Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 78: Chương 78: Mơ mộng và nước mắt (2)




- Tôi không đi! - Cô liền từ chối.

Bóng lưng quật cường lộ ra sự cô đơn lạnh lẽo khiến trái tim Mục Tư Viễn run lên.

Trong đầu bỗng hiện lên rất nhiều bóng lưng như vậy, cảnh tượng tương tự, cùng với một lý do, cô ấy có phải đã rất nhiều lần như thế này, bởi vì người anh muốn tìm là Trịnh Tâm Du mà cô quạnh quay lưng đi?

- Bảo Bảo... - Anh dừng một chút. - Em đi theo tôi.

- Tôi không đi, anh đi đi. Đã trễ thế này mà vẫn gọi cho anh, chắc chắn là đang chờ anh đấy! - Nói xong cô tiếp tục đi thẳng.

Từ đây cho tới tiệm mỳ vằn thắn Cố gia là một con hẻm ngắn, ánh đèn mờ dần, bóng dáng cô cũng mờ nhạt đi trong ngõ. Trong lòng anh chợt có một dự cảm - anh sẽ thật sự... thật sự mất đi cô.

Lần mất đi này, sẽ là vĩnh viễn...

- Bảo Bảo! - Anh lớn tiếng, bước chân nhanh hơn, vươn tay ra trong bóng đêm.

May mắn, may mắn anh bắt được cô, trong mũi vương vấn hơi thở thơm mát của cô.

Cố Bảo Bảo kỳ quái: "Sao mà...?"

Anh thở hổn hển, cặp mắt đen đối diện cô.

- Bảo Bảo, em đi theo tôi, lát nữa tôi đưa em về.

- Vì sao tôi nhất định phải đi? - Cô khó hiểu. - Cô Trịnh bị bệnh, người cô ấy cần không phải tôi.

- Người cô ấy cần cũng không phải anh! - Câu nói buột miệng nói ra đến chính anh cũng giật mình.

Kỳ quái, anh vẫn luôn không muốn đối mặt, vậy mà có thể thẳng thắn ở trước mặt cô.

Trái tim như bị con kiến cắn vào một cái, có hơi đau, cô thấy Mục Tư Viễn đang đứng trước mặt cô cũng chỉ là một người đàn ông bình thường không có được tình yêu.

Anh có phải rất bất lực, rất đau đớn? Giống như cô vậy?

- Được rồi. - Cô gật đầu. - Tôi đi chung với anh. - Nếu anh chỉ cần người bên cạnh, chỉ cần một chút dũng khí.…

Hai người xuống xe ở hoa viên Trịnh gia, ba Trịnh đã đứng chờ ở bậc thang rồi.

Khi thấy bọn họ tới thì ông nói:

- Tối qua khi cậu Thân đưa nó về thì vẫn hôn mê bất tỉnh, sau đó lại còn lên cơn sốt, bây giờ nhiệt độ đã giảm đi nhiều...lê... rồi nhưng lại không chịu ăn uống gì cả, ai!

Mục Tư Viễn vỗ vỗ vai ông.

- Chú đừng gấp, tụi cháu vào thăm cô ấy.

Cố Bảo Bảo gọi nhỏ anh một tiếng rồi nói:

- Tôi không lên đâu.

Cô khẽ lắc đầu với anh, cô không cho là sau khi Trịnh Tâm Du gặp cô thì tâm tình sẽ tốt lên.

Anh có lẽ cũng nghĩ tới điểm này nên không miễn cưỡng nữa.

- Vậy em chờ dưới này. - Nói rồi anh đi lên lầu với ba Trịnh.

Cô ngồi xuống ghế ở phòng khách, quan sát cách trang trí đẹp đẽ của căn biệt thự nhỏ này.

Ba mẹ Trịnh Tâm Du có công ty thiết kế của mình, điều kiện sinh hoạt rất đãi ngộ. Cô còn nhớ năm mười hai tuổi, lần đầu tiên gặp Trịnh Tâm Du trong thư phòng của Mục Tư Viễn, cô còn tưởng cô ấy là công chúa Bạch Tuyết từ trong truyện đi ra nữa.

Còn cô bình thường hay phụ ba làm nên tay hay dính phải bột mì.

Cho nên, cô chưa bao giờ hỏi anh vì sao lại thích Trịnh Tâm Du mà không thích cô. Cô cam tâm tình nguyện nỗ lực, chỉ hi vọng có một ngày có thể đánh động anh...

- Bảo Bảo. - Tiếng nói bất chợt của Mục Tư Viễn cắt đứt lại luồng hồi ức của cô, cô đứng dậy.

- Cô Trịnh có khá hơn chút nào không?

Anh gật đầu, giữa chân mày lại tích lũy đau khổ dày đặc.

- Bảo Bảo, Tâm Du nói muốn gặp em, gặp một mình em.

Giọng anh khàn khàn khiến cô nghe xong thật khó chịu, muốn chọc anh cười.

- Chỉ gặp thôi mà, anh yên tâm, tôi sẽ không ăn cô Trịnh của anh đâu.

Nghe vậy, anh bĩu môi, giữ lấy vai cô.

- Tôi chờ em trên xe.

Cô lên lầu hai phát hiện một cánh cửa màu hồng khép hờ, chắc đó là phòng của Trịnh Tâm Du.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa, nghe được tiếng nói yếu ớt bên trong truyền ra:

- Mời vào.

Đẩy cửa ra, màu hồng cùng màu phấn ùa tới. Trước kia cô thấy Trịnh Tâm Du như một công chúa, giờ mới biết hóa ra cô ấy được ở trong một căn phòng của công chúa.

Lúc này, công chúa đang nằm trên một chiếc giường được khắc họa hoa văn kiểu Âu, sắc mặt tái nhợt nhìn cô.

- Cô Trịnh, cô khỏe không? - Cô đứng trước giường, ân cần hỏi han.

Trịnh Tâm Du cười một tiếng với cô, một nụ cười lạnh lùng.

- Cô Cố, tôi gặp cô thì cảm thấy càng đau lòng hơn.

Cô sửng sốt, ngược lại không biết nói thế nào.

Trịnh Tâm Du tiếp tục nói:

- Hai ngày nay tôi luôn nghĩ, nhưng..quý.. làm thế nào cũng nghĩ không thông. Tôi học cùng Văn Hạo bốn năm, sớm chiều ở chung lại thua kém một năm rưỡi khi hai người còn nhỏ vô tri ngồi chung bàn với nhau.

- Cô Trịnh...

- Cô hãy nghe tôi nói hết! - Cô ấy hít lấy một hơi thật sâu, nước mắt chợt hiện lên trên khóe mắt.

- Tôi chưa từng thích ai đó giống như thích Văn Hạo. Tình cảm tôi dành cho anh ấy luôn để trong lòng, chưa bao giờ nói với bạn bè và người thân, bởi vì tôi... không muốn chia xẻ một chút nào anh ấy với những người khác, tôi... tôi cứ tưởng cả đời này, chỉ có tôi mới là người phụ nữ của anh ấy.

Trong lòng Cố Bảo Bảo run lên, đau đớn tại nơi sâu thẳm nhất, nước mắt của Trịnh Tâm Du thật khiến người ta thương tiếc.

- Thế nhưng... - Cô ấy lấy tay che mặt, nghẹn ngào nói:

- Anh ấy không cần tôi... không cần tôi...

- Cô Trịnh... - Thấy cô ấy khóc thật thương tâm, Cố Bảo Bảo cũng bó tay, không biết phải làm gì.

Rồi cô ấy nhanh chóng lau mắt, cặp mắt sưng đỏ nhìn cô.

- Cố Bảo Bảo! - Lời cô ấy trở nên cương quyết hỏi:

- Cô nói cho tôi biết, cô có thể quý trọng anh ấy không, có thể không?

Cố Bảo Bảo hoảng sợ, cô ấy lại hỏi:

- Cô sẽ đối tốt với anh ấy sao? Cô có thể phụ anh ấy hay không? Cô trả lời tôi đi!

- Cô Trịnh, điều này... - Cô vội vàng giải thích:

- Giữa tôi và Văn Hạo không phải là... không phải như cô nghĩ đâu!

Trịnh Tâm Du sửng sốt.

- Cô có ý gì? Người đàn ông tốt như Văn Hạo mà cô không muốn sao? Cô không muốn sao?…

Cô ấy luôn miệng nói, tâm tình rất kích động, không ngừng ho khan.

- Cô Trịnh, cô bình tĩnh lại đi...

Cô nghĩ có cần phải đi gọi ba Trịnh lên không, Trịnh Tâm Du lại tiếp tục nói:

- Tôi biết, trong lòng cô vẫn còn chỗ của Tư Viễn, cô thật vừa đần vừa ngốc, người đàn ông tốt như Văn Hạo, cô... khụ khụ...

Cô ấy không nói được nữa, ho dữ dội.

Cố Bảo Bảo vội gọi ba Trịnh để ông ấy lấy thuốc cho cô ấy uống, tâm tình cô ấy mới từ từ bình tĩnh lại được.

Cố Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm.

- Cô Trịnh, cô nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung.

Trịnh Tâm Du nhắm mắt lại, không trả lời cô.

Cô không thể làm gì khác hơn nói với ba Trịnh một tiếng rồi ra khỏi biệt thự.

Ngồi lên xe, Mục Tư Viễn kỳ quái là không hỏi cô nói chuyện gì với Trịnh Tâm Du mà im lặng lái xe đi.

Vừa ra khỏi hoa viên biệt thự, anh lập tức đạp chân ga, lao ra đường cái vắng vẻ.

Cố Bảo Bảo nắm thật chặt dây ăn toàn, tốc độ xe đã nhanh tới mức cô không còn nhìn rõ được cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe.

- Mục Tư Viễn, anh dừng lại, dừng lại mau! - Cô hét lên, cũng không biết anh có nghe thấy không, ngược lại còn tăng tốc.

Mắt anh nhìn chằm chằm con đường phía trước,..đôn.. môi anh mím chặt lại như đang chịu sự đau đớn cực lớn, muốn tìm một cách để giải thoát nó.

Cô sợ hãi la hét, trạng thái gần như điên cuồng của anh khiến cô hoảng sợ:

- Mục Tư Viễn, anh dừng lại, dừng lại đi!

- Mục Tư Viễn, anh có nghe thấy không...

Bất đắc dĩ, cô đành quay ra tát cho anh một cái!

- Bốp... - Tiếng tát vang dội trong buồng xe, Mục Tư Viễn chấn động, thắng gấp xe ở ven đường.

Cô quay ra nắm lấy cổ áo anh, lớn tiếng mắng:

- Anh đang làm gì vậy hả? Anh có ý gì? Nếu...

Vừa mắng mà nước mắt cô rơi đầy mặt.

- Hoan Hoan với Nhạc Nhạc làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Mục Tư Viễn ngẩng lên nhìn cô, cô mới thấy hốc mắt đỏ lừ của anh.

Cô gằn từng chữ hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Anh lắc đầu, cúi xuống, áp vào ngực cô.

Trong buồng xe yên tĩnh, Cố Bảo Bảo cảm giác được rõ ràng sự đau lòng và bất lực của anh, có phải Trịnh Tâm Du nói gì với anh không?

Trịnh Tâm Du có phải cũng giống như năm đó anh đã làm với Cố Bảo Bảo, nói ra rất nhiều lời tuyệt tình?

Cô dịu dàng ôm lấy anh, hi vọng có thể truyền cho anh một chút ấm áp.

Bởi vì cô hiểu rõ ràng hơn bất cứ ai khác, cơn đau đớn ấy nó như thế nào!

Trong cảm giác ấm áp quen thuộc ấy, Mục Tư Viễn thống khổ nhắm hai mắt lại, trong tim đã dần dần yên ổn trở lại.

Câu nói của Trịnh Tâm Du lại hiện về trong đầu anh, cô ấy nói, Tư Viễn, em xin lỗi, cho dù anh ấy không yêu em, cả đời này em chỉ có thể yêu anh ấy mà thôi.

Cô ấy nói xin lỗi. Qua nhiều năm như thế, cô ấy vẫn chưa từng nói rõ ràng với anh.

Cô ấy nói, Tư Viễn, anh đi đi, em không hi vọng anh tới quấy rầy cuộc sống của em nữa.

Anh ôm chặt lấy Cố Bảo Bảo như ôm lấy ngọn nguồn của sự ấm áp, bởi những lời Trịnh Tâm Du nói đã khiến thứ gì đó vỡ nát trong ngực.

Nhưng vì sự ấm áp ngay thời khắc này mà thứ gì đó lại lặng yên sinh ra.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước con hẻm nhỏ ngoài tiệm mỳ vằn thắn Cố gia, Cố Bảo Bảo nhìn anh một cái rồi đẩy cửa xuống xe.

Đi mấy bước, anh nhô đầu ra ngoài cửa sổ, gọi một tiếng: "Bảo Bảo."

Cô quay lại đi tới trước cửa xe, cắn môi do dự mới nói:

- Hôm nay có thể... không đi uống rượu không?

Anh ngẩng lên, đối diện cặp mắt lấp lánh như những vì sao của cô, trong mắt anh lộ ra sự vui vẻ.

Cô ngạc nhiên nhìn một hồi rồi bỗng cười với anh.

Anh nắm lấy tay cô, bàn tay thô ráp chạm vào nước da mềm mại của cô, trong một cái chớp mắt ngắn ngủi như khiến tim cô mất đi một nhịp.

Không có những cái ôm, không có những nụ hôn, hai trái tim lại kề sát nhau ngay giờ phút này.

Cô biết tối nay anh sẽ không tới quán bar mua say, anh cũng biết mình sẽ không đi, bởi trái tim anh đã được lấp đầy, không cần đến sự gây mê từ cồn nữa.

Sau đó cô rút tay về, bước đi trong bóng tối, cô nghe được tiếng vang thanh thúy phát ra từ giày cao gót cùng với đó là tiếng động cơ xe anh đi ngày càng xa.

Cô quay lại đầu ngõ, chỉ còn kịp trông thấy một bóng xe mơ hồ biến mất giữa làn đường.

Trên môi hiện lên nụ cười mà trong lòng lại tràn đầy mất mát.

Người quay lại, nguyện ý quay lại, vĩnh viễn chỉ có một mình cô...

Tới cửa tiệm, cô đang lấy chìa khóa ra thì một giọng nói quen thuộc hốt nhiên vang lên:

- Bảo Bảo!

Cô quay lại, kinh ngạc khí Công Tôn Diệp bước ra từ sau cây cột, khuôn mặt mệt mỏi nhìn cô.

- A Diệp? - Trễ vậy sao anh ấy còn ở đây?

Công Tôn Diệp tới gần cô, bước chân có vẻ bất ổn và nặng nề.

- Em mới về hả. - Anh nói.

Cô muốn đáp lại, anh nói tiếp:

- Đi cùng với Mục Tư Viễn.

Nếu anh đã nói vậy, chắc cảnh ở đầu ngõ anh cũng đã thấy, Cố Bảo Bảo không nói gì chỉ gật đầu.

Công Tôn Diệp thở ra một hơi nặng trĩu, cảm giác trong lòng thế nào, anh không nói được.

Thế nhưng nếu đã trễ vậy, anh cũng không dự định là sẽ nói.

- Bảo Bảo, nghỉ ngơi sớm đi.

Cô ngẩn ngơ, cũng không ngờ anh lại nói một câu như thế.

Cô không cho là anh sẽ giống như Văn Hạo, nói những lời trách móc nhưng mang theo ý khuyên bảo cô, cô cứ tưởng ít nhất anh sẽ hỏi một câu liên quan tới chuyện tối nay. Nhưng anh không nói gì cả, chỉ như ngày thường xoa xoa tóc cô.

- Khuya rồi, mau đi, anh chờ em đóng cửa rồi sẽ đi.

- A Diệp...

- Đừng nói gì cả. - Anh nhẹ nhàng lắc đầu. - Không có gì quan trọng hơn là em phải nghỉ ngơi thật tốt, mau đi.

Trong lòng cô đau xót, cảm giác như mình sắp khóc, vội quay ra mở cửa.

Vào nhà, cô quay lại nhìn anh, anh lại cười với cô, ý bảo cô mau đi nghỉ đi.

Ngay sau đó cô đóng cửa lại.

Đồng thời ngay khi cánh cửa khép lại, Công Tôn Diệp vươn tay ra nhưng rồi lại buông xuống. Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng cô lại không thấy động tác ấy của anh, tiếng giày cao gót vang lên "cộp cộp" khi cô lên nhà.

Anh lùi lại sau, nhìn ánh đèn được bật lên ở căn phòng phía trên, nghe được giọng nói mơ hồ của cô, chắc là đang nói chuyện với ba Cố và mẹ Cố.

Anh mỉm cười, dựa vào cột đá, nghe tiếng nước, tiếng bước chân, rồi sau đó là tiếng đèn tắt.

Chắc rằng cô ấy ngủ rồi, anh mới lên xe rời đi.

Sáng sớm, Cố Bảo Bảo làm vệ sinh cá nhân xong thì xuống dưới. Thời gian này mọi người đến ăn sáng đông đúc, cô có thể giúp ba mẹ làm chút chuyện.

Vào bếp thì thấy ba mẹ nháy mắt với nhau, bầu không khí cực kỳ quái dị.

- Ba mẹ. - Cô kỳ quái hỏi. - Có chuyện gì không ạ?

Mẹ Cố trừng mắt với ba Cố, quay ra làm sủi cảo.

Ba Cố ho khan hai tiếng mới nói:

- Bảo Bảo, tối qua sao con về trễ vậy? Ba mẹ gọi cho con mà cũng không được.

Không gọi được? Cô kỳ quái rút điện thoại ra mới phát hiện điện thoại đã tắt máy từ lúc nào?

Cô mở máy lên, những tiếng báo cuộc gọi nhỡ khi tắt máy vang lên, rung dữ dội tới khi cô tê cả tay mới dừng lại.

Cô mở ra xem, có ba cuộc của ba mẹ, hơn hai mốt cuộc gọi của Công Tôn Diệp.

- Bảo Bảo à. - Ba Cố ở bên cạnh nói tiếp:

- Đêm qua cậu Công Tôn tới tìm con, đợi con hơn ba tiếng đồng hồ, sau lại sợ làm phiền ba mẹ nghỉ ngơi mới đi.

Anh ấy đợi trong tiệm ba tiếng, công thêm thời gian chờ ngoài cửa, chẳng phải là đợi cả đêm hay sao?

Cố Bảo Bảo hơi sững sờ, nhớ tới lúc gặp anh ở siêu thị chiều hôm qua, anh có nói tối sẽ gọi điện cho cô.

Nhất định là do không gọi được cho nên anh mới tới đây.

Thế nhưng tối qua anh ấy chờ cô lâu vậy lại không nói một lời. Anh ấy sợ cô cảm thấy áy náy sao?

Mẹ Cố tới cạnh cô.

- Bảo Bảo, mẹ cảm thấy cậu Công Tôn đối với con không tồi chút nào, con cảm thấy thế nào?

- Mẹ, mẹ đừng nói lung tung. - Cô vội lắc đầu. - Nhà anh ấy thế nào ba mẹ cũng biết, con và anh ấy sao có thể?

Nói rồi cô vội vã tìm một cái cớ đến công ty sớm.

Còn một tiếng nữa mới tới giờ làm, trong công ty còn chưa có ai tới, cô tới phòng tổng giám đốc lại phát hiện cửa khép hờ!

Mục Tư Viễn tới sớm vậy ư?…

Cô kỳ quái, đang định đẩy thử cánh cửa ra thì bên trong lại truyền ra tiếng nói chuyện.

- Anh đi thăm cô ấy đi! - Rõ ràng là thanh âm của Mục Tư Viễn, cô lại thật không dám xác định, bởi trong giọng nói ấy lộ ra sự cầu khẩn, sao có thể phát ra từ miệng anh?

Nhưng, người trả lời anh lại là Văn Hạo.

- Tôi không đi, Mục Tư Viễn, anh không cần nói nữa.

- Anh... - Anh đập tay lên bàn, cố gắng áp chế cơn giận của mình.

- Thân Văn Hạo, lẽ nào anh cứ trơ mắt nhìn cô ấy bệnh như vậy sao? Cô ấy dù sao cũng vì anh mới...

- Thật là nực cười. - Thân Văn Hạo lạnh lùng bĩu môi. - Nếu như người khác nói như vậy với tôi, tôi có lẽ sẽ cảm thấy hổ thẹn, mà anh? Mục Tư Viễn? Anh cảm thấy anh có tư cách nói như vậy với tôi sao? Tôi hỏi anh, khi Bảo Bảo vì anh mà tan nát cõi lòng, anh có từng có một chút xíu đồng cảm nào với cô ấy không?

Trong phòng yên tĩnh lại, cô không tự chủ được nắm lấy áo mình, hi vọng anh nói một câu, nói phải hoặc không phải cũng được.

Nhưng anh không nói, chỉ đáp lại:

- Anh đi đi, đi thăm cô ấy đi, cũng đừng nói mấy lời gì đó nữa.

- Tôi sẽ không đi. - Thân Văn Hạo lại trả lời khẳng định.

- Không có tôi,cô ấy vẫn sống được. Nếu tôi đi, cũng không có ý nghĩ là sẽ chấp nhận cô ấy, cô ấy ngược lại sẽ càng đau khổ hơn thôi.

Nghe vậy, Mục Tư Viễn ngơ ngác nhìn anh ta.

- Anh... Anh thật sự là độc ác!

- Tôi độc ác. - Anh ta đáp lại. - Ngoài ra tôi cũng khuyên anh, đừng nên đối xử như thế với Bảo Bảo! Người anh yêu không phải cô ấy, đừng làm những chuyện khiến người ta hiểu lầm kia nữa!

- Anh dạy bảo tôi! - Mục Tư Viễn cười gằn.

- Không phải dạy bảo gì cả, là khuyên bảo thôi. - Anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại anh. - Anh có thể cho Bảo Bảo cái gì? Trái tim anh có thể cho cô ấy cái gì? Có thể không?

Mục Tư Viễn trầm mặc, tâm tình trong lòng quay cuồng, anh không phân rõ nữa.

Thân Văn Hạo tiếp tục nói:

- Nếu không thì hãy ngừng lại những hành động ngây thơ hoang đường kia đi, đừng để Bảo Bảo hận anh hơn!

- Cô ấy sẽ không hận tôi! Sẽ không! - Nghe vậy, anh đột nhiên ngẩng đầu lên hét lớn.

Thân Văn Hạo nhìn thẳng vào hai mắt anh.

- Nhưng anh liệu có thể yêu cô ấy không? Có thể không?

Có thể không? Anh cũng đang tự hỏi, anh có thể yêu cô không? Khi trái tim anh còn chưa quyết định, anh có thể mạo muội yêu cô sao?

Sự im lặng như một cái lưới lớn khiến người ở bên trong không thể hít thở.

Cố Bảo Bảo ngửa đầu cố nhịn dòng nước mắt trực trào, khe khẽ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.