Editor: Mẹ Bầu
Khu bảo tàng Ngọc Sơn ở Thủ đô.
Tại Cảnh Sơn, ở bên trong khu rừng có cây cối hoa lá rậm rạp và tươi tốt bao quanh, có thể mơ hồ nhìn thấy được một tòa nhà cao tầng nằm ẩn mình trong đó, tường nhà được sơn màu hồng với hàng mái hiên lợp ngói xanh. Bên ngoài tòa nhà là một bức tường gạch bao quanh, lợp ngói xanh đen, nhìn thật nặng nề mà vững chãi, nhưng bên trong lại cực kỳ xa hoa.
Đây là hội sở, nơi gặp gỡ tụ họp của những người thuộc đẳng cấp cao trong xã hội. Ở trong đó, phong cảnh đẹp đẽ xanh tươi có thể so sánh được với Di Hoà viên. Đã có rừng phong lá đỏ tươi đẹp của Hương Sơn, lại còn có rừng hoa Tô Châu với cây cầu nhỏ tinh xảo nằm vắt ngang trên dòng nước chảy. Phong cảnh ở đây thực tĩnh lặng và thanh nhã, khắp nơi khắp chốn đều lộ ra một bầu không khí của hoàng gia khi xưa, vừa cổ kính vừa nặng nề.
Tiến vào bên trong, hai bên đường là những chiếc đèn treo bằng pha lê rực rỡ. Nơi này chỉ có đám người bồi bàn anh tuấn chuyên phục vụ cơm nước, cùng với những cô hầu gái sắc nước hương trời, cô nào cô nấy đều có những vẻ xinh đẹp khác nhau, chỉ chuyên phục vụ riêng cho khách, là có thể làm cho người ta cảm thấy bầu không khí nơi này còn có chút xíu gì đó mang đậm vẻ hiện đại.
Ở tại cái nơi mà phong cách cổ kim quấn quít đan xen với nhau như vậy, cuộc sống cổ kính xưa kia trong khu bảo tàng Ngọc Sơn, giống như được một luồng sinh khí mới thổi vào làm cho hồi sinh, bừng tỉnh trở lại, trong một phong cảnh mỹ lệ xinh đẹp vậy.
Trong này, chỉ cần bạn có tiền, thì bạn sẽ được cung cấp vô số nơi vui chơi để cho bạn thưởng ngoạn, có mỹ nhân, có rượu ngon, có bài bạc, có cá độ bóng đá, bạn muốn chơi như thế nào, thì cứ việc chơi như thế.
Chỉ có điều, nếu như bạn không phải là người nằm trong giới quyền quý, vậy thì bạn đừng mơ tưởng nghĩ có thể đi vào được cửa chính của khu bảo tàng Ngọc Sơn.
Có người nói, đây là trụ sở bí mật chuyên dành cho những người thuộc tầng lớp quyền quý vào đó để vui chơi. Khu bảo tàng này do một đồ đệ đời thứ tám của một vị nào đó ở kinh thành mới mở ra. Ở trong đó, bạn có muốn chơi thế nào thì chơi, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.
Chỉ cần bạn có thể đi vào được cái cửa này, cho dù thật sự có bị xảy ra chuyện gì, thì cũng sẽ đều có người chịu trách nhiệm hộ cho bạn.
Chỉ là, cho dù là đã có thể đi vào được cửa chính của khu bảo tàng Ngọc Sơn rồi, nhưng đám người quyền quý kia cũng sẽ được phân ra thành ba bảy loại cấp khác nhau.
Nơi đại sảnh, là nơi dành cho những người gắng gượng lắm mới có thể có đủ tư cách tiến vào nơi này chủ yếu chỉ để thưởng ngoạn. Ở lầu hai, là nơi của những người quyền quý có đẳng cấp hơi cao hơn một chút.
Còn lầu ba, thì thuộc về những vị khách quý thuộc hàng cao cấp thuê chung phòng.
Lầu bốn là vùng cấm địa, thuộc quyền sở hữu của chủ nhân, chưa được chủ nhân cho phép, bất kỳ là người nào cũng không được phép đi lên.
Lúc này, ở tại lầu ba, bên trong một căn phòng bao thuộc hạng VIP, Tiêu Cửu Cửu đang ngồi nửa quỳ ở trước một bàn trà thật dài, vẻ mặt thờ ơ, đang rót rượu cho mấy vị công tử con nhà đang ngồi trong phòng, họ chạy đến đây để cùng nhau uống rượu.
Mấy vị công tử con nhà kia cứ ngồi ở chỗ đó không nói không rằng, nguyên cả một đám người chỉ thi nhau mở trừng cặp mắt thật lớn. Những ánh mắt như sói như hổ, gắt gao chăm chú nhìn vào trên người Cửu Cửu. Tưởng chừng những ánh mắt cứ nhìn chằm chằm mãi như vậy, sẽ tạo ra được một cái hố ở trên người cô, để cho bản thân mình có thể thoải mái tiến vào bên trong thân thể yêu kiều mềm mại của cô, cảm nhận cảm giác mê hoặc mất hồn đến cực hạn đối với cô gái đầy yêu ma kia.
Nhưng Cửu Cửu vẫn hồn nhiên làm ra vẻ như không hề hay biết gì.
Những ánh mắt trần trụi như vậy, mỗi ngày cô đều có thể nhận được vô số. Mới đầu, cô cũng có cảm giác giống như đứng ngồi không yên, cực kỳ không thoải mái, nhưng do ở nơi này lâu ngày, dần dà cô cũng đã được tôi luyện nhiều nên thành quen.
Hiện tại, cho dù ánh mắt nhìn có sắc nhọn thế nào, ánh mắt của cô vẫn y nguyên, có thể giữ vững được sự thờ ơ rất tự nhiên, động tác của cô cũng vậy, vẫn có thể giữ được vẻ ưu nhã động lòng người.
Rượu còn chưa rót ra hết, điện thoại di động cô để trong túi bộ đồng phục của mình liền lặng lẽ rung lên.
Tiêu Cửu Cửu cũng không lấy điện thoại di động ra xem ngay lập tức, cô cứ lẳng lặng, yên tĩnh làm cho xong những việc mà bản thân mình cần phải làm, tiếp đó lúc này mới đứng thẳng người lên, hướng về phía mấy vị công tử đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, hơi khom người xuống, nói một tiếng, “Mời các vị từ từ dùng!”
Sau đó cô mới hướng về phía cánh cửa ở phía bên kia, lui về phía sau mấy bước, tiếp đó thản nhiên xoay người, bước nhẹ nhàng đi ra bên ngoài cửa.
Cửa phòng vừa đóng lại, mấy người đàn ông đang ngồi ở bên trong liền bắt đầu ồn ào lên tiếng.
“Con bé Tiêu Cửu Cửu này lớn lên, con mẹ nó, thực quyến rũ người ta, trời sinh bộ dáng cô ta đúng là một yêu tinh, da thịt có thể so sánh với tuyết, mắt hạnh má đào, mũi thanh như ngọc, môi mềm như cánh hoa, vòng eo thon thả, tư thái nhanh nhẹn. Bất cứ người đàn ông nào mà trông thấy, thậm chí đều nghĩ muốn nhào tới để được ngủ với cô ta. Nghĩ thật sự có thể được ngủ cùng với cô gái này một đêm thôi, cho dù có chết tôi cũng cảm thấy đáng giá.”
“Mẹ nó chứ, ông cũng không nhìn lại một chút xem, hiện tại người nào đang bảo hộ cho cô ta, hả!”
“Chính thế, nếu không phải có người kia bảo hộ, cái cô Tiêu Cửu Cửu này từ trước đến giờ không biết đã sớm ăn nằm với không biết bao nhiêu người rồi ấy chứ, đâu còn đến lượt ông.”
“Tôi nghe nói cái cô Tiêu Cửu Cửu này còn chưa đầy mười tám tuổi đâu, các ông thử đoán xem, cô ta đã phá thân chưa nhỉ?”
“Vậy mà cũng phải hỏi, nhất định là đã phá tứ tung rồi ấy chứ!”
“Mà người đàn ông đang bảo hộ cho cô ta ấy, ông đã từng bao giờ nghe nói, gã Tiêu Cẩn Chi kia lại để tâm đối với những cô gái khác hay không? Nhưng nếu như Tiêu Cửu Cửu không phải là người phụ nữ của hắn, tại sao hắn lại dụng tâm khi đối xử với cô ta như vậy? Dụng tâm đến mức, hoàn toàn không cho phép bất cứ một người đàn ông nào khác, đụng đến một sợi lông tơ của cô ta chứ?”
“Về chuyện này thì tôi cũng không được rõ ràng lắm, nếu như hắn ta dụng tâm đối xử với cái cô Tiêu Cửu Cửu này như vậy, tại sao hắn lại còn để cho Tiêu Cửu Cửu làm việc ở cái nơi này, mà không phải tìm một “kim ốc” (*) để cho cô ta ẩn núp ở trong đó đi? Hoặc là, dứt khoát lấy về nhà mà nuôi dưỡng cho xong.”
(*) Kim ốc: chỉ câu nói “Kim ốc tàng kiều” – Nhà vàng giấu người đẹp.
Theo Wikipedia Tiếng Việt: Trần hoàng hậu nguyên là con gái duy nhất của Quán Đào công chúa Lưu Phiếu với chồng là Đường Ấp hầu Trần Ngọ (陳午). Theo xuất thân, bà được xem như vị Hoàng hậu có thân thế tôn quý nhất trong lịch sử Trung Quốc khi có ông ngoại là Hoàng đế, cậu là Hoàng đế và phu quân cũng là Hoàng đế. Từ nhỏ, Trần A Kiều đã được bà ngoại là Đậu thái hậu và cậu là Hán Cảnh Đế hết mực thương yêu.
Trong 4000 năm lịch sử cũng không có phi tần hoàng thất nào có thân thế hiển hách như bà. Nhà họ Trần vốn theo giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang dựng nên nhà Hán nên được phong tước Đường Ấp hầu (堂邑侯), truyền qua 3 đời là Trần Ngọ thì được Hán Văn Đế Lưu Hằng đem con gái trưởng là Quán Đào công chúa gả cho. Sau này Quán Đào hạ sinh Trần Hoàng hậu và hai con trai là Trần Tu (陳須) và Trần Kiểu (陳蟜).
Có thể nói Trần Kiều là người phụ nữ có ảnh hưởng lớn nhất tới sự nghiệp của Hán Vũ đế. Nhà sử gia Ban Cố chỉ rõ trong Hán thư: Hán Vũ đế Lưu Triệt năm lên ba tuổi đã được phong là Giao Đông vương (膠東王). Một lần, ông được mẹ nuôi, tức Quán Đào công chúa, ôm vào lòng rồi hỏi: Con có muốn lấy vợ không?Có, Lưu Triệt đáp lại. Công chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh gợi ý tiếp: Muốn người nào? Lưu Triệt đều lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ý không ưng. Quán Đào công chúa lại chỉ tay về phía con gái mình, tức Trần A Kiều, rồi hỏi: Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng? Lưu Triệt nhoẻn cười đáp: Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để cho nàng ở. Chính câu nói này về sau đã trở thành điển cố nổi tiếng của Trung Quốc “Kim ốc tàng Kiều” (金屋藏嬌; nhà vàng giấu người đẹp).
“Có như vậy mà ông cũng không hiểu sao? Tục ngữ nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm! Để ở nơi này, thỉnh thoảng trộm một cái, như vậy mới có nhiều hương vị chứ!”
“Tôi lại nghe nói, sở dĩ Tiêu Cẩn Chi đối xử tốt với Tiêu Cửu Cửu như vậy, hoàn toàn chính là vì bởi vì Tiêu Cửu Cửu lại có liên quan đến người kia của hắn, cũng chính là Phượng Thần, người phụ trách của tòa nhà hội sở này đó!”
“Phượng Thần sao? Chẳng phải đây chính là chàng trai khi trưởng thành bộ dáng xem ra còn yêu nghiệt hơn cả các cô gái nữa hay sao, hiện tại chính Phượng Thần là người trông coi khu bảo tàng Ngọc Sơn này à?”
“Chính là cậu ta đấy.”
“Nghe nói cậu ta là “sủng nam” của Tiêu Cẩn Chi, chẳng lẽ Tiêu Cẩn Chi này là người nam nữ đều ăn tuốt hay sao?”
“Không đúng! Tôi nghe nói Tiêu Cẩn Chi này có bệnh không tiện nói ra, nói không phải chứ, liệu có phải là hắn đã biểu diễn cái chuyện kia đến mức không còn khả năng để làm nữa chăng...”
“Được rồi, chuyện này nên ít nói đi một chút thì tốt hơn. Ngộ nhỡ những lời này lọt vào trong tai của Tiêu Cẩn Chi, chúng ta cũng không thể chịu nổi đâu. Dù sao, xem như tôi cũng đã hiểu rõ rồi, cái cô Tiêu Cửu Cửu này cũng không phải là người mà chúng ta có thể chạm vào đâu. Uống rượu thôi!”
“A, nào cạn chén...”
Trong phòng bao, khói thuốc lá, hơi rượu, hơi trà bốc lên mù mịt, tiếng la hét, chạm cốc uống rượu ầm ĩ vang lên không ngừng.