Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 142: Chương 142: Cô muốn thế nào






Nghe thế, Trịnh Tâm Du chậm rãi ngoảnh lại, ngạo nghễ nhìn cô rồi nhếch môi cười.

Ý đó như là, cô cứ việc đi nói cho Tư Viễn biết, tôi chẳng sợ đâu!

Đúng lúc này Mục Tư Viễn đã nói chuyện xong đi ra. "Bảo Bảo, nhanh nào, bây giờ nhà thiết kế sẽ gặp chúng ta."

Cố Bảo Bảo gật đầu đứng dậy, Trịnh Tâm Du cũng thế, hơn nữa còn vượt lên đi bên cạnh Mục Tư Viễn.

"Tư Viễn." Giọng cô ta thật dễ nghe, hoàn toàn không đanh đá như vừa mới rồi.

Cố Bảo Bảo ngẩn ra, cô ta nói tiếp: "Không biết tối mai anh có thời gian không vậy?"

Mục Tư Viễn mím môi. "Bây giờ chưa biết được, sao thế, có chuyện gì không?"

Cô ta cười, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Cố Bảo Bảo mới nói: "À thì hằng năm anh đều đi họp lớp với em, năm nay thì hẹn vào tối mai, có rất nhiều bạn học cũ của em muốn gặp anh đấy!"

Gì vậy hả?

Cố Bảo Bảo hơi biến sắc, ngay trước mặt cô mà lại mời vị hôn phu của cô đi chung?

Nhìn lướt qua Trịnh Tâm Du rồi lại nhìn sang Mục Tư Viễn, cô chỉ hi vọng anh nói một từ "không".

Nhưng một giây, hai giây rồi ba giây...

Anh vẫn im lặng, có lẽ anh muốn nói nhưng thanh âm nào đó đã chặn ngang.

"Tâm Du!"

Giọng nam quen thuộc.

Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo cùng xoay lại, Trịnh Tâm Du thì ngơ ngác nhìn về phía thanh âm phát ra.

"Văn Hạo."

Cố Bảo Bảo mỉm cười: "Sao anh lại ở đây?"

Thân Văn Hạo cũng cười lại với cô: "Anh đến đón Tâm Du, không ngờ mọi người đều ở đây." die!end!danle!equydo!on

Anh đến đứng gần Cố Bảo Bảo. "Bảo Bảo, có phải hai ngày nay quá bận rộn với việc đính hôn không, xem sắc mặt em kìa, dường như em đã không được nghỉ ngơi tốt."

Cố Bảo Bảo còn đang buồn bực vì người kia nên nhất thời không kịp trả lời lại, nhưng Mục Tư Viễn đã tiến lên chắn trước mặt cô.

"Anh Thân, anh đến đón Tâm Du à." Anh kéo tay Cố Bảo Bảo lại, "Bọn tôi còn có việc nên không tiếp anh được."

Ngay cả câu chào tạm biệt cũng không nói đã kéo cô lên lầu.

Người phụ nữ của anh còn chưa đến lượt người đàn ông khác quan tâm đâu.

Huống chi cái tên họ Thân kia thật sự tới đón Tâm Du sao?

Ánh mắt vừa rồi của anh ta giống như chỉ có một mình Bảo Bảo thôi vậy!

Thấy bóng lưng bọn họ biến mất, ánh mắt mỉm cười của Thân Văn Hạo trở nên nguội lạnh.

"Văn Hạo." Trịnh Tâm Du gọi anh, liếc thấy cô ta đến gần, ánh mắt anh thay đổi liên tục.

Ngoảnh lại nhìn cô ta anh hỏi: "Ngày mai có tụ họp gì?"

Cô ta hơi sững sờ, không ngờ anh lại hỏi vậy.

Căn bản là chẳng có cuộc tụ họp nào cả!

Cô ta chỉ muốn Cố Bảo Bảo biết, tuy cô ta không ở cùng với Tư Viễn nhưng vĩnh viễn sẽ không để cô được sống hạnh phúc vui vẻ!

Biểu cảm hoảng hốt của cô ta đã nói rõ tất cả, Thân Văn Hạo cười lạnh lùng, xoay người ra khỏi cửa hàng áo cưới.

"Văn Hạo!"

Cô ta cũng chạy theo, đến giao lộ đèn xanh đèn đỏ mới đuổi kịp anh.

"Văn Hạo!"

Lúc này cô ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại. "Vừa rồi anh có ý gì?"

Thay Cố Bảo Bảo giải vây ư?

Anh dùng ánh mắt lạnh lẽo đáp lại sự tức giận của cô ta: "Trịnh Tâm Du, phải là tôi nên hỏi cô mới đúng! Cô muốn làm gì? Hạnh phúc của người khác làm phiền cô, khiến cô đỏ mắt hả?"

"Anh nói em ghen ghét Cố Bảo Bảo?"

Cô ta cười trào phúng. "Người như cô ta mà cũng đáng để em đố kỵ sao?"

"Vậy bây giờ cô đang làm gì?" Anh hỏi ngược lại, ánh mắt lạnh buốt nhưng sáng tỏ rõ ràng nhìn cô ta.

Cô ta nghẹn họng, cảm giác như mình bị lột sạch ở trước mặt anh.

Không chỉ bị lột quần áo mà ngay cả da thịt cũng không có mà che giấu.

Ý nghĩ trong lòng cô ta lộ ra đổi lấy là nụ cười khinh miệt từ anh.

Sau đó, anh chẳng muốn nhìn cô ta thêm nữa, xoay người đi.

"Văn Hạo!" Cô ta gần như khóc nấc, hai tay kéo anh lại thì bị anh hất ra.

"Cô muốn làm gì tôi không xen vào, nếu cô dám làm tổn thương Bảo Bảo thì đừng có trách tôi!"

Bỏ lại câu này, anh hòa vào dòng người qua lại, cách xa khỏi cô ta.

***

Cố Bảo Bảo thở dài.

Cô đứng gần cửa sổ đúng lúc thấy được cảnh tượng ở trên đường.

Cô cũng biết làm sao Văn Hạo lại đột nhiên qua lại với Trịnh Tâm Du chứ?

Anh làm vậy là vì muốn giải vây cho cô thôi.

Giải vây.

Hai từ này khiến trong lòng cô đau nhói, vị hôn phu của cô được người phụ nữ khác mời đi hẹn hò mà cô lại còn cần người khác đến giải vây giúp mình?

Do cô quá vô dụng hay do lập trường của Mục Tư Viễn quá không kiên định?

"Em đang nghĩ gì thế?" Mục Tư Viễn bước ra với bộ lễ phục mà nhà thiết kế đã may cho anh.

Bộ âu phục màu trắng sữa mặc lên rất đẹp trai, chẳng qua anh mặc gì cũng đều đẹp cả.

Cô lắc đầu, cố gắng khiến mình mỉm cười: "Không có gì cả. Anh mặc bộ này rất đẹp đấy."

Anh cũng cười. "Thật không? Em có cảm thấy chỗ vai này hình như hẹp quá không."

"Anh Mục, nhà thiết kế để vai hẹp một chút càng làm nổi bật thân hình cao lớn của anh." Người nhân viên nhiệt tình giải thích.

Anh nhướng mày rồi nhìn đuôi áo nói: "Em xem có phải phần đuôi sau quá dài."

Cố Bảo Bảo còn chưa lên tiếng thì nhân viên kia lại nhiệt tình nói: "Anh Mục, anh cao như vậy nếu cắt ngắn đuôi áo đi thì sẽ không bộc lộ được khí chất của anh."

Anh vẫn nói: "Bảo Bảo, em xem có phải màu này không được nổi cho lắm không?"

Người nhân viên nhức đầu, vị này sao có lắm vấn đề vậy?

Cố Bảo Bảo cười: "Không đâu, rất đẹp."

Chỉ mấy từ này của cô đã hơn cả thiên ngôn vạn ngữ của người nhân viên kia, Mục Tư Viễn không làm trò nữa mà ôm lấy cô: "Vợ anh đã nói đẹp thì chính là đẹp."

"Đừng vậy mà." (d)Đ_lÊ(Q)uyDD0n

Cô đỏ mặt vội đẩy anh ra, vẫn còn người nhân viên bên cạnh kìa.

Anh mặc kệ, tay ôm chặt hơn: "Bảo Bảo, em cũng đi thử váy cưới đi, thấy chỗ nào không được thì bảo nhà thiết kế sửa đổi."

Cô gật đầu, đi cùng nhân viên vào phòng thay đồ.

Người nhân viên giúp cô cởi quần áo, bộ váy cưới thì được hai người nhân viên khác cẩn thận mang đến.

Trước đây cô chưa từng thấy chúng, chỉ nghe nhân viên giới thiệu đây là xu hướng mới ở Pa-ri, rất nhiều cửa hàng có tiếng đều tranh nhau mua.

Khi chiếc túi chống bụi được kéo ra, cô quả thực rất kinh ngạc.

Đây là chiếc vấy như thế nào vậy?

Vòng quanh rìa cổ chữ V được khảm những viên đá lấp lánh, chẳng lẽ là... Kim cương?

Thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, người nhân viên cười nói: "Cô Cố, anh Mục đối với cô rất tốt. Chiếc váy này nhà thiết kế phải mất ba năm chuyên tâm thiết kế mới vẽ ra được, rất nhiều người có tiền cũng không mua nổi."

"Đúng vậy." Một người khác cũng nói: "Nó còn có một cái tên cực kỳ hay, gọi là "Hạnh Phúc Nghe Thường (ý nói là chiếc váy rực rỡ hạnh phúc)."

Vừa nói các cô ấy vừa cẩn thận mặc nó lên cho cô.

"Mất ba năm thiết kế?"

Cố Bảo Bảo tự lẩm bẩm kỳ quái, nhưng vừa nãy sao anh lại nói với cô, nếu cô không thích chỗ nào có thể bảo nhà thiết kế thay đổi?

"Còn có thể thay đổi sao?"

Cô không nhịn được hỏi người nhân viên.

Người nhân viên gật đầu. "Cô Cố, ban đầu nhà thiết kế không muốn sửa đổi, nhưng không biết anh Mục đã nói gì với ông ấy mà ông ấy lại đồng ý."

"Cô ngốc thế?" Người còn lại nói tiếp: "Nhất định là anh Mục đã bằng lòng trả giá cao, nhà thiết kế cũng là người, cũng cần có cơm ăn!"

Cô ấy hôm mộ nhìn Cố Bảo Bảo: "Cô Cố, cô thực sự là may mắn, có thể tìm được một người chồng tốt như thế."

Cố Bảo Bảo hơi sững sờ.

Nhìn mình trong gương, được chiếc váy hoàn mỹ làm nền, ngay cả đôi mắt cũng phảng phất toát lên ánh sáng tuyệt mỹ.

Nhưng ánh mắt cô rũ xuống, vuốt nhẹ kim cương trên cổ áo: "Cứ là người chồng có tiền thì sẽ là người chồng tốt ư?"

"Cô Cố." Người nhân viên trả lời cô: "Một người đàn ông bằng lòng lấy cô, còn bằng lòng vì cô bỏ ra một số tiền lớn mà chưa phải người đàn ông tốt? Cô tưởng đàn ông là kẻ ngu à? Nếu không yêu cô thì sao lại trả giá vì cô?"

Cố Bảo Bảo không nói gì, câu nói này hình như cũng rất có lý.

Nhưng vừa rồi khi Trịnh Tâm Du mời anh, trên mặt anh xuất hiện vẻ lưỡng lự, nó giống như chiếc gai nhọn cắm vào tim cô vậy.

Anh đã do dự, dù cuối cùng anh quyết định không đi nhưng anh đã do dự.

Có phải, cô lấy được vị trí bà lớn nhà họ Mục, có được bộ váy đẹp đẽ quý giá này, nhưng lại khó có thể lấy được trái tim anh?

Trái tim anh, sau khi lấy lại tình yêu với Trịnh Tâm Du có phải đã quyết định không tặng nó cho người phụ nữ khác?

***

Trên đường về biệt thự, bên trong xe cực kỳ im lặng.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe rọi lên hai cái túi ở phía sau.

Sau khi thử váy cưới, Cố Bảo Bảo tỏ ý không có bất cứ ý kiến gì nên anh liền viết chi phiếu, cầm lễ phục về nhà.

Dù biết lễ phục rất quý, cô cũng không có hứng thú xem con số trên tấm chi phiếu.

Cô luôn cảm thấy... sợ hãi, bộ váy cưới ấy thực ra không có bất cứ quan hệ gì với cô.

"Kít..."

Đột nhiên anh đỗ xe lại bên đường.

Cô nhìn sang thì khuôn mặt tuấn tú đã phóng đại ra trước mặt.

Cô rụt lại thì phía sau đã chẳng còn đường, để mặc tay anh nâng cằm mình lên.

"Bảo Bảo?" Anh nhìn cô như có điều suy nghĩ. "Em sao thế? Sao lại không vui?"

"Em đâu có." Cô vội lắc đầu.

Còn muốn lừa anh?

Vừa rồi trong cửa hàng, anh muốn hôn cô dâu xinh đẹp của anh thì cô lại tỏ ra xa cách.

Cái miệng nhỏ này giờ đã biết cách nói dối rồi đấy!

"Còn nói không có?" Anh càng sát lại gần, cả người gần như che phủ cô.

"Không nói thật hả, vậy anh phải trừng phạt em thật nặng."

Nói đến hai từ trừng phạt là mặt cô lại đỏ lên.

"Được rồi, anh đừng làm ồn nữa." Cô đành phải tạm thời xin tha. "Mau về thôi, em còn phải làm cơm tối cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc."

"Bữa tối đã có người giúp việc, em bận tâm làm gì?"

Anh nhíu mày bất mãn: "Em gả cho anh cũng không phải để làm cơm."

Nghe xong cô thấy ấm áp, đặt tay lên má anh. "Nhưng em lại muốn. Em muốn làm bữa sáng, bữa trưa, bữa tối cho mọi người, em muốn là quần áo cho anh, muốn thay ga giường giúp anh, muốn cạo râu cho anh."

Như vậy thì bất kể lúc nào anh cũng có thể nhớ kỹ được hương vị của riêng cô.

"Ngốc quá." Anh búng mũi cô. "Vậy em cứ làm nữ giúp việc cho anh."

Anh cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó lại khởi động xe.

Về biệt thự, Cố Bảo Bảo đi xuống thì lại thấy anh cũng xuống xe. Cô nghi hoặc: "Anh không về công ty à?"

Giờ mới hơn ba giờ chiều mà. Anh chạy đến cầm cái túi trong tay cô nói: "Không phải có người nói muốn cạo râu cho anh à? Dù thế nào anh cũng phải cho người đó cơ hội chứ?"

"Vậy chắc em phải cám ơn anh luôn hả."

Cô vừa bực mình vừa buồn cười. "Cạo râu thì lúc nào cũng được, anh không cần bỏ việc ở công ty để ở nhà đâu."

Anh nhìn cô: "Bảo Bảo, nếu anh thường xuyên ở công ty, em sẽ không trách anh không ở bên em nhiều hơn chứ?"

Cô lắc đầu. "Em cũng không phải không biết trong công ty bận thế nào."

Hai người vừa nói vừa đi vào biệt thự.

Người giúp việc vui mừng đi đến cầm túi đồ của bọn họ, nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, tối nay muốn ăn gì?"

Cố Bảo Bảo cười. "Cô chớ vội, tối nay để tôi làm cơm cho."

Người giúp việc luôn miệng nói "tốt" rồi cười tủm tỉm đi cất lễ phục.

Cố Bảo Bảo lên gác thay quần áo, Mục Tư Viễn cũng đi theo.

Cô hỏi anh muốn ăn gì thì anh bảo tùy tiện, nhưng khi cô xuống bếp thì anh lại theo vào.

Mở tủ lạnh, anh chỉ vào đống nguyên liệu bên trong nói: "Bảo Bảo, anh muốn ăn cháo tổ yến và cá chiên bột. Thêm một chút ngọt nữa."

"Không phải vừa rồi anh nói là tùy tiện sao?" Cô chất vấn.

Anh nhún vai. "Anh đã rất tùy tiện rồi đấy, nếu anh mà nghiêm túc thì sợ sẽ hù chết em."

Hù hả?

Cố Bảo Bảo nhướng mày, cái khác không dám nói chứ làm mấy món ăn này không làm khó được cô, ai bảo cô có một người cha làm đầu bếp.

"Anh còn muốn ăn gì thì nói hết đi." Hai tay cô chống nạnh, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.

Lần này môi anh nhếch lên nụ cười xấu xa, anh sát vào tai cô thì thầm: "Bảo Bảo, anh thích ăn nhất... là em đó!"

Đáng ghét! Cô cầm luôn cây cải trắng đập vào đầu anh.

May là anh tránh mau, bằng không nhất định trở thành đầu cải trắng.

"Này, Bảo Bảo, em muốn mưu sát chồng hả?"

Anh vụt qua sau lưng ôm chầm lấy eo cô.

"Em đúng là đang muốn mưu sát người chồng là anh đấy!" Cô không chịu bỏ qua, tiếp tục quơ cải trắng đánh anh thì bị anh giật lấy. "Trả cải trắng lại cho em."

Cố Bảo Bảo la lên, giữ chặt cải trắng.

"Không thả." Mục Tư Viễn cũng lớn tiếng, cánh tay giựt mạnh ném cây cải trắng đi.

Cố Bảo Bảo xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến đỏ bừng, sao anh có thể ỷ sức mình mà bắt nạt cô chứ!

"Anh...!"

Cô muốn kháng nghị nhưng anh không cho cô cơ hội, chưa báo trước đã hôn lên miệng cô.

Cô khiến anh lúc nào cũng quyến luyến cặp môi đỏ mọng đó.

Cô thật hận mình, một khi nằm áp vào ngực anh thì lại không còn năng lực phản kháng.

Cứ như vậy bị anh ôm đặt lên bàn, tay anh cũng không an phận xâm nhập vào bên trong áo, tìm kiếm cái móc áo lót khiến người ta tức giận bên trong.

Cảm giác mát lạnh khiến cô tỉnh táo, giữ chặt cánh tay anh lại. "Không được... Anh Tư Viễn..."

Người giúp việc có thể vào bất cứ lúc nào.

Người cô dịch về phía sau, trên má đỏ hây hây, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.

Anh lập tức đầu hàng, cằm đặt lên trán cô. "Bảo Bảo, em nhất định là do ông Trời phái tới để giày vò anh."

Có thật không? Cô thực sự giày vò anh ư?

Tình cảm con người thật kỳ quái, biết rất rõ anh bị dằn vặt cô sẽ đau lòng nhưng lại có hơi vui vẻ.

"Bé con, nấu cơm cho anh đi!" Anh buông cô rồi đi lên gác.

Nghe tiếng bước chân anh, cô che miệng cười, nhất định là anh... đi tắm nước lạnh.

Có phải cô rất xấu không?

Còn khiến vị hôn phu của mình đi tắm nước lạnh chứ?

Nhưng trong lòng cô lại thấy ngọt ngào, ngọt đến mức nó như một giấc mơ vậy.

Khiến trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, chỉ vì không muốn phá hoại mọi thứ hiện tại.

Cô đợi rất lâu mới có thể có mọi thứ.

Làm xong bữa tối thì Hoan Hoan Nhạc Nhạc về nhà.

Vừa về tới nhà, hai đứa bé chạy thẳng lên gác, trông thấy cửa phòng ngủ mở thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa mới xuất hiện sự vui vẻ.

"Mẹ, mẹ!"

Hai đứa gọi to chạy vào phòng ngủ thì không thấy mẹ đâu cả, người đang thay quần áo bên trong là ba.

"Tiểu quỷ." Mục Tư Viễn nhíu mày. "Muốn vào thì phải gõ cửa, các con quên rồi à?"

Hoan Hoan nhanh chóng trả lời: "Con xin lỗi ba."

Nhạc Nhạc mặc kệ, nhanh chóng chạy vào phòng tắm rồi lên sân thượng, vẫn chẳng thấy mẹ!

Bé bĩu môi chạy đến ngửa đầu nhìn Mục Tư Viễn: "Ba, mẹ đâu?"

"Cái thằng chẳng có lương tâm." Mục Tư Viễn ôm lấy bé. "Sao về chỉ tìm mẹ mà không tìm ba?"

Nhạc Nhạc cười hì hì, ôm lấy cổ anh: "Ba ở đây rồi, mẹ không có."

Ý bé là ba đã sống cùng bọn chúng cho nên không cần phải tìm.

Trong lòng Mục Tư Viễn ê ẩm, cúi xuống hôn bé, lại ôm lấy Hoan Hoan hôn một cái mới nói: "Bây giờ các con hôn ba đi rồi ba đưa các con đi tìm mẹ!"

Thật không ạ? Vậy thì tốt quá, hai đứa không nói một lời, cùng hôn một cái rất kêu lên má ba.

Mục Tư Viễn mới cười hài lòng, ôm hai đứa đi xuống lầu.

Lúc này Cố Bảo Bảo đã dọn thức ăn lên bàn, nói: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc, mau rửa tay rồi ăn cơm."

Hoan Hoan Nhạc Nhạc cùng mở to mắt nhìn!

Mẹ mặc tạp dề, hóa ra vừa rồi mẹ ở phòng bếp làm bữa tối!

Lần này mẹ không đi nữa!

Hai anh em ngoan ngoãn đi rửa tay, lúc quay lại nhà ăn thì ba và mẹ đã ngồi xuống rồi.

Nhạc Nhạc kéo Hoan Hoan chạy đến đẩy Mục Tư Viễn ra, chiếm lấy hai chỗ bên cạnh Cố Bảo Bảo.

Mục Tư Viễn cau mày: "Nhạc Nhạc, sao con lại đẩy ba ra?"

Nhạc Nhạc đắc ý vỗ tay trả lời: "Ăn cơm thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.