“Cậu đây là có ý bóng gió tớ rất tùy tiện sao?” Thiên Chí Dương không vui hơi nhíu mày.
…
Ba người rất sáng suốt lựa chọn ngậm miệng, lúc này, trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất.
“Là người đàn ông đẹp trai phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong * như tớ, nếu giống như các cậu chẳng phải không thú vị, chẳng phải làm tổn thương các cô gái trên thế gian này một lòng si mê, sao tớ có thể nhẫn tâm!” Thiên Chí Dương làm mặt khóc, thiên tài trình diễn hoàn toàn.
(*) ngọc thụ lâm phong: nghĩa là "cây ngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa.
… =_=
Ba người lại tiếp tục trầm mặc, im lặng là vàng, không trong trầm mặc diệt vong, sẽ bộc phát trong trầm mặc.
“Được rồi, tớ thừa nhận mình rất đa tình, nhưng không tràn lan, gieo giống khắp nơi là chuyện tớ không làm được.” Cặp mắt quyến rũ của Thiên Chí Dương nhếch lên, nhu hòa quét qua ba người bọn họ.
Ba người nắm chặt quả đấm, trong lòng kêu rên: Hàng đêm đổi bạn gái, cậu còn không phải gieo giống? Chẳng lẽ nói chuyện tâm tình? Chuyện lãng mạn tao nhã có tình có điệu như vậy cậu có thể làm được! Không phải là sỉ nhục đối với cậu sao!!
“Thật ra thì, tớ cảm thấy cậu và Tuệ Tuệ rất xứng đôi.” Sau khi Thiên Chí Dương tự luyến lâu như vậy đã bất ngờ thốt lên một câu như thế.
Thành công làm gục ngã ba người kia, nhất là Úy Nam Thừa, đốt ngón tay cũng bẻ vang “Rắc rắc”, mơ hồ có một quyền vung tới.
“Tớ cảm thấy chúng ta vẫn nên đổi đề tài thì tốt hơn.” Quế Bách Lăng khẽ dời mông, dáng vẻ bỉ ổi vô tội sợ tai họa.
“Chẳng lẽ tớ nói sai sao? Tuệ Tuệ là cô gái lương thiện đáng yêu trong sáng thuần khiết cỡ nào, xứng đáng với người đàn ông thông minh phúc hắc như tiểu Thừa, là chuyện rất có tình thú!”Thiên Chí Dương không hề ý thức được nguy hiểm, cười đến rực rỡ.
Ánh mắt Quế Bách Lăng nhìn cậu ta giống như đang nhìn quái vật, thân thể rõ ràng cách xa phương hướng của Úy Nam Thừa.
“Con nhóc mới mười tám tuổi, còn chưa tới tuổi cầm giấy hôn thú, hôn nhân như vậy cũng chỉ là hình thức mà thôi. Nếu hai người đều không đồng ý cuộc hôn nhân này, có thể tạm thời di3nda`nl3qu'uyd0n đạt thành nhất trí, giả vờ lập gia đình ổn định cảm xúc của ông cụ, sau khi sự việc qua đi, làm thương lượng tiếp, dù sao cô ấy vẫn còn đang đi học, tạm thời sợ rằng hai người sẽ không có tiến triển mang tính thực chất gì, cho nên… Chuyện vẫn có chỗ cứu vãn.” Hứa đại công tử nhếch miệng lên lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, tao nhã mê người.
Phát triển mang tính thực chất, là cái gì…
Trong nháy mắt, trong đầu Quế Bách Lăng hiện ra rất nhiều hình ảnh cấm trẻ nhỏ, thật tà ác…
Úy Nam Thừa hơi trầm ngâm, Hứa Du quả thật nói đến điểm mấu chốt, hơn nữa bây giờ thật sự không còn biện pháp nào tốt hơn.
“Trái bưởi, tớ cảm thấy cậu thuộc về kiểu bạo phát, là bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân * không phải người, quả thật để cho tớ bội phục sát đất!” Quế Bách Lăng khoa trương kêu lên.
(*) bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân: Không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền khiến mọi người kinh ngạc.
…
Trái bưởi là biệt hiệu khi còn bé của Hứa Du, đều nhờ Quế Bách Lăng ban tặng, còn tự giễu bốn người bọn họ, một trái bưởi, một trái cam, một trái khế, một trái nhãn, rất đầy đủ!
Kết quả không cần nói cũng biết, bị hành hung.
“Tớ thấy có thể. Tuệ Tuệ cũng đang náo loạn ở nhà rồi, chắc hẳn chuyện này cũng là tin tức tốt với con bé.” Thiên Chí Dương sờ cằm, khẽ gật đầu.
Bạn học tiểu Quế tử thành công bị gạt sang bên, không người hỏi han.