Liếc mắt nhìn con nhóc thúi giống như bị sét đánh, lập tức khơi dậy tính hiếu thắng của Úy Nam Thừa.
Trong mắt thoáng qua tia sáng tà ác, sinh con? Anh chỉ cần gieo giống mà thôi, chuyện còn lại anh không cần quan tâm nữa.
Mà giờ phút này Thiên Ca Tuệ đang còn rơi xuống hố chưa bò lên được, đầu óc hỗn độn, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt đầy nham hiểm của ông chú.
Không được, phải tìm ông chú thương lượng một chút, ban đầu đã nói rồi, 1 năm sau hai người tìm cớ chia tay, dù sao cuộc hôn nhân này không phải là thật, còn chưa đăng ký kết hôn, dĩ nhiên là có thể thay lòng.
Cô vẫn còn ở đó mơ mộng một mình, bên này Nam Xu Nhiên đã thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị về nhà.
“Bà xã, còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi.” Úy Nam Thừa lặng yên không một tiếng động đi tới, ôm hông của cô, dáng vẻ rất thân mật.
Thiên Ca Tuệ run lên, bà xã! ! Ông chú gọi cô là bà xã! ! ! Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? !
Còn cánh tay thúi đang ôm eo mình, nhanh lấy ra!
Bổn tiểu thư không vui! Rất không vui! !
“Không phải em muốn ông nội nhìn thấy vợ chồng chúng ta hòa thuận vui vẻ hay sao?” Úy Nam Thừa nói nhỏ vào tai của Thiên Ca Tuệ, còn cố ý cường điệu cái từ vợ chồng này.
Quỷ mới biết sao anh nói được ra miệng hai chữ “ bà xã “ này, nhưng mà nếu diễn trò, vậy thì được.
“Cha, nhìn xem, tình cảm của Thừa nhi và Tuệ Tuệ rất tốt nha.” Nam Xu Nhiên cười híp mắt nói.
“Đều nói không phải oan gia không thành đôi, hai đứa này, trời sinh một đôi mà!” Ông cụ Úy cười nói, tính cách của Tuệ Tuệ và Thừa nhi hỗ trợ cho nhau, trong cuộc sống sẽ có thêm rất nhiều niềm vui thú.
Vẻ mặt của Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ rất 囧, trời sinh một đôi? Chỉ sợ là trời sinh sai rồi!
Trong lòng của hai người đều đang gào thét, nhưng trên mặt không thể hiện gì, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười ứng phó với người lớn, còn làm bộ như rất ân ái, dù sao trước mặt nhiều trưởng bối như vậy.
Vậy mà sau lưng, Thiên Ca Tuệ không ngừng nhéo cánh tay của ông chú đang vòng qua eo cô, dường như không có xu hướng ngừng lại.
Úy Nam Thừa trở tay nắm thật chặt móng vuốt làm loạn của Thiên Ca Tuệ, trong lòng mắng: con nhóc thúi xuống tay thật ác!
--- ------ -------
“Tuệ Tuệ à, Nguyên Đán cháu được nghỉ mấy ngày?” Sau khi lên xe, ông cụ Úy cười ha hả hỏi.
“Chắc là ba ngày, cụ thể thì giáo viên vẫn chưa thông báo ạ.” Thiên Ca Tuệ suy nghĩ, ông nội hỏi cái này làm gì đây?
“À. . . . . . Trường học có tổ chức hoạt động gì không?”
“Sẽ tổ chức ngày hội Nguyên Đán, đến lúc đó con phải tham gia biểu diễn nữa đấy.” Thiên Ca Tuệ nói trước để phòng ngừa, ông nội tuyệt đối đừng nghĩ ra kế hoạch gì cho cô và ông chú.
“Biểu diễn? Giống như lần trước mặc quần áo bộ đội sao?”
“Ông nội, đó là căn cứ vào thời đại bối cảnh!” Thiên Ca Tuệ làm nũng nói.
“Tuệ tuệ đáng yêu xinh đẹp như thế, vẫn là đừng nên đi biểu diễn. Ba ngày nghỉ vừa vặn đi ra ngoài chơi một chút với Thừa nhi, đi Hải Nam đi, chỗ đó thời tiết rất tốt.” Ông cụ Úy hòa ái dễ gần nói, nhưng trong giọng nói lại không cho phép người khác từ chối.