Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 42: Chương 42: Chương 40: Tới đây chịu chết đi!




Trong vòng lẩn quẩn ở Kinh thành này được phân chia thành nhiều cấp bậc khác nhau, chẳng hạn như giới thượng lưu, giới quân sự, giới chính trị, nhưng kể cả có phân ra như thế nào, bất kể là ở vị trí nào thì chắc chắn cũng sẽ có người thích ra ngoài ăn chơi đàng điếm, hàng đêm sênh ca, tìm kiếm kích thích.

Dù là người quy củ thận trọng như Tiêu Cẩn Chi, Tần Tấn, Chu tiêu, Đông Phương Cảnh Mộ hay Hứa Hằng Minh, có lúc, cũng không tránh khỏi tìm chút thú vui, tìm kiếm vài chuyện kích thích.

Núi Tây Giao Linh này, được gọi là “Ngọn núi đệ nhất Kinh đô“.

Nơi này chẳng những có phong cảnh hùng vĩ, tráng lệ, mà còn là địa điểm đua xe nức tiếng, với đường đua nổi tiếng nhất Thủ đô.

Phong cảnh Linh Sơn đẹp vô cùng, có chùa miếu, có đại Phật, có đỉnh núi cao chót vót, cũng có phồn hoa rực rỡ.

Ở nơi này giữa hè tháng tám, gió mát hiu hiu, đi xe trên đường nhỏ ở khe núi này, nhìn một mảnh trời sao vô tận, con ngươi sẽ có cảm giác như đang đắm mình trong “Ánh trăng lạnh như nước ngắm chòm sao Ngưu lang, Chức nữ!“.

Ban ngày ở Linh Sơn, du khách đông như dệt cửi.

Mà giờ khắc này, khi Linh Sơn bước dần vào đêm, lại đèn đuốc rực rỡ, từng chiếc siêu xe nổi tiếng trên quốc tế không ngừng đổ về Câu lạc bộ đua xe này, chỉ chốc lát mà đã có mấy chục chiếc xe sang trọng, đỗ chỉnh tề trong bãi đỗ xe rộng rãi.

Những thiên kim tiểu thư cùng các cậu ấm con quan đứng thành từng tốp từng tốp phía trước vừa xem náo nhiệt vừa đánh cược với nhau, trong lúc tán gẫu thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía cổng chào như đang chờ người nào đó xuất hiện.

Đúng lúc này, một chiếc xe Ferrari màu lửa đỏ, gầm rú, lao như tên bắn đi vào.

“Đến rồi! Đến rồi! Lương đại tiểu thư của chúng ta đến rồi!”

“Chậc chậc, quả nhiên là mỹ nhân tốc độ, khiến cho người ta hâm mộ, cũng không biết ai mới có diễm phúc được Lương đại tiểu thư để mắt đến?“.

“Cái này còn không phải dễ đoán hay sao, cả Kinh Thành, ai mà không biết Lương đại tiểu thư có tình cảm với Tiêu đại thiếu gia, trừ Tiêu đại thiếu, còn có người nào có thể lọt được vào mắt của cô ấy?”

“Nhưng không phải Tiêu đại thiếu đã có người bên ngoài rồi sao?”

“Ha ha, hạng phụ nữ kia có thể cưới vào cửa sao? Hãy chờ xem, sớm hay muộn gì thì Lương đại tiểu thư cũng sẽ bước chân vào cửa nhà họ Tiêu thôi!”

“Aiz, tôi nghe nói, hôm nay người phụ nữ kia sẽ PK với Lương đại tiểu thư đấy, mấy người nói xem ai sẽ thắng đây?”

“Không phải chứ? Cô gái kia lợi hại như vậy sao? Nếu nói tới người thắng thì tôi đương nhiên đặt cược vào Lương đại tiểu thư rồi, chẳng phải cô ấy còn được mệnh danh là Nữ hoàng tốc độ của Kinh thành sao? Mọi người ai mà chẳng biết điều đó, tôi không đặt vào cô ấy chẳng lẽ lại mạo hiểm cược cho người phụ nữ không có chút danh tiếng gì kia sao?”

“Nói cũng phải! Tôi cũng coi trọng Lương đại tiểu thư! Đặt cươc vào cửa của cô ấy mười vạn!”

Đang lúc ánh mắt của đám người kia từ ao ước mà sinh đố kỵ thì chiếc Ferrari cua một vòng thật ngoạn mục, “Két” một tiếng, vững vàng dừng lại ở trước mặt mọi người.

Lương Kinh Diễm mặc bộ thể thao đua xe màu đỏ dưới ánh mắt đầy mong đợi của đám đông, liền ưu nhã xuống xe, duyên dáng ngước mặt lên, ngạo nghễ nhàn nhạt nhìn ra bốn phía chung quanh.

Đám người cùng hội cùng thuyền, Vương Đan Đan, Đổng Tư Tư, Kim Yến Yến và mấy tên đàn ông vội vàng tiến lên đón, tranh nhau nịnh hót.

“Diễm Diễm, cậu đã đến rồi!”

“Diễm Diễm, em hôm nay thật là xinh đẹp!”

“Diễm Diễm, hôm nay bọn mình sẽ chờ cậu xử đẹp tiểu tiện nhân kia! Nhất định phải giết chết nó, để cả đời không ngóc đầu lên nổi!”

“Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . .”, cả đám người cùng cười to lên.

Lương Kinh Diễm vô cùng hưởng thụ hành vi vỗ mông ngựa xu nịnh này, ngạo nghễ cười lạnh: “Muốn giết chết cô ta thì có khác gì bóp chết một con kiến. Hừ! Đã dám tới đây khiêu chiến, thì phải có gan chịu hậu quả!“.

Hôm nay cô ta đã sắp xếp tay trong ở đường đua Ryan. Hừ! Tiêu Cửu Cửu, nếu tao có thể giết Phượng Thần, thì hôm nay nhất định sẽ để cho mày phơi thây ở chỗ này, xem mày chết đi rồi, Tiêu Cẩn Chi dám làm gì tao! Ha ha ha. . . . . . Lại dám cho hạ chiến thư cho tao, chắc là mày chán sống rồi! Tao còn đang lo không có cơ hội xuống tay ấy chứ, thế mà mày lại tự mình dâng tới cửa! Ngu xuẩn hết chỗ nói!

Lương Kinh Diễm đắc ý nhìn chung quanh một vòng, nhưng lại không thấy đối thủ đâu, liền ngưng cười, mặt lạnh, hỏi đám người đang bu quanh: “Tiện nhân kia đâu? Sao còn chưa tới?”

“Vẫn chưa tới!“. Tiếng trả lời đồng thanh vang lên.

Đổng Tư Tư vẫn cay nghiệt như trước đây, cong miệng lên, khinh thường nói: “Tớ thấy, tiện nhân kia sợ không dám tới rồi? Cô ta nghĩ mình là ai chứ. Hừ! Nếu như không có Tiêu thiếu gia bảo bọc thì ả chẳng là cái đinh gỉ gì!“.

Lời này, rõ ràng chua đến muốn ói, nhưng lại nhận được vô số đồng cảm từ phái nữ xung quanh.

Sắc mặt Lương Kinh Diễm càng thêm âm trầm, đáy mắt lạnh lẽo, ngay cả mấy người nịnh hót bên cạnh cũng cảm thấy rét run, không dám nói thêm một lời.

Bầu không khí vừa trầm xuống thì lại nghe thấy tiếng xe thể thao gầm rú càng ngày càng gần.

Rất nhanh, một chiếc xe màu đen, trên thân có ký hiệu tia chớp màu trắng của Rambogini, cực kỳ lóa mắt xâm nhập vào tầm mắt của mọi người.

Chiếc xe Rambogini này lại không hề lái về phía bãi đậu xe như mong đợi, mà trực tiếp lái thẳng đến vạch xuất phát trên đường đua, sau một cú cua xe hoàn mỹ, tựa như vương giả, ngạo nghễ đứng ở đó, chờ đợi đối thủ của nó đến.

Sau khi chiếc Rambogini dừng hẳn, một bên cửa xe liền được mở ra, một người đàn ông cao lớn, từ trên xuống dưới đều là màu đen, phong thái bá đạo hung hãn, vừa âm u lại lạnh lùng, kết hợp với chiếc kính cùng màu, hệt như Sứ giả của thần chết từ trong địa ngục bước ra, cả người tràn đầy sát khí, khiến cho mọi người phải nín thở dõi theo.

Ánh mắt toàn trường đều khóa chặt trên người đàn ông này, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Chốc lát, đã có người phản ứng kịp, nhỏ giọng kêu lên: “Mẹ kiếp! Đây là tay đua siêu cấp Lôi Đình của đoàn xe FB! Thật sự là anh ấy! Thật sự là Lôi Đình!“.

“A a a, đúng là Lôi Đình rồi! Sao anh ấy lại tới đây chứ? Anh ấy là thần tượng của tôi đấy, tôi phải đi xin chữ ký mới được! Nhất định phải xin bằng được chữ ký của anh ấy!“.

“Đan Đan, cậu xem, cậu xem, anh ấy đi về phía chúng ta kia! Ôi mẹ ơi, không phải ạm ấy tới đây tìm bọn mình chứ?“.

“Thật đấy! Anh ấy đang đi tới hướng này rồi. . . . . .”

Ngay cả một người đã quen nhìn thấy trai đẹp như Lương Kinh Diễm, trong khoảng thời gian ngắn, cũng bị hơi thở nam tính toát ra từ người Lôi Đình làm cho hít thở không thông.

Đám oanh oanh yến yến đang vây quanh Lương Kinh Diễm, mắt mũi của ai nấy đều lóe sáng lấp lánh, nhìn người đàn ông chẳng khác nào siêu sao đang vững vàng bước tới gần, từng bước từng bước đi tới trước mặt bọn họ, cho đến khi anh ta cất giọng từ tính dễ nghe lên: “Ai là Lương Kinh Diễm tiểu thư?”

Nghe Lôi Đình lạnh lùng hỏi, lúc này cô ta mới phản ứng kịp, trong nháy mắt cảm giác bản thân vừa rồi đã quá luống cuống, lập tức chỉnh đốn lại sự kiêu ngạo của một đại tiểu thư thế gia: “Chính là tôi! Anh tìm tôi? Có chuyện gì?”

Trong nháy mắt, đôi con ngươi của Lôi Đình chợt lạnh như băng, quan sát từ trên xuống dưới một lần, ngay sau đó khẽ nhếch môi khinh thường, chỉ tay vào chiếc Rambogini đằng kia: “Lương đại tiểu thư, không phải là tôi tìm cô mà là Cửu Cửu! Cô ấy đang chờ cô ở đó rồi, bắt đầu đi!“.

Bên trong xe Tiêu Cửu Cửu như có cảm ứng, ngồi ở chỗ ghế lái mở cửa xe xuống.

Mọi người chỉ thấy một cô gái mặc đồ đen, đẹp như thiên tiên, nhưng lại lạnh lùng như Tu la tái thế, chậm rãi vung tay lên, hướng về phía Lương Kinh Diễm, chậm rãi, phách lối, cuồng vọng , giơ ngón giữa lên!

Sau màn khinh thường trắng trợn đó, không đợi Lương Kinh Ngạc mặt đang tái xanh phản ứng kịp, Tiêu Cửu Cửu đã lạnh lùng ngồi vào ghế lái.

Sau một khắc, tiếng Rambogini gầm rú vang lên, hình như đang thông báo cho Lương Kinh Diễm rằng, cô —— mau tới đây chịu chết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.