Ở trong khúc quân hành du dương, Thiên Ca Tuệ mặc chiếc đầm cưới màu trắng khoác cánh tay của ba cô, cao quý sang trọng thẳng bước đi ra ngoài.
Ánh mắt của mọi người đều kinh diễm, mọi người rối rít cảm thán: cô nhóc này đã thật sự trưởng thành!
Đầm cưới màu trắng viền tơ đặc biệt được thiết kế từ Milan, ôm sát cơ thể xinh đẹp của cô, thiết kế đơn giản càng làn nổi bật lên vẻ xinh đẹp động lòng người của cô.
Da thịt trắng nõn mịn màng, trên má phấn hồng nhàn nhạt, dưới làn mi như lông vũ thon dài một đôi mắt trong suốt thông minh, con ngươi trắng đen rõ ràng, giống như là trăng sáng trong bầu trời đen.
Đôi môi mềm mại ướt át môi đỏ mọng như cánh hoa anh đào, làm cho người ta không nhịn được suy nghĩ liên miên.
Ít nhất giờ phút này bốn người bọn Úy Nam Thừa đều nhìn đến ngây người, đây là Tuệ Tuệ bình thường quậy phá nghịch ngợm như con trai sao?
Không nhìn ra, sau khi tomboy trang điểm, rất ra dáng con gái.
“Dương Đào, cô ấy thật sự là Tuệ Tuệ sao?” Quế Bá Lăng không thể tin nhìn chằm chằm cô dâu trước mắt.
Khóe miệng của Thiên Chỉ Dương nhếch lên thành một đường cong rất sâu, hôm nay Tuệ Tuệ thật đúng là xinh đẹp khiến cho người ta không dời mắt được!
Hứa Du cũng hứng thú nhìn cô nhóc trong trí nhớ, quả nhiên đã trưởng thành.
Úy Nam Thừa nhìn bóng dáng xinh đẹp từ xa đi tới, chỉ cảm thấy môi của cô dễ nhìn muốn chết, một đêm mà còn chưa hết sưng, chỗ chết người nhất chính là loại son nước đó, trắng nõn nà , thật là muốn. . . . . . Cắn một cái.
Sau khi ý thức được mình có suy nghĩ này, anh lập tức nhéo mình, nghĩ lung tung cái gì, chẳng qua hôm nay con nhóc thúi kia mặc áo cưới, cài hoa xinh xắn mà thôi, ngày mai con nhóc đó vẫn là tomboy.
Tất cả đều là giả dối.
Hôm nay ông Úy đặc biệt vui mừng, rốt cuộc tiểu Thừa và Tuệ Tuệ cũng kết hôn, cho dù cơ thể không cho phép ông vẫn kiên trì muốn tới hiện trường hôn lễ.
Lần đầu tiên Thiên Ca Tuệ mang giày cao gót, nơm nớp lo sợ, khoác cánh tay của ba đi từng bước nhỏ, thật vất vả!
“Tuệ Tuệ, chồng bạn thật sự rất đẹp trai! Hơn nữa cũng không có già như bạn nói!” Đổng Yên đi ở sau lưng cô nhỏ giọng thì thầm.
Đẹp trai không? Dáng người cao 1m8, tây trang màu đen mặc ở trên người anh quả thật rất đẹp mắt. Tròng mắt đen hẹp dài thâm thúy, ngũ quan hoàn mỹ như pho tượng, chậc chậc chậc: đàn ông mà yêu nghiệt như vậy, còn để cho phụ nữ sống hay không!
Có điều! Đẹp trai đi nữa cũng là ông chú! Đáng tiếc cô không thích mấy ông chú!
Trong lòng Thiên Ca Tuệ khinh thường hừ hừ.
Mặc dù chỉ mời bạn bè của hai bên, nhưng trong sảnh vẫn đầy khách mời, dù sao với quan hệ và địa vị của hai nhà thì thật sự có không ít bạn bè.
“Thừa nhi, ba giao Tuệ Tuệ cho con, tính tình của nó, thích quậy phá, về sau con nên bao dung cho nó nhiều hơn.” Hốc mắt của Thiên Tùng Dịch ướt ướt, dù sao chỉ có một đứa con gái bảo bối như vậy, từ nhỏ đã nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay lại phải giao cho một người đàn ông khác rồi.
Làm cha, thật sự không bỏ được.