổ khi chưa tìm được cô đều biến mất.

Anh cúi xuống lấy chiếc nhẫn kia từ trong túi ra, âm thầm nói: Bảo Bảo, đừng sợ. Cổ Tín Dương không là gì cả, anh nhất định cứu được em và Nhạc Nhạc.

Dường như là trực giác, hay là ảo giác do cả đêm không ngủ?

Anh nghe thấy tiếng cô. Thanh âm đó hô: Người đâu cứu tôi với, cứu tôi với... Có người không, có người không?

Anh ngờ vực lắc đầu, tập trung lắng nghe, thật sự có, thật sự có tiếng đó: Ai cứu với, cứu tôi với, bên ngoài có ai không? Có ai không?

Thật sự là tiếng của cô ấy!

Anh có thể nghe nhầm mọi thanh âm khác, nhưng sẽ không nghe lầm giọng nói của cô!

Bởi vì thanh âm này "ồn ào" bên tai anh mười năm liền, cho dù cô biến mất trong năm năm đi Mỹ, nó cũng luôn văng vẳng trong giấc mộng của anh.

"Bảo Bảo, Bảo Bảo!"

Anh hoảng sợ nhìn khắp nơi, em đang ở đâu? Em đang ở đâu?

Sao lại có thanh âm vang lên trong tai anh?

Bỗng, ánh mắt anh nhìn nghiêng lên cánh cửa sổ nhỏ kia, mở to mắt nhìn, căng tai ra nghe.

Trong đầu có thanh âm đang nói, như ý chỉ của thầnh linh trong chốn U Minh nói cho anh, hai mẹ con đang ở đó! Bọn họ đang ở đó!

Anh chạy thẳng ra khỏi văn phòng không chút do dự.

Khi anh chạy đi, cánh cửa sổ rung lên, lớp thủy tinh vỡ tan tành vang lên tiếng "choang"!

Công Tôn Diệp quay lại kinh ngạc, ai còn ở trong nhà kho đấy?

Vô duyên vô cố mà kính thủy tinh vỡ choang?

-- chỉ biết nằm trong vòng hai mươi km --

-- trong vòng hai mươi km--

-- đây là cao ốc Mục Thị --- Cổ Tín Dương luôn làm việc ở Mục Thị --

Anh giật mình, chạy mau tới căn phòng có cánh cửa sổ thủy tinh đó.

***

"Tiếng gì đó? !"

Cổ Tín Dương xông vào, giương mắt nhìn Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc tránh một bên, chiếc ghế - vật cứng duy nhất trong nhà kho lăn lộn, bên dưới cửa sổ, thủy tinh văng tung tóe!

Anh ta cả kinh, "Cố Bảo Bảo, cô dám chơi trò lừa bịp với tôi!"

Anh ta quá sơ ý lại đi để cái ghế ở đây!

Nói xong anh ta xông lên nắm cánh tay cô kéo ra bên ngoài.

"Anh buông ra!" Cô vùng vẫy, phản ứng của anh ta nói cho cô biết, hành động vừa rồi của cô nhất định sẽ gây nên sự chú ý của người khác.

Cô phải kéo dài thời gian ở đây, chờ người tới cứu.

Cổ Tín Dương hung hăng trừng mắt với cô: "Cô không hợp tác với tôi thì đừng trách tôi giở mặt!"

Con dao giơ lên, anh ta nhắm vào động mạch trên cổ cô định đâm xuống.

"A..."

Đột nhiên từ đùi truyền lên cơn đau, cánh tay anh ta run lên, quay ra nhìn, lại là Nhạc Nhạc kéo cái ghế kia đánh anh ta.

Nó lấy sức lực từ đâu!

"Thằng ranh con!"

Thấy anh ta chuyển mũi dao, Cố Bảo Bảo nhanh chóng ôm lấy Nhạc Nhạc, bảo vệ bé trong ngực, quát to: "Chắc chắn đã có người nghe thấy tiếng tôi, thấy tôi đập vỡ cửa sổ rồi, anh mau chạy đi đi,dĐ!L#QĐôn tôi có thể đồng ý với anh, sẽ không nói chuyện ngày hôm nay ra!"

Cổ Tín Dương cười lạnh lùng, "Cô nghĩ tôi sẽ tin cô tốt bụng vậy sao?"

Anh ta tới gần hai người: "Tôi đã khóa chặt cửa rồi, nếu có người muốn vào, chỉ có thể leo bằng cửa sổ, leo lần lượt hết 28 tầng đấy! Cô nghĩ ai có lá gan đó?" Cố Bảo Bảo sửng sốt, cũng không ngờ chỗ này lại cao đến vậy!

"Bọn họ không trèo." Nhưng cô vẫn không buông tha, "Bọn họ không trèo nhưng sẽ báo cảnh sát. Cổ Tín Dương, anh mau chạy đi, lát nữa cảnh sát tới rồi, anh muốn chạy cũng không được nữa!"

"Ha ha!" Nghe vậy, anh ta phát ra tiếng cười bi ai, "Vậy chúng ta sẽ cùng chết! Giết người phụ nữ hắn yêu và đứa con của hắn, tôi thấy đáng giá!"

Nói xong, sự lạnh lẽo lóe lên trong mắt anh ta, giơ con dao lên!

"Dừng tay!" Nhưng mà, một tiếng quát mạnh mẽ vang lên ngay phía sau anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.