Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 22: Chương 22: Đêm động phòng hoa chúc, động tĩnh rất lớn (1)




Buổi tối, Úy Nam Thừa bị một đám bạn cho uống triệt để, rượu trắng rượu đỏ sâm panh rượu nho thay nhau ra trận, cho dù tửu lượng của anh có khá hơn cũng không nhịn được, uống đến cuối cùng, ngay cả đi bộ cũng bắt đầu lắc lư.

Ba trái cây còn la hét muốn náo động phòng, mặt dày mày dạn không chịu đi về.

Úy Nam Thừa thật sự muốn đập bẹp ném ba người đi! Nhưng bây giờ mình hoàn toàn hữu tâm vô lực *, đầu óc quay cuồng chỉ muốn ngủ.

(*) hữu tâm vô lực: có lòng mà không có sức

Cuối cùng, ba người bọn họ còn cố chấp “Đưa” anh về.

Trong biệt thự ba tầng của nhà họ Úy, cả tầng hai đã sửa chữa bố trí, làm phòng tân hôn ấm áp lãng mạn vì cô dâu.

“Người anh em, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của cậu, nói thế nào cũng phải nhường tụi tớ náo động phòng đi!” Thiên Chỉ Dương bám lấy bả vai Úy Nam Thừa, nấc rượu.

“Tuệ Tuệ bé nhỏ, mau đến đây, uống ly rượu giao bôi với ông xã em.” Quế Bá Lăng hắng giọng hô.

Thiên Ca Tuệ bị lạnh đến buồn nôn, cả người liên tục nổi da gà, ông xã! Rượu giao bôi! Đều là những thứ gì đâu!

Càng thiếu nợ hơn chính là Quế Bá Lăng còn vui vẻ chạy tới kéo Tuệ Tuệ đến, náo loạn muốn hai người hôn môi.

Thiên Ca Tuệ có một kích động muốn đập chết Tiểu Quế Tử đang kích động, cắn răng nghiến lợi nắm chặt quyền, tùy thời chuẩn bị kháng cự.

“Trời ạ! Đây cũng không phải lần đầu tiên, hai người còn nhăn nhăn nhó nhó làm gì!” Quế Bá Lăng cười hề hề như trộm.

Cái gì gọi là không phải lần đầu tiên! Nếu không phải coi bọn họ là anh lớn ở trong đại viện, cô đã sớm một quyền đánh tới rồi!

“Được rồi, chúng ta về trước đi, thời gian cũng không còn sớm, tiểu Thừa đã say thành như vậy còn náo loạn cái gì.” Hứa đại công tử mở miệng, không ai dám không nghe.

Thiên Ca Tuệ cảm động đến rơi nước mắt mà liếc nhìn Hứa Du, hu hu… Vẫn là anh Hứa tốt.

Không giống anh họ, hoàn toàn không có tính người!

Úy Nam Thừa nửa nằm trên ghế sa lon híp con mắt lười biếng nhìn Hứa Du, cái nhìn kia, sâu như nước.

Hứa Du vẫn cười đến tao nhã lịch sự như cũ, giống như không hề cảm thấy có gì không ổn.

“Tiểu Thừa, có chừng mực, đừng nổi thú tính, hù dọa em gái bảo bối của tớ.” Trước khi ra cửa, Thiên Chỉ Dương thò đầu qua khung cửa cười đến vô cùng bỉ ổi.

Thiên Ca Tuệ thiếu chút nữa cầm ly trà trên bàn trà đập tới!

Úy Nam Thừa nhắm mắt lại hoàn toàn không để ý tới nhạo báng của cậu ta, anh thật sự không có hứng thú gì với vóc người của con nhóc thúi!

“Mau dậy đi tắm, cả người thúi hoắc, khó ngửi chết!” Thiên Ca Tuệ chán ghét bịt mũi.

Cái gì? Thối hoắc? Úy Nam Thừa dùng sức ngửi mùi trên người mình, mặc dù không khoa trương như con nhóc thúi nói, nhưng quả thật có chút… Mùi.

Không khỏi cau mày, đứng dậy lảo đảo đến phòng tắm.

Thiên Ca Tuệ thì ngâm nga bài hát mở tủ treo quần áo tìm quần áo tắm rửa ngày mai, lại phát hiện mua tất cả quần áo lót mẹ Nam cho mình đều là màu đen, màu đỏ, rất gợi cảm…

Hoàn toàn không phải kiểu của cô!

Khi cô đang nhặt lên một áo lót màu đen bằng voan mỏng thì phòng tắm truyền đến một tiếng “Ầm” thật lớn, dường như có vật gì nặng ngã xuống.

Phòng tắm trơn như vậy, chú còn say khướt.

Chẳng lẽ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.