Hoan Hoan! Nhạc Nhạc!
Hiển nhiên chúng cũng thấy cô. "Mẹ!" Hoan Hoan vui mừng, hai đứa bé chạy lao đến.
"Bảo bối!"
Cô làm sao cũng không ngờ lại gặp chúng ở đây. "Các con sao lại đến?"
Hoan Hoan nhìn bác sĩ bên cạnh, cười khanh khách: "Chú bác sĩ đưa chúng con đến!"
Bé cũng hỏi: "Mẹ, sao mẹ cũng ở đây?"
Nghe vậy, Nhạc Nhạc lè lưỡi ra với anh.
Anh thật là ngốc!
Mẹ ở đây đương nhiên là vì ba nói lời giữ lời, đưa mẹ về!
Cố Bảo Bảo cười với chúng, lại không biết trả lời chúng thế nào.
Lúc này, bác sĩ sắc mặt lo lắng hỏi: "Cô Cố, Mục tổng sao rồi?"
Cô vội trả lời: "Anh ấy đã uống thuốc giảm đau và thuốc ngủ nên giờ còn đang ngủ!"
"Còn đang ngủ?" Bác sĩ có chút ngoài ý muốn. "Tôi chỉ bảo anh ấy uống nửa viên thuốc ngủ, có phải anh ấy đã uống nhiều hơn?"
Anh ta vội vã đi vào nhà.
Thấy vậy, cô cũng khẩn trương dắt Hoan Hoan Nhạc Nhạc vào theo.
Mục Tư Viễn vẫn ngủ say không tỉnh, bác sĩ đặt hòm thuốc một bên, bắt đầu kiểm tra vết thương cho anh.
"Mẹ." Hoan Hoan lo lắng hỏi: "Ba làm sao thế ạ?"
Bác sĩ trả lời thay: "Ba cháu không sao, chẳng qua là ngủ say chưa tỉnh dậy thôi."
Anh ta âm thầm nháy mắt với Cố Bảo Bảo.
Cố Bảo Bảo hiểu ý, quay ra nói với chúng: "Bảo bối, ba ở đây ngủ không thoải mái, mẹ và chú phải đỡ ba vào phòng, các con chơi ở đây nhé được không?"
Hoan Hoan nghe lời gật đầu, d5en*dan*lê*quy*d6n cô nói tiếp: "Nhưng không được phép chạy ra ngoài hồ, con phải để ý Nhạc Nhạc đó!"
"Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm đi!"
Nhận được lời cam đoan của Hoan Hoan, cô mới đứng dậy giúp bác sĩ cầm hòm thuốc, vóc người bác sĩ xấp xỉ Mục Tư Viễn nên cõng anh đi lên lầu.
Tháo lớp băng gạc ra, vết thương trên tay anh đã sưng tấy cả lên, xung quanh còn bị viêm.
"Mục tổng gọi điện cho tôi, đã nói qua tình hình nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như thế!"
Anh ta vừa nói vừa dùng cồn tẩy rửa vết thương.
Vết máu đông được rửa sạch, cồn thấm vào vết thương khiến Mục Tư Viễn đau nên tỉnh dậy.
"Anh đến rồi." Anh mở mắt, giọng nói hư nhược. "Có đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc đến không?"
"Có." Bác sĩ gật đầu. "Mục tổng, vết thương của anh cần khâu lại, nếu quá đau thì tôi sẽ tiêm thuốc gây mê cục bộ cho anh."
Anh lắc đầu, tầm mắt chuyển sang Cố Bảo Bảo.
"Bảo Bảo, qua đây!" Anh nói.
Không biết anh muốn làm gì, cô lại gần, bị anh túm lấy tay: "Bảo Bảo, thật là đau, em ôm anh đi."
Có người ở đây mà anh còn nói được như thế!
Cô lúng túng nhìn bác sĩ, anh bác sĩ kia chỉ một mực xử lý vết thương cho anh, lỗ tai cũng tự động khép lại.
Anh rất vô lại kéo tay cô, ý bảo cô mau ôm đi.
Cố Bảo Bảo không muốn, anh liền nói: "Vậy anh không khâu nữa, dù sao chỉ cần cơ thể khỏe mạnh có thể đối kháng lại sưng đỏ và nhiễm trùng, vết thương sẽ tự động lành."
"Anh...!"
Cô chán nản, ngại vì có người, cô lại không muốn tranh chấp với anh, đành ngồi xuống bên cạnh, vòng tay qua eo anh.
Khóe môi Mục Tư Viễn hé ra nụ cười, nói với bác sĩ: "Có thể khâu rồi!"
Bác sĩ gật đầu, thừa dịp quay đi chuẩn bị dụng cụ lén cười trộm!
Nhìn mũi kim màu bạc đâm vào da anh, ánh mắt Cố Bảo Bảo nhìn sang chỗ khác.
Dù chỉ vậy cô vẫn có thể cảm nhận được từng cơn run nhẹ trên người anh, nếu không phải đang ôm anh thì cô cũng không cảm nhận được.
Nhất định rất đau, anh chỉ đang cố không để mình biểu hiện ra bên ngoài.
Anh chính là người như vậy, rất nhiều chuyện cứ để trong lòng, sự quan tâm với chú Mục, tung tích con trai Cổ Tín Dương...
Còn cả đêm hôm đó, khi Trịnh Tâm Du nói cho anh biết người mình thích không phải anh...
Anh bắt cô tới đây, để người ta đưa cả Hoan Hoan Nhạc Nhạc đến là vì cái gì?
"Được rồi!"
Bác sĩ khâu xong mũi cuối cùng, trên gương mặt Mục Tư Viễn mồ hôi chảy ròng ròng.
Thở phào nhẹ nhõm, anh mệt mỏi dựa cả người vào cô, còn nói: "Bảo Bảo, giúp anh lau mồ hôi!"
Cố Bảo Bảo tức giận lườm anh, cầm khăn tay thô lỗ lau mấy cái cho anh.
Nhưng mà, khăn vừa chạm vào mặt, anh lại giơ tay lên nắm lấy tay cô. "Bảo Bảo, anh cho em biết, lau mồ hôi phải như vậy!"
Anh như điều khiển búp bê, cầm tay cô khẽ lau trên mặt mình.
Khăn tay lau trên mặt, ngón tay cô cũng không tránh khỏi việc tiếp xúc với da thịt anh...
Cô hoảng sợ ngẩng lên lại đụng phải đôi mắt như nam chân của anh, bị nó hút vào...
Cô ngơ ngác nhìn mãi đến khi thấy được ngọn lửa sâu trong đó đang... di chuyển.
Anh đang tán tỉnh cô...?
Làm trò trước mặt bác sĩ...?!
Cô bừng tỉnh, tức giận lườm anh lại thấy anh như đổi thành người khác, đôi mày nhíu lại như đang chịu cơn đau cực lớn.
"Mục tổng, anh kiên nhẫn một chút." Bác sĩ cắt dây, nói: "Tôi sẽ tiêm cho anh thuốc tiêu viêm, ngoài ra ở đây còn có cả thuốc hạ sốt, anh nhớ uống mỗi ngày ba lần."
Tiêm xong, anh ta căn dặn: "Tuyệt đối không để vết thương dính nước, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc lành lại."
Mục Tư Viễn gật đầu. "Chuyện tôi bàn giao với anh, anh cũng phải làm tốt."
"Vâng, Mục tổng." Trong lúc nói chuyện anh ta đã thu dọn xong đồ đạc.
Cố Bảo Bảo tiễn anh ta xuống lầu, đưa anh ta lên xe, định mượn anh ta điện thoại nhưng nghĩ tới việc anh ta là người của Mục Tư Viễn nên không mở lời.
"Mẹ!" Hoan Hoan Nhạc Nhạc chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn cô: "Có phải ba dậy rồi không ạ?"
Nhạc Nhạc cũng cầm tay cô lắc, ra hiệu bé cũng muốn biết!
Cố Bảo Bảo xoa đầu chúng. "Ba hơi khó chịu nên để ba ngủ một lúc nữa nhé?"
Nghe vậy, hai đứa gật đầu, Hoan Hoan ôm trái bóng nhỏ. "Vậy con với Nhạc Nhạc đi đá bóng đây."
Nói xong, chúng cười chạy đi.
Nhìn thân hình nhỏ bé hoạt bát của chúng, cô cười khổ, đi vào nhà.
Vào phòng ngủ, Mục Tư Viễn đang chật vật mặc áo, thấy cô liền nói: "Bảo Bảo, giúp anh mặc!"
Cô không để ý đến, chỉ đứng ở cửa. "Vì sao lại đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc đến đây?" Cô hỏi.
Anh bĩu môi. "Chúng ta đi nghỉ mà, có gì không tốt à?"
"Đi nghỉ?"
Thiệt anh nói ra miệng, cô có chút tức giận: "Ai nói muốn đi nghỉ? Em có nói sao?"
Anh nhìn cô không cho là đúng: "Em không nói, nhưng anh biết em muốn."
"Em muốn?" Cô không nhịn được cười lạnh. "Mục Tư Viễn, trong lòng em thật sự nghĩ gì, anh có thực sự biết không?"
Anh không trả lời ngay mà bỏ cái áo xuống.
Bầu không khí xuống thấp, cô thấy anh đến gần, đôi mắt biến hóa thất thường làm người ta không đoán được vui buồn.
"Nếu..." Anh đứng trước mặt, nhìn vào mắt cô: "Em muốn rời khỏi đây, đi kết hôn với Công Tôn Diệp, anh không thể cho em đi!"
"Thế A Diệp phải làm sao? Ba mẹ em phải làm sao?"
Cô hỏi. "Thiệp cưới của em và anh ấy đã gửi đi thì phải làm thế nào? Mục Tư Viễn, anh vui thì kéo em lại, mất hứng thì đẩy em ra, em là người, không phải con rối cho anh điều khiển!"
"Những cái đó em không cần quan tâm, anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết."
Cô lắc đầu, anh sẽ nghĩ ra biện pháp gì?
Cô cũng không cần anh nghĩ. "Em chỉ muốn anh thả em đi!"
"Không thể nào!"
Anh thốt ra ba từ, đôi mắt sáng ngời nhìn cô. "Cố Bảo Bảo, anh biết em muốn gì, anh có thể cho em!"
Anh vọt tới trước cái tủ đầu giường, không để ý vết thương trên tay, giật ngăn kéo, lấy ra một cái hộp nhỏ.
Vứt cái hộp đi, anh cầm thứ ở bên trong, nhanh chóng quay lại trước mặt cô.
Ánh mắt anh trở nên nóng bỏng và gấp gáp, giống như muốn nuốt chửng cô.
Cô lùi lại sau thì bị anh giữ lấy tay phải.
"Tặng em!" Anh nói.
Sau đó nâng ngón áp út tay phải cô lên.
Cảm giác lạnh lẽo của kim loạt lướt qua ngón tay, cô hoảng hốt cúi xuống, ánh sáng từ viên kim cương khiến cô chói mắt.
Một chiếc nhẫn! Nhẫn? !
Tại sao lại là nhẫn?
Sao có thể là nhẫn?
Thật sự là nhẫn!
Cô ngẩng lên ngơ ngác nhìn anh: "Anh...?"
"Đây là điều em muốn, đúng không? Đúng không?"
Anh vội vàng muốn khẳng định đó là mong muốn của cô, sự vội vàng đó khiến câu nghi vấn biến thành câu tra hỏi.
Một câu tra hỏi khó chịu.
Đó là điều cô rất muốn, từ lúc còn nhỏ cô đã tưởng tượng ra ngày này, nhưng bây giờ lại là gì đây?
Chiếc nhẫn này từ đâu có?
Món trang sức tiện tay lấy?
Hay là ai đó không cần lại được anh hào phóng ban ơn?
"Em trả lời đi, mau trả lời anh đi!" Anh sốt ruột lại không biết mỗi từ của anh như cái bạt tai đánh lên mặt cô.
Một người mong muốn thứ gì đó rất lâu, bất chợt có được đều thấy nó thật không chân thật!
"Mục Tư Viễn!" Cô rưng rưng hỏi: "Anh còn cách nào giày vò em, nhục nhã em nữa không? Anh cứ làm đi, em không sợ đâu!" Nói xong, cô cầm chiếc nhẫn trên ngón áp út kéo ra.
Thật kỳ quái, dù cô kéo thế nào, nghẹn đến đỏ cả mặt cũng không rút chiếc nhẫn ra được.
Anh tức giận, bóp chặt tay cô: "Cố Bảo Bảo, em dám tháo ra, em dám!"
"Vì sao em không dám!"
Cô đẩy anh ra, chạy vào phòng tắm.
Cô cần xà phòng, bột giặt... Bất cứ thứ gì cũng được, chỉ cần để cô tháo chiếc nhẫn này ra.
Cuối cùng ở góc trong cùng ngăn kéo cô thấy cục xà bông, cô cầm lấy nó chà lên tay sau đó mở vòi nước.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên, ngay sau đó tắt đi khi anh bước vào.
Anh quay cô lại đối mặt với mình, nhìn chằm chằm cô. "Cố Bảo Bảo, em có ý gì?"
"Ý rất đơn giản, em không muốn chiếc nhẫn này."
"Vì sao?" Anh gần như hét lên, vết thương cũng bởi dùng sức quá mạnh mà rách ra, đau đớn khiến anh nhíu mày.
"Không có vì sao cả."
Cuối cùng không đành lòng thấy bộ dạng đau đớn của anh, nói xong cô quay mặt đi.
"Em nhìn anh đi!"
Anh quay mặt cô lại, vết thương đau đớn làm anh chỉ muốn nói thật nhanh cho hết lời: "Em mới nói nhục nhã giày vò cái gì hả? Lẽ nào anh cố ý mua nhẫn cho em là vì giày vò em sao?"
- cố ý mua nhẫn cho em -
Cô khó tin lời mà cô vừa nghe được.
Anh lại nói tiếp: "Cố Bảo Bảo, em nhìn cho kỹ, đây chẳng phải thứ gì bị bỏ đi không cần đến, không phải quà tặng, không phải giả, là thứ em thích nhất, là anh cho người làm dựa theo kích cỡ tay em đó, em nhìn kỹ đi!"
Nghe vậy, cô ngơ ngác cúi xuống nhìn chiếc nhẫn.
Viên kim cương rất lớn, vòng nhẫn màu vàng, hoàn toàn vừa vặn.
Cô từng nói với anh, anh Tư Viễn, anh cầu hôn em đi. Yêu cầu của em không cao, chỉ cần anh cầm một chiếc nhẫn vàng với viên kim cương thật lớn đến cầu hôn em thì em sẽ gả cho anh.
Hóa ra anh đều nhớ.
Nước mắt lại rơi, cô ngồi xổm xuống bên dưới bồn rửa tay, vùi mặt vào hai tay.
"Bảo Bảo!" Anh đưa tay ra đỡ cô. "Đứng lên, đừng ngồi dưới đất."
Cô không có phản ứng.
Chiếc nhẫn này mang đến sự chấn động quá lớn, nhất thời cô không phản ứng kịp.
Đầu óc cô trống rỗng, thậm chí không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Anh hiểu hết, không nhịn được cười, tay ôm lấy eo cô, đôi môi ghé sát tai cô: "Bảo Bảo, có phải rất cảm động không, không bằng lấy thân báo đáp anh đi!"
Vừa dứt lời, ở cầu thang bỗng truyền đến giọng nói của Hoan Hoan: "Ba mẹ, ba mẹ ở trên lầu à?"
"Bảo Bảo, mau đứng lên!" Anh nói: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc lên đấy."
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, lập tức bừng tỉnh.
Tay anh lau nước mắt trên mặt cô, nói: "Xem em kìa, có gì hay mà khóc! Nhạc Nhạc theo người mẹ như em, không học được gì mà học khóc lại rất nhanh!"
Giọng điệu có phần trách cứ mà đôi mắt nhìn cô lại tràn đầy vẻ cưng chiều.
Ánh mắt ấy thật không quen, quá đột nhiên khiến cô bối rối nhìn anh, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Đi tới cửa, cô đã lau khô nước mắt, lớn tiếng nói: "Mẹ ở đây!"
Nghe tiếng, hai đứa bé lập tức chạy vào.
"Mẹ!" Hoan Hoan chạy trước, nhanh chóng cáo trạng: "Mẹ xem Nhạc Nhạc kìa, không chơi đá bóng lại đi chơi bùn, cả người toàn bùn đất không à."
Quả nhiên, đứa bé chạy theo vào quần áo dính đầy bùn, trên tay còn đang nắm bùn, đôi mắt to đảo quanh như đang tìm gì đó.
"Nhạc Nhạc!" Cô kéo bé lại. "Sao con lại chạy đi chơi bùn?"
Nghe tiếng, ánh mắt bé dừng lại trên gương mặt cô, mắt to hiện lên ý cười giảo hoạt, tay vung về phía mẹ. Trên má cô tức thì dính một nắm bùn lớn.
Cô sững sờ, Nhạc Nhạc đã thoát khỏi tay cô, vui sướng chạy đi tìm mục tiêu kế tiếp.
Bé thấy ba rồi!
Cặp mắt to tít lại, bé giơ cái tay kia lên.
"Nhạc Nhạc, bỏ qua cho ba đi!"
Thấy Nhạc Nhạc chạy đến chỗ mình, Mục Tư Viễn nhanh chóng tránh đi.
Bỏ qua cho ba à? Đâu dễ dàng vậy ạ!
Nhạc Nhạc lầm bầm, chạy nhanh hơn, hai cha con cứ con đuổi ba chạy như thế trong phòng ngủ.
Hoan Hoan hăng hái vỗ tay cổ vũ: "Nhạc Nhạc cố lên, Nhạc Nhạc cố lên!"
Cố Bảo Bảo lau bùn trên mặt, hô: "Nhạc Nhạc, đừng chạy nhanh thế, sẽ ngã đấy!"
Nói xong cô la lên với Mục Tư Viễn: "Anh đừng chạy nữa, cẩn thận Nhạc Nhạc ngã!"
Thế nhưng một lớn một nhỏ không ai nghe cô, Mục Tư Viễn đến mép giường còn kéo ghế chặn lối đi.
Nhạc Nhạc sửng sốt, hừ, bé không sợ đâu! Không nói hai lời liền trèo lên giường.
"Nhạc Nhạc, đừng đùa nữa!" Cố Bảo Bảo muốn ra ngăn cản, không ngờ Mục Tư Viễn thấy thế cũng xoay người ngăn cản Nhạc Nhạc.
Hai người cùng bước đến, Cố Bảo Bảo va chạm với thân hình cao lớn của anh liền té sang bên cạnh.
Anh lập tức kinh hãi!
Bên cạnh là tủ quần áo!
"Bảo Bảo!" Anh đưa tay ra đỡ lấy cô, nhưng lại là cánh tay bị thương.
Ai!
Tuy đỡ được cô nhưng anh cũng phải chịu đau, nhất thời đứng không vững, kéo cả cô ngã lên giường.
Hơn nữa tư thế rơi xuống lại là anh đè cô.
"Wow!" Hoan Hoan chạy tới hô tô: "Ba mẹ chơi trò hôn nhau!"
Sắc mặt Cố Bảo Bảo đỏ bừng, hôn chỗ nào chứ!
Cô muốn đẩy anh ra thì thấy Nhạc Nhạc đã leo lên giường, tay vung lên, trên mặt Mục Tư Viễn liền dính bùn!
Cô nhìn thấy cũng không nhịn được bật cười khúc khích.
Ánh mắt anh bị tiếng cười của cô hấp dẫn. Bây giờ trên mặt cô dính bùn, đôi mắt ngậm cười, trông thật rực rỡ.
Mà sức hấp dẫn từ cặp môi xinh mềm mại kia chưa bao giờ yếu đi.
Anh không chịu nổi loại dụ hoặc này, không chút do dự cúi đầu hút lấy đôi môi cô.
"Anh điên rồi!"
Cô gắng đẩy anh ra, trẻ con còn ở đây đó!
Anh cười không cho là đúng, còn nói: "Bảo Bảo, em nên thấy may vì bọn nhỏ còn ở đây, bằng không..."
"Anh im đi!" Cô hấp tấp đứng dậy kéo Hoan Hoan Nhạc Nhạc đi. "Mẹ đưa các con đi tắm." Miễn để người cha như anh dạy hư.
Hoan Hoan không động, chỉ vào cánh tay của Mục Tư Viễn: "Ba, tay ba đang chảy máu!"
Vết thương rách ra rồi sao? Thảo nào lại đau như thế.
Anh cúi xuống xem, quả nhiên, máu đã thấm qua băng vải, dính vào áo sơ mi.
Trong lòng Cố Bảo Bảo tê dại, nhất định là do vừa rồi kéo cô nên vết thương mới rách ra.
Anh còn có thể bật cười. "Không sao đâu! Chỉ là vết thương nhỏ, ba là người lớn nên không sợ."
Nói xong, anh lại an ủi Cố Bảo Bảo: "Hơn nữa chú bác sĩ chắc là chưa đi xa, anh gọi anh ta quay lại là được, em đưa bọn nhỏ đi tắm đi, tắm lâu một chút."
Anh không muốn để bọn chúng thấy cảnh khâu vết thương, tràng cảnh đó sẽ khiến trẻ con sợ.
Cố Bảo Bảo cúi đầu không nói, dắt Hoan Hoan Nhạc Nhạc vào phòng tắm.