Mặt Tiêu Cửu Cửu đỏ bừng lên, tức giận phản bác: “Chuyện đó không giống nhau!”
“Chuyện này thì có gì mà không giống chứ? Không phải đều là cứu mạng sao?“. Gương mặt tuấn tú của Phượng Thần trầm xuống, dùng giọng nói hiếm khi nào nghiêm túc đến thế nói với Tiêu Cửu Cửu: “Cửu Cửu, em nên biết, với thân phận ấy, với niềm kiêu ngạo ấy, anh ấy tình nguyện chết chứ tuyệt đối sẽ không cho phép một người xa lạ đến gần mình, càng sẽ không cho phép để một người xa lạ nhìn thấy khoảnh khắc anh ấy yếu ớt lẫn không hoàn chỉnh như thế. Hiện tại anh ấy không phối hợp trị liệu, không muốn người xa lạ giúp làm thí nghiệm, chính là vì không muốn cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội nhục nhã bản thân. Chú hai Tiêu bất đắc dĩ lắm mới đến tìm anh, chú ấy chỉ muốn anh khuyên anh ấy tiếp nhận trị liệu, mà anh thì lại hiểu rất rõ, ngoại trừ hai chúng ta ra, còn có mấy người có thể đến gần anh ấy, có ai có thể bước vào trong lòng anh ấy đây? Không phải em không biết, những năm qua, anh ấy đã sống cô đơn tịch mịch thế nào? Mặc dù thân phận bất phàm, nhưng trong nhà. . . . . .”
Lúc nói đến đây, Phượng Thần dừng một lúc, sau đó mới than thở: “Cửu Cửu, đừng nói là anh, nếu như đổi lại là em, chẳng lẽ em lại có thể nhẫn tâm nhìn anh ấy khổ sở mãi như vậy? Em có thể nhẫn tâm để cho anh ấy mãi đeo trên lưng tiếng xấu không trọn vẹn, không có tôn nghiêm sao? Em cũng sẽ không đau lòng chút nào sao hả?“.
Nghe Phượng Thần nói một hơi như vậy, Tiêu Cửu Cửu cũng dần bình tĩnh lại.
Chú hai Tiêu, là chú của Tiêu Cẩn Chi, Viện trưởng bệnh viện quân y, cấp bậc Thiếu tướng, đồng thời còn là một vị giáo sư kiêm bác sĩ chủ nhiệm.
Trong suốt mấy năm qua, bọn họ bị ốm đau gì đều đến tìm ông ấy khám, chú hai Tiêu đối với ba bọn họ phải nói là rất tốt.
Tiêu Cửu Cửu đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, rồi ngước cặp mắt sau khi trải qua lễ rửa tội càng thêm trong sáng lên nhìn thẳng vào Phượng Thần, tựa như muốn nhìn thấu tim gan phèo phổi của người trước mặt, cho đến khi anh khẽ run lên mới nghe thấy cô nhẹ nhàng hỏi: “Vậy để em làm chuyện này có được hay không? Em với anh ấy là quan hệ nam nữ, so với anh càng thuận tiện hơn nhiều!”
Phượng Thần lắc đầu, đáp: “Không! Anh ấy sẽ không đồng ý đâu!”
Tiêu Cửu Cửu không hiểu, hỏi lại: “Tại sao? Tại sao anh ấy lại không đồng ý chứ?”
“Nếu em không tin, thì có thể tự đi hỏi!”
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Tiêu Cửu Cửu, Phượng Thần liền cười khổ, anh rất muốn nói cho cô biết, thật ra thì, Tiêu Cẩn Chi cũng như anh vô cùng quan tâm đến cô, thậm chí còn tuyệt không ít hơn anh chút nào, chuyện Tiêu Cẩn Chi làm vì cô so với anh nhiều hơn rất nhiều.
Thế nhưng, Phượng Thần lại ích kỷ không muốn nói cho cô biết sự thật này.
Bởi vì, anh yêu cô, rất yêu, rất yêu!
Anh sợ, có một ngày, Tiêu Cẩn Chi sẽ cướp cô khỏi tay mình.
Anh có thể vì Tiêu Cẩn Chi làm bất cứ chuyện gì, kể cả tính mạng của mình.
Nhưng duy chỉ có Cửu Cửu là không được! Cửu Cửu là mạng của Phượng Thần anh, là tim gan vĩnh viễn cũng không dứt bỏ được!
Không có cô, anh sẽ không sống nổi!
Cho nên, Tiêu Cẩn Chi sẽ không cho phép người phụ nữ mà mình yêu nhìn thấy điểm yếu, không muốn để lại trong cô ám ảnh xóa mãi không nhòa, lại càng không tình nguyện ý để cô phải chịu uất ức như thế. Trong lòng anh ấy vẫn hi vọng có một ngày mình có thể đường đường chính chính lấy tư cách của một người đàn ông ở bên cạnh cô.
Mà anh, cũng giống như Tiêu Cẩn Chi, không hy vọng người phụ nữ của mình đi xem chỗ kín của người đàn ông khác, cũng không muốn để cho cô phải chịu uất ức như thế, cho dù là không thể không làm đến bước này, cho dù là cô cam tâm tình nguyện cũng không được.
Anh tình nguyện làm chuyện này, tình nguyện để bản thân và Tiêu Cẩn Chi đeo trên lưng tội danh đồng tính, chứ không muốn cô nhiễm phải chút gì đó không sạch sẽ.
Cứ liên quan đến Tiêu Cửu Cửu, cho dù là vấn đề gì thì hai người đàn ông này lúc nào cũng ăn ý như thế.
Vì vậy, dưới sự trêu chọc lẫn uy hiếp của Phượng Thần, cuối cùng Tiêu Cẩn Chi cũng đồng ý tiếp nhận sự trợ giúp của anh.
Hai người đàn ông không hề có tâm tư kia, lại phải làm chuyện như vậy, thật ra thì trong lòng hết sức lúng túng, nhưng càng làm cho bọn họ không ngờ chính là, lần đầu tiên thí nghiệm, lại bị Cửu Cửu bắt quả tang ngay tại trận, cũng khiến cho cô hiểu lầm đến tận bây giờ.
Mặc dù Tiêu Cửu Cửu tạm chấp nhận lời giải thích của Phượng Thần, nhưng từ đó về sau, cô liền không thích lầu bốn nữa, cũng sẽ không thích nói chuyện, lại càng không thích cười đùa.
Phượng Thần và Tiêu Cẩn Chi nghĩ nát óc bày ra biết bao nhiêu biện pháp lấy lòng, nhưng vẫn không thể nào làm phai nhạt đi nỗi ám ảnh kia.
Cho nên, mới có một màn Tiêu Cửu Cửu đến chất vấn Tiêu Cẩn Chi, còn anh thì đột nhiên phát hiện, lúc bản thân ôm lấy cô, chỗ đó thế mà lại cứng lên!
Bệnh của anh, ở trước mặt cô, không cần thuốc mà đã khỏi rồi !
Thì ra, anh không phải là không có năng lực, có thể do tính cách tương đối lạnh nhạt, nên chỉ khi đứng trước người anh yêu mới có thể đôt cháy nhiệt tình trong cơ thể.
Khoảnh khắc kia, Tiêu Cửu Cửu vừa kinh hoàng vừa luống cuống, không hề phát hiện ra sự run rẩy cùng kích động trên người Tiêu Cẩn Chi.
Nhưng đứng giữa tam giác tình cảm này, anh có thể làm thế nào?
Tiêu Cẩn Chi biết, nếu như mình ỷ thế bức bách, bắt bọn họ đền ơn thì Phượng Thần và Cửu Cửu vẫn sẽ thỏa hiệp, nhưng nếu như vậy, coi như có lấy được Cửu Cửu, cũng sẽ vĩnh viễn mất đi bọn họ.
Mà anh thì lại không muốn như thế!
Cho nên chỉ có lựa chọn ẩn nhẫn, thối lui, thành toàn!
Thấy Tiêu Cửu Cửu từ sau đó sự kiện kia, càng trở nên trầm tĩnh, càng thêm lạnh nhạt, chẳng khác nào đóa tuyết liên ở trên núi băng, trắng muốt, tinh khiết, rất đẹp, nhưng lại toát ra hơi thở lạnh lẽo làm cho người ta không dám tới gần.
Tựa như hiện tại, rõ ràng là cô đang đứng trước mặt anh, nhưng Tiêu Cẩn Chi lại cảm giác khoảng cách giữa hai người họ xa xôi như trời với đất vậy.
Nhìn cô đột nhiên Tiêu Cẩn Chi nhớ tới bài thơ 《 Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới 》 của Thái Qua Nhĩ.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới,
Không phải khoảng cách giữa sống và chết,
Mà là em đứng ở trước mặt anh,
Lại không hề biết anh yêu em;
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới,
Không phải là anh đứng ở trước mặt em,
Còn em không biết rằng anh yêu em,
Mà là yêu đến si mê,
Lại không thể nói anh yêu em;
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới
Không phải là anh không thể nói anh yêu em,
Mà là yêu đến đau thấu tâm can,
Lại chỉ có thể chôn sâu tận đáy lòng;
. . . . . .
Ha ha, ngẫm mà xem, từng câu từng chữ, đã miêu tả thật chân thực nỗi lòng của chàng trai yêu sâu đậm một người con gái, tựa như tình cảnh của họ lúc này.
Hiện tại, cô rõ ràng đang đứng trước mặt anh, nhưng lại không biết, anh có yêu cô nhiều đến mức nào!
Tiêu Cẩn Chi bất đắc dĩ cười khổ, có chút lạnh lẽo thoáng qua, thế nhưng gương mặt vẫn nghiêm nghị như trước không hề lộ ra một chút xíu tình cảm nào, lạnh lùng, cao ngạo, lẳng lặng nhìn cô đến khi người nào đó không tự chủ được mà rũ mắt xuống, không dám nhìn nữa, chỉ lắc lắc cánh tay nhỏ bé, di di mũi chân của mình, lại không biết phải làm sao.
“Tới đây!”
Nghe anh lạnh lùng khẽ quát, nếu là lúc trước, cô đã sớm vui sướng như chú chim nhỏ nhào vào trong ngực Tiêu Cẩn Chi, làm nũng đòi quà rồi.
Nhưng kể từ một lần kia, cảm thấy rõ ràng khát vọng của một người đàn ông đối với đàn bà trên người anh, Tiêu Cửu Cửu liền rút lui!
Cô và Phượng Thần sống nương tựa vào nhau đã quen, hai người họ chẳng khác nào một cặp sinh đôi, không thể nào tách rời.
Ngay cả về sau, trong thế giới của bọn họ có thêm Tiêu Cẩn Chi, thì cô chỉ xem anh như một người anh trai, như cha, như thầy, như bạn bè, đối với anh có kính có sợ, cũng có chút ỷ lại nhưng thiếu một chút tình ý của một người phụ nữ đối với một người đàn ông.
Tình ý của cô, tất cả đều dành cho Phượng Thần.
Cho nên, Cửu Cửu sợ xảy ra biến cố, cô sợ, Tiêu Cẩn Chi sẽ bất chấp tất cả mà ra tay chiếm đoạt.
Nếu như Tiêu Cẩn Chi thật sự muốn làm như vậy mà nói, với ân tình nặng như núi của anh đối với bọn họ, với quyền thế của anh, thì cô và Phượng Thần thật sự không có cách nào cự tuyệt.
Bọn họ sẽ thỏa hiệp, lại, nhưng sẽ khổ sở cả đời.
Chính bởi vì trong lòng cất giấu tâm trạng lo lắng, khủng hoảng cho nên, Tiêu Cửu Cửu mới dần dần sợ hãi mỗi khi phải lên lầu bốn, cũng sợ gặp lại anh, chỉ muốn chạy thật xa, dường như chỉ có như vậy, cô mới có thể né tránh ánh mắt truy đuổi cùng sự xường thế từ Tiêu Cẩn Chi.
Ngây người đứng đó, đến khi cảm giác cổ tay của mình bị anh khẽ nắm lấy, một chiếc vòng lạnh như băng nhanh chóng trượt vào cổ tay trắng như tuyết, từ màu sắc xanh biếc oánh nhuận kia cũng có thể đoán được đây là một chiếc vòng phỉ thúy đắt giá có một không hai.
Cô kinh ngạc ngước mắt, nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, vừa muốn lên tiếng nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo chặn họng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Đeo đẹp lắm, không cho phép làm mất! Nếu không, sẽ bị phạt!”