Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 139: Chương 139: Quên cầm theo điện thoại




Sáng sớm thức dậy thì mẹ đã chuẩn bị xong một cái va li lớn bảo cô mang đặc sản địa phương cho chú ba.

"Bảo Bảo, con cũng cầm cả đồ dùng hàng ngày theo đi." Mẹ Cố căn dặn. "Nếu hôm nay không bắt được xe về, con cứ ngủ ở nhà chú ba một đêm."

Bà để trứng gà được bọc cẩn thận vào va li. "Bảo Bảo, thím ba con thích nhất là trứng gà, con còn nhớ thím ba không? Hồi nhỏ con còn ở với thím ấy nửa năm đấy!"

Cố Bảo Bảo gật đầu, đương nhiên cô nhớ.

Nhưng cái va li lớn thế, mẹ khẳng định cô có thể kéo được tới nhà chú ba sao?!

Ba Cố từ ngoài vào, nói với cô: "Bảo Bảo, con còn lề mề gì nữa? Xe đưa con ra bến xe ba đã gọi đến rồi."

Ba Cố ôm cái va li lớn ra ngoài.

Cô nhanh chóng lên gác thay quần áo, tùy tiện cầm sữa rửa mặt và khăn mặt bỏ vào túi xách rồi xuất phát.

Ba đặt va li lên ô tô, đến cửa thôn thì chú ba và con trai chú ấy sẽ đến đón.

Cho nên từ đầu tới đuôi, cô không hề đụng vào cái va li ấy, sự lo lắng mới đầu thật sự dư thừa.

"Bảo Bảo, cháu có khỏe không?"

Chú ba nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, lo lắng hỏi.

Cô lắc đầu, lâu rồi chưa ngồi xe trong một thời gian dài, trên đường còn xóc nảy...

Cô định nói chú ba đừng lo, lời vừa đến miệng thì trở thành "ọe", những gì ăn lúc sáng đều ói ra hết.

"Mau, đỡ chị con về."

Chú ba ra lệnh, đứa em trai lập tức tiến lên.

Thằng bé có lẽ được mười lăm mười sáu tuổi nhưng rất khỏe mạnh, gần như đỡ cả người cô vào nhà.

Khó xử quá!

Nói đến uống rượu mừng mà cô ngủ một giấc đến tối, khi tỉnh lại thì khách khứa đã giải tán.

Cô vỗ vỗ trán, may là trước đó gặp thím ba đã đưa bao lì xì cho thím ấy, nếu không thật sự thất lễ.

"Bảo Bảo!"

Thím ba đẩy cửa vào, cười híp mắt nhìn cô: "Cháu tỉnh rồi, thấy thế nào? Ăn gì trước đã, dì bảo em cháu bưng vào."

Tỉnh táo đôi chút, cô thật có hơi đói nên gật đầu: "Cháu cám ơn thím, tùy tiện ăn gì cũng được ạ!"

Thím ba gọi với ra ngoài, một lúc sau em trai kia bưng đồ ăn nóng hổi đi vào.

Tuổi của thím ba và mẹ cũng xấp xỉ nhau, lúc Cố Bảo Bảo ăn cơm, thím ấy ngồi bên cạnh kể đủ chuyện cười khiến tâm tình Cố Bảo Bảo rất tốt.

Ăn cơm xong cô mới nhớ ra hỏi: "Thím ơi, bây giờ mấy giờ rồi ạ?"

"Gần chín giờ rồi."

Thím ba vừa nói vừa dọn bát đũa cho cô. "Cháu bị say xe thì ngày mai đừng về, ngày mốt thím bảo Tống Thân đưa cháu về, đi xe con sẽ không đau đầu nữa đâu."

Ngày mốt mới về?

Cố Bảo Bảo sửng sốt, có phải quá muộn không.

Nhưng thím ba nói: "Thím đã nói với ba mẹ cháu rồi, cháu không phải lo."

Nếu đã vậy thì cô cũng không từ chối, đành phải gật đầu.

Đợi thím ba ra ngoài, cô xuống giường đi lại một chút.

Dưới sân còn một bàn đang ăn cơm uống rượu, có mấy người xấp xỉ tuổi chú ba đang mời rượu chú ấy, chắc là bạn bè của chú.

Cô cười khẽ, thò tay vào túi quần. ~~ di3ndanl3quyd0n.c0m ~~

Đã chín giờ rồi, cô khó hiểu, sao cả ngày anh không gọi điện cho cô?

Chẳng lẽ anh không tò mò cô đang ở đâu à?

Nhưng tìm một lúc mà trong túi lại trống không!

Cô cả kinh, vội lật túi trên khắp người ra tìm.

Đều trống không, đến cái bóng điện thoại cũng không có!

Không mang đi hay là đã rơi giữa đường rồi?

Cô cẩn thận nhớ lại.

Điện thoại ở trong túi áo ngủ, hôm nay lúc thay quần áo vội quá nên cô đã quên lấy ra.

Hơn nữa còn chưa kịp bật máy!

Cô cuống cuồng, anh nhất định gọi cho cô rồi, không tìm thấy cô có phải anh cũng sốt ruột lắm không?

Cô vội vàng ra khỏi phòng, muốn tìm người nhà chú ba mượn điện thoại thì đụng phải em trai.

"Em trai." Cô nói nhanh: "Có thể cho chị mượn di động của em không?"

Em trai nhíu mày: "Di động của em hết tiền rồi, ngày mai phải lên trấn trên mới mua được thẻ."

Cố Bảo Bảo ngẩn ra, đang định hỏi xem nhà bọn họ còn ai dùng di động không thì em trai đã nhìn thấu nghi vấn của cô, nói luôn: "Mẹ em không dùng di động, em đi mượn của ba cho chị."

"Cám ơn em."

Cô nói lời cảm kích, em trai cười khẽ rồi chạy đi.

Nhưng lúc cậu ta về thì trên tay lại chẳng có gì.

"Chị ơi." Cậu ta nói xin lỗi: "Ba em uống say rồi, di động không để trên người, em hỏi ba nhưng ba không nói."

Nghe vậy cô thất vọng, em trai nói: "Chị có việc gấp à? Hay em đi tìm ai đó mượn dùng."

"Thôi." Cô lắc đầu, lát nữa nếu biết cô vội vàng là vì gọi cho anh, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười à?

"Chị không có việc gì gấp cả." Cô cười cười với em trai. "Ngày mai rồi nói, cám ơn em nhé."

Em trai lại cười cộc lốc rồi về phòng mình.

Cô cũng về phòng ngủ vừa rồi, nghĩ một lúc, nếu anh sốt ruột sẽ đến tiệm mỳ tìm cô. Tìm được ba mẹ chẳng phải sẽ biết cô đi đâu sao?

Vậy thì anh sẽ không lo lắng nữa.

Nghĩ thế nên cô cũng không còn lo.

***

Tiếng bước chân trên cầu thang nghe thật quen thuộc nhưng lại rất nôn nóng!

Hoan Hoan đẩy cửa ra, hô lên một tiếng về phía cầu thang: "Ba!"

Ba đã về?

Nhạc Nhạc cũng thò đầu nhìn ra cầu thang.

Một lúc sau bóng dáng quen thuộc quả nhiên hiện ra trong tầm mắt chúng.

"Hoan Hoan Nhạc Nhạc!" Mục Tư Viễn tiến lên ôm lấy chúng. "Sao các con còn chưa ngủ?"

Anh ôm chúng lên giường rồi đắp kín chăn. "Mau ngủ đi, khuya lắm rồi."

Hoan Hoan vẫn nhìn ba, phát hiện ra lo lắng trong mắt ba. "Ba." Bé vươn tay ra vuốt mặt ba. "Ba làm sao mà lại gấp gáp vậy ạ?"

Ban nãy lúc ăn cơm với chúng, ba hình như không ăn gì cả.

Nghe con trai hỏi vậy, sự lo lắng trong lòng Mục Tư Viễn càng dâng trào.

Anh gọi cho cô từ sáng mà luôn trong tình trạng tắt máy.

Anh tưởng cô còn giận dỗi với anh, tưởng rằng trưa hoặc chiều cô nhất định sẽ đến công ty tìm anh.

Nếu cô không tới, anh quyết định đến tiệm mỳ tìm cô.

Nhưng họp cả ngày hôm nay đến tận sáu giờ chiều mới kết thúc.

Anh gọi lại cho cô mà vẫn tắt máy!

Anh lo lắng, cho là cô sẽ đến biệt thự nên vội vàng phóng xe về.

Thế nhưng cô lại không có ở đấy!

Anh đang định đi ngay thì gặp Hoan Hoan Nhạc Nhạc bắt đầu ăn cơm, đành phải cùng ăn với chúng.

Hôm nay bận họp nên anh chưa ăn ngon được gì nhưng thực sự là anh ăn không vào.

Khó lắm đợi chúng ăn xong, anh lại phóng xe thẳng đến tiệm mỳ.

Không ngờ cô cũng không ở đó!

Lần này anh hoảng sợ vô cùng, *D*Đ*L*Q*Đ* trừ biệt thự và ở đây thì cô ấy còn đi đâu được nữa?

Huống hồ bây giờ đã hơn bảy giờ, trời cũng tối rồi, cô ấy không thể đi suốt mà không về nhà.

"Thím Cố, Bảo Bảo đã đi đâu vậy ạ?" Đợi đến khi thím Cố xong việc anh mới chạy ra hỏi.

Thím Cố nhíu mày, nghĩ nên trả lời anh thế nào thì ba Cố đi vào phòng bếp.

"Chú Cố!"

Anh gọi một tiếng, ba Cố nhìn anh mà không nói gì, chỉ nhìn mẹ Cố: "Ngoài đó có khách tính tiền, bà ra tính cho người ta đi."

Mẹ Cố gật đầu ra ngoài. Anh đành phải hỏi lại ba Cố: "Chú Cố, Bảo Bảo đi đâu rồi ạ?"

Chú Cố thản nhiên nói: "Tôi nhờ Bảo Bảo đi làm việc cho tôi, phải hai ngày nữa mới về."

Hai ngày nữa mới về! Anh lo lắng hỏi: "Cô ấy đi đâu giúp chú ạ?"

"Cái này không nói chính xác được." Ba Cố vẫn hờ hững: "Tôi bảo nó đi mấy nơi, giờ nó đến chỗ nào tôi cũng không biết."

"Thế sao cô ấy lại tắt máy ạ?" Anh lại hỏi.

Ba Cố nhướng mày: "Tắt máy? Điện thoại của nó hình như để quên ở nhà rồi."

Ông nhìn sang Mục Tư Viễn: "Cậu gấp vậy làm gì? Tiệc đính hôn tuần sau tổ chức rồi, Bảo Bảo hai ngày nữa sẽ về, không lỡ mất chuyện đâu."

Nhưng không phải anh đang lo chuyện đính hôn mà là anh chỉ muốn gặp cô thôi.

Thứ mong muốn ấy chưa từng cuộn trào như thế!

"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc." Anh cúi người ôm hai đứa, vành mắt hơi đỏ: "Ba không biết mẹ đi đâu, ba thật vô dụng."

Hoan Hoan ngạc nhiên: "Không phải mẹ đang ở nhà bà ngoại sao ạ?"

Anh lắc đầu, cũng thấy mình buồn cười, sao lại nói cho trẻ con chuyện này chứ.

Nhưng lúc này, sự nôn nóng và nhớ nhung không cách nào vơi bớt, anh chỉ có thể nói với con trai: "Mẹ ra ngoài có việc lại không cầm di động theo, ba không biết mẹ ở đâu nên không tìm được mẹ."

Nghe vậy, đôi mắt Hoan Hoan xoay chuyển, tiếp đó bé cười khúc khích. "Ba, nhất định là mẹ đang chơi trốn tìm với ba rồi đúng không? Ba yên tâm đi, nếu ba không tìm được mẹ thì mẹ sẽ tự động xuất hiện!"

Con trai đang an ủi anh à?

Mục Tư Viễn cười vui mừng, vỗ lên má bé, khuôn mặt mang theo hình bóng của cô.

Đây là kiệt tác hòa hợp của bọn họ, anh chưa từng ý thức được như giờ phút này, sinh mệnh của anh vẫn luôn tiếp diễn trên người hai đứa bé.

Cô cho anh, không chỉ toàn bộ tình yêu mà còn cả hai món quà quý giá này.

"Nào, cho ba ôm một cái."

Anh kéo hai đứa vào lòng, như vậy thì nỗi nhớ của anh sẽ được xoa dịu một chút, lo lắng cũng giảm bớt một chút.

Đợi ba đi rồi, Hoan Hoan còn chờ thêm một lúc, xác định nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ba xong bé mới nghiêng đầu qua chỗ khác: "Nhạc Nhạc, mai tan học chúng ta đến nhà bà ngoại nhé?"

Nhạc Nhạc cũng nhìn anh, chu miệng nói: "Nhà bà ngoại, làm gì ạ?"

Hoan Hoan cười. "Tất nhiên là giúp ba rồi, em có muốn đi không?"

Giúp ba?!

Nghe vậy, Nhạc Nhạc nhanh chóng gật đầu, chuyện tốt thế thì sao bé có thể rớt lại sau?

"Giúp thế nào ạ?"

Câu hỏi của bé không được lưu loát, Hoan Hoan cười, xít lại gần tai em từ từ nói một tràng...

Sáng chưa đến sáu giờ tiệm mỳ đã mở cửa như thường ngày.

Mẹ Cố phụ trách đun nước trong bếp, ba Cố thì bày bàn ghế.

"Ba nó." Mẹ Cố không nhịn được nhìn ra ngoài. "Hôm qua ông nói vậy với Tư Viễn có phải không tốt lắm không?"

Bà đã muốn nói từ hôm qua nhưng vì bận quá nên chưa nói được.

Đến tối định nói thì ba Cố như tránh bà, đóng cửa tiệm xong không thấy đâu cả, chờ khi bà ngủ mới về.

Lần này ba Cố không trốn được, đành phải nói: "Có gì mà không tốt? Bây giờ Bảo Bảo chưa phải vợ chưa cưới của cậu ta, lẽ nào cả tự do thân thể cũng không có?"

Mẹ Cố thở dài. "Không biết ông hành hạ hai đứa trẻ thế thì có ích lợi gì?"

"Ai nói tôi hành hạ chúng?" Ba Cố phản bác. "Cho dù tôi hành hạ chúng thì sao? Chẳng lẽ chúng bị tôi hành hạ nên sẽ chia tay?"

Nghe vậy, mẹ Cố có hơi giận: "Ông già kia, nói lời hay không được sao? Đừng có làm mấy việc này nữa, tôi thấy rõ ràng ông không muốn nửa đời sau của Bảo Bảo được sống yên ổn."

"Ông ngoại, bà ngoại!"

Còn chưa nói xong thì hai tiếng giòn tan vang lên từ ngoài cửa.

Mẹ Cố và ba Cố đều sửng sốt, vội quay lại nhìn. "Ô kìa, hai cục cưng của bà!"

Thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc, mẹ Cố bỏ việc lại, nhanh chóng chạy ra giành ôm chúng trước ba Cố.

"Ông ở đây đi, tôi đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc lên gác." Bỏ lại một câu rồi mẹ Cố dẫn hai đứa bé lên gác.

"Bà ngoại." Hoan Hoan ngọt ngào nói: "Con rất nhớ bà!"

Mẹ Cố vui vẻ liên tục hôn bé mấy cái rồi lấy kẹo cho bé.

Nhạc Nhạc thấy vậy, nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên cũng nói: "Bà ngoại, Nhạc Nhạc rất nhớ bà!"

"Ô kìa!"

Mẹ Cố càng vui. "Cục cưng ngoan, nào, nào!"

Bà nhét một nắm kẹo vào túi chúng mới ôm chúng ngồi xuống sofa. "Cục cưng ngoan, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm bà ngoại vậy? Ngày nào bà ngoại cũng nhớ các con."

Dựa theo sự căn dặn của Hoan Hoan tối qua, Nhạc Nhạc lập tức nhếch miệng, đôi mắt to ủy khuất nhìn mẹ cố: "Bà ngoại, con muốn mẹ, mẹ!"

"Nhạc Nhạc ngoan." Mẹ Cố cười đau lòng: "Mẹ đi ra ngoài có việc, mai mẹ sẽ về."

"Bà ngoại." Hoan Hoan hỏi tiếp. "Mẹ đi đâu ạ?"

Mẹ Cố sửng sốt, ba Cố đã dặn bà đừng nói.

"Bà ngoại." Thấy bà do dự, Hoan Hoan vội nháy mắt với Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc lại dẩu môi đáng thương, la hét: "Mẹ, mẹ, con muốn mẹ."

Làm trong lòng người nghe thấy thật khó chịu.

"Cục cưng." Mẹ Cố vỗ đùi, quyết định. "Được rồi, bà ngoại nói cho các con biết rồi các con đi nói với ba, bảo ba đi đón mẹ về nhé được không?"

Nghe vậy, hai bé đồng thời mở to mắt, đồng thanh gật đầu: "Vâng ạ!"

***

Tuy đã là hôm thứ hai nhưng trong nhà chú ba vẫn còn một vài khách chưa đi, trong đó có người nhà cô dâu, cho nên ăn uống không thể qua loa, đều phải mở tiệc.

Cố Bảo Bảo không muốn như người rảnh rỗi ở trong phòng, rời khỏi giường liền đi theo thím ba giúp đỡ.

Thím ba coi cô như con nên cũng không khách sáo.

Huống hồ sau khi ăn cơm xong lại càng có nhiều việc, chỉ nói đến rau dưa cũng phải có hai sọt phải rửa.

Vì vậy Cố Bảo Bảo xách một cái giỏ lớn bằng tre đi theo thím ba ra suối rửa rau.

Nước suối trong veo, khoáng chất lại nhiều, quả thật còn sạch hơn hệ thống cung cấp nước trong nhà. "Bảo Bảo à."

Trên đường đi thím ba hỏi cô: "Nghe mẹ cháu nói, chồng chưa cưới của cháu là thiếu gia nhà họ Mục hả? Có phải cậu bé mà cháu thích khi còn nhỏ không?"

Đúng vậy, thím ba ở nhà họ nửa năm, thường phải đi khắp vườn hoa nhà họ Mục tìm cô.

Về sau mới biết, nếu không thấy cô ở ngoài thì chỉ cần đến phòng thiếu gia, nhất định sẽ tìm được!

Không ngờ thím ba còn nhớ.

Cố Bảo Bảo ngượng ngùng gật đầu.

Thím ba cười. "Bảo Bảo, cháu được lắm đó! Từ bé thím ba đã coi trọng cháu rồi, không ngờ giờ đã thành sự thật!"

Trong khi nói chuyện thì hai người cũng đã đi đến suối, Cố Bảo Bảo đặt giỏ xuống, mặt đỏ hồng: "Thím ba, thím đừng chọc cháu."

Hóa ra cô đã làm nhiều chuyện vụng về như thế, nhưng lúc đó chính cô thật sự không cảm thấy thế.

Khi đó bất kể Tư Viễn chán ghét cô cỡ nào, đuổi cô đi ra sao, cô nhiều lắm là đau lòng một lúc thôi rồi lại quấn lấy anh.

Trên người anh như có sức hấp dẫn kỳ quái hút chặt cô lại.

"Xấu hổ gì chứ?" Thím ba thật không "phúc hậu". "Có phải nhớ cậu ấy không?"

Bà nhìn qua Cố Bảo Bảo, vậy mà phát hiện ra một người đàn ông xa lạ đang chạy tới bên này.

Tuy sống ở nông thôn nhưng kiến thức của bà không kém, nhìn cái đã nhận ra khí chất hơn người của người đàn ông ấy. Chẳng lẽ là

Trong lòng bà khẽ động, nụ cười bên môi càng đậm hơn. "Bảo Bảo, cháu nói xem lúc cháu nhớ cậu ta, nếu cậu ta lập tức xuất hiện trước mặt cháu thì cháu sẽ thế nào?"

Bà còn cố ý lên giọng.

Quả nhiên, bà thấy trên gương mặt người con trai kia cũng lộ ra sự vui vẻ.

Cố Bảo Bảo chẳng cảm giác được mảy may, chỉ nói: "Thím ba, thím đừng chọc cháu nữa, làm sao có thể có chuyện đó chứ?"

Bây giờ bọn họ cách nhau gần hai trăm cây số, sao có thể nói đến là đến?

"Bảo Bảo, nhưng thím nói có cháu có tin không?"

Cố Bảo Bảo không tin lắc đầu, đang chuẩn bị nói thì giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên: "Anh cũng nói có, em tin không?"

Cô rùng mình, rau dưa trong tay rơi xuống đất, ngoảnh lại nhìn, đập vào mi mắt là bóng dáng khó có thể tin.

"Anh" cô ngây dại.

Mãi cho đến khi nghe thím ba nói: "Bảo Bảo, ai vậy, sao không giới thiệu một chút?"

Cô tỉnh lại, giọng lắp bắp: "Thím... thím ba, đây là Mục Tư... Tư Viễn."

Mục Tư Viễn thấy cô kinh ngạc lại mê mang, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, tiến lên ôm cô: "Em đang ngủ à? Hay đang mộng du?"

Cô vỗ đầu: "Em thấy mình cũng"

Còn chưa nói xong anh đã hôn.

Cô ngẩn ra, người nóng như lửa. "Anh làm gì thế, thím ba còn đang ở đây!"

"Không sao, không sao." Thím ba cười nhẹ nhàng. "Bảo Bảo, nếu Tư Viễn đã tới thì cháu dẫn cậu ấy về uống chén nước đi, thím sẽ về ngay!"

"Vâng ạ, vâng ạ."

Cô ngơ ngác đáp ứng, đi sang bên trái, lúc xoay người mới phát hiện phía trước là suối.

Đầu óc cô rối như tơ vò, ngay cả đường cũng không phân biệt rõ, cuối cùng trong tiếng cười của thím Ba cô mới tìm được phương hướng chính xác dẫn Mục Tư Viễn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.