Editor: Mẹ Bầu
Trong sự chen chúc vây quanh của mấy vị soái ca, Tiêu Cửu Cửu đi lên lầu bốn của khu bảo tàng Ngọc Sơn.
Cửa thang máy vừa mới mở ra, đập vào ánh mắt Tiêu Cửu Cửu trước hết, chính là một bóng dáng cao ngất đang đứng ở cửa thang máy chờ đợi đã lâu.
Nghênh đón lại ánh mắt chứa đầy ý cười ở trước mắt kia, Tiêu Cửu Cửu cũng hé miệng nở một nụ cười.
Nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi đang dang rộng hai cánh tay về phía mình, Cửu Cửu giống như một con chim Yến nhỏ, ,nhẹ nhàng nhào tới, ôm thật chặc lấy cổ của anh, cất giọng nói nghe thật êm dịu, yêu kiều gọi to lên một câu, “Anh Cẩn Chi...”
Chưa từng chia lìa, thì sẽ không biết được, khi gặp lại nhau đáng quý như thế nào.
Chỉ có khi đã bị chia lìa sau đó mới được gặp lại nhau, lúc ấy mới biết, hóa ra là tình cảm ở trước mặt đã được khắc sâu vào tận xương thịt, cho dù có bất kể một chướng ngại nào, cũng không thể nào ngăn cản được ý định bọn họ muốn được sống gần gũi, nương tựa vào nhau, không thể ngăn cản được tình cảm sâu nặng thắm thiết giữa hai người bọn họ với nhau.
Tiêu Cẩn Chi ôm Tiêu Cửu Cửu thật chặt, anh ôm cô giống như ôm một vật báu tưởng như bị mất đi, giờ đây mới tìm lại được vậy. Anh ôm siết lấy cô đến nửa ngày cũng không chịu buông tay.
Mãi cho đến lúc Chu Tiêu dùng sức ho khan lên mấy cái, lúc này cánh tay của Tiêu Cẩn Chi vẫn đang siết chặt nơi eo của cô mới buông lỏng ra một chút. Nhưng bàn tay của anh lại vẫn ngang ngược nắm giữ ở ngang hông của cô, “Đi nào! Đi vào thôi, anh đã sai người làm cho em một bàn lớn toàn những món ăn mà em thích ăn đó.”
Chu Tiêu ở phía sau lắc đầu than nhẹ một tiếng, “Tính nết quả nhiên rất khác thường, không có chút nhân tính nào hết!”
Tiêu Cẩn Chi quay đầu lại, ánh mắt nhìn giống như lưỡi dao sắc lẻm, chỉ chực như muốn giết người vậy. Ánh mắt ấy làm cho Chu Tiêu bị dọa cho sợ đến mức thoáng rụt cổ lại một cái, vội vàng im lặng. Nhưng trong lòng anh thì lại đang thầm oán trách người anh em của mình. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Chỉ cần có Cửu Cửu ở đây, vĩnh viễn trong mắt của Tiêu Cẩn Chi chỉ có hình bóng của Cửu Cửu, còn những người khác, bất cứ là ai cũng đều phải đứng dạt sang một bên.
Tiêu Cẩn Chi cũng không cần quan tâm để ý xem mấy người bạn của anh đang làm những cái khỉ gió gì, hay đang nghĩ như thế nào! Dù thế nào đi nữa Cửu Cửu nhà anh đã trở lại rồi, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn bây giờ anh chỉ nghĩ phải làm thế nào để phục dịch cho thật tốt đối với bà cô nhỏ này của anh là được. Nhất là ở thời kỳ đặc biệt bất bình thường này, ở phía trước có sói, phía sau lưng có hổ, cho dù anh tấn công thì cuộc chiến này cũng chưa thể có kết quả tốt đẹp được. Điều này chứng tỏ con đường theo đuổi, đưa được vợ về nhà của anh, thật sự không dễ dàng gì!
Hết lần này tới lần khác, cái cô gái nhỏ không có lương tâm này, tuyệt đối không hề nhớ tới anh chút nào. Cho nên khi nhìn thấy có một người đàn ông tương tự Phượng Thần, ngay lập tức linh hồn nhỏ bé của cô liền giống như đã bị anh ta hút đi mất vậy. Làm cho Tiêu Cẩn Chi vừa tức vừa hận, nhưng lại không thể nào làm gì khác được. Nhưng mà anh lại không tự chủ mà sinh lòng thương tiếc đối với cô.
Nói đến nói đi, vẫn là câu nói cũ kia, anh đã bị nắm ở trong tay cô, trọn đời cũng không thể nào thoát thân ra nổi!
Lại nói về bàn rượu này, cũng là kể từ sau khi Cửu Cửu đua xe gặp chuyện không may trở đi, đây lần đầu tiên mấy người bọn anh mới lại được gặp nhau.
Ba người Chu Tiêu, Tần Tấn và Hứa Hằng Minh, cũng mãi cho đến khi Tiêu Cẩn Chi và Lương Kinh Diễm đính hôn với nhau xong, người trong nhà xem như mới chịu thả lỏng sự quản chế đối với bọn họ. Cho nên, ngay cả Tiêu Cẩn Chi ngày thường dù có lần lượt gặp gỡ tất cả mấy người bọn họ, nhưng cũng không hề ngồi uống rượu với nhau như thế này.
Cho nên khi ngồi vào bàn, ở chén thứ nhất rượu, chính là Chu Tiêu một con người luôn kiên cường thẳng thắn trực rắn rỏi rót một ly rượu để tạ tội với Tiêu Cửu Cửu.
“Cửu Cửu, ly rượu này, anh Chu Tiêu này mời em! Ở ngay tại bàn rượu này, anh thẳng thắn nói với em câu xin lỗi, vào lúc em cần được sự trợ giúp nhất, thì người làm anh như anh Tiêu đây lại không thể ra sức...” Nói xong lời cuối cùng lúc này hốc mắt của Chu Tiêu đã đỏ hoe!
Ở vào thời điểm Cửu Cửu cần người giúp đỡ nhất, thì anh lại không thể ra mặt để giúp đỡ cô được. Chuyện này đã trở náy một gút mắc chôn sâu ở trong lòng Chu Tiêu. Anh có cảm giác hổ thẹn đối với chính bản thân mình vẫn luôn muốn bảo vệ cho Cửu Cửu. Hơn nữa, anh lại có cảm giác như mình đã bị mất đi cái tư cách là người hỗ trợ, bảo vệ của cô. Vì vậy anh vẫn luôn muốn tự mình nói một tiếng “Thật xin lỗi” với Cửu Cửu. Cho đến hôm nay, cuối cùng anh đã nắm bắt được cơ hội, chính thức lên tiếng nói với cô những áy náy trong lòng của mình!
Tuy rằng đến năm tuổi của Tiêu Cửu Cửu cô cũng không phải lớn, nhưng từ nhỏ cô đã thấy nhiều sự nóng lạnh bất thường của nhân gian. Cho nên trong lòng cô cũng rất hiểu những nỗi khó xử của mấy người đàn ông đang ngồi ở nơi đây. Bất kể là người nào, trong ngày thường đối với những yêu cầu của cô, tất cả bọn họ đều luôn “hữu cầu tất ứng” (*), càng nghĩ ra những biện pháp hỗ trợ tốt nhất cho cô.
(*) Hữu cầu tất ứng: Nguyên văn tiếng Trung 有求必应: Dịch nghĩa: xin gì được nấy, cầu được ước thấy.
Thời điểm cô có chuyện, mấy người bọn họ luôn luôn xông lên phía trước nhất, nếu như không phải là thật sự bị gặp một bước vạn bất đắc dĩ kia, ở thời điểm cô khó khăn nhất, bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ không thấy bóng dáng.
Hôm nay thấy Chu Tiêu nói ra những lời tự trách như vậy, Tần Tấn và Hứa Hằng Minh nhìn lại nhau, tất cả hai người đều mang bộ dáng vẻ mặt thật áy náy. Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng nở một nụ cười sáng rỡ, nhẹ giọng nói, “Anh Chu Tiêu, anh Tần Tấn, anh Hằng Minh, tình cảm của các anh đối với em thế nào, trong lòng Cửu Cửu đều thấy rất rõ ràng. Em tin tưởng ở các anh, cũng như là tin tưởng vào chính bản thân mình vậy. Thật sự em không hề có gì phải trách móc các anh, dù chỉ là một chút cũng không có. Các anh cũng đừng vì chuyện này mà cảm thấy trong lòng bị khó chịu. Mọi chuyện giờ đây đã qua rồi, chúng ta hãy cùng nhau nhìn về phía trước, được không? Ly rượu này em xin nhận! Uống!”
Nói xong, Tiêu Cửu Cửu ngửa đầu, một hơi cạn sạch hết rượu ởtrong ly.
Một luồng cảm xúc sảng khoái, phóng khoáng vừa mang hương vị thân thiết vừa mang lại một sức mạnh, thật sự đã quét sạch đi tất cả mọi sự khó chịu giữa tất cả mấy người bọn họ!
Chu Tiêu dùng sức hít mạnh mũi một cái, cầm cái ly ở trên bàn gõ một mạnh cái: “Mấy anh em, chúng ta cùng nhau nâng ly mời Cửu Cửu một ly rượu nào!”
Mọi người đều nâng ly uống sạch!
Giao tình của bọn họ không phải mới có ngày một ngày hai. Lời nói đã nói đến nước này, trong lòng tất cả mọi người cũng đều cảm thấy cởi mở, sảng khoái, có nói gì thêm nữa cũng là vô vị.
Đã là bạn bè tốt của nhau, lần này không giúp được, còn có lần sau, còn tiếp tục nhiều lần sau nữa, chỉ cần có thể giúp được nhau, dù bận rộn nhất định cũng sẽ giúp không từ! Không cần phải nói thêm bất kỳ những lời nói nhảm nhí nào khác nữa, tất cả mọi người đều hiểu lẫn nhau.
Rượu ngon, một chén lại tiếp một chén, tiếp tục uống...
Uống đến cuối cùng, tất cả mấy người đàn ông kia đều ngã gục xuống, nằm ngồi ngổn ngang ở trên ghế sa lon, cứ như vậy lăn ra ngủ.