Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 69: Chương 69: Vì ai mà anh lo lắng




Cách tiệm mỳ vằn thắn Cố thị không xa, một cô gái tướng mạo xinh đẹp trong sáng đứng đó đã gần hai phút.

Cô gái đứng im không nhúc nhích, không phải đang đợi ai cả mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái thùng rác cách mình hai ba bước kia.

Chốc sau, trong mắt cô gái hiện lên sự kiên định, đi tới, chính xác lấy ra tờ giấy đã bị vò nát.

Mở ra xem, sắc mặt cô trở nên tái nhợt.

Đây là hai chiếc vé xem ca nhạc đắt tiền, lại bị người mua chúng coi là giấy vụn ném vào thùng rác.

Anh không hẹn được người muốn cùng đi xem ca nhạc sao?

Dù vậy, anh cũng có thể bán lại tấm vé này, hoặc là tặng cho người khác, vậy mà anh lại vứt chúng ở đây.

Giống như tính cách của anh ---

Nếu không có được thứ mình muốn, thà rằng không cần chứ tuyệt không cần vật thay thế ---

Cô siết chặt tấm vé, tâm tình kích động đi nhanh về phía trước.

... tieu_hao ...

Thân Văn Hạo lên xe, cũng không khởi động xe ngay mà lấy một điếu thuốc trong hộp ra châm.

Hộp thuốc lá này có lẽ do người nào đó để lại, giờ đã bị ẩm, hít vào thấy thật đắng chát.

Giống như tâm tình anh bây giờ.

Anh về nước liền dò hỏi ngay tin tức của cô ấy, khi gặp lại, cô ấy lại vẫn không quên Mục Tư Viễn, thậm chí còn sinh cho anh ta hai đứa con trai.

Không sao, chỉ cần bọn họ chưa ở bên nhau, anh vẫn còn cơ hội.

Mặc kệ bên cạnh cô ấy còn có một Công Tôn tiên sinh, hoặc là người đàn ông nào khác, anh cũng không thèm để ý.

Chỉ cần cô ấy tiếp nhận anh, anh bằng lòng chăm sóc cô ấy cả đời.

Thế nhưng, thái độ của cô ấy lại làm anh tiến thối lưỡng nan.

Hoặc giả, anh vẫn nên cho cô ấy thêm chút thời gian để cô ấy thích ứng với sự hiện hữu của anh.

Dập tắt đầu lọc, anh khởi động xe, lúc kiểm tra đường thì thấy một bóng hình quen thuộc xuất hiện trong kính chiếu hậu.

"Tâm Du?"

Anh kỳ quái đẩy cửa, thò đầu ra hỏi: "Em sao lại ở đây?"

Trịnh Tâm Du không nói được một lời đi thẳng tới trước mặt anh, lúc này anh mới thấy được sắc mặt tái nhợt của cô, "Tâm Du, em sao vậy?"

Trịnh Tâm Du kinh ngạc nhìn anh một cái, bỗng chìa tay đưa thứ mình cầm cho anh thấy.

Mặc dù có chút chật vật, cô vẫn hỏi: "Hôm nay... Anh muốn hẹn Cố Bảo Bảo đi xem ca nhạc sao?"

Thân Văn Hạo sửng sốt, trên tay cô ấy không phải là hai cái vé mà anh vừa rồi ném vào thùng rác hay sao?

Vì sao chúng lại ở trên tay cô ấy?

Nhìn sự kinh ngạc và giận giữ dâng lên trong mắt cô ấy: "Tâm Du, em theo dõi anh?"

Đây coi như là một đáp án khẳng định với cô!

Hôm nay anh quả nhiên muốn hẹn Cố Bảo Bảo ra ngoài, người kia trong lòng anh, vậy mà thực sự là Cố Bảo Bảo!

Cô lắc đầu không muốn tin, nước mắt lăn xuống, "Không, không đâu, Văn Hạo, anh nói cho em biết đây không phải sự thật đi, không phải..."

"Tâm Du!"

Anh nhanh chóng xuống xe, "Em bình tĩnh lại đi, em rốt cuộc sao thế?"

Cô chợt nắm lấy cánh tay hắn, "Văn Hạo, người kia trong lòng anh không phải cô ấy, không phải cô ấy có đúng không? Tất cả đều là em lầm, là em lầm..."

"Tâm Du,"

Anh nắm lấy hai vai cô, muốn cô bình tĩnh lại, "Em đi theo anh tới đây, chính là vì việc này?"

Trịnh Tâm Du gật đầu, lại lắc đầu, hôm nay sau khi cô gọi điện thoại cho anh, đúng lúc gặp Cố Bảo Bảo tới đưa hàng, trong lòng cô liền có dự cảm không rõ ---

Lúc mà anh bảo hôm nay không có thời gian, từ chối lời mời của cô thì nhất định sẽ đến tìm Cố Bảo Bảo!

Mặc dù nghĩ như vậy, trong lòng cô vẫn không dám xác định, sự hiếu kỳ hành hạ cô cả đêm không ngon giấc, cho nên cô tới đây!

Cũng xác nhận những dự cảm ấy là sự thật!

"Văn Hạo, đây là vì sao?"

Cô không cách nào bình tĩnh lại được, "Tại sao lại là cô ấy? Em... Em có chỗ nào thua kém cô ấy cơ chứ?"

Biết rõ là vấn đề này rất ngu ngốc, cô vẫn không nhịn được phải hỏi cho rõ.

Cô muốn biết nguyên nhân, nhưng khi anh thực sự lên tiếng, cô lại lui bước: "Đừng nói, đừng nói, Văn Hạo!"

Cô hoảng sợ lùi lại, "Xin anh, đừng nói!"

Nhưng ánh mắt anh lại bình tĩnh nhìn cô, đó là một ánh mắt kiên quyết, "Tâm Du, cô gái trong lòng anh, chính là Cố Bảo Bảo!"

Không quan tâm tới sắc mặt tái nhợt của cô, cái cần nói thì càng phải sớm nói cho rõ, "Có lẽ việc này em cũng không tin, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, anh vẫn không quên được cô ấy!"

Mặc dù chỉ ngồi cùng bàn một năm rưỡi, tuy anh không hiểu mình bị điều gì của cô ấy hấp dẫn, dù cho có rất nhiều cô gái muôn hình muôn vẻ qua lại bên cạnh mình, nhưng anh vẫn không cách nào quên được cô ấy.

Đương nhiên, những lời này chỉ có thể nói với Cố Bảo Bảo, đối với Trịnh Tâm Du, mặc dù anh không thích cô nhưng cũng không muốn làm cô tổn thương.

"Em bảo anh đừng nói nữa!"

Nhưng mà, thương tổn cũng không thể tránh khỏi.

Trịnh Tâm Du bỗng hét lên với anh: "Em bảo anh đừng nói nữa mà, anh vì sao còn nói, vì sao lại là hôm nay? Vì sao?"

"Tâm Du!"

Dường như cô có gì đó không ổn, anh muốn nắm lấy cô, cô lại lùi về sau, xoay người bỏ chạy thật nhanh.

"Tâm Du!"

Anh đuổi theo, cô đã chạy qua đường cái, ngồi lên một chiếc taxi đi mất.

Anh ngẩn ngơ, nghĩ lại câu nói mà cô vừa mới nói kia --

Vì sao là hôm nay?

Vì sao?

--

Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Hắn nghi hoặc.

... tieu_hao ...

"Cô gì ơi, cô định đi đâu vậy?"

Nhìn cô gái rơi lệ ở đằng sau, người lái xe thận trọng hỏi.

Nhưng thấy cô lau nước mắt mà lại không nói lời nào, người lái xe chuẩn bị hỏi một lần nữa thì điện thoại cô gái reo.

Trịnh Tâm Du lấy điện thoại ra, định tắt máy luôn nhưng lại xem màn hình người gọi tới rồi mới lau khô nước mắt ấn nghe.

Chờ khi cô nói chuyện điện thoại xong, người lái xe mới lên tiếng: "Cô gì ơi, xin hỏi cô đi đâu?"

Cô nghĩ nghĩ liền bấm số Mục Tư Viễn.

Lúc nghe điện thoại thì Mục Tư Viễn vừa mới đón Hoan Hoan với Nhạc Nhạc xong, nói tới chuyện mời chuyên gia cho Nhạc Nhạc, vừa hẹn ăn tối vừa thảo luận bệnh tình của Nhạc Nhạc.

Cúp điện thoại, anh lấy một cái hộp được bọc lại cẩn thận đẹp đẽ trong túi ra.

Hoan Hoan nhắm chuẩn ngay, lập tức hỏi: "Ba, đó là cái gì vậy?"

Anh mỉm cười: "Một món quà."

"Là ai tặng cho ba à?"

Anh lắc đầu, "Là ba định tặng cho dì Tâm Du,"

Nói rồi anh nhìn Hoan Hoan, "Lát nữa chúng ta tới gặp dì Tâm Du, hôm nay là sinh nhật dì ấy, con phải chúc dì sinh nhật vui vẻ, biết không?"

Hóa ra là tặng cho dì Tâm Du!

Trong lòng Hoan Hoan có chút mất mát, nhưng vẫn gật đầu.

Tới địa điểm hẹn, Trịnh Tâm Du đã đến, chuyên gia còn chưa tới...

Hoan Hoan đi lên trước, câu nói đầu tiên chính là: "Dì Tâm Du, chúc dì sinh nhật vui vẻ!"

Trịnh Tâm Du sửng sốt, một món quà đưa tới trước mặt cô, cô ngẩng lên liền đối diện với khuôn mặt tươi cười của Mục Tư Viễn: "Du Nhi, sinh nhật vui vẻ!"

Nhìn cô nhận món quà, anh thở phào nhẹ nhõm.

Hằng năm tới ngày sinh nhật cô, anh đều sẽ tặng quà.

Nhưng lần trước sau khi cô nói với anh những chuyện liên quan tới Thân Văn Hạo, anh cũng có chút không chắc, năm nay có nên tặng quà sinh nhật cho cô ấy không.

Có lẽ, lời chúc tốt nhất mà cô muốn có hôm nay cũng không phải từ anh, anh cần gì khiến cô ấy không vui?

"Cám ơn anh, Tư Viễn."

Trịnh Tâm Du nhìn hộp quà trong tay đến mê mẩn.

Việc đời lẽ nào bao giờ cũng như vậy?

Cái cô mong muốn thì không tới, người cô không thích lại dụng tâm chu toàn với cô.

"Không cần cám ơn, chỉ cần em thích là được."

Mục Tư Viễn nhìn sâu vào mắt cô, trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Bữa tối ngày hôm nay, cô có thể dùng cơm với anh, có phải đại biểu giữa cô và Thân Văn Hạo đã không còn gì...

"Ba,"

Bỗng, giọng Hoan Hoan cắt đứt dòng suy nghĩ xa xôi của hắn, "Nhạc Nhạc đói bụng!"

Anh quay lại nhìn, Nhạc Nhạc quả nhiên là đang cầm cái thìa không mà cắn, bên mép thì chảy nước bọt.

Anh vội lấy khăn lau khô cho bé, nói: "Nhạc Nhạc, cái thìa không ăn được, mau thả ra đi."

Nhạc Nhạc không thèm nhìn anh, cầm lấy cái ly lại cắn.

Mục Tư Viễn nhanh chóng đoạt lấy cái thìa với cái ly trong tay bé, gọi người phục vụ tới: "Cho hai phần súp măng đặc!"

Trịnh Tâm Du thấy hơi có lỗi: "Vị bác sĩ kia nói là xong chút chuyện sẽ tới đây, có lẽ còn phải đợi hơn mười phút nữa."

"Không sao."

Anh cũng không ngại.

Hoan Hoan ở một bên âm thầm bĩu môi, ba thật là thiên vị mà!

Lần trước bé muốn ba cùng chơi đối chiến với bé mấy phút, ba liền nói ba nhiều việc không có thời gian mà chơi!

"Em đói chưa? Có muốn gọi sô cô la hay không?"

Lại nghe ba nói với dì Tâm Du.

Sô cô la nha!

Trong lòng Hoan Hoan lại thấy bất bình, bé thích nhất là sô cô la, thế nhưng ba cho tới giờ chưa từng cho bé ăn!

"Không cần đâu, cám ơn anh!"

Trịnh Tâm Du vội lắc đầu, trong lòng lại thấy đau nhức.

Sinh nhật mà tặng sô cô la hẳn phải do "người yêu" tặng không phải ư?

Thế nhưng thứ cô được tặng lại là --

Tâm Du, cô gái trong lòng anh chính là Cố Bảo Bảo!

-- Một câu nói như vậy.

"Du Nhi, Du Nhi?"

Mục Tư Viễn gọi mấy tiếng, cô mới ngẩng lên mê hoặc nhìn anh: "Hả?" Cô thất thần là đang suy nghĩ gì?

Mục Tư Viễn cau mày, nhìn về phía kia, "Em nói vị bác sĩ kia chính là ông ta?"

Trịnh Tâm Du sửng sốt, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc rất chỉnh tề đang đi vào nhà hàng.

"Bác sĩ Tần!"

Cô vội chào hỏi với ông ta, giới thiệu ông ta với Mục Tư Viễn.

Mấy người vừa ăn cơm vừa bàn bạc về bệnh tình Nhạc Nhạc, Mục Tư Viễn đặc biệt nhấn mạnh: "Nhạc Nhạc chỉ có hơi tự bế mà thôi, nhưng trí lực chắc chắn không có vấn đề."

Bác sĩ Tần khẽ mỉm cười, đưa tay ra sờ đầu Nhạc Nhạc.

Có lẽ vì ông là chuyên gia về phương diện này, tiếp xúc với rất nhiều đứa bé tương tự, Nhạc Nhạc dường như cảm thấy được hơi thở khác, lại có thể ngẩng đầu lên cười với ông ta.

Mục Tư Viễn trở nên cực kỳ phấn chấn, "Bác sĩ Tần, ông xem, bệnh của Nhạc Nhạc cũng không quá nghiêm trọng đâu!"

Bác sĩ Tần gật đầu, "Mục tiên sinh, con anh rất đáng yêu!"

Xong ông lại nhìn Hoan Hoan, lắc đầu cười: "Trường hợp sinh đôi mà một đứa là thiên tài, một đứa mắc chứng tự bế cũng là lần đầu tiên tôi gặp. Nhưng mà nếu trí lực Nhạc Nhạc không có vấn đề gì, việc trị liệu cũng sẽ không khó lắm!"

Trịnh Tâm Du cũng thở phào nhẹ nhõm, "Tư Viễn, bác sĩ Tần đã nói vậy rồi, anh không cần quá lo lắng đâu."

Mục Tư Viễn gật đầu, đang chuẩn bị nói gì thì chuông điện thoại reo.

Chẳng biết người bên kia nói với hắn cái gì, sắc mặt anh liền đổi: "Anh nói gì? Ở bệnh viện nào?"

Nghe được địa chỉ, anh liền đứng dậy, "Được, tôi lập tức tới ngay."

Trịnh Tâm Du kỳ quái: "Tư Viễn, có phải chú Mục...?"

Anh lại nói: "Không phải!"

Sau đó ôm lấy Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, nói với bác sĩ Tần: "Bác sĩ Tần, tôi có việc nên đi trước, sẽ liên lạc với ông sau!"

Trịnh Tâm Du còn chưa kịp phản ứng, không phải nói muốn nghiên cứu bệnh của Nhạc Nhạc hay sao?

Nếu đã không phải chú Mục xảy ra chuyện, còn có ai lại khiến anh vội vã đến thế?

... tieu_hao ...

Đi theo hắn tới bệnh viện, rồi chợt thấy Cố Bảo Bảo đứng bên ngoài phòng bệnh, cô càng không rõ.

"Mẹ, mẹ!"

Bỗng nghe được giọng nói non nớt quen thuộc, Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ!

Đang lo lắng chờ đợi liền quay đầu ra, cô nhìn hai bóng hình bé nhỏ chạy tới mà hoài nghi mình có phải đang mơ.

"Mẹ!"

Không phải là mơ, cô cảm giác được cơ thể mềm mại của hai đứa nhỏ đang áp sát vào chân cô, bàn tay nhỏ bé thì ôm chặt.

"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!"

Cô ngồi xuống ôm chúng vào lòng, hôn mấy cái lên mặt mỗi đứa.

Cô thật là nhớ, thật là nhớ chúng!

"Cục cưng, sao các con lại tới đây?"

Nghe cô hỏi, Nhạc Nhạc chỉ nũng nịu trong ngực, Hoan Hoan thì chìa ngón út ra chỉ: "Là ba đưa bọn con tới đó!"

Cố Bảo Bảo ngẩn ra, ngẩng lên thì quả nhiên thấy anh đứng cách đó mấy bước.

Mà người đứng sau anh là Trịnh Tâm Du.

Cô cho là mình có thể ngụy trang rất khá, nhưng môi vẫn khẽ run lên.

Nên nói cái gì, muốn hỏi gì nhưng cô lại không nói nên lời được.

Mục Tư Viễn nhìn cô, cũng không nói gì.

"Dì Cố thế nào rồi?"

Vẫn là Trịnh Tâm Du đi lên trước hỏi.

"Bác sĩ còn đang kiểm tra."

Cố Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Cảm ơn hai người đã tới!"

Trịnh Tâm Du khẽ mỉm cười.

Công Tôn Diệp đứng cạnh tiến lên, "Nhạc Nhạc,"

Anh gọi rồi vươn hai tay: "Tới để chú Công Tôn ôm cái nào!"

Nghe tiếng, Nhạc Nhạc nhìn hắn một cái, rụt vào lòng Cố Bảo Bảo, ý bảo bé không muốn!

"Nhạc Nhạc thật không ngoan nha! Tới nào, chúng ta ra đây ngồi rồi cùng chơi với chú Công Tôn được không?"

Cố Bảo Bảo cười, lại không miễn cưỡng anh, ôm hai đứa bé ra ghế ngồi.

Hàng ghế có bốn chỗ ngồi, sau khi ba mẹ con ngồi xuống thì vừa vặn có một khoảng không cho Công Tôn Diệp.

Nhưng mà, anh còn chưa kịp ngồi thì một người đã giành trước ngồi xuống cạnh Nhạc Nhạc.

Công Tôn Diệp ngẩn ngơ, Trịnh Tâm Du cũng sửng sờ, kinh ngạc nhìn Mục Tư Viễn giành ngồi trước.

Anh thế nào...

Nhìn có vẻ như không đúng? !

"Dì sao rồi?"

Ngồi cách gần, Mục Tư Viễn mới lên tiếng hỏi.

Cố Bảo Bảo cúi thấp đầu, thủy chung không nhìn anh, chỉ thản nhiên nói: "Bác sĩ còn đang kiểm tra, vấn đề cũng không lớn."

Đang nói thì ba Cố đi ra, thấy hai đứa bé, mắt ông không khỏi sáng lên: "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!"

Ông bước nhanh tới, lúc này mới chú ý tới Mục Tư Viễn: "Tư Viễn thiếu gia, cậu cũng tới!"

Mục Tư Viễn chỉ "ừm" một tiếng coi như trả lời.

Ngoại trừ với Trịnh Tâm Du, ai hắn cũng lạnh lùng như vậy!

Cố Bảo Bảo nhanh chóng lên tiếng phá vỡ sự xấu hổ: "Ba, mẹ sao rồi ạ?"

Ba thở ra một hơi: "May là không có trúng gió, bác sĩ đã giảm huyết áp cho bà ấy rồi, lát nữa hẳn sẽ tỉnh."

"Ông ngoại,"

Hoan Hoan ngọt ngào hỏi: "Có phải là bà ngoại ốm không ạ?"

Ba Cố thương yêu nhìn bé: "Đúng vậy, bà ngoại bị ốm, nhưng mà không phải là rất nghiêm trọng, Hoan Hoan không cần lo lắng."

Hoan Hoan nhảy xuống ghế, "Ông ngoại, con với Nhạc Nhạc có thể đi thăm bà ngoại không ạ?"

Ba Cố nhìn Cố Bảo Bảo, Cố Bảo Bảo nhìn Mục Tư Viễn, cũng không biết trả lời như thế nào.

Mãi sau, Mục Tư Viễn mới nhướng mày lên: "Đi thôi!"

Ba Cố thật cao hứng, dắt tay hai đứa nhỏ đi vào trong. Cố Bảo Bảo đứng dậy nắm tay ông: "Ba, mẹ có thể... không"

Cô sợ mẹ sau khi gặp hai đứa nhỏ sẽ lại chịu kích thích.

Ba Cố lại cười với cô, "Không có chuyện gì đâu!"

Ông hiểu rõ mẹ Cố, bà buộc Bảo Bảo đòi bọn nhỏ về, không phải là vì bản thân nhớ hai đứa nhỏ hay sao?

Hai người dẫn bọn nhỏ vào phòng bệnh, mẹ Cố đã tỉnh lại, tay bưng trán, có thể do tác dụng của thuốc nên còn hơi choáng.

"Bà ngoại!"

Hoan Hoan đi tới trước giường, ngọt ngào gọi một tiếng.

Cả người mẹ Cố run lên, đôi mắt không rõ ràng mở ra, chậm rãi chuyển tới nhìn cạnh giường.

Chỉ thấy hai đứa nhỏ tướng mạo khả ái đứng cạnh giường của bà, mở đôi mắt to xinh đặp nhìn bà chăm chú.

Bà sửng sốt ngồi dậy: "Đây là..."

Hoan Hoan rất là khéo léo tự giới thiệu: "Bà ngoại, con là Hoan Hoan, em ấy là Nhạc Nhạc!"

"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc..."

Mẹ Cố thì thầm hai cái tên, cặp mắt dần sáng lên, "Con là Hoan Hoan, con là Nhạc Nhạc?"

Bà nhớ lại, rồi nghĩ tới, hai đứa trẻ mà bà thấy trên báo chính là chúng!

Lại ngẩng lên thì thấy được ba Cố với Cố Bảo Bảo, vậy càng xác nhận không thể nghi ngờ!

"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc a!"

Bà mở vòng tay ôm lấy chúng, cao hứng khóc lớn: "Hai đứa nhỏ yêu quý của bà, bà rốt cuộc có thể gặp các con rồi!"

"Mẹ..."

Cố Bảo Bảo lo lắng khuyên nhủ: "Mẹ đừng kích động...!"

Mẹ Cố không để ý tới cô, chỉ nói chuyện với hai đứa bé: "Cục cưng, các con sao lại tới bệnh viện?"

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo liền lo lắng, nghìn vạn lần đừng để mẹ biết Mục Tư Viễn cũng tới, như vậy sẽ càng làm mẹ kích động hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.