Bảo an đứng ở cửa thấy vậy cũng không khỏi lè lưỡi, vội chạy vào bên trong.
Hắn chạy qua hành lang dài, cuối cùng tìm được người muốn tìm trong một phòng trống.
Một cô gái nằm trên thảm đang loanh quanh tìm thứ gì đó!
"Tuế Tuế!"
"Xe cô bị người ta tông vào kìa!"
"Cái gì?"
Cô gái được gọi là Tuế Tuế ngẩng đầu lên.
Bề ngoài cô gái mười tám tuổi, có khuôn mặt xinh đẹp khiến người người ca ngợi.
Tuy lúc này lớp trang điểm đã bị lau sạch nhưng không cách nào che đậy được vẻ rực rỡ từ cô gái.
"Ai làm?"
Cô gái giận dữ vừa hỏi vừa theo tay bảo an ra ngoài.
Tới cuối hành lang thì đúng lúc thấy Mục Sơ Hàn đi lên lầu hai.
"Là cô ta, chính là cô ta!" Tay bảo an nói.
Thấy cô ta đi vào phòng số 15, Tuế Tuế lạnh lùng nheo mắt lại.
Mục Sơ Hàn vào phòng đã thấy Trịnh Tâm Du ở đó.
Không chỉ tới mà cô ta cũng đã uống hết hai bình rượu, mặt đỏ hồng.
"Cô làm sao thế? Tâm tình không tốt à?" Cô ta ngồi xuống cạnh Trịnh Tâm Du hỏi.
Trịnh Tâm Du cười nhạt không trả lời.
Hôm qua cô ta về nhà liền nghe mẹ nói công ty không chống đỡ nổi nữa, có thể sẽ phải làm thủ tục phá sản.
Cô ta còn chưa kịp kinh ngạc thì ba đã đi ra từ thư phòng, la mẹ cô ta:
"Bà nói lung tung gì thế, đừng có nói những lời nhảm nhí đó!"
Mẹ khổ sở nhìn cô ta rồi lại nhìn ba, thở dài, xoay người vào phòng.
Cô ta không tin mẹ nói lung tung, cho nên tối đó thừa dịp ba ra ngoài, cô ta liền hỏi mẹ mọi chuyện.
d...đ...lê...Qu[Ý]...d00n
Mẹ mới nói cho cô ta, chuyện của cậu cho tới giờ còn chưa bị lộ ra cho nên ba muốn tiếp tục chống đỡ, không muốn ra thông báo phá sản.
Nhưng nếu chuyện của cậu lộ ra, công ty sẽ bị ép phải làm thủ tục phá sản, bảo đảm lợi ích của công ty chủ nợ.
Hóa ra chuyện đã lâm vào tình trạng nguy hiểm như thế!
Ngẫm lại hạnh phúc của Cố Bảo Bảo, ngẫm lại tình cảnh của chính cô ta, tâm tình cô ta có thể tốt được sao?
Mục Sơ Hàn nào biết nhiều như thế, chỉ nói: "Tâm Du, tôi đến uống cùng cô.
Đừng nghĩ đến Cố Bảo Bảo chết tiệt kia nữa, cô ta đúng là đê tiện vô sỉ, còn chưa vào cửa nhà tôi đã khiến nhà tôi náo loạn cả lên!" Cô ta cực
kỳ tức giận nói chuyện đã xảy ra.
Nghe đến Mục Tư Viễn thậm chỉ
cả bữa cơm cũng không ăn đã đưa Cố Bảo Bảo và hai đứa bé đi, tay đang
nắm ly rượu của Trịnh Tâm Du run rẩy.
Vì sao?
Vì sao bọn họ đều đối tốt với Cố Bảo Bảo như thế?
-- Cô muốn làm gì tôi không xen vào, nếu cô dám làm tổn thương Bảo Bảo thì đừng có trách tôi -- Những câu nói của Văn Hạo lại văng vẳng bên tai
cô, cô ta vừa đau đớn vừa ghen ghét nâng ly rượu lên uống cạn.
"Cốc cốc..."
Lúc này, cửa bị đẩy ra, một cô gái ăn mặc thiếu vải, tư sắc cũng thuộc loại không vừa bưng khay vào.
Hai người kỳ quái nhìn nhau, hình như là vũ công ở quầy bar, sao lại chạy đến chỗ bọn họ?
Nghe cô gái kia nói: "Đây là cà phê cho hai vị!"
Hóa ra là phục vụ.
Mục Sơ Hàn châm biếm: "Sao thế, bây giờ ngay cả phục vụ cũng trang điểm vậy để kiếm thêm thu nhập à?"
Trịnh Tâm Du không lên tiếng, chuyện không liên quan đến cô ta, từ trước đến nay cô ta đều không xen vào.
Phục vụ kia cũng không nói gì, bỏ đồ trên khay xuống rồi ra ngay.
Ai cũng không thấy khi cô gái xoay người thì trên môi xuất hiện nụ cười lạnh.
Cô gái đó chính là Tuế Tuế kia.
Cô đã chạy ra ngoài xem, cũng may xe máy cô chất lượng tốt, chỉ bị hư hại mấy linh kiện, bằng không...
Hừ!
Cô sẽ không để Mục Sơ Hàn chịu khổ chút ít này thôi đâu!
Cô đi xuống lầu, trả lại khay cho người phục vụ thì thấy tay bảo an kia đi tới.
"Tuế Tuế, cô bỏ thứ đó vào rồi à?" Hắn lo lắng hỏi.
Tuế Tuế nhíu mày: "Tất nhien! Tôi bỏ vào liều lượng gấp đôi, còn sợ cô ta không đổ!"
Hắn xít lại gần tai cô nói nhỏ: "Cô ta là em gái của tổng giám đốc tập đoàn Mục Thị đó!"
Nếu ngày sau cô ta làm khó dễ, cô gái từ bên ngoài tới như Tuế Tuế làm sao chọc nổi?
Cô gái nghe xong, cặp mắt xinh đẹp lại sáng lên: "Anh nói là tổng giám đốc của tập đoàn Mục Thị? Mục Tư Viễn đó hả?"
Tay bảo an sửng sốt: "Cô... cô quen à?"
Tuế Tuế cười rộ lên: "Anh nếu nói đến người khác có lẽ tôi còn sợ, chứ nếu nói đến anh ta thì tôi còn lâu mới sợ!"
Nói xong, cô như không có chuyện gì đi sang phòng KTV bên kia.
***
Uống thêm ly nữa, trong lòng Trịnh Tâm Du đã có quyết định, cô ta bỏ ly rượu xuống.
"Sơ Hàn, cô ghét Cố Bảo Bảo như vậy thật sao?"
Mặc dù là câu hỏi nhưng ánh mắt cô ta lại không nhìn Mục Sơ Hàn.
Cô ta chăm chú nhìn bức tường màu xám của căn phòng, làm như thế hình như mới có thể khiến cô ta có can đảm.
Suy cho cùng, kế hoạch kia của cô ta rất cần đến lòng can đảm!
"Tôi đương nhiên ghét cô ta!" Mục Sơ Hàn vừa uống cà phê vừa lớn tiếng nói.
"Cả đời này người tôi ghét nhất chính là Cố Bảo Bảo! Cô ta như con gián, như một con rệp vậy!"
Trịnh Tâm Du cười lạnh: "Tôi hiện có một cách có thể khiến mặt mũi cô ta mất
hết, có lẽ còn có thể khiến cho cô ta và Tư Viễn không thể đính hôn, cô
có bằng lòng giúp tôi không?"
"Cách gì?"
Cô ta vừa hỏi vừa lấy tay chống đầu.
Thật kỳ quái, sao đầu cô ta choáng váng thế này?
Giống như phản ứng sau khi uống rượu mạnh vậy.
Nhưng cô ta nhìn cái ly trong tay, rõ ràng là cà phê mà!
Thật kỳ quái!
Cô ta cúi xuống ngửi, muốn xem trong rượu có vị gì khác lạ không, dĩ nhiên là không có thời gian đâu nghe Trịnh Tâm Du nói gì.
"Sơ Hàn?"
Trịnh Tâm Du nói được một nửa mới để ý phản ứng của cô ta, không nhịn được
quay lại xem, vừa lúc thấy bộ dạng của cô ta, nhất thời có chút tức
giận: "Cô có nghe tôi nói không thế?"
Mục Sơ Hàn ngẩng đầu lên, lại mê muội gục xuống.
"Tâm Du." Cô ta rên rỉ. "Tôi thấy choáng váng, khó chịu quá!"
Nói xong, cổ họng cô ta không nhịn được nôn ra.
Trịnh Tâm Du kỳ quái, rõ ràng người uống rượu là cô ta, vì sao Sơ Hàn lại say?
"Sơ Hàn, có phải cô đã uống rượu trước khi tới đây không?"
Cho nên vừa đến đây thì cơn say mới phát tác.
"Cô nói gì?" Cô ta lắc đầu không nghe rõ.
"Ọe..."
Đột nhiên, cô ta ói mửa, gần như đã phun ra toàn bộ bữa cơm.
Mùi khó ngửi tức khắc tản ra trong phòng.
Trịnh Tâm Du chán ghét cau mày. "Sơ Hàn à Sơ Hàn, ngày kia bọn họ đính hôn rồi, bộ dạng này của cô làm sao giúp tôi!"
Mục Sơ Hàn chỉ gục xuống bàn, không ngừng nôn oẹ, ngoài ra chẳng có phản ứng nào khác.
Cô ta càng nhìn càng tức giận, đành lấy điện thoại ra tìm số ở biệt thự nhà họ Mục để cho người đến đón Mục Sơ Hàn về.
Bỗng, ngón tay cô ta dừng lại trên bàn phím.
Con mắt khóa chặt vào hai chữ - Tư Viễn -
Lúc này đã là mười một giờ đêm.
Anh đã nghỉ ngơi chưa? Có phải đang ôm Cố Bảo Bảo ngủ không?
Khóe mắt cô ta thoáng hiện một chút nham hiểm, ngón cái bấm vào phím gọi.
Mục Tư Viễn còn chưa ngủ, có một vài tài liệu cần phải xử lý.
Nhưng Cố Bảo Bảo đã thiếp đi trong lòng anh, bất chợt tiếng chuông điện thoại reo vang, cô ngủ chưa say giấc liền bị đánh thức.
Mục Tư Viễn cau mày, sao lại quên tắt chuông đi chứ!
Anh cũng không xem ai gọi, lập tức bắt máy, không ngờ người đầu dây bên kia là Tâm Du: "Tư Viễn, anh ở đâu vậy?"
Trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng.
Anh sửng sốt, thấy Cố Bảo Bảo đã tỉnh lại, xoa mắt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Hiển nhiên, thần kinh của phụ nữ vốn cực kỳ nhạy cảm đã để cô nghe được tiếng bên kia là ai.
Mà Trịnh Tâm Du cũng đã nghe được tiếng của cô.
"Tư Viễn!" Giọng nói càng sốt ruột, còn cố ý ra vẻ là đã say.
"Anh ở đâu vậy? Em đang ở cùng với Sơ Hàn..."
Dù sao trước đó cũng uống chút rượu, giả vờ say rất là giống: "Bọn em đều uống rượu nên không tự lái xe về được, em..."
Trong miệng nói đến đó thì ngừng, muốn xem thái độ của anh.
Giọng anh lo lắng như trong tưởng tượng của cô ta: "Hai người đều uống say à? Chỉ có hai người thôi ư?"
Cô ta nhịn lại tiếng cười đắc ý, tiếp tục nói: "Chỉ có hai bọn em.. Anh đến... em tự về, anh... anh đến đón Sơ Hàn..."
"Hai người đang ở đâu?" Mục Tư Viễn trực tiếp đi vào trọng điểm.
Cô ta dừng một lúc mới nói: "Quán bar... Lucy..."
Nói xong, cô ta ném điện thoại lên salon, không nói thêm câu nào nữa.