Cố Bảo Bảo kinh ngạc quay lại nhìn anh. "Anh nói cái gì?"
Cô không thể tin được lời vừa rồi mới nghe được.
Cái gì mà anh đều bằng lòng làm hết?
"Bảo Bảo!" Ánh mắt anh trói chặt gương mặt cô. "Em là của anh!" Em vĩnh viễn chỉ thuộc về anh!"
Giọng điệu bá đạo lại ngang ngược vô lễ như đang tuyên bố quyền sở hữu của anh.
Cố Bảo Bảo bĩu môi. "Làm được sao? Anh là người thừa kế Mục Thị, một ngày nào đó sẽ kết hôn. Bố mẹ em cũng sẽ không để em độc thân cả đời, kiểu gì em cũng sẽ thuộc về người khác."
"Anh không cho phép!" Anh ngang ngược cắt ngang. "Cố Bảo Bảo, em có nghe thấy không, anh không cho phép!"
Nghĩ tới cảnh cô nằm trong ngực người khác giống như bây giờ, được người đàn ông khác ôm hôn, anh thấy mình sắp phát cuồng.
"Vậy còn làm sao được nữa?"
Mọi chuyện rồi sẽ phát triển theo hướng đó, cho dù cô không lấy A Diệp thì cũng sẽ lấy một người nào đó khác.
Nhưng cô vẫn hướng đôi mắt đẹp dõi theo anh với vẻ mong đợi.
Cô hi vọng anh nói gì đó?
Điều gì mà chính cô cũng không biết nhưng lại luôn ngóng chờ.
Mà cô không biết bây giờ trong lòng anh đang rối như tơ vò.
Nhất định có cách giải quyết nhưng bây giờ anh còn chưa nghĩ ra.
"Em đừng xía vào. Dù thế nào em đừng mong rời khỏi anh, cả đời này cũng đừng nghĩ đến."
Trong lòng có hơi mất mát nhưng rất ít, bởi vì cô chưa từng chờ đợi gì nhiều từ anh. Cô không nói nữa chỉ nở nụ cười.
"Anh nếu không tắm thì em đi tắm trước."
Cô đứng lên dùng chăn bọc kín cơ thể, anh cũng muốn đi theo thì thấy cô đột ngột quay đầu, sóng mắt bình tĩnh nhìn anh: "Anh đừng có theo em, em không thích tắm chung."
Câu nói hờ hững khiến anh không cách nào phản bác.
Nhìn cánh cửa phòng tắm được kéo ra, anh thảng thốt. Cô ấy tức giận? Vì sao lại tức giận? !
Anh vò đầu, đối mặt với cục diện ngày càng phức tạp, anh chưa từng thúc thủ vô sách [1] thế này.
[1] thúc thủ vô sách: bó tay, không có cách nào giải quyết
Chốc lát sau cô tắm xong và thay một bộ quần áo khác ra ngoài.
Anh vội vàng nhảy xuống giường, chạy ra khóa cửa phòng đồng thời ra lệnh: "Không được phép xuống dưới nhà ngủ."
Cô nhìn anh, ngồi xuống giường: "Anh đi tắm đi, lát nữa em có việc muốn nói."
Anh đứng bất động. "Có chuyện gì?"
"Anh đi tắm trước đã, dù sao em cũng chạy không thoát." Cô có hơi bực mình nhìn cửa phòng bị khóa, ngồi xuống một góc sofa.
Sao cô có cảm giác anh có hơi kỳ lạ thế nhỉ?
Tuyệt đối không giống Mục Tư Viễn bình tĩnh kiềm chế, trầm ổn quả quyết trước kia mà ngược lại như một đứa trẻ!
Xem đi, nghe cô nói xong, khóe môi anh rõ ràng hiện lên nụ cười thỏa mãn: "Anh đương nhiên biết em chạy không thoát!" Anh lắc lắc chìa khóa trong tay rồi đi vào phòng tắm.
Quay ra, cô quả nhiên vẫn ngồi trên sofa, Mục Tư Viễn chen vào ngồi cạnh cô. "Muốn nói gì với anh?"
Cả người anh chỉ có cái khăn tắm quấn hông, cơ thể cường tráng không khác nào sự áp bách với Cố Bảo Bảo.
Cô âm thầm lùi người lại, anh thế mà cũng tiến tới, cô lùi nữa thì bị anh ôm lấy: "Bảo Bảo!"
Anh cúi người, không chút khách khí cắn môi cô. "Em mà không nói thì anh sẽ không để em nói nữa đâu."
Cô đẩy mặt anh ra, từ kẽ răng nặn ra một câu: "Nhạc Nhạc phải đi khám."
"Đương nhiên, ngày mai anh sẽ dẫn nó đi."
Ngày mai! Trong lòng cô hồi hộp, nói nhanh: "Em muốn đi với con!"
Thấy Mục Tư Viễn không nói gì, tưởng anh không đồng ý, cô tiếp tục: "Nhạc Nhạc đến bệnh viện thì em nhất định phải đi với nó! Bằng không nó sẽ sợ."
Cặp môi mỏng gợi lên một nụ cười, mắt anh cúi xuống nhìn cô: "Anh có nói là không cho em đi đâu?"
"Anh?"
Anh đứng dậy buông cô ra. "Nhạc Nhạc cũng là con trai anh, lẽ nào anh lại để nó chịu khổ?"
Tuy nói vậy nhưng trong lòng anh có hơi thất vọng, lúc trước anh thực sự đã chuẩn bị ở đây với cô ba tháng.
Nhưng giờ còn chưa tới ba ngày đã sắp phải đi rồi.
"Vậy được." Nói xong, trên gương mặt cô toát lên sự vui vẻ.
Anh ngẩn ra.
Thật là kỳ quái, vừa thấy nụ cười của cô, sự thất vọng trong lòng anh nháy mắt biến mất.
***
Sáng sớm hôm sau, lái xe theo chỉ thị của Mục Tư Viễn tới đón bọn họ.
Bốn người cùng đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện cho Nhạc Nhạc.
Giống như bọn họ đã đoán, Nhạc Nhạc không còn bệnh gì nữa, cứ từ từ học nói như trẻ con bình thường.
Nhanh thì một năm, chậm thì hai năm bé sẽ như những đứa trẻ khác.
"Mẹ, sau này con sẽ đảm đương làm thầy giáo của Nhạc Nhạc!" Hoan Hoan vỗ ngực xung phong nhận việc.
Cố Bảo Bảo cười. "Dĩ nhiên, có tiểu thần đồng làm thầy của Nhạc Nhạc, mẹ có một trăm phần trăm yên tâm!"
"Mẹ." Được mẹ khen ngợi làm Hoan Hoan có chút ngượng ngùng, chui vào ngực cô.
Nhạc Nhạc thấy chuyện tốt bực này thì sao có thể rớt lại? Lập tức bé cũng chui vào lòng mẹ.
Cố Bảo Bảo bị đẩy chạm vào cửa xe, tay đưa ra cù lét chúng, cả ba người ngồi sau ngồi sau cười vui vẻ.
Mục Tư Viễn cười, lặng lẽ vòng tay lái.
Chờ tới khi Cố Bảo Bảo ngồi dậy xem thì xe đã đến khu biệt thự của anh rồi.
"Anh." Cô kinh ngạc nhìn anh. "Không phải anh nói đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc đi học à?"
Anh đẩy cửa xe bước xuống nói: "Bây giờ trưa rồi, hôm nay cho chúng nghỉ."
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo chưa kịp xuống xe đã nghe Nhạc Nhạc hoan hô: "Ba thật tốt, ba thật tốt!"
Bé kéo tay Hoan Hoan đi xuống, nhanh chóng chạy vào biệt thự.
Không cần đến trường thì bé có thể ở nhà chơi đồ chơi rồi!
Thấy thế, Mục Tư Viễn nhíu mày vội vã đuổi theo.
Hai cái đứa nghịch ngợm này, anh không cho chúng đi học cũng không phải để chúng ở nhà chơi!
"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!" Anh ôm lấy hai đứa, thừa dịp Cố Bảo Bảo chưa vào liền nói: "Các con phải giúp ba giữ mẹ lại đó!"
Hoan Hoan nhìn dáng vẻ nóng nảy của ba không nhịn được cười khúc khích. "Ba, việc này phải nhờ Nhạc Nhạc hỗ trợ, Nhạc Nhạc khóc là mẹ sẽ mềm lòng."
Anh sửng sốt, Hoan Hoan đang cười nhạo anh à?
Anh lại có thể rơi xuống đồng bị con trai cười nhạo nữa chứ!
Trong lòng anh có hơi bực mình, sắc mặt trở nên khó coi.
"Ba!" Nhạc Nhạc hôn anh, sau đó giơ tay lên bắt chước Ultraman [2]: "Xem con này!"
[2] Ultraman: siêu nhân điện quang
Nhoáng một cái bé đã ra ngoài.
Cố Bảo Bảo đang đứng trong vườn hoa, do dự không biết có nên vào hay không.
Cô không muốn vào, khó khăn lắm mới về được, cô chỉ muốn mau chóng về nhà.
Nhưng cô lại lo cho Nhạc Nhạc.
"Mẹ, mẹ!" Còn đang do dự thì Nhạc Nhạc vừa chạy xuống vừa hô.
Tuy hai anh em sinh đôi nhưng giọng nói Nhạc Nhạc với Hoan Hoan lại khác nhau, một đứa thì vang dội, một đứa thì ngọt ngào giòn tan, rất dễ phân biệt.
"Tiểu bảo bối của mẹ!" Cố Bảo Bảo ôm lấy bé. "Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã."
Bé cười, giơ tay lên chỉ: "Mẹ đi vào! Đi vào!"
Cô cười nhạt, thử thăm dò: "Nhạc Nhạc, mẹ không vào có được không?"
Bé lại lập tức lắc đầu, lắc thật mạnh, miệng la hét: "Không, không."
La hét la hét, nước mắt bé thế nào mà lại lã chã.
Kỳ thực bé không muốn khóc đâu, chỉ tại anh nói, bé khóc là mẹ sẽ mềm lòng ở lại thôi!
Cho nên bé mới làm nước mắt chảy xuống thế đó!
"Nhạc Nhạc đừng khóc, đừng khóc." Cố Bảo Bảo thương yêu lau nước mắt cho bé. "Mẹ đi vào, đi vào là được." Thế là cô buộc lòng phải ôm Nhạc Nhạc đi vào biệt thự.
Trong phòng khách không thấy Mục Tư Viễn và Hoan Hoan, người giúp việc đúng lúc từ phòng bếp đi ra, nhìn cô cười nói: "Cô Cố, cô đến rồi."
Cố Bảo Bảo cười gật đầu. "Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng đến, lại làm phiền cô rồi."
"Đâu có!" Người giúp việc thân thiết nhéo nhéo tay Nhạc Nhạc, Cố Bảo Bảo trêu chọc bé: "Nhạc Nhạc, gọi dì đi."
Trong mắt cô giúp việc lộ ra sự kinh hỉ: "Cô Cố, Nhạc Nhạc có thể nói được rồi sao?"
Lời còn chưa dứt, Nhạc Nhạc đã mở miệng gọi: "Dì!"
"Dạ!" Cô ấy cũng đáp lại, không nén nổi kích động. "Tôi đã nói, trẻ con ở với mẹ sẽ tốt hơn! Cô Cố, cô nên tới nơi này nhiều hơn."
Như là nhớ ra gì đó, cô ấy lại nói: "Đêm hôm đó cô tới rồi lập tức đi ngay, tôi vội đi pha thuốc cho Mục tổng nên cũng không chào hỏi cô, thật sự xin lỗi."
Cố Bảo Bảo hơi sững sờ, không rõ cô ấy nói tới tối hôm nào.
Người giúp việc tiếp tục: "Tôi thấy cô Trịnh cũng ở đây, cứ tưởng các cô sẽ trò chuyện với nhau, tôi thực sự sơ sót."
Hóa ra là tối hôm đó! Cô lắc đầu: "Không sao đâu."
Người giúp việc thở dài. "Cô Cố, tôi còn chưa từng thấy Mục tổng bệnh nặng như thế, cô Trịnh cũng kỳ quái, trước kia thường xuyên đến, đêm hôm đó cô đi không bao lâu thì cô ấy hỏi bệnh tình Mục tổng xong cũng đi ngay. Sau đó cũng không tới nữa."
"Cô ấy..." Cố Bảo Bảo khó hiểu, nhớ lại tối hôm đó Trịnh Tâm Du nói những lời mập mờ với cô, làm sao lại chỉ tới thăm bệnh anh được?
"Không nói đến cô Trịnh nữa." Người giúp việc nhìn Nhạc Nhạc, ngược lại cười. "Cô Cố, sau này cô phải đến thường xuyên đấy, đừng nói tôi làm người giúp việc mà lắm miệng, đêm đó sau khi cô đi, Mục tổng cứ đòi đi tìm cô, nhưng anh ấy mắc bệnh, đứng cũng không vững mà vẫn khăng khăng, thật khiến người ta đau lòng."
"Cô.." Ánh mắt Cố Bảo Bảo sững sờ nhìn cô ấy. "Cô nói cái gì?"
Ngoại trừ khó tin, cô thật không dám tin tưởng.
Lúc này, tiếng Hoan Hoan vang lên. "Mẹ, Nhạc Nhạc, hai người mau lên đây!"
Người giúp việc không nói thêm gì nữa, khẽ cười: "Cô Cố, tôi đi trước, cô muốn ăn gì? Trưa tôi làm cho cô."
"Thịt cuộn!" Nghe vậy, Nhạc Nhạc lập tức cướp lời nói.
Trừ thịt băm trưng cà chua ra thì bé thích nhất món thịt cuộn, cho nên có thể nói ra ngay.
"Được, được." Người giúp việc cười rộ lên. "Vậy làm thịt cuộn cho tiểu thiếu gia của chúng ta!" Nói xong người giúp việc đi ra ngoài.
Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc lên lầu hai vào phòng đồ chơi mà vẫn chưa phản ứng kịp.
Trong đầu vang vọng những lời người giúp việc nói, nhưng cô làm sao cũng không tưởng tượng nổi.
Trịnh Tâm Du cố ý nói vậy ư? Cô ta sao lại phải làm như thế?
Còn anh ốm lại muốn tìm cô sao?
Cô thực sự thấy khó tin.
"Bảo Bảo!" Thình lình giọng nói của anh vang lên bên tai, cô ngoảnh lại, trên má lập tức nhận được nụ hôn.
"Đang nghĩ gì thế?" Sau đó anh hỏi.
Cô luống cuống cúi đầu mới phát hiện mình nằm trong lòng anh, chẳng những hai tay mà hai chân anh cũng đè lên hai chân cô.
"Anh đừng có làm vậy." Cô vội đẩy anh. "Con còn đang ở đây."
Khi ngẩng lên thì mới thấy trong phòng đồ chơi chỉ còn hai người bọn họ.
Anh nghiêng đầu, đôi mắt cười nhìn cô: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc đã xuống dưới chơi cát, lúc chúng ra ngoài không phải đã nói với em rồi à? Em không nghe thấy sao?"
Anh nhíu mày: "Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế?"
"Không, không nghĩ gì cả." Cô đẩy anh ra. "Em cũng xuống nhà đây." Nói xong cô như chạy trốn khỏi phòng đồ chơi.
Trốn? Ý cười trong mắt anh càng đậm, anh đi tới bên cửa sổ, nhìn cô ra bãi cát bên cạnh vườn hoa. Bé con! Anh sẽ không để em trốn đâu!
Dù thế nào anh cũng sẽ không để em thoát khỏi tầm mắt của anh!
"Mẹ, lâu đài!" Nhạc Nhạc học thêm từ trên tranh, mau mau khoe với mẹ.
Cố Bảo Bảo cười nhìn lâu đài trên tranh hỏi: "Các con muốn dùng cát xây lâu đài à?"
"Vâng ạ!" Hoan Hoan gật đầu. "Mẹ giúp chúng con được không ạ?" Cố Bảo Bảo lắc đầu, vỗ má bé. "Có tiểu thần đồng Hoan Hoan đây rồi, mẹ sẽ không giúp nữa."
Cô ngồi xuống cạnh đó. "Mẹ ở đây xem Hoan Hoan mất bao lâu để xây xong!"
Hoan Hoan ngượng ngùng cười, tự tin hết mình nói: "Thế mẹ nhìn con này!"
Thấy chúng hăng hái bừng bừng chơi cát, cô không nhịn được nhìn ra cầu thang.
Anh chưa xuống.
Cô không muốn để anh biết suy nghĩ trong lòng mình, tuy cô không biết lúc anh ốm tại sao lại muốn tìm cô, nhưng trở ngại trong lòng cô cũng là những lời mà Trịnh Tâm Du đã nói với cô.
Vì sao lại nói như thế? Tại sao muốn cô hiểu lầm anh?
Người trong lòng Trịnh Tâm Du không phải Văn Hạo sao? Cô ta không nên đuổi cô rời khỏi anh mới phải.
Ngày đó ở trên du thuyền, cô rơi xuống biển, nhưng đó là do Trịnh Tâm Du nhất thời lỡ tay.
Những lời đó chắc không phải cô tay say rượu rồi nói mê đó chứ?
Cố Bảo Bảo thở dài, lẽ nào tâm tư của Trịnh Tâm Du đã xảy ra thay đổi? Cô ta không muốn Văn Hạo nữa mà ngược lại lựa chọn Tư Viễn?
Nếu là vậy, người giúp việc vì sao còn nói cô ta không hay tới đây?
Vô vàn câu hỏi không có đáp án, cô không khỏi rối rắm như tơ vò.
Làm gì cũng không có tinh thần, dầu gì cũng chịu đựng được đến tối dỗ Hoan Hoan Nhạc Nhạc đi ngủ.
Cô đi rửa mặt, nhìn sắc mặt tiều tụy trên gương mà lại mang theo ý cười trên khóe mắt, cô hắt nước lên mặt.
Cố Bảo Bảo, mày có tiền đồ không thế? Chỉ một chút ánh nắng mà đã tưởng mùa xuân đến rồi sao?
Không thể mong muốn nữa, bây giờ mày nên đi tìm A Diệp.
Nghĩ đến A Diệp cô lại thở dài, vì sao bao giờ cô cũng khiến A Diệp thương tâm?
Lau khô mặt, dứt khoát đi xuống lầu, cô chuẩn bị về.
Ra phòng khách đã thấy Mục Tư Viễn đứng ở cửa.
Từ lúc ăn xong cơm tối đã chẳng thấy anh, bây giờ lại không biết từ đâu chui ra.
"Đi đâu đấy?" Thấy cô xuống, anh xoay người hỏi.
Cô đứng lại, nhìn anh: "Em phải về nhà."
"Về nhà?" Anh tới gần. "Ở đây không phải nhà em sao?"
Câu nói kỳ quái! Sáng không đi là vì Nhạc Nhạc, bây giờ Nhạc Nhạc ngủ rồi không quấn cô nữa thì cô không có lý do gì mà ở lại. Cô không muốn phí lời với anh, nói: "Nhà em ở tiệm mỳ vằn thắn." Nói xong, cô bước xuống bậc thang.
Ở đây không xa lạ như trong núi, tự cô có thể tìm đường về.
"Em đứng lại đó cho anh!" Anh đuổi theo, kéo cô lại. "Em muốn về làm gì? Chuyện tối qua em quên rồi hả?"
Anh bế cô ngồi ở cửa, chói trặt đôi chân cô. "Có muốn anh ôn lại lần nữa cho em không?"
"Anh điên rồi sao?" Cô đánh anh. "Anh muốn làm gì?"
"Em đừng ép anh, bằng không chuyện gì anh cũng làm được đấy!"
Anh cố ý chờ ở đây, tưởng rằng cô không đi, không ngờ cô vẫn đi!
"Em ép anh? Mục Tư Viễn, em cũng sắp bị anh ép điên rồi! Anh rốt cuộc muốn em làm thế nào?"
"Anh muốn em ở đây, không được đi!"
"Không thể nào!"
"Không thể nào? Phải là anh nói mới đúng!" Anh nói, còn ác ý ma sát nơi mềm mại của cô. "Xem ra anh còn phải để em nhớ thật rõ, em là người phụ nữ của ai, nên ở bên cạnh ai!" Nói xong, anh kéo tay cô vào biệt thự.
"Mục Tư Viễn, anh dừng tay." Cô giữ chặt cánh cửa. "Anh tính để em trốn ở đây cả đời sao? Cả đời đều không gặp ba mẹ em ư?"
Mục Tư Viễn sửng sốt, quả thực là không thể, nhưng ngoại trừ cách đó, anh không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
"Vậy em nói anh phải làm sao?"
Cô hất tay anh ra: "Em không muốn anh làm gì cả. Tự em đi tìm A Diệp, em bây giờ đã không xứng gả cho anh ấy. Nhưng em muốn tự mình đi nói rõ ràng với anh ấy."
Cô hít sâu một hơi, xoay người đi.
"Em quay lại cho anh!" Anh quyết không thể để cô đi! Anh tiến lên bế ngang cô rồi đi thẳng vào phòng anh.
"Em ở đây đợi đi!" Anh đè đầu vai cô lại, trong lòng đã có quyết định. "Chờ anh về!"
Nói xong, anh vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng. "Cách", cánh cửa bị khóa lại.
"Mục Tư Viễn!" Cô chạy đến bên cửa sổ, nhìn anh đã chạy ra vườn hoa hét lên: "Anh muốn làm gì?"
Dưới ánh đèn, anh quay lại, giơ tay lên tặng cô một nụ hôn gió, sau đó nhanh chóng nhảy lên xe