Nhìn hai hàng nước mắt lăn dài trên khóe mắt cô, tim Tiêu Cẩn Chi liền đau nhói.
Trong lòng tuy mềm nhũn nhưng lời thốt ra miệng lại lạnh như băng: “Tiêu Cửu Cửu, em quên tôi đã nói những gì rồi sao? Người ta đối với em thế nào...em liền trả lại như thế! Phải ăn miếng trả miếng! Phượng Thần mơ hồ ra đi như vậy, chẳng lẽ em không muốn báo thù cho cậu ấy?”
Nghe thấy tên Phượng Thần, trong đầu Tiêu Cửu Cửu lại hình dung tình trạng thê thảm của anh lúc đó, tay siết chặt thành nắm đấm, nước mắt càng tuôn như mưa!
Tiêu Cẩn Chi hít sâu một hơi, nhìn cô đau lòng như thế cũng thương tâm muốn chết.
Nhưng nếu như bây giờ anh không độc ác một chút mắng cho cô tỉnh ra, thì e là người con gái này cứ rúc mình làm đà điểu, có thể cả đời cũng không thoát khỏi ám ảnh.
Mặc kệ bình thường anh có cưng chiều cô, yêu cô thế nào thì hiện tại càng không thể dung túng.
Tiêu Cẩn Chi biết cô vẫn kháng cự không muốn tỉnh lại liền lạnh lùng nói: “Cửu Cửu, nếu như em cứ một mực trốn tránh thế này thì tôi thật sự quá thất vọng! Cái chết của Thần Thần —— cũng quá không đáng giá!“.
Quả nhiên, nghe được câu nói sau cùng, Tiêu Cửu Cửu liền mở choàng mắt, mặt tràn đầy phẫn hận nhìn anh, cả hai mắt hồng hồng, càng thêm đau lòng không thôi.
Ngay sau đó, Tiêu Cẩn Chi vươn đôi tay ôm cô vào lòng tỉ mỉ che chở, khi toàn thân được bao bọc trong hơi thở quen thuộc lẫn ấm áp đó, Tiêu Cửu Cửu bỗng thất thanh khóc rống: “Anh Cẩn, em khó chịu, trong lòng em khó chịu. . . . . .”
Trong khoảnh khắc đó, hốc mắt Tiêu Cẩn Chi nóng ran, đưa tay khẽ vuốt tóc cô, cất giọng khàn khàn xen lẫn đau lòng, an ủi người trong lòng: “Tôi biết! Anh Cẩn biết! Cửu Cửu ngoan, chúng ta sẽ cùng nhau báo thù cho Thần Thần, cùng nhau tìm ra những người xấu đã hại cậu ấy, có được hay không?”
“Được, . . . . . .”
Cô mạnh mẽ gật đầu, tựa như một đứa bé đang đi lạc hoang mang không biết làm gì, cúi đầu ôm lấy anh thật chặt, vùi mình vào chỗ duy nhất, không bao giờ nguyện ý rời đi, không bao giờ muốn mất đi sự che chởấm áp này.
Từ nay về sau, không còn Phượng Thần nữa rồi, cô chỉ còn lại duy nhất người đàn ông này thôi.
Từ nay về sau, Tiêu Cẩn Chi, chính là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này!
Ngày hôm sau, khi Tần Tấn và Chu Tiêu đi vào phòng bệnh liền thấy Tiêu Cẩn Chi đang ngồi bên giường của cô, đút cho cô từng miếng từng miếng cháo cá, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đi cùng với cảm giác này là một thứ gì đó hơi ê ẩm chua chua len lỏi vào tim, quả nhiên, rốt cuộc lời nói của Tiêu Cẩn Chi mới có tác dụng.
Cô nhóc bạch nhãn lang này, uổng phí bình thường bọn họ vẫn thương cô như vậy, nhưng cho dù có yêu thương cô thế nào thì đến thời điểm mấu chốt, cô cũng chỉ nhận thức một hai người, bọn họ ở trước mặt cô, chưa từng có chút trọng lượng nào, ít nhất, không có tác dụng mấu chốt nào, thật khiến cho người ta vô cùng nhụt chí.
Nhưng, dù biết rõ như thế, nhưng bọn họ vẫn vui vẻ chịu đựng, dứt khoát không hề mỏi mệt , chỉ cần Đại tiểu thư cô có lệnh, vẫn không hề chần chừ mà lập tức lao đến.
Có lúc, ngay cả bản thân Tần Tấn, Chu Tiêu cũng rất khinh bỉ chính mình, những người khác ở trước mặt bọn họ, không có ai mà không cung cung kính kính, vâng lệnh nghe theo.
Nhưng đám người này nếu thay bằng Cửu Cửu bé nhỏ thì lại khác hoàn toàn, khí thế cũng bay biến mất, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Trong vòng giới quyền quý thì khắc tinh của họ chính là cô —— Tiêu Cửu Cửu!
Tiêu Cẩn Chi liếc bọn họ một cái, tiếp tục động tác trên tay, rõ ràng là động tác tỉ mỉ ưu nhã, hệt như tác nghiệp tiêu chuẩn, cứ một giây là lại đút cháo vào miệng Cửu Cửu, phải nuông chiều ra sao mới có thể hình thành thói quen như thế!
Tần Tấn và Chu Tiêu nhìn cảnh này đã thành quen, mỗi một lần Cửu Cửu bị bệnh, thì bên cạnh cô nhất định phải có người phục vụ ăn uống, không phải Phượng thần, thì chính là Tiêu Cẩn Chi.
Hôm nay Phượng Thần không còn, tất nhiên chỉ có Tiêu Cẩn Chi rồi !
Mặc dù Tần Tấn và Chu Tiêu đều rất muốn nhận lấy phần việc hầu hạ này, nhưng Tiêu Cẩn Chi sẽ tuyệt đối không cho, cho dù có muốn thân cận một chút xíu để kéo gần tình cảm, anh chắc chắn sẽ không cho bọn họ.
Những cái khác, Tiêu Cẩn Chi không ngại để bọn họ giúp, cũng sẽ không để ý bọn họ cưng chiều Cửu Cửu ra sao, nhưng hành động thân cận sát sườn này mặc dù rất nhỏ nhưng lại có thể mang lại ấm áp cho người đối diện này cũng chỉ có anh mới có thể làm!
Cửu Cửu là trái tim của Tiêu Cẩn Chi anh, người mơ ước đến cô quá nhiều, phải cẩn thận trông chừng mới được!
Ăn xong cháo chá Tiêu Cẩn Chị tận tay đút lại thấy anh bưng một chén canh nhân sâm táo đỏ qua, cô bèn nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra: “Không muốn uống!”
Tiêu Cẩn Chi cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt tĩnh mịch đen nhánh nhìn cô chằm chằm cho đến khi người đó sợ hãi, tự động nhận lấy cái chén trong tay mình, “Ừng ực ừng ực” uống sạch sành sanh.
Lúc này anh mới hài lòng khẽ nhếch môi, tựa như đang khen ngợi, sau đó vươn tay sờ sờ lên đầu cô, lúc này mới đứng dậy nói chuyện với Tần Tấn, Chu Tiêu: “Chuyện tra thế nào rồi?“.
Tần Tấn và Chu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, sau đó Chu Tiêu trả lời: “Đối phương hành động rất hoàn mỹ, hiện trường tai nạn xe cơ hồ không tìm được dấu vết, nhưng chỉ cần có người làm, thì thế nào cũng có manh mối, chúng ta nhất định sẽ tìm được người xuống tay!“.
“Là ai?“. Cửu Cửu trên giường bệnh cùng với Tiêu Cẩn Chi đồng thanh lên tiếng.
Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn đẩy cửa đi vào, nói: “Hay là để tôi nói đi