Editor: Puck
“Tiểu Thừa, Tuệ Tuệ.” Ông cụ Úy đang nhắm mắt lại mở ra, ánh mắt hiền lành.
“Ông nội.”
“Ông nội Úy.”
Ông cụ Úy cầm tay mỗi người, đặt chung một chỗ.
Hai người lập tức không được tự nhiên, trong lòng lẩm bẩm: Ai đồng ý bắt tay với anh (cô) ta!
“Tiểu Thừa, tâm nguyện lớn nhất khi còn sống của ông nội chính là hy vọng nhìn thấy cháu cưới vợ, bây giờ ông nội sắp không xong, cháu có thể đồng ý thỉnh cầu này của ông nội không?” Ông cụ Úy nói xuất phát từ đáy lòng, khiến Úy Nam Thừa hơi mím chặt môi.
Lúc này để anh đi đâu tìm bạn gái chứ, tạm thời mà nói, anh thật sự không có suy nghĩ kia, nhưng ông nội đã nói đến mức này, anh không thể cự tuyệt cũng không có cách nào để cự tuyệt.
“Ông nội, cháu đồng ý với ông, chỉ có điều…” Anh còn chưa nói hết ông nội đã chuyển sang phía bên Tuệ Tuệ rồi.
“Tuệ Tuệ à, khi ông nội cháu còn sống đã giao ước xong với ông rồi, để cho cháu làm cháu dâu nhà chúng ta, bây giờ ông nội cháu đã mất, ông cũng sắp không xong, ngay cả tâm nguyện này cũng không còn…” Nước mắt tuôn đầy mặt ông cụ Úy.
Bốn đại nhân thoáng nhìn nhau, kết quả này, đã sớm ngầm hiểu lẫn nhau rồi.
“Ông nội Úy, nhưng cháu mới học lớp mười hai…” Thiên Ca Tuệ nóng nảy, ông nội Úy đang nói đùa sao? Đây là giả đúng không?
Đây nhất định không phải thật!
Úy Nam Thừa cũng ngây dại, sao lại như vậy?
Anh liếc nhìn thôn cô đối diện, thật sự rất nhức đầu, không hề đáng tin!
“Kết hôn vẫn có thể tiếp tục đi học.” Dường như ông cụ Úy rất quyết tâm.
Mặt Thiên Ca Tuệ lập tức vặn vẹo, cái gì? Cái gì?! Kết hôn vẫn có thể tiếp tục đi học?
Trong nháy mắt, cô lập tức sinh ra cảm giác thê lương vô hạn, thật chán nản không có một chỗ dựa vào…
Ông nội Úy không giống như đang nói đùa!
“Ông nội, chúng cháu không hợp.” Úy Nam Thừa cau mày cự tuyệt.
“Cháu biết cái gì gọi là hợp!” Ông cụ Úy giận đến chân mày run run, thiếu chút nữa không thở nổi.
“Cha, xin cha bớt giận, đừng chất nhặt đứa nhỏ.” Úy Hoa Dã vội vàng giúp cha mình nhuận khí, ánh mắt bén nhọn quét về phía con trai, không giận mà uy.
Úy Nam Thừa lập tức im bặt, trong lòng biết giờ này không nên cãi cọ với ông nội, nếu ông nội bị chọc tức, xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, cả đời anh sẽ không tha thứ cho mình.
Đinh Như cũng nhéo tay con gái, nhỏ giọng nói: “Con nít không hiểu chuyện!”
Thiên Ca Tuệ chu môi, uất ức đứng bên cạnh, có quan hệ gì với cô đâu, đều do mặt giống chú kia làm hại! Hu hu…
Ông cụ Úy hiển nhiên bị tức giận rồi, hô hấp cũng không thoải mái.
Nhìn thấy khiến trái tim mọi người thấp thỏm.
Nam Xu Nhiên dùng ánh mắt ý bảo con trai nhận lỗi trước, vào lúc này quan trọng nhất là dẹp yên ông cụ đang tức giận.
Trong lòng Úy Nam Thừa có một ngàn một vạn lần không muốn, nhưng nếu không theo ý ông nội, chỉ sợ…
“Được.” Một chữ này có vẻ rất nặng cực kỳ nặng…