Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 131: Chương 131: Thân phận hợp pháp




Mục Phong Minh ra khỏi phòng ngủ thì đã sáu rưỡi tối.

"Tiểu thiếu gia còn chưa về à?" Ông hỏi người giúp việc.

Người giúp việc gật đầu. "Lão gia, vừa rồi thiếu gia gọi điện tới nói tiểu thiếu gia hôm nay ở chỗ cậu ấy."

"Cái gì?"

Ông lắc đầu thở dài, mấy ngày không được gặp hai đứa bé, thật đúng là nhớ chúng.

Ông già thật rồi! Có lẽ cũng nên nghĩ đến chuyện chuyển về biệt thự nhà họ Mục.

Sau đó bảo Mục Tư Viễn đưa hai đứa nhóc kia về, tốt nhất nó cũng tìm được luôn một người vợ.

Cả nhà ở bên nhau lại trở thành chuyện ông hy vọng nhất lúc này!

"Đing đong..."

Tiếng chuông cửa dồn dập gọi ông lại từ mộng tưởng đẹp đẽ, quay lại nhìn thì thấy trợ thủ đắc lực của ông vội vã đi vào.

"Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?" Ông nhíu mày hỏi.

"Là chuyện liên quan tới thiếu gia và cô Cố!" Người trợ lý đưa tập văn kiện cho ông.

Ông mở từng phần ra xem, sắc mặt từ thảng thốt trở thành ngạc nhiên, tiếp đó ông cầm tập văn kiện đập mạnh lên bàn. "Đây là trò quỷ gì vậy? Cổ Tín Dương muốn làm gì?"

Người trợ lý lau mồ hôi trán, trả lời: "Bây giờ để giải quyết vấn đề này chỉ có hai cách. Thứ nhất, cô Cố phải lấy ra bằng chứng chứng minh mình không nhận hối lộ. Thứ hai, giữa cô ấy và thiếu gia có một thân phận hợp pháp."

Chuyện đã xảy ra thì anh ta trực tiếp nói ra phương án giải quyết, đây cũng là tác phong từ trước tới nay của Mục Phong Minh.

"Cách thứ nhất liệu có phải không thuận lợi lắm không?" Mục Phong Minh trầm ngâm chốc lát rồi hỏi.

Người trợ lý lắc đầu. "Cổ Tín Dương nếu có thể tố cáo, tôi đoán anh ta đã nắm được bằng chứng."

Nghe vậy, ông ngoảnh lại nhìn người trợ lý: "Anh vì sao không nói chỉ có một cách?"

Người trợ lý cười gượng. "Mục tổng, cách thứ hai... kỳ thực cũng không coi là cách!"

Mục Phong Minh thở ra. "Thân phận hợp pháp với thiếu gia là thế nào? Nói theo góc độ của pháp luật!"

"Vợ chồng!" Người trợ lý trả lời ngắn gọn.

Một lúc sau anh ta nói tiếp: "Nếu lão gia tốn một số tiền lớn đứng ra tìm quan hệ thì cũng là một cách!"

Mục Phong Minh rơi vào trầm tư.

Cố Bảo Bảo là mẹ của Hoan Hoan Nhạc Nhạc, nếu để nó làm con dâu ông không phải là tốt lắm sao?

Nhưng... nếu Tư Viễn không thích thì ông cũng không thể miễn cưỡng!

"Như vậy đi!" Một lát sau ông mới phân phó: "Chúng ta tạm thời mặc kệ để xem thái độ của thiếu gia thế nào rồi nói."

Người trợ lý gật đầu: "Tôi hiểu thưa lão gia!"

***

Anh nói "Chờ anh" là có ý gì?

"Bảo Bảo, mau tới ăn cơm đi con."

Nghe mẹ gọi, cô đáp lại, cởi bỏ bao tay và tạp dề, từ sân rửa chén bát phía sau đi ra phòng ngoài.

Bên bàn cơm chỉ có một mình mẹ, cô lo lắng hỏi: "Mẹ, ba đã khá hơn chưa ạ?"

Cả ngày hôm nay không thấy ba xuống ăn gì cả, có phải đã bị cảm cúm nặng rồi không?

Mẹ Cố lắc đầu: "Con đừng quản, cái tính thối của ông ấy lại tác quái ấy mà. Thôi ăn cơm."

Bà gặp thức ăn vào bát con gái. "Ăn nhiều chút đi, xem con đã gầy đi thế nào này."

Cô cười, trong lòng ấm áp hẳn lên.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mẹ đều quan tâm cô như thế.

Cô ngồi xuống, vừa bới cơm vào miệng thì thấy có người đi vào.

Cô nghi hoặc đứng dậy, chưa kịp lên tiếng thì một người đàn ông trong số đó đã mở miệng hỏi: "Xin hỏi cô là Cố Bảo Bảo phải không?"

Tìm cô? Cô gật đầu, mẹ Cố đi lên trước hỏi: "Xin hỏi các anh chị tìm con gái tôi có chuyện gì không?"

Xác nhận được thân phận rồi, người đàn ông đứng đầu móc giấy chứng nhận công tác từ trong túi ra: "Tôi ở tổ điều tra hối lộ thương mại. Có người tố cáo cô trong thời kỳ đảm nhiệm chức vụ ở tập đoàn Mục Thị đã từng thu hối lộ để ngụy tạo tài liệu, xin cô đi theo chúng tôi quay về điều tra."

Cố Bảo Bảo ngơ ngác, tiếp đó lắc đầu: "Tôi không có nhận hối lộ."

Người nọ mặt không đổi sắc nói: "Có đúng vậy không thì bây giờ chúng tôi chưa thể khẳng định, cho nên xin cô theo chúng tôi về điều tra."

Anh ta nháy mắt, hai cô gái phía sau liền tiến lên kèm chặt Cố Bảo Bảo.

Mẹ Cố luống cuống, hét lớn: "Ba nó, ông mau xuống đây, có chuyện xảy ra rồi!"

"Mẹ. Mẹ và ba đừng lo, con không làm gì thì sẽ không có chuyện gì đâu."

Đến tận cửa cô mới nói hết câu, mẹ Cố đuổi theo cũng không kịp, bà chạy đến đầu ngõ thì Cố Bảo Bảo đã bị bọn họ đưa lên xe rồi.

"Bảo Bảo, Bảo Bảo!"

Mẹ Cố lo lắng gọi to, lúc này ba Cố cũng chạy ra, hoảng hốt hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Tôi cũng không biết nữa." Mẹ Cố hoảng loạn nói: "Bọn họ nói Bảo Bảo nhận hối lộ ngụy tạo tài liệu nên đã bắt nó đi rồi!"

Nhận hối lộ? Ngụy tạo tài liệu?

Ba Cố cũng không tin con gái lại làm chuyện như vậy, nhưng tình huống lúc này lại khẩn cấp. "Tôi gọi cho A Diệp rồi sau đó chúng ta đến đồn cảnh sát xem thế nào!"

Cũng chỉ có thể làm như vậy, mẹ Cố gật đầu.

Đi cùng cảnh sát qua một hành lang dài, Cố Bảo Bảo đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Căn phòng nhỏ, ngọn đèn treo thấp lóa mắt, đây là phòng thẩm vấn.

"Ngồi đi!" Nữ cảnh sát ra mệnh lệnh ngắn gọn.

Cô ngồi xuống, nhìn người cảnh sát ngồi đối diện cầm một tập tài liệu từ trong cặp nhựa ra. "Cố Bảo Bảo, chữ ký này có phải do cô viết không?"

Cô cúi đầu, dưới ánh đèn chói mắt cô thấy được tài liệu kia không khỏi ngẩn ngơ.

Đây là thư ưu tiên chuyển nhượng cổ phần mà ngày đó ở trong nhà kho Cổ Tín Dương bắt cô phỏng theo chữ ký của Mục Tư Viễn để ký lên!

Cô hoảng sợ, vừa rồi ở tiệm mỳ vằn thắn, vị cảnh sát mặc thường phục đó nói là nhận được đơn tố cáo!

Lẽ nào người tố cáo chính là Cổ Tín Dương? Tại sao anh ta làm vậy?

Cô tự hỏi mình không làm chuyện gì tổn thương đến anh ta, tại sao anh ta lại cắn ngược lại cô?

"Chuyện này không phải do tôi tự nguyện..."

Người cảnh sát cắt ngang lời cô. "Cố Bảo Bảo, đây không phải trọng tâm, cô chỉ cần trả lời phải hay không phải!"

Cô đảo mắt, cắn răng nói: "Phải!"

Người cảnh sát tiếp tục hỏi: "Vậy xin hỏi cô có quan hệ như thế nào với Mục Tư Viễn?"

Quan hệ như thế nào?

Trong lòng cô mù mịt. "Không có quan hệ gì cả."

Người cảnh sát lại hỏi: "Vậy cô có dược anh ta trao quyền ký tên hay không?"

"Không."

"Chức trách công việc của cô có bao gồm việc ký tên giúp anh ta hay đáp ứng bất cứ chuyện gì không?"

"Không."

Các câu hỏi ngày một đi sâu, trong lòng cô nặng trĩu, dường như cô đã hiểu ra gì đó.

Quanh chuyện ký tên, mấu chốt nhất chắc là: Có phải cô có quan hệ đặc biệt gì với Mục Tư Viễn.

Cô và anh thì coi như có quan hệ gì chứ? Là mẹ của con anh, hay là bạn giường?

Nhưng hai thân phận đó đều không cho cô quyền hợp pháp ký tên lên tài liệu này.

Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, một người cảnh sát đi đến rỉ tai mấy câu với người thẩm tra, người thẩm tra nhíu mày rồi vội vàng ra ngoài.

Nhìn cánh cửa đóng "rầm", trong đầu cô chợt lóe.

Trong trí nhớ, bên ngoài biệt thự của Mục Tư Viễn, cô gặp Cổ Tín Dương, anh ta đã nói: Tôi chuẩn bị một món quà tặng cô, hy vọng cô sẽ thích!

Món quà!

***

Tám rưỡi tối, văn phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Mục Thị.

Thư ký chủ nhiệm tóm tắt đơn giản lại tình huống, sau đó nhìn lên gương mặt tồi tệ của Mục Tư Viễn.

"Tại sao có thể như vậy?" Anh tức giận đập bàn. "Cái tên Cổ Tín Dương này, đã đến Nam Phi rồi mà còn không thành thật!"

Thư ký chủ nhiệm ngược lại còn cười. "Mục Tổng, anh bớt giận, chẳng lẽ anh quên rồi à? Trước khi anh ta đi Nam Phi không phải nói muốn tặng anh một món quà lớn đó sao?"

"Món quà lớn?"

Anh nghi hoặc nhìn thư ký chủ nhiệm, cái đầu tăng tốc rất nhanh.

Đột nhiên, trước mắt anh sáng ngời. "Ý của cô là...?"

Thư ký chủ nhiệm cười gật đầu. "Mục Tổng, tôi cho rằng anh bây giờ nên lập tức đi nộp tiền bảo lãnh cho cô Cố, sau đó mau chóng tổ chức hôn lễ, như vậy mọi chuyện sẽ hóa thành không!"

Mục Tư Viễn vỗ bàn. "Kỳ thực tôi đã chuẩn bị xong hết rồi! Căn bản không cần Cổ Tín Dương hao tâm tổn trí!"

Anh cầm tờ giấy đặt bên cạnh đưa cho cô: "Cô đi đi, mua lấy một trang quảng cáo trên báo tin tức hàng ngày lớn nhất rồi đăng cái này lên trong ba ngày!"

Thư ký chủ nhiệm cầm xem, vừa kỳ quái vừa buồn cười: "Mục Tổng, nhà anh nuôi chó từ khi nào vậy? dĐ!L#QĐôn Còn thả nó ra cắn người nữa?"

Thế nào mà cô lại không biết? Nếu anh thực sự nuôi chó, tin chắc lượng công việc của người thư ký cô đây sẽ tăng lên.

Mục Tư Viễn lườm cô. "Đừng nói nhảm. Bây giờ tôi đến đồn cảnh sát, cô nên nghĩ xem nên chuẩn bị bao nhiêu tiền lì xì cho ông chủ mình đi!"

Nói xong anh nhướng mày cười, đi ra khỏi phòng làm việc.

Đoàn người đến đồn cảnh sát, Mục Tư Viễn xem như là nhân vật công chúng, không tiện xuất hiện trong trường hợp này, thư ký chủ nhiệm liền bảo trợ lý của anh đi nộp tiền bảo lãnh cho Cố Bảo Bảo.

Thấy trợ lý đã vào đồn cảnh sát nhưng anh vẫn không nhịn được xuống xe.

"Mục Tổng." Thư ký chủ nhiệm khuyên nhủ: "Lát nữa cô Cố lên xe là có thể gặp anh rồi."

Anh lắc đầu. "Bị đưa tới đây, cô ấy nhất định rất sợ, tôi muốn ra đón cô ấy."

Cô còn nói được gì nữa? Chỉ đành cùng đi chờ với anh.

"Mục Tổng." Cô không nhịn được nói. "Kỳ thực việc của Cổ Tín Dương đã qua, vì sao anh nói nguyên nhân sự việc trước đây cho cô Cố?"

Mặc dù anh vì bảo vệ cô Cố, nhưng cô Cố nhất định còn chưa biết.

"Không cần thiết." Anh hờ hững nói. "Tôi biết trái tim cô ấy dành cho tôi, mặc kệ chuyện gì cũng không thay đổi là đủ rồi."

Không biết anh chợt nhớ ra gì đó, trên gương mặt hiện lên sự vui vẻ: "Cô yêu một người mà người đó toàn mang đến tổn thương cho cô thì liệu cô có còn tiếp tục yêu người đó không?"

Thư ký chủ nhiệm vô cùng nghiêm túc suy nghĩ. "Tôi nghĩ tôi sẽ không."

Nhưng cô ấy thì sẽ.

Cô ấy chính là như vậy. Luôn miệng nói không yêu nhưng vẫn vì anh mà lo lắng, vì anh mà vui vẻ, cũng vì anh mà đau lòng.

Nhớ tới cô, nhớ tới tất cả mọi điều về cô, dòng tình cảm ấm áp chảy xuôi trong lòng anh.

Anh nghĩ, lát nữa cô ra đây, anh nhất định sẽ không để ý tới gì khác mà tiến lên ôm chặt lấy cô.

Song đợi một lúc mà chỉ thấy có người trợ lý.

"Mục Tổng!" Người trợ lý chạy ra. "Cô Cố đã được nộp tiền bảo lãnh rồi."

"Đã được nộp tiền bảo lãnh?" Đôi lông mày rậm của anh nhíu lại. "Ai đã nộp bảo lãnh?"

"Công Tôn Diệp!" Người trợ lý lâu như vậy mới ra ngoài chính là vì đi hỏi chuyện này.

Đúng rồi! Còn ai có thể lấy tốc độ nhanh chóng nộp tiền bảo lãnh cho cô được chứ?

Chỉ có một người, Công Tôn Diệp!

***

Công Tôn Diệp nghe ba Cố nói rõ tình hình trong điện thoại xong liền dẫn luật sư đến đồn cảnh sát.

Anh biết chuyện này không phải đùa, không nói cái khác, chỉ nói việc để Cố Bảo Bảo đợi cả đêm ở chỗ như thế cũng đã khiến anh ngủ không yên!

"Thiếu gia." Luật sư sau khi biết tình hình cụ thể cũng không nóng nảy nộp tiền bảo lãnh ngay mà kéo Công Tôn Diệp sang một bên. "Chuyện này không đơn giản như chúng ta nghĩ, tôi vẫn nên nói cặn kẽ trước cho anh."

"Anh nói đi."

Công Tôn Diệp ngồi xuống, nghe anh ta nói: "Nếu cô Cố không có chứng cứ chứng minh mình không nhận hối lộ thì qua nét bút và dấu vân tay giám định được trên tài liệu đã có thể định tội cho cô Cố! Rất rõ ràng là bây giờ cô Cố hoàn toàn không có chứng cứ nào cả!"

"Vậy sẽ phải nhờ anh rồi!"

Công Tôn Diệp kỳ quái nhìn anh ta, không hiểu vì sao anh ta nói những lời này.

Anh ta là luật sư, việc thu thập chứng cứ không phải việc anh ta phải làm sao?

Nhưng luật sư lắc đầu: "Thiếu gia, tôi cho rằng việc này đã được người ta tỉ mỉ sắp xếp!"

"Thứ nhất, đối với Mục Thị thì nếu không xảy ra chuyện chuyển nhượng cổ phần thì hai văn kiện kia có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thứ hai, chuyện này không cần bất kì điều kiện gì khác, có một cách giải quyết!"

Công Tôn Diệp ngẩn ra: "Cách gì?"

"Nếu cô Cố có thân phận hợp pháp với Mục Tư Viễn thì chuyện này rất dễ giải quyết!"

Thân phận hợp pháp?!

Công Tôn Diệp hít một hơi.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Không sử dụng cách này có được không?"

Luật sư suy tư rồi nói: "Có thể. Nhưng trước hết cô Cố nên tránh một thời gian, sau đó chúng ta từ từ triển khai hoạt động."

Anh gật đầu. "Anh đi nộp tiền bảo lãnh trước đi!"

Luật sư xoay người vào phòng cảnh sát, anh đến trước cửa sổ, nhìn bầu trời đen thăm thẳm, hai nắm đấm dần siết chặt.

"A Diệp?"

Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, anh xoay người, trên gương mặt đã hiện lên nụ cười.

" Bảo Bảo!" Anh ôm chầm lấy cô. "Không sao chứ? Bọn họ có làm gì em không?"

Cô cười khẽ. "Em không sao, chuyện đó em chưa từng làm, anh không cần lo cho em."

Anh sao có thể không lo cho cô? Anh nhìn cô nhưng không nói ra.

"Được rồi, bây giờ về nhà trước nhé? Anh tiễn em."

"Cám ơn anh, A Diệp."

Cô đi theo anh lên xe.

Nhưng khi lái xe đến cây cầu bắc qua hai bên bờ thì anh lại rẽ trái mà không quay về tiệm mì vằn thắn.

"A Diệp?" Cô khó hiểu nhìn anh. "Anh muốn đi chỗ nào nữa à?"

Trên gương mặt anh hiện lên nụ cười, nó có vẻ miễn cưỡng và không chân thật. "Bảo Bảo, chúng ta ra biển đi."

Ra biển? Vì sao?

Cô muốn hỏi nhưng nhìn ánh mắt trầm tĩnh của anh cô lại không lên tiếng.

Tóm lại, A Diệp sẽ không làm tổn thương cô, cô không cần phải sợ.

Nhưng càng đi về phía trước thì cô càng kinh ngạc, sao lại tới nơi này?

Tuy cô chỉ ở đây đúng một đêm vào năm năm trước nhưng đó là đêm mà cả đời cô sẽ không quên!

Năm năm trước, cô ôm Nhạc Nhạc mới sinh ra được một ngày đã lên thuyền ở bến tàu tại bờ biển này!

Tại sao anh mang cô tới đây?

Còn đang kinh ngạc thì xe anh đã dừng lại, anh nói: "Bảo Bảo, xuống xe thôi."

Cô ngơ ngác đi xuống, nhờ ánh đèn ở bến tàu mà thấy rõ mọi thứ ở nơi này.

Chúng không có biến đổi gì so với năm năm trước.

"A Diệp." Gió thổi bay mái tóc cô, cô mặc kệ nó tung bay, chỉ muốn biết: "Tại sao lại tới đây?"

Công Tôn Diệp không trả lời câu hỏi, chỉ nói: "Bảo Bảo, em còn nhớ nơi này không?"

Cô gật đầu, đương nhiên là nhớ.

Anh cười, lại hỏi: "Em còn nhớ năm năm trước lúc anh dẫn em tới đây em đã nói gì với anh không?"

Cô đã nói gì với anh?

Ký ức như con thoi, cô nhìn ánh đèn cô độc trên ngọn đèn cạnh bến tàu, hình như bản thân lại trở về buổi tối của năm năm trước.

Lúc đó, cô cũng nhìn đèn như thế và nói với anh: "A Diệp, em muốn rời khỏi đây."

Anh hỏi: "Em muốn đi đâu?"

"Muốn đến một nơi mà không ai biết em." Nơi mà không có anh ấy.

"Vậy con của em thì phải làm sao?" Anh lại hỏi.

Cô lắc đầu. "Anh ấy chỉ cần một đứa bé. Còn đứa còn lại em muốn dẫn nó đi. Đó là con em, em sẽ dùng cả đời yêu thương nó."

Nước mắt cô lăn xuống rồi bị gió thổi bay.

Anh quay đầu đi, nhìn thuỷ triều lên xuống trong đêm tối. "Quên đi, Cố Bảo Bảo, em không quên anh ta được thì cũng đừng để bản thân mình chịu tội."

"Không, không." Cô lắc đầu. "Em nhất định phải quên anh ấy, nhất định phải quên anh ấy. Một năm không được thì hai năm, ba năm, bốn năm, năm năm cho đến một ngày em sẽ quên được anh ấy!"

Năm năm, thật sự là năm năm.

Hôm nay của năm năm sau, cô vẫn không thể nào quên anh.

"Bảo Bảo!" Công Tôn Diệp bước lên trước. "Em thực sự không thể quên anh ta, em chỉ quên đi lời thề của chính mình thôi."

"A Diệp." Cô rưng rưng nhìn anh: "Vậy em nên làm gì bây giờ? Nếu trái tim em có một chốt mở để em kiểm soát nó thì đã tốt."

Anh không để ý đến lời nói đùa của cô, nghiêm túc nói: "Bảo Bảo, em hãy đi khỏi đây thêm lần nữa đi. Lần này đến Canada, đi xa khỏi anh ta hơn, có được không?"

Đi khỏi thêm lần nữa?

Cô vừa ngạc nhiên vừa mờ mịt nhìn anh, vì sao anh đột nhiên nói với cô như vậy?

Không chờ cô phản ánh kịp, anh nói tiếp: "Anh đã liên hệ được một chiếc thuyền tốt, mười phút nữa sẽ đến. Đến Canada sẽ có người đón em, anh đã sắp xếp mọi chuyện rồi."

"A Diệp." Cô hoảng sợ đẩy anh ra. "Em không đi, tại sao em phải đi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.