Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 96: Chương 96: Trợ lý đến, vũ nữ đi




Trong căn phòng riêng của quán cà phê thỉnh thoảng phát ra tiếng cười đắc ý vui sướng, "Tâm Du, cô không biết sắc mặt Cố Bảo Bảo lúc ấy xấu xí thế nào đâu!" Mục Sơ Hàn ngẩng cao đầu, "Quả thực giống như con gà mái bại trận!" Cô đúng là vui quá mức nên ngay cả việc gà chọi là đực hay cái cũng không phân biệt rõ.

Trịnh Tâm Du cười nhạt, "Cô nói là Tư Viễn đã để cô ta rời khỏi văn phòng tổng giám đốc?"

Mục Sơ Hàn gật đầu, "Công ty vốn không có tiền lệ ấy, Cố Bảo Bảo tưởng mình là trường hợp ngoại lệ nên đắc ý lắm đây!" Cô hừ lạnh, "Chắc cô ta không ngờ được rằng sẽ có ngày anh dời cô ta đi, cái này phải bảo cô ta đánh miệng mình, đáng đời!"…

Trịnh Tâm Du lại không thấy có gì cao hứng cả, trong lòng cô không quá tin tưởng Tư Viễn sẽ làm như thế, nguyên nhân là vì điều Sơ Hàn mới nói. Quan hệ giữa Tư Viễn và Cố Bảo Bảo thế nào cũng không phải trọng điểm cô quan tâm. Cô chỉ nghĩ tới việc, nếu Tư Viễn thực sự bỏ qua Cố Bảo Bảo, có phải đại biểu rằng... Văn Hạo lại có cơ hội? ! Nghĩ tới đây, cô nhíu chặt mày, "Sơ Hàn, bây giờ còn chưa phải lúc vui mừng đâu!"

Mục Sơ Hàn sửng sốt, quay ra nhìn cô ấy, "Có ý gì?"

Trịnh Tâm Du cũng quay lại nhìn cô ta, trên gương mặt đã thay bằng ý cười nhàn nhạt, "Cô nghĩ đi, chỉ cần Cố Bảo Bảo còn ở công ty một ngày, mọi thứ đều không biết được chính xác, chúng ta cũng chưa thể vui mừng!"

Mục Sơ Hàn cực kỳ tin phục gật đầu, "Cũng là cô nghĩ chu đáo, bản lĩnh về thủ đoạn của Cố Bảo Bảo lại rất khá!" Nghĩ một chút bỗng cô có chủ ý, "Tâm Du, không vấn đề, tôi biết làm cách nào để đuổi cô ta ra khỏi công ty rồi!"

"Hửm?" Nhanh vậy đã có cách rồi? Trịnh Tâm Du hiếu kỳ: "Cái gì?"

"Tâm Du, chuyện này có chút khó khăn, đợi sau khi tôi thành công rồi sẽ khoe với cô."

Người hay nói như cô ta mà cũng không dám nói ra thì việc đó nhất định có quan hệ trọng đại!

Trịnh Tâm Du thông minh không hỏi nữa, "Được, Sơ Hàn, tôi chờ tin tốt của cô!"

"Được, cô chờ nhé!"

***

Mục Sơ Hàn vui vẻ tung tẩy túi xách bước vào thang máy, đang định ấn số thì thấy có người vào. Sau khi thấy rõ người kia, chân mày cô nghếch lên đầy kiêu ngạo: "Yêu, tôi còn tưởng cô không chịu nổi việc từ trên trời rơi xuống đất nên không đi làm nữa chứ!"

Cố Bảo Bảo thờ ơ nhìn cô ta, cũng không nói gì.

"Hừ!"

Mục Sơ Hàn vốn không thích nói chuyện với cô ta, lạnh lùng hất mặt sang chỗ khác, trong lòng thầm tính toán xem nên làm thế nào để đuổi cô ta ra khỏi công ty! Vậy thì cô cũng không phải ngày nào cũng đối diện với gương mặt chán ghét kia nữa!

Ra khỏi thang máy, Cố Bảo Bảo đi vào văn phòng của mình. Mới sáng sớm thế này, không có nhắn lại, cũng không có tài liệu, căn ản là chẳng có chuyện gì cần cô làm. Mục Tư Viễn không có ở công ty, người phụ tá cô đây càng không biết gì cả.

"Trợ lý Cố." Thình lình, tiếng chủ nhiệm thư ký vang lên.

"Xin chào."

Cô ấy cười, "Sáu giờ tối nay Mục tổng có một bữa tối, cô sắp xếp đi." Ngừng một lúc cô ấy hỏi: "Mục tổng có thể cần bạn nữ đi cùng, cô đi được không?"

Cô sửng sốt, không biết mình nên gật đầu hay là lắc đầu.

Chủ nhiệm thư ký không có đợi câu trả lời chắc chắn của cô đã nói, "Vậy nhờ trợ lý Cố đi cùng nhé, chỉ nói chuyện công việc thôi, không cần phải uống rượu đâu."

Sự quan tâm của cô ấy khiến Cố Bảo Bảo cảm động, "Được, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng."

Chủ nhiệm thư ký đi rồi, cô đứng ngơ ngác mãi rồi mới ngồi xuống. Có phải muốn cùng anh ra ngoài? Trong thâm tâm cô có chút chờ mong, nhưng nhiều hơn là sợ hãi.

Nhớ lại tối qua ba có hỏi cô: "Bảo Bảo, con nói với ba, con với thiếu gia Tư Viễn đã có chuyện gì?"

Cô không biết nên trả lời thế nào. Quyền chủ động giữa bọn họ vĩnh viễn nằm trong tay anh. Anh như một đạo diễn, nói bắt đầu hay dừng lại, đều xem sự lựa chọn của anh.

"Bảo Bảo, con ấy!"

Sự trầm mặc của cô làm ba Cố vừa thương vừa tức, "Ba có mấy lời nhẽ ra không muốn nói. Nếu con với thiếu gia Tư Viễn lưỡng tình tương duyệt, ba ủng hộ con tiếp tục. Nhưng chuyện của con với thiếu gia Tư Viễn căn bản không phải như thế, con cứ tiếp tục nữa chỉ khổ chính con mà thôi, con ngốc như vậy sao?"

Cô nghe xong không nhịn được lại rơi lệ.

Mẹ trước nay đều đau lòng khi thấy cô khóc, nhưng lúc này cũng không ngăn ba mà nói tiếp: "Bảo Bảo à, con cứ như vậy, có phải muốn ba mẹ đã lớn tuổi mà vẫn phải bận tâm tới chuyện của con không?"

Cô không muốn, không muốn như vậy. Quên anh, cô đã thử, đã cố gắng, trốn năm năm ở Mỹ, cô tưởng rằng mình đã làm được rồi. Nhưng gặp được anh, chỉ cần anh cho cô một chút hy vọng, sự kiên trì của cô liền tan vỡ.

Sự giày vò mâu thuẫn trong mắt cô đến ba mẹ cũng không chịu nổi, không ép cô thêm nữa, "Bảo Bảo, tự con suy nghĩ thật kỹ đi."

Ba Cố xoa đầu cô, "Ba vẫn giữ câu nói kia, thứ không thuộc về con thì nên buông tha đi. Bằng không ngay cả thứ thuộc về con cũng mất đi."

-- thứ không thuộc về con thì nên sớm buông tha đi --

Thở dài nặng nề, cô sắp xếp lại công văn mà cao tầng công ty đưa tới. Cô không muốn nhớ, không muốn nhớ, chỉ tìm kiếm sự trốn tránh trong công việc.

Nhưng lúc này đã tới năm giờ, cô muốn trốn cũng không thể, kiên trì đi tới gõ cửa văn phòng Mục Tư Viễn.

Tiếng khóa mở rất nhỏ, anh ở bên trong mở cửa bằng điều khiển từ xa, ý bảo người vừa tới đi vào.

Hít sâu một hơi, cô tận lực ngụy trang cho bản thân, dấu đi những tâm tình dư thừa, dùng thân phận trợ lý đứng trước mặt anh.

"Mục tổng." Cô đứng cạnh sô-pha nhìn anh từ xa: "Anh có bữa tối lúc sáu giờ, hiện tại có thể xuất phát."

Nghe tiếng, Mục Tư Viễn bỏ tài liệu xuống, chậm rãi ngẩng lên nhìn cô: "Em cứ đi như vậy?"

Cô cúi xuống nhìn lại mình, tuy không phải hàng hiệu gì nhưng đi như thế cũng không làm mất mặt mũi của Mục Thị.

Anh lại không cho là thế, gọi cho thư ký vào.

"Mục tổng, anh có gì căn dặn?"

"Đưa cô ấy đi thay một bộ đồ khác, cho cô mười phút."

Cô kinh ngạc theo thư ký rẽ vào một căn phòng. Cô chưa từng tới chỗ này, vào xem thì hóa ra là phòng thay đồ.

Thư ký nhanh chóng tìm một cái váy trong đó đưa cho cô: "Trợ lý Cố, cô mau thay đi, chúng ta chỉ có tám phút."

Chiếc váy ăn khớp với vóc dáng của cô, hiếu kỳ nói với thư ký: "Ánh mắt cô thật chuẩn."…

Thư ký lại cười không cho là đúng: "Trợ lý Cố, tôi phụ trách phòng này đã ba năm, số đo từng cái váy tôi rõ ràng nhất."

Rồi cô ấy kéo Cố Bảo Bảo ngồi lên ghế.

Cánh tay duỗi ra ấn vào công tắc, vô số đèn con bên cạnh tấm gương chiếu sáng khắp ngõ ngách trên gương mặt Cố Bảo Bảo.

Thư ký thuần thục mở ngăn kéo, bên trong có rất nhiều mỹ phẩm và trang sức.

Cô ngẩn ra nhìn thư ký, "Sao lại..." Sao lại có một căn phòng như vậy?

Thư ký cười, "Tiệc dự họp với dạ tiệc của Mục tổng rất nhiều. Bình thường sẽ mời nữ minh tinh hay người nổi tiếng tham dự nên mới đặc biệt chuẩn bị căn phòng này. Mục tổng nói đây là đãi ngộ dành cho cô gái đi cùng anh ấy!"

Trong lúc kể chuyện thì cô ấy đã găn một đôi bông tai kim cương lên vành tai Cố Bảo Bảo: "Trợ lý Cố, mấy thứ này giá trị xa xỉ, nếu Mục tổng không lên tiếng thì mai cô đưa tới cho tôi nhé?"

"Cuối năm tôi phải kiểm tra lại đồ." Cô ấy nghịch ngợm le lưỡi.

Cố Bảo Bảo ngơ ngác gật đầu, trong lòng dâng lên từng đợt chua sót. Năm năm trước lúc cô còn ở đây cũng không có căn phòng này. Khi ấy anh không phải tham dự dạ tiệc một mình mà toàn bị cô quấn quít lấy đi cùng. Năm năm qua, anh từng có rất nhiều bạn gái ư? Có phải là có cô gái nào đó mà anh thường hay mời?

***

Người tới ăn cơm không nhiều nhưng lại thuê một căn phòng xa hoa bậc nhất.

Theo như chủ nhiệm thư ký nói, người này là nhân vật số một số hai trong giới bất động sản của Malaysia cho nên yêu cầu rất cao.

Thời gian hẹn đã qua năm phút mà chưa thấy người đâu, cô lén nhìn thoáng qua Mục Tư Viễn, ánh mắt anh thì có chút lạnh nhạt đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cúi xuống nhìn lại mình, chiếc váy cổ chữ V không tay chỉ tới giữa bắp đùi, trang điểm đậm, còn đeo bông tai kim cương như trứng bồ câu. Người không biết còn tưởng đấy là nhựa, cho rằng cô là bà đồng hay... vũ nữ!

Lúc bước ra cô có hỏi thư ký xem có nhất định phải trang điểm như vậy không?

Thư ký lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Trợ lý Cố, vóc dáng cô rất đẹp cho nên Mục tổng mới đưa cô đi!"

-- đã hai con rồi mà còn có vóc dáng được sao? --

Cô như tự cười nhạo bản thân. Cánh cửa bị đẩy ra, Mục Tư Viễn liền đứng lên, cô cũng vội đứng dậy. Bước vào là một người đàn ông tai to mặt lớn, cùng đi với ông ta là một mỹ nữ chân dài, liếc mắt thôi đã thấy đó là người con gái có sắc đẹp tuyệt trần.

"Mục tổng." Người đàn ông mập kia cầm tay Mục Tư Viễn, "Xấu hổ quá, đã để cậu đợi lâu."

Mục Tư Viễn cười, còn chưa kịp nói, mỹ nữ bên cạnh người đàn ông mập đã vượt lên trước.

"Mục tổng, làm quen một chút..." Ông ta lớn tiếng cười: "Đây là Bội Bội, con gái nuôi của tôi."

Bội Bội cười dịu dàng, bàn tay mềm mại không xương độc nhất vô nhị cầm lấy tay Mục Tư Viễn, "Mục tổng, anh thật đẹp trai."

Thanh âm này nũng nịu đến mức thấm sâu vào xương tủy đàn ông.

Đây có được coi là mỹ nhân kế? Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ thì lại thấy Mục Tư Viễn cầm tay Bội Bội.

"Hai vị mời ngồi!"

Anh mỉm cười bắt chuyện với người đàn ông mập, kéo Bội Bội ngồi xuống cạnh mình.

Người đàn ông kia không ngồi xuống ngay, mặt mày hớn hở nhìn Cố Bảo Bảo, "Mục tổng, cô gái xinh đẹp đây là?"

Mục Tư Viễn nheo mắt, "Trợ lý của tôi, họ Cố."

"Hóa ra là cô Cố!" Ông ta ngồi xuống cạnh cô rồi lớn tiếng nói vọng ra ngoài cửa: "Có thể đưa đồ ăn lên rồi!"

Chỉ chốc lát, rượu ngon cùng cao lương mỹ vị được mang lên bàn. Bội Bội bưng ly rượu, tiến gần bên môi Mục Tư Viễn, đôi thu đồng mê hoặc ôm lấy mắt anh: "Mục tổng, Bội Bội mời anh một ly."

Mục Tư Viễn cầm lên ly mà cũng bao gồm cả tay cô nàng, uống một hơi cạn sạch rượu, chiếm được nụ cười của mỹ nhân.

"Mục tổng, anh thật sảng khoái!"

Bội Bội mặt mày bay bổng, ý bảo người phục vụ tiếp tục rót rượu.

Cố Bảo Bảo ngơ ngác nhìn cảnh tượng ấy. Ánh mắt trần trụi ấy của anh ai cũng có thể hiểu, không phải anh uống rượu mà là uống cô gái đẹp trước mắt kia.

Cô không hề nhìn lầm. Anh tán tỉnh cô gái tên Bội Bội kia, làm trò ngay trước mặt cô và người đàn ông mập, làm trò trước những những phục vụ.

Đương nhiên cô cũng hiểu, trong những trường hợp như thế, bình thường anh sẽ gặp dịp thì chơi, chắc do cô đã lâu không phải trải qua những trường hợp như vậy nên cũng có chút xấu hổ.

"Cô Cố." Người đàn ông mập nâng ly lên, "Lần đầu gặp mặt, tôi mời cô một ly."

Dù sao ông ta cũng là khách hàng của Mục Thị, Cố Bảo Bảo không tiện chối từ nên cầm lấy ly rượu đặt trước mặt mình.

"Chờ đã, chờ đã." Ông ta ngăn cản, "Cô Cố, cô uống cái ly này mới coi là có thành ý!"

Sửng sốt một hồi, cô cũng không do dự cầm lấy cái ly trong tay ông ta. Khi đầu ngón tay chạm vào ly, cô tưởng rằng ông ta sẽ buông ra ngay, không ngờ bàn tay ông ta lại cũng muốn như Mục Tư Viễn đặt lên tay Bội Bội. Cô nhanh tay nhanh mắt vội rút tay về.

Không ngờ lão mập kia nghiêng người tới gần, phun hơi nóng vào tai cô: "Cô Cố, tôi thấy cô là trợ lý xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp!"

Cô bỗng nhiên có chút buồn nôn, đứng bật dậy khiến cả ba người đều kinh ngạc.

"Xin lỗi, tôi vào toilet một chút." Nói xong, cũng không quản người khác nghĩ thế nào liền chạy ra khỏi phòng.

Buồn nôn, buồn nôn, thật buồn nôn!

Cô rửa sạch tay rồi lại rửa mặt, trong lòng vẫn không thoải mái.

Kỳ thực cô không có ngây thơ đến thế, trước đây khi cùng khách hàng bàn chuyện làm ăn cũng đã từng để người ta ăn không ít đậu hũ. Nhưng lão mập tối nay này lại khiến cô đặc biệt ghê tởm!

Có chăng vì ông ta mang theo Bội Bội?

Cố Bảo Bảo, nhịn đi, ăn xong bữa cơm này là ổn thôi!

Hít sâu một hơi, cô đi ra ngoài lại gặp ngay lão mập ở khúc quanh.

Lão mập thấy cô liền bước tới, giơ tay ra: "Cô Cố, chúng ta đi thôi!"

Đi? Cô nghi hoặc: "Đi đâu?"

Lão mập cười thật hèn mọn, "Mục tổng đã đáp ứng rồi, cho cô đi tham dự vũ hội cùng tôi. Chúng ta mau đi thôi, sắp tới giờ rồi."…

Cố Bảo Bảo chợt lui lại, "Vũ hội gì? Không phải chúng ta đang ăn cơm sao?"

"Cô Cố muốn ăn cơm, tôi đương nhiên cam tâm tình nguyện phụng bồi."

Lão mập tiếp tục cười ghê tởm, "Chẳng qua không cần quay lại phòng nữa, chúng ta có thể tới vũ hội ăn, hoặc chọn một nhà hàng nào khác!"

Cô vẫn không rõ, lắc đầu: "Mục tổng còn ở đây, tôi sao lại..." Bỗng cô dừng lại, như hiểu ra cái gì, kinh ngạc hỏi: "Con gái nuôi Bội Bội của ông đâu?"

Lão mập tấm tắc lắc đầu: "Cô Cố, cô cũng biết rõ rồi sao còn hỏi!" Ngón tay ông ta chỉ chỉ lên trên.

Cố Bảo Bảo sửng sốt, phía trên, là phòng khách!

"Ái chà, Bội Bội có thể hợp khẩu vị của Mục tổng, tôi rất là vui. Việc buôn bán kế tiếp của chúng ta sẽ dễ nói rồi."

Lão mập còn định nói gì lại bị Cố Bảo Bảo túm lấy ống tay áo, lôi đi: "Bọn họ ở phòng nào?"

"Bọn họ?" Lão mập cũng sửng sờ, "Cô Cố, cô hỏi làm gì? Cô..."

"Tôi hỏi ông, bọn họ ở phòng nào?" Cô hỏi lại lần nữa, đôi mắt to xinh đẹp tỏa ra ánh sáng lạnh giết người.

"Tôi..."

Lão mập lại thấy trong ánh sáng lạnh ấy chợt lóe lên thống khổi, bật thốt ra: "1109."

Đây là căn phòng mà ông ta đã đặt trước.

Có được đáp án, Cố Bảo Bảo đi thẳng tới thang máy, để lại lão mập đứng tại chỗ kinh ngạc.

Cô đi rất mau, không cẩn thận liền bị trẹo, cơn đau truyền đến từ mắt cá chân, chắc là đã sưng lên rồi.

Cô không quản được nhiều thế, cởi giày cao gót ra cầm trong tay, ấn liên hồi vào nút trên thang máy, đau đớn từ ngón tay mà nước mắt cũng lăn xuống.

Cô lau chúng đi, tới hành lang tầng 11, đứng trước cửa phòng 09. Ngón tay đã giơ lên chuông cửa rồi nhưng vẫn ngừng lại.

Chợt tỉnh táo lại, cô tự hỏi xem mình có muốn gõ cửa không? Tại sao phải gõ cửa? Mở cửa ra rồi thì còn có thể làm gì? Chuyện mà nam nữ làm trong phòng khách sạn, không phải ai cũng biết đấy sao?

"Thưa cô?" Phục vụ đẩy xe tới cửa kỳ quái nhìn cô: "Cô ở trong phòng này sao?"

Trên xe đẩy là hoa tươi với rượu đỏ, còn có cả bánh ga-tô hình trái tim nữa.

Cô hoảng sợ lắc đầu, lui lại nhường đường cho phục vụ.

"Xin chào, phục vụ khách sạn đây ạ!" Người phục vụ cao giọng nói, cô biết cửa sẽ bị mở ra.

Cô nghĩ mình nên đi, nhưng hai chân như dính chặt xuống đất.

"Cạch"

Cánh cửa mở ra, cô cúi gầm đầu, bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt. Sự chênh lệch chiều cao khiến ánh mắt cô đúng lúc thấy anh đã bỏ áo ngoài, cúc áo trước ngực đã mở.

"Rượu đỏ tới rồi à?" Thanh âm nũng nịu kia vang lên, Bội Bội mặc áo choàng tắm áp sát cánh tay anh nhìn ra ngoài.

"Ô?" Cô ta kỳ quái nhìn Cố Bảo Bảo, "Trợ lý Cố, cô tới đây làm gì?"

Đúng, cô tới làm gì? Cô có lý do viện cớ gì để vá lại cục diện lúng túng này?

"Tôi" Chậm rãi ngẩng lên, chẳng biết tại sao mà cô còn có thể cười, "Tôi tới xin phép Mục tổng, tôi mặc vậy liệu có thể tham gia vũ hội không?"

Bội Bội cười duyên: "Trợ lý Cố, đương nhiên có thể rồi. Cô xem chiếc váy cô mặc đi, quả thực chính là chuẩn bị cho vũ hội mà."

----- quả thực chính là chuẩn bị cho vũ hội -----

Anh đã sớm có sắp xếp vậy ư?

Mang cô tới với thân phận trợ lý, sau đó dùng thân phận vũ nữ để đuổi cô đi.

Tình cảnh xấu hổ, phương pháp khó xử ấy thực sự không có gì khác năm năm trước, chỉ tại cô đã quên quá nhanh.

"Tôi hiểu rồi. Đã quấy rầy, ngại quá." Nói xong, cô không nhìn lại mà bước đi thẳng vào thang máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.