Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 177: Chương 177: Hạnh phúc của nhà họ Mục




Cách ngày sinh còn tám ngày, Mục Tư Viễn sắp xếp cho cô vào phòng chờ sinh.

Người lớn hai bên đều đến.

Mục Phong Minh nghe thấy còn tám ngày, không khỏi quở trách anh: "Tư Viễn, còn có mấy ngày, Bảo Bảo ở đây chẳng phải sẽ buồn chán lắm sao?"

Cố Bảo Bảo rất lo lắng, tưởng anh lại lớn tiếng với chú Mục, nhưng anh chỉ "vâng" đáp lại: "Con ở đây với cô ấy. Bác sĩ và y tá đều ở đây, có tình huống khẩn cấp gì cũng tiện hơn."

Đây có phải là lần đầu tiên anh trả lời ngoan ngoãn câu hỏi của chú Mục không thế?

Không chỉ chú Mục giật mình mà Cố Bảo Bảo cũng vậy.

Nhưng cô lập tức hiểu ra, mấy tháng nay anh chắc chắn cũng cảm nhận được nỗi vất vả khi làm ba rồi cho nên mới thay đổi thái độ với chú Mục.

"Không sao đâu ạ!"

Cô lập tức phá vỡ bầu không khí có hơi ngột ngạt: "Tư Viễn, anh cứ đi làm việc của mình, có tình huống gì em sẽ bảo y tá thông báo cho anh biết."

"Không được!"

Anh lắc đầu, ánh mắt dịu dàng và kiên định: "Em yên tâm, chuyện công ty mấy ngày nay anh đã sắp xếp xong rồi, anh sẽ ở đây cùng em."

Cô nhìn anh cười ngọt ngào: "Vậy anh phải tăng thêm tiền lương cho thư ký chủ nhiệm đấy!"

Anh yêu thương vỗ đầu cô: "Anh nghe lời vợ yêu, sẽ tăng thêm tiền lương!"

Nhìn bọn họ ân ái, người lớn hai nhà nhìn nhau cười.

Tuy hôn lễ phải dời lại nhưng bọn họ cũng không lo lắng chút nào, bởi vì cứ theo những gì được thấy, không bao lâu nữa là bọn họ có thể uống trà của con dâu con rể chân chính rồi!

"Bảo Bảo" Bà Cố ngồi xuống mép giường, hỏi: "Lần này con định sinh mổ hay thường?"

Năm năm trước cô sinh thường, nhưng giờ cô đã hai tám tuổi, sinh thường sẽ vất vả hơn.

Mục Tư Viễn tiếp lời, "Bảo Bảo, hay sinh thường nhé?"

Anh nói rất có chuyên môn: "Mổ tuy không vất vả nhưng sẽ tổn thương đến sinh lực của em."

Bác sĩ nói thân thể cô không tốt, anh sợ mổ xong, khả năng miễn dịch của cô sau này sẽ kém hơn.

Cố Bảo Bảo biết lời anh nói có lý, nhưng nhớ đến cơn đau sinh thường là da đầu cô lại tê dại.

"Tất nhiên phải sinh mổ!"

Bà Mục vẫn luôn không nói gì chợt lên tiếng, "Với tuổi tác hiện tại của vợ con, sinh thường không phải sẽ rất vất vả sao? Trong mấy ngày ở cữ có người giúp việc chăm sóc chu đáo, cơ thể sẽ nhanh chóng hồi phục lại thôi."

Bà cũng tùy việc mà xét, nghe cũng có lý, tuy nhiên Mục Tư Viễn lại không vui.

"Đây là vợ tôi, là con tôi, từ khi nào đến lượt người không liên quan nói?"

Anh nói một câu không chút khách khí.

"Con nói gì, im ngay!"

Mục Phong Minh trầm giọng quát, không muốn làm trò cười trước mặt mọi người.

Nhưng Mục Tư Viễn chỉ hừ một cái, căn bản không để trong lòng.

Bình thường anh có thái độ này ở nhà không tính, nhưng hôm nay đang ở trước mặt ông bà Cố, gương mặt bà Mục không nén được giận.

"Coi như tôi nhiều chuyện!"

"Bảo Bảo, con nghỉ ngơi thật tốt!" Bà bỏ lại lời này rồi cất bước ra ngoài.

"Mẹ!"

Cố Bảo Bảo lo lắng.

Bà đi như vậy liệu có chuyện gì không?

"Mẹ, mẹ chờ đã, con còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi mẹ!"

Cô vừa gọi vừa đẩy Mục Tư Viễn, anh tốt xấu gì cũng nên nói gì đi chứ!

Nhưng Mục Tư Viễn lại không muốn nói!

Thấy bà Mục đi ra ngoài, chú Mục cũng đi theo.

Cô thật sự sốt ruột, muốn ngồi dậy thì bụng lại đau thắt.

"A... Đau quá..."

Tiếng hét của cô bất chợt phát ra làm mọi người trong phòng chờ sinh luống cuống.

"Bảo Bảo, em làm sao thế?"

Mục Tư Viễn lo lắng sờ lên bụng cô.

"Đau quá, đau quá..."

Thế là, sau hai giờ trong phòng mổ, cuộc phẫu thuật tiến hành suôn sẻ.

Đứa con thứ ba của Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo, cũng chính là tiểu công chúa của nhà họ Mục ra đời!

***

Hôm nay cả nhà họ Mục đại đoàn viên.

Mục Phong Minh cười híp mắt nhìn con trai con dâu, cháu trai cháu gái.

Nếu con gái mau kết hôn, mang đến cho ông một đứa con rể và mấy đứa cháu ngoại, ông sẽ thật sự cảm thấy mỹ mãn!

"Mọi người mau ngồi đi nào."

Ông cao giọng, "Chúng ta vừa ăn vừa nói."

Cố Bảo Bảo ôm bé con ngồi xuống, trong lòng có hơi hoảng loạn.

Cô biết lát nữa người lớn sẽ bàn bạc về hôn sự của bọn họ, nhưng... trong lòng cô rất bối rối.

Đứa bé đã sinh ra rồi, cô còn lý do gì hoãn lại nữa?

"Tư Viễn à"

Quả nhiên, vừa động đũa, Mục Phong Minh liền nói: "Việc hôn sự của con và Bảo Bảo có phải nên chuẩn bị rồi không?"

Mục Tư Viễn gật đầu: "Lúc nào cũng được ạ."

Anh nhìn sang ông bà Cố: "Ba mẹ chọn ngày nào đẹp đi ạ!"

Bà Cố vui vẻ đồng ý, ôm lấy bé con từ tay con gái, đồng thời hỏi: "Bảo Bảo, con muốn tổ chức khi nào?"

Trước đó hai mẹ con đã nói chuyện riêng với nhau, con gái còn nói vóc dáng mình chưa lấy lại nên mặc lễ phục vào sẽ rất xấu xí!

Bây giờ bé con cũng được ba tháng, vóc dáng cũng lấy lại được gần như ban đầu rồi chứ!

Nhưng cô vẫn lộ vẻ khó xử, giống như có lời muốn nói.

"Bảo Bảo, ba thấy cành nhanh càng tốt, thế nào?"

Mục Phong Minh đã sớm quyết định, không cho cô cơ hội nói chuyện, "Trưởng bối bên Pháp cũng thúc giục mấy lần rồi, tất cả bọn họ muốn trở về tham dự đấy!"

"Đúng đó ạ."

Mục Sơ Hàn cũng nháy mắt mấy cái: "Chị dâu, mấy trưởng bối đó ra tay rất hào phóng, chị mà kết hôn rồi thì vàng bạc châu báu sẽ chất đầy phòng!"

Tuy đây là sự thật nhưng nói ra thật không hay.

Bà Mục liền gõ đầu cô ấy: "Cái con bé này, không biết gì thì đừng nói!"

Bà cười: "Bảo Bảo, mau chóng tổ chức đám cưới cũng tốt, sau khi các con cưới thì về nhà ở, trong nhà sẽ vui vẻ hơn."

"Hay đó, hay đó!"

Mục Sơ Hàn vui vẻ nhất: "Chị dâu, đến lúc đó chị cho em chơi với bé con nhé, em rất thích nó đấy!"

Bọn họ nói gì, Cố Bảo Bảo không để tâm nên không nghe được rõ ràng.

Trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, đó là việc hôn sự của bọn họ như đã được chuẩn bị rồi.

Có thể là mấy ngày sau, một tuần sau, cô sẽ phải vào lễ đường, gả cho anh...

"Không, không..."

Cô hoảng sợ đứng dậy, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, "Con... con chưa muốn... kết hôn..."

Có phải rất khó xử không?

Nhưng đây chính là tiếng nói trong nội tâm cô, cô không muốn, chỉ là không muốn...

"Bảo Bảo?"

Mục Tư Viễn cũng đứng lên, không hiểu cho nên nhìn cô.

Cô đau khổ lắc đầu, "Xin lỗi, con đã luống cuống."

Nói xong cô liền vội vã chạy ra ngoài.

Mục Tư Viễn ngẩn ra, nhanh chóng đuổi theo.

"Bảo Bảo!"

Anh bắt được cô ngoài cổng vườn, "Em làm sao vậy?"

Cố Bảo Bảo lắc đầu, tiếp tục bước nhanh.

"Bảo Bảo!"

Anh giữ cô lại, để cô phải đối mặt với mình thì phát hiện nước mắt cô rơi đầy trên mặt.

"Em sao thế?"

Đã lâu rồi cô không có khóc, vì sao giờ lại rơi nước mắt?

Anh đau lòng ôm cô, dịu dàng dỗ dành: "Em rốt cuộc làm sao vậy? Nói cho anh có được không?"

Cố Bảo Bảo lau nước mắt, nức nở nói: "Em xin lỗi... em... em còn chưa muốn kết hôn

Trong lòng anh liền trầm xuống.

Anh vẫn hoài nghi khi cô có thai dùng mọi cách thoái thác việc hôn lễ bởi vì cô vốn không muốn gả cho anh.

Hóa ra lo lắng của anh là thật!

"Vì sao thế?"

Anh không buồn cũng không giận, chậm rãi nói: "Có phải anh có chỗ nào còn chưa được tốt nên mới khiến em không thể quyết định gả cho anh?"

Cô hơi ngẩn ra.

Nếu anh có thể nói ra lời này, cô cũng có thể mở rộng lòng mình, không che giấu nữa.

"Anh Tư Viễn, anh rất tốt... nhưng mà em..."

Cô lắc đầu, "Em sợ!"

"Sợ?" Anh khó hiểu.

Cô gật đầu cực kỳ khẳng định: "Em sợ, sợ mình không thể làm một người vợ tốt. Em sợ, sợ mình có được quá nhiều, nếu có một ngày mất đi, em sẽ điên mất. Em còn sợ, sợ... sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng."

"Bảo Bảo..."

Anh muốn nói gì đó xóa đi những ý nghĩ này của cô, cô lại lắc đầu, tiếp tục nói: "Anh đối tốt với em... Em lại không phát hiện ra..."

Cô không cách nào hình dung tâm tình của mình sau khi thư ký chủ nhiệm nói với cô chuyện về Cổ Tín Dương.

Anh đã cố gắng bảo vệ cô, dùng cách thức của mình để yêu cô, cô lại không phát hiện được chút nào.

Khi anh và Cổ Tín Dương sống chết đấu với nhau, cô không giúp được gì cho anh, ngược lại còn vì sự tuyệt tình và cay nghiệt của anh mà đau lòng.

Cô thật sự rất tự trách bản thân.

"Anh Tư Viễn... Em không làm một người vợ tốt được!"

Mục Tư Viễn ngưng mắt nhìn cô, một lúc lâu không nói gì.

Anh cũng không có cách nào hình dung cảm giác của mình với cô gái trước mặt, thương yêu, cưng chiều, yêu đến tận xương tủy,..v..v, tất cả đều không nói rõ cảm thụ lúc này của anh.

Có phải khi yêu thật lòng ai đó, chỉ muốn cho người tốt sự tốt nhất, dù chỉ một câu nói cũng phải nói câu hay nhất cho người đó nghe?

Cho nên luôn cảm thấy mình là người như thế, tuyệt đối không thể khiến đối phương phải uất ức suốt đời?

"Bảo Bảo"

Anh dịu dàng lau nước mắt cho cô, "Anh không biết em nghĩ thế nào, anh chỉ muốn nói cho em một điều, trong lòng anh, trừ em ra sẽ không lấy bất kỳ cô gái nào khác!"

"Anh Tư Viễn..."

Cô nghẹn ngào nói không ra lời.

"Ngốc quá mà!"

Nhưng trong mắt anh, trong tim anh đã bị cô ngốc này chiếm trọn.

Anh khẽ thở dài, ôm chặt cô: "Nhưng anh sẽ không ép em, anh sẽ chờ em. Chờ đến khi nào em muốn gả cho anh."

***

"Đây điển hình là chứng sợ hãi trước hôn nhân!"

Thư ký chủ nhiệm cực kỳ chắc chắc, đưa ra nhiều tư liệu cho Mục Tư Viễn xem.

Mục Tư Viễn nhìn kỹ, quả nhiên, "triệu chứng" của cái vị ở nhà rất giống như trong miêu tả.

"Vậy phải làm thế nào?" Anh xoa trán hỏi.

Mặc dù nói anh có thể chờ, nhưng người mình yêu chưa đổi sang họ mình thì không thể chỉ rõ quyền sở hữu cho toàn thế giới biết, do đó mà anh không thể yên tâm.

Thư ký chủ nhiệm lật sang trang kế tiếp, nói: "Đề xuất là cho cô dâu không gian và thời gian nhất định, để cô ấy có thể làm những việc mình thích trước khi cưới, giảm bớt lo nghĩ.

Việc mà cô ấy thích?

"Bảo Bảo, em có thích làm gì không?"

Về đến nhà, anh lập tức tìm Cố Bảo Bảo để hỏi.

"Đi đi..." (ba ba)

Bé con chín tháng đã biết gọi anh, tuy còn chưa đúng chuẩn cho lắm!

"Bé cưng!"

Anh ôm bé, cho bé chà xát nước miếng lên người mình, mắt vẫn nhìn Cố Bảo Bảo chờ câu trả lời.

"Em thích làm gì?"

Cố Bảo Bảo nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nở nụ cười.

"Em từng muốn đi vòng quanh thế giới!"

Anh nhíu mày: "Cái này... Mục tiêu quá lớn, tìm cái khác."

Nhưng sở thích đã vậy rồi, nào có dễ dàng đổi được?

"Em thích du lịch mà."

Cô vô cùng say mê: "Từ nhỏ em đã có ước nguyện này, một mình đến Pa-ri, Provence (một vùng nằm ở đông nam nước Pháp), Ai - cập, Hy Lạp, Pra-ha..."

Những địa phương muốn tới rất là nhiều, một ngày một đêm cũng không nói hết.

Nhưng mà, ở đây còn có sự vướng bận nên cô không đành lòng bỏ lại.

"Em nghĩ rồi anh Tư Viễn."

Hai mắt cô sáng lên nhìn anh: "Em muốn đi du lịch, thừa dịp các con còn nhỏ, em muốn ra ngoài đi chơi!"

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Mục Tư Viễn không nhịn được hỏi: "Bảo Bảo, em nghiêm túc hả?"

Cô gật đầu, "Anh Tư Viễn, em thật sự muốn đi. Em đã hai chín tuổi rồi, nếu không thực hiện ước vọng của mình, sau này già rồi sẽ không đi được nữa."

Lúc đó cô còn bận tâm đến Hoan Hoan Nhạc Nhạc và bé cưng nữa.

Quan tâm đến ăn uống, sức khỏe, học tập của chúng.

Rất nhiều rất nhiều...

Đến khi mọi quan tâm đều không còn thì cô cũng già rồi.

Trong lòng Mục Tư Viễn dâng lên sự lo lắng và sợ hãi...

Anh sợ sau khi trong tim cô lấp đầy nhiều thứ rồi sẽ không còn vị trí của anh.

Nhưng cô đã dùng rất nhiều năm để yêu anh.

Nếu anh độc chiếm cô như thế có phải là quá không công bằng với cô không?

Có lẽ nguyên nhân mà cô cảm thấy lo lắng trước hôn nhân cũng là vì anh quá cường thế.

Để cô có không gian thở, để cô có không gian lựa chọn đường đi.

Nếu anh yêu cô thì không nên làm vậy.

Thế là, anh hít sâu, thay bằng nụ cười: "Bảo Bảo, em thật sự muốn đi à? Em định đi bao lâu?"

Đi bao lâu?"

"Một năm!"

Bỗng, tiếng nói của Mục Sơ Hàn vang lên.

Không biết cô ấy đến từ lúc nào, dù sao cuộc nói chuyện của bọn họ cô ấy đã nghe hết.

"Chị dâu!"

Cô ấy vui vẻ chạy đến, "Em đi với chị, dẫn cả bé cưng đi cùng luôn!"

Cô ấy đi cùng cũng được, nhưng mà, Cố Bảo Bảo do dự: "Đưa bé cưng đi cùng có được không?"

"Sao lại không được?"

Mục Sơ Hàn cười: "Chẳng nhẽ chị đi du lịch có thể yên tâm về bé cưng sao? Hơn nữa, nhà ta có máy bay trực thăng mà, chúng ta ngồi máy bay trực thăng thì sẽ rất tiện lợi!"

Mục Tư Viễn cũng gật đầu, "Em có thể đi bằng máy bay trực thăng, nhưng... chỉ được đi nửa năm thôi!"

Bắt anh một năm không được thấy vợ và con gái, anh không phát điên mới lạ!

"Còn nữa, ngày nào cũng phải gọi về để anh biết hai mẹ con đều khỏe mạnh!"

Trời ạ!

Cố Bảo Bảo sợ ngây người, anh đồng ý rồi sao?

Cô thật sự không dám tin, anh lại đồng ý với ý nghĩ vừa lớn mật vừa điên cuồng này của cô!

"Anh Tư Viễn, anh nói thật ư?"

Cô vẫn chưa tin, lại không biết vẻ mặt này khiến anh đau lòng cỡ nào.

Quả nhiên, ở trước mặt anh, cô chưa từng có cảm giác về quyền tự chủ.

"Bảo Bảo"

Anh cầm tay cô, cổ vũ: "Nếu em muốn thì cứ đi ngay. Chỉ cần không làm mình bị thương, anh sẽ ủng hộ em!"

"Được rồi!"

Mục Sơ Hàn không muốn xem tiếp dáng vẻ nhìn nhau nồng nàn, liếc mắt đưa tình ấy của bọn họ.

"Anh à, mỗi ngày gọi về một lần không được đâu, nếu anh có thành ý thì nửa năm sau đến Provence đón bọn em!"

"Em...!"

Anh lầm lừ, muốn cho cô ấy im miệng.

Cố Bảo Bảo lại cười giảo hoạt: "Hay lắm, ý này rất hay, anh Tư Viễn, cứ quyết định vậy nhé!"

Nói xong, bọn họ liền ôm lấy bé cưng đi ra ngoài.

"Bảo Bảo, em đi đâu vậy?"

Anh đuổi theo thì thấy bọn họ đã ở ngoài vườn hoa.

Cố Bảo Bảo xoay người lại lớn tiếng hô: "Bọn em đi mua đồ du lịch! Tạm biệt, anh Tư Viễn..."

"Tạm biệt, anh Tư Viễn..."

Nửa năm trước, hình ảnh cô lên trực thăng quẩn quanh đầu anh khiến trong sáu tháng này anh gần như điên lên vì nhớ nhung.

Chỉ có điều, tất cả sắp biến mất rồi!

Đặt ly rượu xuống, anh thay sang một bộ quần áo khác, cắt tỉa tóc cho thật gọn gàng.

Sau đó anh thay đôi giày da đã được đánh bóng, vui vẻ ra khỏi biệt thự.

Hi vọng lần này, cô sẽ không sợ kết hôn nữa, cô sẽ đồng ý làm cô dâu của anh!

Song cho dù cô không đồng ý cũng không sao, anh còn có thể đợi!

"Ba ơi!"

Hoan Hoan Nhạc Nhạc đã chờ ở ngoài từ sớm: "Hôm nay chúng ta đi đón mẹ và em gái về nhà đúng không ạ?"

Nửa năm qua chỉ được nói chuyện với mẹ qua điện thoại, chúng cũng nhớ mẹ lắm đó!

Mục Tư Viễn cười: "Bảo bối, chúng ta đi thôi!"

Anh dắt tay hai đứa con trai lên trực thăng đã đợi từ lâu.

Đích đến của chiếc trực thăng chính là: Provence.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.