“Bắt đầu từ bây giờ, dừng lại tất cả hoạt động tuyên truyền của anh ta,
cho đến khi kết thúc hợp đồng mới thôi.” Giọng nói lạnh lùng khí phách
của Úy Nam Thừa khiến Tôn Kế không nhịn được rùng mình một cái.
Trì Dục thật là người nào không chọc, lại cố tình chọc giận Úy tổng, thứ tư tuần sau có một hoạt động tuyên truyền đặc biệt dành riêng cho cậu ta,
vậy phải làm sao bây giờ? Quảng cáo cũng đã tung ra, hơn trang đầu tạp
chí giải trí hôm nay không thể nghi ngờ tăng khí thế cho cậu ta lên cao
hơn, hết lần này tới lần khác, lại ra một râu ria như vậy.
Chẳng lẽ Úy tổng chê Trì Dục chiếm hơn một nửa trang báo của ngài, cho nên trong lòng khó chịu?
(Một đám quạ bay qua đầu Úy Nam Thừa, tôi là người hẹp hòi như vậy sao? Tôi
vì nửa trang báo rách nát này mà đi trả đũa Trì Dục? Anh cố ý làm tức
chết ông đây phải không!)
Tôn Kế lau mồ hôi trên trán, “Úy tổng,
thứ tư tuần sau có một hoạt động tuyên truyền rất quan trọng, đó là tạo
hình mới mà công ty mới đẩy ra, cần... Cần Trì Dục cậu ta...”
“Giám đốc Tôn, còn cần tôi lặp lại một lần nữa lời tôi vừa mới nói sao?” Úy
Nam Thừa kiềm chế cơn tức giận, Trì Dục có gan lớn lợi dụng Tuệ Tuệ thì
phải cho anh ta tự cho là thông minh trả một cái giá thật lớn!
“Không cần, thuộc hạ sẽ xử lý tốt chuyện này.” Tôn Kế thầm than một tiếng
trong lòng, lời boss nói chính là thánh chỉ, khom lưng lui ra ngoài.
Úy Nam Thừa thở ra một hơi dài, tựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhớ
tới giọng điệu hung ác trong cuộc điện thoại buổi sáng Dương gọi tới,
đoán chừng ước gì giết mình để giải mối hận trong lòng, “Cho cậu đi giải quyết vấn đề! Không phải tạo ra vấn đề mới! Không phải cậu với Tiêu Y Y tình còn chưa dứt chứ? Ống kính này nhìn sang thật sự đúng là hôn sâu
triền miên mà? Nhìn ánh mắt Tiêu Y Y nhìn cậu, còn nóng bỏng nhiệt liệt hơn mười năm trước! Cô ta không phải định nối lại tình xưa với cậu chứ?”
Một loạt chất vấn quả thật khiến cho
anh không thể phản bác được, góc độ này lại cố tình chọn tốt như vậy,
vốn không thấy rõ vẻ mặt trong mắt anh, nhưng mà chỉ nhìn ánh mắt Tiêu Y Y, đã cảm thấy hai người hôn rất say đắm, cô ta rốt cuộc là cố ý hay
là...?
Ngay cả Dương nghe giải thích của anh cũng bán tín bán
nghi, anh thật sự lo lắng tới phản ứng của Tuệ Tuệ, gọi năm cuộc điện
thoại liên tiếp tới đều tắt máy, năm tin nhắn gửi đi cũng như đá chìm
vào trong biển rộng không thấy tăm hơi.
Anh biết Tuệ Tuệ chắc
chắn đang ngủ, tối hôm qua mình làm cô mệt mỏi, nhưng một khi cô rời
giường, nhất định sẽ thấy tin tức này, mỗi buổi sáng mẹ vợ đều mua các
loại báo về, ắt sẽ biết.
Cho nên anh chỉ nghĩ trước tiên giải thích rõ cho Tuệ Tuệ, hy vọng cô có thể tin tưởng mình.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ. Đứng đậy, “Nam Cung, tôi đi trước, buổi chiều có chuyện gì cậu xử lý giúp tôi.”
Nam Cung Mạch sáng tỏ gật đầu, gần đây Úy tổng rất bận rộn đấy.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bên trong biệt thự vùng ngoại ô, Tiêu Y Y bắt chéo hai chân tựa vào trên
ghế sa lon, trên bàn trà là tờ tạp chí giải trí PZ hôm nay, hình ảnh bắt mắt trên đó khiến cho cô vô cùng hài lòng, chỉ có điều góc dưới bên
phải lại giành một nửa số trang của bọn họ.
Ngôi sao lớn Trì Dục và em gái Thiên Chỉ Dương?
Em gái Thiên Chỉ Dương? Trong trí nhớ hình như cho tới bây giờ chưa từng
gặp, cũng rất ít nghe bọn a Thừa nhắc tới, chẳng qua có một lần trong
sinh nhật người nào đó, Hứa Du giống như đã hỏi một câu, ai đó đáp tới?
Không nhớ được, chuyện quá xa xôi, người không quan trọng, cô đều sẽ không nhớ trong lòng.
“Chị, chị thấy được bài báo hôm nay không? Như thế nào? Hiệu quả không tệ
chứ, hôm nay cả thành phố W đều bàn luận hai chuyện này, tuyệt đối nổi
tiếng.” Tiêu Nhụy Nhụy cười híp mắt đẩy cửa đi tới.
“Em nói bà xã Úy Nam Thừa có thể thấy không? Sau khi nhìn thấy sẽ có phản ứng gì?”
Trong mắt Tiêu Y Y nổi lên nụ cười nhạt, nụ cười này lạnh lẽo giống như
băng ngàn năm.
“Nhất định sẽ thấy, chỉ có điều Úy Nam Thừa che
giấu được quá sâu, không có mấy người biết được chuyện anh ta đã kết
hôn, mà mấy người biết lại cố tình giấu kín như bưng, bằng không chúng
ta có thể trực tiếp đi tìm bà xã anh ta, chúng ta ở ngoài sáng cũng mạnh hơn cô ta ở trong tối!” Tiêu Nhụy Nhụy thở dài.
“Không, cô ta ở
trong tối chúng ta cũng ở trong tối, xác định ai nhẫn nại hơn, ai giữ
vững bình thản hơn.” Tiêu Y Y thong thả ung dung vuốt ve trang bìa tạp
chí.
“Chị, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” Hình như Tiêu Nhụy Nhụy chơi được rất hưng phấn.
“Tiếp đó, đến Hứa Nhiêu rồi.” Trong mắt Tiêu Y Y bắn ra tia hung dữ, Hứa
Nhiêu, coi như mày chạy trốn đến Canada, nhưng nơi này là nơi sinh ra
mày nuôi dưỡng mày, tao không tin cả đời này mày sẽ không trở lại!
Ánh mắt của Tiêu Nhụy Nhụy cũng trừng được sáng như tuyết, hưng phấn giống
như thấy được con mồi, chờ đợi ngày này hình như đã lâu rồi, “Chị, người kia thật sự sẽ giúp chúng ta sao?”
“Sẽ, ông ta đã đồng ý chị
rồi, chị hầu ở bên cạnh ông ta nhiều
năm như vậy chính là vì một ngày này, đợi quá lâu rồi.” Tiêu Y Y giống
như oán thán.
“Chị.” Tiêu Nhụy Nhụy cầm lấy tay chị gái, không
nói lời nào, gương mặt nhẹ nhàng dán vào lòng bàn tay chị, có một giọt
nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống, nóng bỏng nóng bỏng.
Nhiều
năm như vậy chị cô sống những ngày như thế nào, cô rõ ràng nhất. Vẫn còn nhớ mình vừa mới lên đại học, còn tưởng rằng chị ở bên ngoài kiếm được
một công việc tốt bao nhiêu, vốn chuẩn bị cho chị một niềm vui bất ngờ,
len lén mua vé xe lửa đi thăm chị, kết quả thấy chị bị một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mang về nhà, cả đêm cũng không ra ngoài, cô đứng đợi
dưới lầu cả đêm, khóc đến run lẩy bẩy.
Sáng hôm sau thấy sắc mặt
chị đỏ thắm cùng người đàn ông kia từ trong nhà đi ra thì cô giống như
nổi điên chất vấn chị, tại sao lại muốn giẫm đạp mình như vậy? Tại sao
phải đi làm chuyện như vậy? Không phải có một bạn trai rất ưu tú sao?
Thấy em gái khóc đến đau lòng như vậy, Tiêu Y Y cũng không nhịn được khóc
theo, hai chị em trở lại căn phòng nhỏ đi thuê kia ôm nhau mà khóc, hàn
huyên suốt một đêm.
Sau khi Tiêu Nhụy Nhụy nghe được la hét muốn
đi báo thù cho chị, nhưng với thân phận hai chị em họ thì báo thù như
thế nào? Có năng lực gì mà báo thù?
Cũng từ đó trở đi, hai người
bắt đầu kế hoạch, bắt đầu chia công việc, một phát triển trong làng giải trí, một tiếp tục bám lấy người giàu có.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Úy Nam Thừa lái xe đến thẳng nhà cha mẹ vợ, vào cửa phát hiện không có
chút khác thường nào, cha vợ ngồi bên này xem ti vi, hai đứa con trai
điên khùng tới điên khùng lui trong phòng khách, thỉnh thoảng bò đến
trên người ông ngoại lăn lộn một vòng.
Mẹ vợ và Tuệ Tuệ ở trong
phòng bếp nấu cơm, không khí này không giống như anh dự đoán, vốn cho
rằng cha vợ mẹ vợ sẽ vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sa lon chờ anh giải thích rõ ràng.
Tuệ Tuệ càng thêm trốn trong phòng đóng cửa không thấy.
Kết quả -
Chẳng lẽ họ còn chưa xem tạp chí sao? Nhanh chóng quét một vòng trong phòng
khách, không phát hiện thấy chút dấu vết của tạp trí giải trí nào.
Thiên Tùng Dịch thấy con rể đi vào, vội kêu, “Thừa nhi à, mau vào, vừa đúng lúc lập tức sẽ dọn cơm.”
“Cha.”
“Cha.”
Học Học và Tập Tập thấy cha, lập tức nhào tới, vui mừng ôm cổ cha, muốn cha ôm.
“Cha, có phải cha chọc mẹ không vui không?” Học Học ghé vào bên tai cha nhỏ giọng hỏi.
Úy Nam Thừa vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, “Sáng nay tâm tình của mẹ tốt không?”
“Tối hôm qua tâm tình của mẹ không tốt.” Tập Tập cướp lời trả lời trước.
Chẳng lẽ Tuệ Tuệ thật sự không biết? Điện thoại di động của cô còn chưa bật?
Mang theo tràn đầy nghi vấn ngồi vào trên bàn ăn, cảm giác ánh mắt mẹ vợ
nhìn mình không giống ngày thường, Tuệ Tuệ ngược
lại giống như bình thường, không nhìn ra vui mừng hay mất hứng.
Bữa cơm này, đối với Úy Nam Thừa mà nói, nhất định chính là đau khổ, thường ngày ở bên này uống hết một chai Mao Đài với cha vợ, hôm nay mới uống
hai chén nhỏ đã cảm thấy đầu hơi choáng váng, lảo đảo.
“Thừa nhi, tại sao cha cảm giác hôm nay con tâm sự nặng nề, tửu lượng giảm xuống
không ít so với bình thường nhỉ!” Một câu nói vô tâm của Thiên Tùng Dịch đưa đến độc thoại nội tâm của ba người.
Úy Nam Thừa: Mình cmn đây là như thế nào? Đây không phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Đinh Như: Thằng nhóc thúi này quả nhiên chột dạ! Từ khi vào cửa vẫn thận trọng, luôn nhìn sắc mặt của mình và Tuệ Tuệ.
Thiên Ca Tuệ: Đừng mượn rượu giải sầu, trốn được mùng một không trốn được hôm rằm, sớm muộn gì cũng phải đàng hoàng giao nộp!
Đúng lúc ấy, điện thoại của Tuệ Tuệ vang lên, tiếng chuông nhẹ nhàng dễ nghe khiến đầu óc Úy Nam Thừa lập tức tỉnh táo không ít, thì ra Tuệ Tuệ đã
biết, chỉ kiềm chế chưa nói mà thôi.
【Tuệ Tuệ, cậu nhanh chóng trở về trường học, ba giờ chiều nay phải thi môn y tá cấp cứu. 】 Bên kia giọng Già Đại rất nóng nảy.
“Không phải nói thứ hai mới thi sao?” Thiên Ca Tuệ buồn bực.
【Ôi trời! Trường học điên mà, đột nhiên nói muốn thi trước, không giải
thích được khiến một đám bạn học vô cùng lo lắng quay về đấy. 】
“Vậy cũng được, tớ lập tức trở về, cậu gửi số báo danh cho tớ, tiện thể mang bút và giấy nháp cho tớ.” Thiên Ca Tuệ đột nhiên cảm thấy cuộc thi này
đến rất kịp thời, cô có thể tránh về trường học, không để ý tới những sự việc tầm thường này.
“Cha, mẹ, ăn cơm xong con phải trở về
trường học, trường học đột nhiên thông báo cuộc thi chiều nay.” Thiên Ca Tuệ rất bất đắc dĩ nói, sau đó nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hai con
trai: “Mẹ phải về trường học thi trước, Học Học và Tập Tập ở nhà ông bà
ngoại chơi được không?”
Từ đầu đến cuối đều không nhìn tới người
nào đó, nhạc đệm nho nhỏ này bị Đinh Như nhìn vào trong mắt, trong miệng cục cưng quỷ quái nói không để ý, thật ra thì trong lòng để ý, thật sự
không biết cuộc thi bất ngờ đến đúng lúc hay không đúng lúc.