Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 17: Chương 17: Để xem sau này anh còn đắc chí cái quái gì!




Úy Nam Thừa bị cô mắng đến chân mày nhíu chặt, đều nói những lời linh tinh.

Còn về phần cô khóc đến đau lòng như vậy? Chẳng lẽ đây là nụ hôn đầu của cô?

Trong lòng Úy Nam Thừa xẹt qua tia sáng tỏ, chắc thế, cô nhóc thối điên khùng như cô, sao có thể có người thích.

Nhìn cô không có khuynh hướng dừng lại chút nào, Úy Nam Thừa không thể làm gì khác hơn là đưa đến mấy tờ khăn giấy.

Thiên Ca Tuệ cầm khăn giấy bắt đầu hỉ mũi, âm thanh lớn khiến Úy Nam Thừa tặc lưỡi hít hà, chưa từng thấy ai không chú ý như vậy, nào có dáng vẻ của tiểu thư khuê các, như một thằng nhóc.

Sau khi lau hết nước mũi, Thiên Ca Tuệ cố ý nhét khăn giấy lên xe, thở phì phò phồng khuôn mặt nhỏ lên, “Chú lưu manh, chú còn dám vô lễ với tôi, tôi sẽ khiến cho chú trở thành thái giám!”

Dù sao trên ti vi đều diễn như vậy, thái giám không thể gần phụ nữ, để xem sau này anh ta còn đắc chí cái quái gì! Hừ…

Trở thành thái giám! Úy Nam Thừa cảm thấy trong óc cô gái nhỏ này cấu tạo cái gì đâu? Xấu hổ thay khi cô nói ra khỏi miệng lời này, rốt cuộc cô có hiểu thái giám có tính chất gì không?

“Em có thể yên tĩnh một chút không!”

“Anh bắt nạt người ta còn gào lớn tiếng như vậy! Tôi muốn nói cho bác trai Úy và bác gái Úy!” Thiên Ca Tuệ giận đến kêu to oa oa.

Úy Nam Thừa biết không thể nói đạo lý với đứa bé, dứt khoát ngậm miệng không nói.

Xe vừa mới dừng lại, Thiên Ca Tuệ đã bắt đầu mở cửa xe, nhưng mở thế nào cũng mở không ra, không khỏi tức giận đằng đằng nhìn chằm chằm người nào đó, “Mở cửa!”

Úy Nam Thừa nhìn đôi môi sưng lên của cô, khẽ nhíu mày, mình dùng sức như vậy sao?

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Sau khi về đến nhà Thiên Ca Tuệ lập tức nhào vào trong ngực mẹ khóc lóc kể lể: “Mẹ, con bị bắt nạt rồi!”

Đinh Như sờ đầu con gái nhỏ, “Ai dám bắt nạt bảo bối thông minh nhà ta!”

Thiên Ca Tuệ cong cái môi sưng phù lên, “Mẹ nhìn đi!”

Trong lòng Đinh Như “Thình thịch”, nén lửa giận, “Ai làm đấy?”

“Mẹ, chính là chú, chú nổi thú tính, lại có thể vô lễ với con! Cắn miệng con thành như vậy!” Thiên Ca Tuệ uất ức đến cực điểm.

“Chú? Chú nào không muốn sống nữa!” Đinh Như hoàn toàn tức đến hồ đồ rồi.

“Chính là họ Úy kia!”

“Con nói là… Thừa nhi vô lễ với con!” Đinh Như giật mình đầu lưỡi cũng líu lại, hai đứa bé này phát triển nhanh như vậy từ khi nào, sao bọn họ làm cha mẹ lại không biết, lúc nữa phải gọi điện thoại hỏi Xu Nhiên một chút mới được.

“Hu hu… Mẹ, sao mẹ nhẫn tâm gả con cho cầm thú như vậy, con còn chưa đủ mười tám tuổi!” Nước mắt của Thiên Ca Tuệ ở thế công, tốt nhất mẹ có thể ở cùng chiến tuyến với cô, không cần kết hôn!

“Bảo bối ngoan ngoãn, mẹ cảm thấy con và Thừa nhi tiến triển nhanh chóng là chuyện tốt, nhưng mà nó quả thật hơi gấp gáp, ngày mai mới kết hôn, nói đúng là tối mai, bảo bối ngoan, để mẹ nói cho biết chuyện người vợ nên làm…” Thái độ của Đinh Như thay đổi 180 độ.

“Cha, cha nhìn mẹ xem, mẹ không thương con gái chút nào.” Thiên Ca Tuệ khóc muốn sang chỗ cha cô.

Nhưng mẹ cô cứng rắn lôi cô lên lầu, dọc theo đường đi cô kêu rên không ngừng.

Ví dụ như: “Mẹ, con do mẹ nhặt được đúng không?”

“Con không muốn nghe, mấy người đây là ngược đãi người chưa thành niên! Con muốn đi kiện các người! Hu hu…”

“Anh ta còn dám vô lễ với con, con sẽ chặt anh ta…” Mấy chữ cuối cùng bị nhốt vào trong cửa.

Cha Đinh vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế sa lon đọc báo, cá tính không tốt của Tuệ Tuệ nên kiềm chế rồi, Thừa nhi thật chững chạc, nhưng mà chuyện như vậy, vẫn nên từ từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.