Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 28: Chương 28: Chương 26: Sống tiếp




Editor: Puck

Tần Tấn thấy Tiêu Cửu Cửu đột nhiên điên cuồng xông về phía đám người, dáng vẻ sợ hãi hoảng hốt, sau một khắc anh lập tức phản ứng lại, nhanh như tia chớp sải vài bước tới, nhanh chóng đuổi theo cô, dùng sức đưa tay kéo cánh tay của cô, gần như dùng giọng gầm nhẹ quát to, “Cửu Cửu, em đừng kích động!”

Cửu Cửu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo lên, cặp mắt luôn luôn trong suốt như đáy hồ, lúc này tràn đầy tuyệt vọng, cô dùng giọng gần như gào thét van xin anh, “Anh Tấn, anh để cho em đi xem anh ấy một chút, em biết rõ, anh ấy ở chỗ đó, anh ấy ở chỗ đó, anh ấy đang ở đó chờ em, anh ấy đang ở đó chờ em đó...”

Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh, còn có Đông Phương Cảnh Mộ đuổi theo tới sau, cũng đều nhấc chân đuổi theo.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ đau thương của Cửu Cửu, mấy người đàn ông đều cùng đỏ mắt.

Cô như vậy, có thể không khiến cho bọn họ cảm thấy đau lòng sao?

Tần Tấn lại ôm chặt lấy cô, thế nào cũng không để cho cô đi, “Ngoan! Em đừng gấp gáp, trước mặt có thể là người khác xảy ra chuyện, anh để anh Tiêu đi trước xem một chút, có được không?”

Tần Tấn vừa nói, vừa nháy mắt với Chu Tiêu.

Chu Tiêu lập tức nói, “Mọi người chờ ở đây, tôi di xem trước một chút tình huống như thế nào!”

Trong lòng Tần Tấn và Chu Tiêu đều đang sợ!

Bọn họ cũng biết, trực giác của Cửu Cửu luôn chính xác đến kinh người, lỡ như... Lỡ như trong đó người xảy ra chuyện thật sự là Phượng Thần, anh cũng không dám tưởng tượng, Cửu Cửu sẽ như thế nào?

Cho nên, Tần Tấn ôm chặt Cửu Cửu không để cho cô đi qua, trước hết để cho Chu Tiêu đi qua nhìn một chút tình huống rồi nói sau!

“Mọi người nhường một chút! Mọi người nhường một chút!”

Thân hình Chu Tiêu cao lớn mạnh mẽ, lại mặc bộ quân trang, anh vừa đến bên đám người, giọng nói to lớn vừa kêu lên, quần chúng vây xem lập tức chủ động nhường ra một con đường cho anh, để cho anh đi vào.

Khi Chu Tiêu nhìn thấy chiếc xe Mercedes-Benz màu đen quen thuộc, bị đụng đến nát thành từng mảnh nhỏ lật xuống đất, mà người anh quen, lúc này một thân đầy máu không biết sống chết bị kẹp trong xe đầu gục xuống, Chu Tiêu luôn luôn tự xưng là người rắn rỏi, cũng chỉ trong khoảnh khắc đỏ tròng mắt.

Anh lập tức vọt tới, đưa tay dùng sức cậy, cửa xe Mercedes-Benz màu đen kia, dĩ nhiên bị anh cứng rắn cậy ra như vậy.

“Phượng Thần, Phượng Thần...”

Anh vội vàng kêu tên Phượng Thần, nhưng Phượng Thần không có chút phản ứng nào.

Chu Tiêu nhìn toàn thân Phượng Thần tất cả đều là máu, vết thương trên đầu vẫn còn không ngừng rướm máu, ngay cả khuôn mặt tinh sảo của cậu ấy cũng đã bị máu nhuốm đến mơ hồ, bắp đùi của cậu ấy cũng bị xe đụng đến biến dạng kẹp cong biến dạng, Chu Tiêu vừa nhìn cũng biết chân kia của Phượng Thần bị gãy, mà máu tươi trên đùi, đang thấm qua quần của cậu ấy, càng không ngừng chảy ra ngoài...

Nhìn Phượng Thần bị thương nặng thành như vậy, tim của Chu Tiêu, gần như hoảng hốt sắp ngừng đập!

Máu này – thật sự chảy quá nhiều, dưới đất này, cũng chảy thành một dòng sông máu nhỏ.

Tay anh run run, nhẹ nhàng đặt lên động mạch cổ của Phượng Thần, cực kỳ lâu, anh vẫn có thể cảm thấy có một tia sinh mạng vô cùng nhỏ nhảy lên.

Cậu ấy còn sống! Cậu ấy vẫn còn sống!

Chu Tiêu lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi mấy cú điện thoại cấp cứu khẩn cấp.

Khoảnh khắc khi anh cúp điện thoại, mạnh mẽ xoay người, lúc này mới thấy, Cửu Cửu đã vọt tới trước mặt bọn họ, thấy cặp mắt trợn to kia của Tiêu Cửu Cửu, tim của Chu Tiêu “Thình thịch” nhảy lên.

Anh cho rằng Tiêu Cửu Cửu sẽ gào khóc, sau một khắc, lại khôi phục bình tĩnh lạ thường.

Nhưng kiểu bình tĩnh này, giống như dấu hiệu báo trước của gió bão, đè nén khó chịu khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, để cho mấy người bọn họ bảo vệ bên cạnh cô, nhìn thấy càng tỏ ra kinh hãi!

Bọn họ nhìn Tiêu Cửu Cửu từng bước từng bước đi đến gần Phượng Thần, định ngăn cản, nhưng mà, nhưng không có một ai dám lên tiếng ngăn cản cô!

Bọn họ cứ siết chặt lòng như vậy, nhìn cô từng bước từng bước một đến gần bên cạnh Phượng Thần, nhìn cô từ từ ngồi xổm xuống, nhìn cô từ từ đưa tay ra, nhìn cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc trên mặt Phượng Thần, nhìn cô nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt cậu ấy, nghe cô nhẹ nhàng gọi tên cậu ấy, “Thần Thần, Thần Thần, em tới rồi, anh mở mắt ra, nhìn em một chút, nhìn em một chút, em là Cửu Cửu...”

Tay ngọc trắng nõn này, máu đỏ tươi này, trắng như ngọc, đỏ chói mắt, khiến người vừa nhìn, càng thên run như cầy sấy.

Lòng của mấy người Tần Tấn như dây cung căng thật chặt, chỉ sợ sau một khắc, dây cung khẩn trương này sẽ “Phựt” một tiếng mà đứt!

Mà Phượng Thần vẫn ở trong trạng thái hôn mê, lúc này, giống như nghe được cô kêu gọi, chậm rãi mở mắt ra.

Anh từ từ chớp chớp mắt, thấy bóng dáng mơ hồ trước mắt thì anh lại dùng sức trừng mắt nhìn, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc ghi lòng tạc dạ thì anh đột nhiên cười!

Anh định giơ tay lên, vỗ nhẹ mặt cô, lại phát hiện, thế mà một chút sức lực cũng không có, chỉ giật giật môi, lấy giọng nói nhỏ đến không thể nghe thấy kêu tên cô, “Cửu Cửu...”

Cửu Cửu đưa tay nắm tay anh dán sát lên mặt mình.

Chỗ sâu trong tròng mắt trong trẻo kia, tràn đầy sương mù, tràn đầy thương tiếc, tràn đầy dịu dàng.

Cô giống như bình thường, mang theo chút bất mãn hờn dỗi khẽ trách, “Sao một mình anh chạy đến rồi hả? Lại bị người lừa hả? Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, hễ gặp phải chuyện của em, anh không được phép sợ, không cho phép chạy loạn, em không có việc gì! Sao anh lại không nghe chứ? Anh xem anh xem, bây giờ biến thành như vậy, anh muốn bỏ lại em sao? Thần Thần, em không cho! Anh có nghe không? Em không cho anh bỏ em lại, Thần Thần, em cho anh biết, nếu như anh đi, em sẽ lập tức đi theo anh! Anh nghe rõ ràng chứ?”

Cô dùng mặt nhẹ nhàng cọ tay anh, nhẹ nhàng nói, “Thần Thần, có nhớ không? Chúng ta từng nói, vĩnh viễn muốn sống chết có nhau, không có lệnh của em, anh phải sống sót cho em, sống sót thật tốt, nghe chưa?”

Lời của cô, nói rất dịu dàng, từng chữ từng câu, rõ ràng vào tai của anh, rung động trái tim anh.

Phượng Thần ngây ngốc nhìn cô, định đưa tay khẽ vuốt ve mặt cô, muốn nói cho cô, Cửu Cửu, anh làm sao lại cam lòng rời khỏi em? Em là tiểu thiên sứ anh bảo vệ cả đời, anh còn muốn cưới em, còn muốn nhìn em sinh con của chúng ta, anh còn muốn... Còn muốn rất nhiều rất nhiều cùng em vui vẻ cùng nhau hạnh phúc...

Nhưng mà... Nhưng mà... Anh giống như thấy có người đến đón anh rồi, làm thế nào?

Cửu Cửu, Cửu Cửu của anh, nếu như mà anh đi, em phải làm sao?

Không cần đau lòng, không cần khổ sở, Cửu Cửu, Cửu Cửu tốt của anh, em nhất định phải sống tốt, nhất định phải tốt đẹp mà... Sống tiếp...

Tiêu Cửu Cửu giống như hiểu lời muốn nói trong đáy mắt anh, cô mãnh liệt lắc đầu, chỉ dùng ánh mắt nhìn anh chằm chằm, kiên quyết nói cho anh biết quyết định, nếu anh đi, em cùng anh! Em nhất định sẽ đi cùng anh!

Phượng Thần rất lưu luyến nhìn người phụ nữ mình thích nhất, anh hy vọng nhường nào có thể lưu thời gian lại, giữ lại tính mạng của mình, để cho mình có thể cùng sống đi tiếp với cô.

Nhưng hy vọng của anh, vào giờ khắc này, lại trở thành hy vọng xa vời.

Cảm giác được quyết liệt của Cửu Cửu, Phượng Thần dùng hết tất cả hơi sức, phun ra mấy chữ cuối cùng với Cửu Cửu: “Cửu... Cửu... Sống... Tiếp... Đi...”

Anh nhìn cô, tròng mắt kia, vẫn trong trẻo như vậy, đôi môi đẹp đẽ, vẫn mang theo nụ cười ấm áp nhàn nhạt, anh giống như ngày trước, dịu dàng động lòng người, rõ ràng và đơn giản như gió.

Cũng vào giờ khắc này, một nụ cười động lòng người như vậy, vĩnh viễn thành ký ức!

Tiêu Cửu Cửu gần như thành kính đưa môi mình lên, nhẹ nhàng, in lên môi anh.

Môi của anh, còn giữ lại chút xíu ấm áp, giống như, bình thường lúc bọn họ hôn môi vậy, âm ấm mềm mại, quấn quýt triền miên, cô dùng môi lưỡi tỉ mỉ miêu tả bờ môi của anh, giống như đang dùng trái tim chân thật nhất, tình cảm chân thành nhất cùng với tình yêu sâu đậm nhất của cô, đưa tiễn anh!

Khi tay Phượng Thần vô lực hạ xuống thì nước mắt Cửu Cửu vẫn luôn không chảy xuống, rốt cuộc vỡ đê...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.