Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 59: Chương 59: Chương 54.4: Tiêu thiếu gia giở trò lưu manh!




Editor: Táo đỏ phố núi

Tiêu Cẩn Chi và Đông Phương Cảnh Mộ vào trong nhà thấy tối thui, mở đèn lên thì nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu đang ngồi ngẩn người ở trên ghế sofa, hai người đàn ông này sửng sốt một chút, liếc nhau một cái, rồi lập tức cùng bước nhanh đi về phía cô, một trái một phải ngồi xuống bên cạnh cô.

Tiêu Cẩn Chi đưa tay đặt lên trên trán của cô, thấy cô không phát sốt, trong lòng buông lỏng một chút, nhưng nhìn gương mặt của cô buồn bã như vậy, cả người đặc biệt sa sút, nhìn rất không vui.

Anh khẽ nhíu mày lại, “Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao lại ngồi đây một mình mà không bật đèn lên?”

Đông Phương Cảnh Mộ ở bên cạnh cũng quan tâm hỏi cô, “Cửu Cửu, em không sao chứ?”

Tiêu Cửu Cửu lắc đầu một cái, nhìn gương mặt tuấn tú ở trước mặt, mày rậm mắt sáng, trên gương mặt hiện lên sự cương nghị, bây giờ cô mới phát hiện ra, không có một người đẹp trai như Phượng Thần cản trở ở trước mặt anh, thì ra Tiêu Cẩn Chi lại đẹp trai như vậy.

Nhìn thấy sự quan tâm không chút che giấu nào trong đáy mắt của anh, vừa nghĩ tới chuyện mình cũng muốn rời khỏi anh, đột nhiên Tiêu Cửu Cửu vươn tay ra ôm lấy Tiêu Cẩn Chi, thật chặt, thật chặt, vùi mặt ở trong lòng của anh, mặc cho tâm trạng buồn bã và đau thương vây lấy cô.

Cho đến bây giờ cô mới biết thì ra cô vẫn luôn sợ mất đi anh!

Nhưng mà, mặc kệ cho cô sợ hãi như thế nào đi nữa, đến lúc rời đi, thì cô vẫn phải rời đi.

Phượng Thần đi rồi! Ngay cả anh, cô cũng không giữ được!

Trong tim truyền tới một cảm giác đau đớn, khiến cho chóp mũi của cô chua xót, muốn khóc!

Là ai đã nói: Yêu mà không sở hữu được vẫn có thể hạnh phúc.

Là ai đã nói: Có tình nhưng không sở hữu được vẫn có thể thiên trường địa cửu.

Anh Cẩn, không có Phượng Thần, anh cũng không thể trở thành số mệnh của em sao?

Nếu như không thể, vậy thì . . . Hẹn gặp lại thôi!

Thấy Tiêu Cửu Cửu chủ động như vậy, tim của Tiêu Cẩn Chi cũng đập loạn lên.

Tiêu Cẩn Chi một tay một cô vào lòng, một tay khẽ vuốt mái tóc của cô, lúc này anh đã bỏ đi sự lạnh lùng trên người, chỉ còn lại sự dịu dàng, nhẹ giọng hỏi cô, “Bị làm sao vậy? Nói anh nghe xem nào!”

Đông Phương Cảnh Mộ cũng quan tâm cô, nhìn thấy cô và Tiêu Cẩn Chi lệ thuộc vào nhau như vậy thì trong đôi mắt đen láy của anh ta thoáng qua một tia chán nản.

Tiêu Cửu Cửu ngước đôi mắt đen láy lên nhìn Tiêu Cẩn Chi, đột nhiên khẽ mỉm cười, “Trước kia không phải anh đã nói để cho em ra nước ngoài chơi một chuyến rồi trở về hay sao? Em suy nghĩ thông suốt rồi, em ở lại chỗ này cũng không giúp được gì cho anh, ngược lại còn khiến anh bận tay bận chân, cho nên em muốn nghe theo lời của anh, đi ra nước ngoài chơi một thời gian rồi trở về có được không?”

Đôi mắt của Tiêu Cẩn Chi nhíu lại, hôm nay nha đầu này có cái gì đó không đúng!

“Cửu Cửu, em thật sự nghĩ như vậy sao?”

Tiêu Cẩn Chi cúi mắt xuống nhìn cô, muốn tìm dấu vết nói dối từ trên mặt của cô.

Tiêu Cửu Cửu dùng sức gật đầu một cái, trong đôi mắt đen láy kia của cô hiện lên sự nghiêm túc, cũng vào lúc anh không để ý, cụp mắt xuống, trong đôi mắt thoáng qua tia chán nản.

Tiêu Cẩn Chi luôn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà bây giờ nếu ở lại đây có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng của cô, anh vốn có suy nghĩ muốn khuyên cô ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió một thời gian, hôm nay chính cô lại nói ra ý định đi ra nước ngoài, cũng vừa đúng như suy nghĩ trong lòng của anh, anh liền gạt bỏ đi nghi ngờ trong lòng mình.

Tiêu Cẩn Chi xoa xoa đầu của cô, từ trong túi lấy ra một cuốn hộ chiếu và thẻ vàng, trầm giọng nói với cô, “Cửu Cửu, trong khoảng thời gian này, ở thành phố có chút loạn, em chịu đi ra nước ngoài, đó là chuyện rất tốt, anh ở bên này cũng có thể yên tâm làm việc. Em thu dọn đồ đạc một chút, ngày mai cùng Cảnh Mộ đi Anh chơi một thời gian, chờ chuyện bên này lắng xuống, anh sẽ đi đón em về, sau khi em rời khỏi đây có thể ở nhà Đông Phương, ở nước ngoài có người nhà Đông Phương bảo vệ em, an toàn của em sẽ không có vấn đề gì, anh cũng sẽ yên tâm hơn. Có vấn đề gì không?”

Tiêu Cửu Cửu không nói gì cả, chỉ khéo léo trả lời một tiếng, “Không thành vấn đề! Cứ như vậy là được!”

Thái độ hợp tác một cách quá mức, vốn đã chuẩn bị xong cho việc cô sẽ phản kháng, cũng đã nghĩ xong một đống từ ngữ để thuyết phục cô đi, lúc này Tiêu Cẩn Chi và Đông Phương Cảnh Mộ vô cùng kinh ngạc.

Nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện cô đồng ý rời đi, thì hai người đàn ông này lại thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần cô rời đi là tốt rồi, trước tiên cứ để nhà Đông Phương ở bên đó bảo vệ cho cô một thời gian, chờ anh giải quyết xong những vấn đề trục trặc ở đây xong, đi đón cô trở về là được. Nếu như để cô ở lại chỗ này, sẽ không biết người nhà họ Lương kia sẽ ra tay điên cuồng với Cửu Cửu như thế nào

Thay vì ngày đêm lo lắng cho cô, không bằng tạm thời đưa cô đi ra nước ngoài.

Ở đất nước Trung Hoa này, tay nhà họ Lương có dài đi nữa, chắc chắn cũng không thể chạm tới được nhà Đông Phương ở nước ngoài được.

Nói thật ra, sau khi Phượng Thần đi rồi, Tiêu Cửu Cửu cũng không có bao nhiêu lưu luyến đối với nơi này.

Nếu như nói cô có gì lưu luyến ở chỗ này, thì điều duy nhất mà cô lưu luyến chính là Tiêu Cẩn Chi, n.về phần mấy người Chu Tiêu và Tần Tấn, cô biết rằng, nếu không có cô làm vướng chân thì nhất định bọn họ còn sống tốt hơn.

Mà vào thời khắc quan trọng, Đông Phương Cảnh Mộ có thể chìa tay ra giúp đỡ bọn họ, bảo vệ an toàn cho cô, Tiêu Cửu Cửu cũng đã rất cảm kích, cô giấu sự cảm động này ở trong lòng, thầm nghĩ, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ báo đáp món nợ ân tình này cho anh!

Bây giờ điều cô lo lắng nhất chính là chuyện của Lôi Đình.

Dù sao, Lôi Đình cũng vì cô nên mới bị nhà họ Lương nhắm vào, nếu như cô cứ làm như không có chuyện gì phất tay bỏ đi, để mặc cho Lôi Đình tự sinh tự diệt, đó không phải là chuyện mà Tiêu Cửu Cửu cô có thể làm được.

Nếu như Lôi Đình thật sự có chuyện, thì cả đời của Tiêu Cửu Cửu cô cũng không thể yên lòng được.

Lúc ăn cơm tối, cô đem chuyện này nói với Tiêu Cẩn Chi.

Tiêu Cẩn Chi đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, lấy giọng khẳng định cam kết với cô: “Em cứ yên tâm rời đi, anh đảm bảo, một tuần sau Lôi Đình có thể ra ngoài.”

Từ trước tới giờ những lời Tiêu Cẩn Chi nói ra đều làm được hết, những việc anh đã đồng ý tới cô, thì chưa từng thất hứa bao giờ

Có lời đảm bảo của anh, Tiêu Cửu Cửu yên tâm!

Cô lại nói với Tiêu Cẩn Chi rằng sáng mai cô muốn đi gặp người sư phụ thân yêu của cô một chút, rồi chiều sẽ lên máy bay.

Nếu quyết định muốn đi ra ngoài một thời gian, Tiêu Cửu Cửu cũng không biết lần này mình sẽ đi bao lâu, cô cũng muốn chào tạm biệt với ông một tiếng.

Tiêu Cẩn Chi đồng ý, để cho Tằng Lỗi đi cùng với cô.

. . . . . .

Sáng sớm ngày thứ hai thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống, giữa ngày hè chói chang, vào lúc ánh nắng còn chưa gắt, Tiêu Cửu Cửu liền gọi Tằng Lỗi, bảo Tằng Lỗi lái xe, đưa cô tới chỗ của sư phụ của cô.

Trong bài thơ “Nghịch cảnh khi ở ẩn” của Vương Khang cư sĩ đời nhà Tấn có câu: “Tiểu ẩn ẩn lăng tẩu, đại ẩn ẩn hướng thị.” (Dịch nghĩa:(Người ở ẩn bậc thấp, cần phải ở nơi hương dã tĩnh mịch, trong khi người ẩn bậc cao, ở ngay nơi triều đình phố chợ cũng được).

Theo Tiêu Cửu Cửu thấy, sư phụ của cô chính là một người ở ẩn bậc cao, có tiếng là ‘Thần y độc thủ’ Hoa Thiên Sơn, liền ở ẩn ở trong một hai cửa hàng thuốc nhỏ ở thủ đô để nghiên cứu và mua bán thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.