Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 120: Chương 120: Nếu đây là cách duy nhất




"Bảo Bảo!"

Anh bao phủ bàn tay cô trong bàn tay ấm áp của mình, ánh mắt dịu dàng mà thâm tình: "Chúng ta quen biết bao năm, trong lòng anh có em bấy nhiêu năm. Trước kia anh không nói là vì anh mong em nhận được hạnh phúc mà mình muốn!"

"Nhưng bây giờ, anh muốn nói với em rằng, em đừng đau khổ truy tìm nó nữa, vô vàn hạnh phúc và vui vẻ anh có thể cố hết sức cho em. Anh hi vọng dùng cuộc đời mình để em không phải chịu bất cứ ủy khuất hay thương tổn gì..." Một chân anh quỳ xuống, tay kia giơ một chiếc nhẫn kim cương đến trước mặt cô. "Bảo Bảo, nếu em nguyện ý cho anh cơ hội này, anh..."

Có thể do quá kích động mà anh có phần nghẹn ngào: "Anh bằng lòng trả giá bằng tất cả... Trao đổi bằng tất cả."

Cố Bảo Bảo đã cảm động rơi lệ từ lâu. "Em... có đáng để anh trả giá vậy không?"

Cô lắc đầu. "A Diệp, anh nên... tìm một người tốt hơn em..."

Bàn tay nắm lấy tay cô càng chặt, anh cắt ngang lời cô: "Bảo Bảo, trong lòng anh, em là cô gái tốt nhất. Trên thế giới này sẽ không có cô gái nào tốt hơn có thể thay thế được vị trí của em trong lòng anh." Anh nhìn sang ba Cố với mẹ Cố. "Hôm nay anh xin thề trước mặt bác trai bác gái, đời này kiếp này anh sẽ không để em chịu chút xíu uất ức nào."

Mẹ Cố cũng không nhịn được lau nước mắt. "Bảo Bảo, đây là phúc phận của con, con mau đồng ý với A Diệp đi."

Ánh mắt Cố Bảo Bảo chậm rãi hạ xuống nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, nhẫn, nhẫn, đeo lên ngón tay sẽ trói chặt trái tim.

Nhưng trái tim cô có thể thuộc về A Diệp sao?

Cô có thể làm được sao?

Nếu đồng sàng dị mộng [1] thì có phải cô đã phụ với mối thâm tình của A Diệp?

[1] Đồng sàng dị mộng: cùng sống chung, cùng làm việc với nhau, nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau.

"A Diệp..."

Cô cũng quỳ xuống, chân thành nhìn anh. "Anh biết trong lòng em... Em không thể đối xử với anh như vậy, em..."

Ngón tay anh đưa ra chặn môi cô. "Đừng nói gì cả... Anh biết cả chứ. Bảo Bảo, anh đã nói anh sẽ giúp em, anh sẽ giúp em quên đi những chuyện không vui của quá khứ, thời gian của chúng ta còn dài, anh có thể chờ!"

Trước khi đưa ra mọi quyết định, anh đã nghĩ kĩ rồi. "Cho dù cả đời này, em cũng không thể đưa anh vào trái tim em nhưng anh có thể chăm sóc em, mang đến hạnh phúc cùng sự vui vẻ cho em, anh đã thỏa mãn rồi."

"Đừng nói nữa A Diệp..." Trong lòng cô loạn hết cả lên, đau quá. "Đừng nói nữa, đừng nói nữa..."

Cô lắc đầu đứng dậy. "A Diệp, anh cho em thời gian suy nghĩ đã, em cần suy nghĩ..." Nói xong cô chạy đi.

"Bảo..." Mẹ Cố muốn gọi cô lại thì Công Tôn Diệp lắc đầu với bà. "Dì Cố, cứ để cô ấy suy nghĩ đi ạ, không sao hết. Cháu cũng không muốn ép cô ấy."

Ba Cố thở dài, uống cạn ly rượu.

***

Cố Bảo Bảo mở mắt ra thì đã là trưa ngày hôm sau. Có thể do truyền nước, cũng có thể là cô đang trốn tránh việc tỉnh lại.

Nhưng việc gì phải đối mặt vẫn phải đối mặt, cô không thể vứt Công Tôn Diệp một bên như vậy.

Cô còn nhớ mấy năm trước, lần đầu tiên anh bày tỏ với cô mang theo sự bá đạo lại còn xấc xược: "Cô gái à, làm bạn gái tôi đi."

Cô bị dọa cho hết hồn, khi đố bọn họ mới chỉ gặp nhau có vài lần, biết nhau chưa được hai tháng.

Cô mắng anh: "Lưu manh!"

Sau khi mắng xong cô chuẩn bị đi thì lại bị anh kéo cánh tay.

Anh dùng sức, kéo mạnh cô vào trong ngực.

Nhìn môi anh sắp hôn mình, cô hít khí lạnh, vội che miệng, buồn bực la lên: "Tôi đã có bạn trai rồi!"

Đến bây giờ cô vẫn nhớ bộ dạng nhíu chặt mày khi đó của anh, miệng co quắp như nuốt phải một con ruồi vậy.

Cố Bảo Bảo không nhịn được cười, anh chính là như thế, dù là lúc nào cũng không quên chêu trọc cô.

Nhiều năm rồi mà anh vẫn đối xử tốt với cô như trước.

"Bảo Bảo, đã dậy chưa?" Tiếng mẹ từ dưới nhà vọng lên. "Xuống ăn gì đi con."

Cô nhanh chóng đáp lại.

Thực ra cô không muốn xuống nhà, cô sợ ba mẹ lại nhắc chuyện hôm qua, hỏi cô nghĩ thế nào, cô nên trả lời ra sao?

Lê đôi chân hết cả buổi cô mới đi xuống nhà.

Mẹ hỏi cô ăn gì, cô tùy tiện chọn mấy món, sau đó ngồi ở một cái bàn cách khá xa nhà bếp.

Ba mẹ vội vàng đón khách thì chắc sẽ không có thời gian hỏi cô.

Ăn xong cô định lên gác uống thuốc, ngang qua nhà bếp liền nghe được ba nói: "Hạt tiêu hết rồi, bà trông tiệm để tôi đi mua."

"Ra ngay đầu ngõ mà mua ấy." Mẹ nói. "Bây giờ đang bận, một mình tôi không lo được hết đâu."

Cố Bảo Bảo nói ngay: "Ba mẹ, con đi mua cho, con biết chỗ bán buôn!" Nói xong cũng không đợi bọn họ nói thêm gì, cô liền cầm tiền trong quầy rồi ra ngoài.

Có thể trốn tránh tạm thời cũng tốt hơn!

Cô chầm chậm ra chợ bán buôn, lại chầm chậm quay về, thật sự mong con đường này không có tận cùng, vậy thì cô sẽ không phải đối mặt với hy vọng của ba mẹ.

Thế nhưng, dù ra sao thì cũng vẫn phải về nhà!

Chuyển hướng đi qua ngõ nhỏ liền đến tiệm mỳ vằn thắn.

"Bảo Bảo!"

Song vừa đi vào ngõ lại có thanh âm truyền tới từ trước mặt.

Cô ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn đi tới chỗ mình, trong khoảnh khắc liền hoảng hốt.

Là anh sao? Hay là ảo giác của cô?

"Bảo Bảo!" Giọng nói kia lại gọi cô, lần này thì đã đến bên tai, lồng ngực ấm áp dán vào cô, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.

Người cô run rẩy, theo bản năng cắn môi mình.

Đau quá!

Đây là thật! Anh đến tìm cô!

Bây giờ anh đang ôm cô!

Nhưng vậy là ý ì?

"Anh buông ra!"

Cô đẩy mạnh anh, lại bị anh nắm quai hàm, nụ hôn nóng bỏng phủ lên môi cô, tham luyến cắn mút như một người đói khát tìm được nguồn sống.

"Bảo Bảo." Anh thỏa mãn than khẽ. "Anh rất nhớ em..."

"Bốp!"

Đáp lại anh lại là một cái tát vang dội.

"Mục Tư Viễn, anh thật khốn nạn!"

Cô tức giận trơn mắt nhìn, nhanh chóng đi qua anh.

Anh xoay người kéo cô lại.

Tuy có thể đứng dậy đi lại nhưng anh vẫn còn sốt, trong lúc lôi kéo thì bước chân anh chênh vênh, lưng đập mạnh vào tường.

"Thả ra!"

Cố Bảo Bảo liền thuận thế đẩy anh, anh lại cầm chặt váy cô, mồ hồi chảy ra ướt đẫm trán, anh không khỏi thở gấp.

Cô sửng sốt, tưởng anh bị đụng đau, không muốn quan tâm cựa quậy thoát khỏi tay anh bỏ đi.

"Bảo Bảo!" Anh gọi, cố hết sức đuổi theo nắm tay cô, xoay cô lại. "Em chạy cái gì hả?"

Tay anh giơ lên giữ chặt gáy cô, ánh mắt trói chặt gương mặt cô. "Em chạy cái gì? Thấy anh em không vui sao? Không vui ư?"

Anh gần như dùng hết sức lực xuống giường để tới đây, tại sao cô ấy lại như vậy?

Vì sao?

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo cảm thấy buồn cười, cười, nước mắt lại chảy. "Mục Tư Viễn, tại sao tôi thấy anh phải vui?"

Khi cô nhớ anh, anh ở nơi nào?

Khi cô muốn quên anh, vì sao anh lại tới?

Lẽ nào cuộc sống của cô vĩnh viễn như vậy, cứ dao động theo sự vui vẻ của anh ư?

Anh có biết là như thế rất đau khổ không!

Trong lòng Mục Tư Viễn trầm xuống. "Bảo Bảo, em làm sao vậy?"

Trực giác nói cho anh biết nhất định có chuyện gì đó đã xảy ra.

Trước kia cô chưa bao giờ giống như bây giờ, sâu trong ánh mắt cũng hiện lên sự lạnh nhạt với anh!

"Không sao cả!" Cô lùi lại, tay lau nước mắt. "Anh đến tìm tôi làm gì?"

"Anh..."

Mục Tư Viễn buồn nản, anh ra ngoài quá vội nên đã quên không mang theo chiếc nhẫn kia. Thực ra anh muốn làm nốt việc mà ngày đó ở công viên Lan Hoa chưa làm được.

"Bảo Bảo!" Thình lình anh kéo tay cô, trong ánh mắt lộ ra sự ngượng ngùng. "Em đi theo anh."

Anh kéo cô đi. "Anh dẫn em đến biệt thự của anh."

Thật là kỳ quái, anh nhất định cần có chiếc nhẫn kia thì mới có can đảm nói những lời trong tim ra.

Thực sự rất kỳ quái, trước kia đứng trước Trịnh Tâm Du, anh chỉ cần nghĩ một lúc là đã có thể nói rất có mạch lạc ra khỏi miệng.

Giống như khi bàn chuyện làm ăn, mà không phải là... Tỏ tình!

Đến biệt thư?

Cố Bảo Bảo hoảng hốt. "Đến biệt thự làm gì?"

Anh lại nở nụ cười, hôn một cái lên môi cô. "Đến thì em sẽ biết, mau lên!"

Như lại bước vào vũng bùn, cô như hãm sâu vào trong mơ, giấc mơ quá đẹp khiến cô luyến tiếc thức dậy.

Thế là cô không tự chủ đi theo anh, thẳng ra đầu ngõ, xe đỗ gần đó giống như chiếc xe bí đỏ của cô bé lọ lem...

"Bảo Bảo!"

Chợt một giọng nói đã thổi bay mọi thứ.

Cô bừng tỉnh, nhìn Công Tôn Diệp chạy tới.

Anh lập tức nắm tay cô từ tay Mục Tư Viễn, kéo cô lại.

"Mục Tư Viễn." Công Tôn Diệp tràn ngập địch ý nhìn anh: "Anh lại muốn làm gì hả?"

Mục Tư Viễn không để ý tới anh ta, chỉ tiến lên bắt lấy tay cô, lại bị Công Tôn Diệp cản.

"Anh cút ngay!" Mục Tư Viễn lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh ta. "Tôi nói chuyện với Bảo Bảo, không có quan hệ gì với anh!"

Công Tôn Diệp cười lạnh lùng. "Trước kia có thể không liên quan, nhưng từ nay về sau, tôi sẽ không để anh lại làm tổn thương cô ấy!" Nói xong anh ta đẩy Mục Tư Viễn. "Mục Tư Viễn, cho đến buổi tối ngày hôm đó, tôi còn tưởng rằng anh có thể chăm sóc tốt cho Bảo Bảo, những chuyện trước kia sẽ không tính toán với anh nữa! Nhưng anh đã làm gì hả?"

Anh đã làm gì?!

Tối hôm trước, anh luôn ở trong trạng thái hôn mê, anh có thể làm được gì?

"Công Tôn Diệp, anh nói thế là có ý gì?" Anh khó hiểu hỏi.

"Có ý gì anh còn không hiểu, có ý gì còn cần tôi..."

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"

Cố Bảo Bảo hét lên, van xin bọn họ đừng nói nữa, những chuyện đó cô đã quên đi rồi, vì sao còn nhắc tới?

"Bảo Bảo!" Công Tôn Diệp đau lòng nắm lấy tay cô. "Chúng ta đi thôi!" Anh kéo cô đi về tiệm mỳ vằn thắn.

"Bảo Bảo!" Mục Tư Viễn gọi cô, không tin những gì mình thấy. "Cố Bảo Bảo! Em đứng lại đó cho anh! Mau quay lại, đi tới biệt thự với anh."

Cô lúc này mới nghe được hai từ "biệt thự" vào tai, những chuyện tối hôm trước không ngừng hiện lên trong đầu cô, cô dừng chân quay đầu lại.

Cô cố gắng hết sức mới không để nước mắt rơi xuống.

Cô cố gắng hết sức mới để mình lên tiếng: "Mục Tư Viễn, anh đi đi, sau này, sau này chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa." Nói xong cô xoay người cùng Công Tôn Diệp vội vã biến mất ở đầu ngõ.

Mục Tư Viễn muốn đuổi theo nhưng lại thấy chóng mặt.

"Thiếu gia, cậu sao rồi?" Người lái xe chờ ở xe thấy thế vội vàng đi ra đỡ anh.

Anh lắc đầu, sau khi đứng vững, anh tiếp tục đuổi theo.

***

"Con sao thế?"

Thấy nước mắt cô vương đầy trên mặt, mẹ Cố khó hiểu lại đau lòng tiến tới. "Sao lại khóc?"

Ba Cố cũng đi ra nhìn Công Tôn Diệp: "Có chuyện gì vậy?"

"Ba mẹ à, con không sao!" Cố Bảo Bảo nói xong chạy lên gác.

Công Tôn Diệp vỗ vai hai người, lắc đầu như an ủi rồi cũng đi lên theo.

Ba Cố với mẹ Cố nhìn nhau, còn chưa kịp nói gì thì thấy Mục Tư Viễn bước vào tiệm mỳ vằn thắn.

"Thiếu gia Tư Viễn!" Mẹ Cố hấp tấp tiến lên. "Sao cậu lại tới đây?"

"Bảo Bảo đâu ạ?" Mục Tư Viễn hỏi gấp.

"Nó..."

Ba Cố cướp lời bà, đi thẳng vào vấn đề: "Thiếu gia Tư Viễn, xin cậu đừng tới đây tìm Bảo Bảo nữa!" Nói xong ông dùng cơ thể chặn cầu thang lên gác.

Mục Tư Viễn hiểu ra, Bảo Bảo ở trên gác!

Nhưng ba Cố làm vậy là muốn lấy cái chết ngăn cản ư?

Anh đi từng bước, do bước chân bất ổn nên mỗi bước đi đều rất gian nan. "Chú Cố, chú làm gì vậy? Vì sao không cho cháu gặp Bảo Bảo?"

Anh dừng lại trước mặt ba Cố, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt tràn đầy tia máu kiên định nhìn ba Cố: "Lần trước chú gạt cháu Bảo Bảo đi ra ngoài với Công Tôn Diệp, lần này vì sao chú lại ngăn cản cháu?"

Anh không thể không có được đáp án!

Ba Cố cũng nhìn vào mắt anh: "Thiếu gia Tư Viễn, tôi đã sớm nói rồi, Bảo Bảo nhà tôi không xứng với cậu! Nó sắp kết hôn với A Diệp rồi, càng không thể dây dưa không rõ gì với người đàn ông khác, cho nên nếu cậu nghĩ cho Bảo Bảo thì xin cậu đừng nên tới đây tìm nó nữa, đừng để người ta có những lời ong tiếng ve gì về nó!"

- Nó sắp kết hôn với A Diệp -

Chỉ nghe đến đó, suy nghĩ của Mục Tư Viễn đã ngưng trệ, vị ngọt cuồn cuộn trong ngực, trào lên miệng nhưng nó lại có vị mặn chát.

"Khụ..."

Anh đột ngột ngã quỵ trước mặt ba Cố, miệng phun ra một búng máu.

"Thiếu gia Tư Viễn!"

Mẹ Cố kinh hô, hai người đi theo Mục Tư Viễn cũng nhanh chóng chạy lại đỡ anh.

"Sao lại thế này?" Mẹ Cố lo sợ hỏi hai người kia.

Một người trong đó lo lắng nói: "Thiếu gia cảm nặng còn chưa khỏe, bác sĩ nói phổi đã bị thương tổn, nếu quá kích động có thể sẽ ho ra máu."

Người còn lại nói: "Còn nói gì nữa, mau đỡ thiếu gia về!"

Ba Cố nhíu mày, cũng giúp đỡ một tay. "Mau lên, đi bệnh viện trước đã."

Mục Tư Viễn lại không chịu đi, nắm chặt tay ba Cố. "Chú Cố, cho cháu dẫn Bảo Bảo đi, cho cháu... Khụ khụ..."

Sau trận ho điên cuồng, anh không nói được nữa.

Ba Cố không để ý tới lời anh nói, chỉ nói với hai người kia: "Mau, chúng ta cùng đưa cậu ta ra ngoài."

Cơn choáng váng ào tới, Mục Tư Viễn không còn sức đâu chống lại ba người, chi mặc bọn họ đưa lên xe.

Hai người kia bình thường đi theo bên cạnh Mục Phong Minh nên biết Mục Tư Viễn quan trọng hơn hết, sau khi đóng cửa xe, không đợi ba Cố nhắc liền nhanh chóng lái xe đi.

Nhìn chiếc xe đi xa, mẹ Cố cuối cùng không đành lòng nói: "Ba nó à, không phải chúng ta đã làm hơi quá đáng đó chứ?"

Ba Cố thở dài. "Không thế thì phải làm sao? Bảo Bảo nếu đi theo Tư Viễn liệu có được hạnh phúc? Trong lòng tôi, còn có gì quan trọng hơn hạnh phúc của Bảo Bảo chứ?"

Mẹ Cố gật đầu, lại lắc đầu: "Bảo Bảo đi theo A Diệp có thể có được hạnh phúc sao?"

Ba Cố vỗ vai bà: "Ít nhất thì xác suất sẽ lớn hơn... Bà không phải hay nói với tôi, phụ nữ mà quá yêu người chồng thì ngược lại sẽ không có được vui vẻ hay sao?"

Mẹ Cố cười khẽ, tay kéo ba Cố, hai người cùng về tiệm mỳ vằn thắn.

Đi lên lầu hai thì thấy Bảo Bảo đang nói chuyện với A Diệp, không khóc nữa.

Thấy bọn họ vào, Công Tôn Diệp liền đứng lên: "Chú Cố dì Cố, Bảo Bảo không sao rồi, hai người đừng lo lắng quá."

Ba Cố mẹ Cố nhìn nhau, như có thần giao cách cảm giấu đi chuyện vừa rồi Mục Tư Viễn đã tới, chỉ nói: "Không sao là tốt rồi!"

Mẹ Cố ngồi xuống cạnh Cố Bảo Bảo. "Bảo Bảo, bây giờ A Diệp ở đây rồi, con cũng đã suy nghĩ rất lâu, có phải cũng nên cho cậu ấy một đáp án?"

Cái gì nên tới vẫn phải tới.

Cố Bảo Bảo rũ mắt xuống, lại ngẩng lên, cô mỉm cười với mẹ: "Mẹ, con có thể đồng ý không?"

Mẹ Cố sửng sốt, không khỏi kỳ quái nhìn ba Cố thì thấy ông cũng sững sờ, tiếp đó cười: "Bảo Bảo, con đồng ý thì đồng ý, không cần hỏi ba mẹ."

Đồng ý?!

Trên mặt Công Tôn Diệp lộ ra vẻ kinh hỉ, nắm lấy tay Cố Bảo Bảo: "Bảo Bảo, em..."

Quá kích động nên anh cũng lắp bắp: "Em thật sự... Thật sự... Anh không có nghe lầm chứ, em đồng ý với anh sao?"

Cố Bảo Bảo lau giọt nước mắt còn sót lại. "A Diệp, chỉ có anh không ngại em, em nào có ghét bỏ anh?"

"Không ngại, không ngại..." Anh rưng rưng, thận trọng lấy chiếc nhẫn trong túi ra, không xác định hỏi lại: "Anh... Anh thực sự có thể đeo chiếc nhẫn này cho em ư?"

Cô kinh ngậc nhìn qua chiếc nhẫn, trong lòng hạ quyết tâm liền gật đầu.

Nước mắt trên khóe mi Công Tôn Diệp lăn xuống, lời cam kết như vậy anh đã chờ đợi rất lâu, khi sự thật đến thì không thể trách anh khó tin như vậy!

Không nên trách tay anh sao mà run rẩy như thế, vì cô dâu này anh đã mong ngón một nghìn chín trăm ba mươi mốt ngày...

Bây giờ, rốt cuộc anh đã có thể giang rộng cánh tay, ôm chặt, chiếm giữ cô trong lòng mình.

"Bảo Bảo." Anh đã có thể nói. "Anh yêu em."

"Cám ơn anh, A Diệp!"

Cố Bảo Bảo gật đầu, nước mắt tại nơi anh không nhìn thấy mặc ý lăn trào. Cô bé mang theo ước mơ đứng ở phía xa nói: Anh Tư Viễn, tạm biệt!

Nếu đây là cách duy nhất để quên anh, em... bằng lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.