Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 95: Chương 95: Chương 69. Thú huyết sôi trào (2)




Editor: trang bubble ^^

An Thần đưa lưng về phía cửa, không thấy cửa phòng này vốn đang sắp mở ra, nhưng khi nghe được lời anh nói thì cửa kia dừng lại trong nháy mắt.

Mà Lâm Tật Phong lại vừa vặn thấy một màn này, nhìn An Thần không biết gì cả, đáy mắt anh ta nhanh chóng lướt qua một tia tính toán.

Anh ta cố ý lại hỏi An Thần, “Vậy cậu yêu cô ấy sao? Cậu cũng không lo lắng cô ấy biết về sau sẽ không tha thứ cho cậu? Hận cậu?”

An Thần nhún vai một cái, cầm bao thuốc lá trên bàn lên, nhẹ nhàng lật qua lật lại ở trong tay, nhàn nhạt như là đang nói cho Lâm Tật Phong, hoặc như là đang tự nhủ, “Giữa tôi và cô ấy vốn chính là một trò chơi, tôi không yêu cô ấy, coi như bị cô ấy biết có thể như thế nào? Lại nói, đây vốn chính là cô ấy thiếu chị tôi, chị tôi đã tàn phế, còn mất đi tư cách làm phụ nữ. Tiêu Cửu Cửu, coi như lần này cô ấy bị tổn thương cũng là việc nên làm!”

Lâm Tật Phong nhếch lên một nụ cười, “Ha ha, chỉ cần cậu không rơi vào là tốt rồi, tôi cũng không cần lo lắng cậu rơi vào không ra được.”

Nhìn cửa phòng kia lần nữa khép lại, lòng của Lâm Tật Phong như bị gì đó đâm một cái, hung hăng đau nhói một chút.

Nếu như đứng ngoài cửa thực sự là cô, cô nên. . . . . . Sẽ bị tổn thương chứ?

Lâm Tật Phong không đoán sai, người đứng ngoài cửa đúng là Cửu Cửu.

Lúc cô đi ra mới vừa rồi, đi một lúc, mới phát hiện túi xách và điện thoại di động đều ở bên trong phòng khách quý, sợ gặp phải việc gấp phải dùng điện thoại, cô mới muốn quay lại cầm.

Nhưng không ngờ, cô sẽ nghe được cuộc đối thoại này của Lâm Tật Phong và An Thần.

Nên hình dung tâm tình của cô bây giờ như thế nào đây?

Chua, chát, đau, thương, khổ sở, đau lòng, đều có!

Dù sao, đó là một người đàn ông mà cô tâm niệm coi anh như là Phượng Thần để ở trong lòng.

Nhưng giấc mơ, cuối cùng vẫn là giấc mơ!

Mà anh, cuối cùng cũng không phải anh Thần cưng chiều cô, yêu cô, toàn tâm toàn ý chỉ vì cô kia!

Có lẽ, giấc mơ của cô nên tỉnh rồi!

Cửu Cửu thở dài một tiếng, bỏ đi ý nghĩ trở về phòng khách quý cầm túi xách và điện thoại di động, một mình đi ra ngoài.

Trong bầu trời xám tro bên ngoài trang viên có một ít xanh thẳm, ở vùng ngoại ô xanh ấm vây quanh này, không khí cũng là mát mẻ, hoàn toàn không có cảm giác đè nén và nghẹt thở ở bên trong, Tiêu Cửu Cửu đi một lúc lâu, tìm được một góc tĩnh lặng, ngồi xuống ở trên ghế đá dưới gốc cây kia.

Cô hơi híp mắt lại, cảm giác gió nhẹ thổi lất phất, ở dưới sự an ủi của thiên nhiên, xao động trong lòng cũng dần dần yên tĩnh lại.

Ngay vào lúc cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi này, đột nhiên nghe được từng đợt tiếng bước chân đi tới nơi này.

Sau một lúc, một tiếng phụ nữ yêu kiều liền vang lên, “Đừng. . . . . . Không nên ở chỗ này. . . . . .”

Một người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, “Sợ cái gì?”

Người phụ nữ tiếp tục làm nũng, “Đừng mà, ngộ nhỡ bị người nhìn thấy, vậy thì không tốt lắm. . . . . .”

Người đàn ông cười không khách sáo chút nào, “Đồ dâm đãng, em xem một chút, phía dưới em cũng ướt rồi, vẫn còn đang giả bộ, xem tôi trừng trị em như thế nào. . . . . .”

Nghe được đối thoại trực tiếp lại tục tĩu buồn nôn này, khóe mắt Tiêu Cửu Cửu giật một cái.

Thật là đủ xui xẻo, ngay cả đi ra tìm yên tĩnh, cũng không được yên bình.

Cô nhìn hoàn cảnh bốn phía một chút, lúc này mới phát hiện ra, chỗ của cô cách lầu câu lạc bộ kia thật là có chút xa, băng ghế này lại vừa vặn ẩn ở sau núi giả và cây cối, cũng chẳng có gì là lạ khi những nam nữ vô cùng muốn phát tiết dục vọng ra kia, sẽ không phát hiện cô trong thời gian ngắn.

Tiêu Cửu Cửu lặng lẽ duỗi đầu nhìn qua, muốn nhìn một chút rốt cuộc là tuýp đàn ông như thế nào lại dám không chút kiêng kỵ lôi kéo phụ nữ tằng tịu với nhau ở dã ngoại?

Chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc thời thượng nhìn như là tiểu thư khuê các, đang bị một người đàn ông thân thể cường tráng trên cánh tay xăm một con rồng đen đè trên núi giả đó, người đàn ông nâng một chân người phụ nữ lên, dùng sức đè nhún thân thể ở trên người của cô ta. . . . . .

Tiêu Cửu Cửu coi như chưa từng trải đời, khi nghe tiếng thở thô của người đàn ông, và kêu ngâm của người phụ nữ không nhịn được bật ra kia, thì cô cũng biết là bọn họ đang làm gì.

Chưa bao giờ nghĩ tới, Tiêu Cửu Cửu cô sẽ có cơ hội nhìn chương trình truyền hình thực tế xuất sắc, nhất thời cảm giác máu nóng xông thẳng lên trên đầu, mặt cười trắng nõn tức khắc bởi vì nổi giận mà căng đỏ bừng.

Nếu không phải sợ bọn họ phát hiện nơi này còn có người, cô thật sự hận không thể lập tức nhảy dựng lên, chạy trốn khỏi nơi này, không còn bị chương trình truyền hình thực tế của đôi nam nữ này độc hại.

Dù sao Cửu Cửu chỉ có hơn mười bảy tuổi, ngay cả trưởng thành sớm hơn so với người khác một chút, nhưng ở trên chuyện nam nữ, cô thật sự đúng là một mảnh giấy trắng.

Phượng Thần và Tiêu Cẩn Chi đều cưng chiều cô như châu như bảo, khi cô còn chưa đầy mười tám tuổi, lúc cả người chưa hoàn toàn thành thục, bọn họ cũng không nỡ đụng vào cô sớm như vậy.

Mặc dù nói bọn họ đối với cô rất muốn rất muốn, suy nghĩ vô số lần sự đẹp đẽ cùng một chỗ với cô, nhưng vẫn không nỡ lòng đụng vào cô!

Hôm nay đột nhiên gặp tiết mục kích thích như vậy, coi như Tiêu Cửu Cửu dù bình tĩnh thế nào đi nữa, cô cũng không bình tĩnh được, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, tĩnh tâm tĩnh khí giống như lão tăng nhập định vậy, ngăn cách toàn bộ những âm thanh ưm a này ở bên ngoài tai, mắt điếc tai ngơ.

Nhưng sức bền bỉ của người đàn ông này rất tốt, hai người này cũng làm hơn nửa ngày, khiến lỗ tai của Tiêu Cửu Cửu cũng sắp nghe ra vết chai rồi, còn chưa làm xong.

Tiêu Cửu Cửu âm thầm khinh bỉ ở trong lòng, muốn xxoo cũng không tìm chỗ tốt, làm lâu như vậy, thật đúng là không sợ bị người nhìn thấy, tôi nhổ vào!

Vừa lúc đó, trong từng tiếng gọi trong trẻo mang theo gấp gáp truyền vào trong tai cô, “Cửu Cửu, Cửu Cửu, em đang ở đâu? Cửu Cửu, Cửu Cửu. . . . . .”

Vừa nghe thấy có người đi tới bên này, người phụ nữ kia kêu lên một tiếng, “Có người đến rồi! Mau buông tôi ra. . . . . .”

Một đợt tiếng bước chân hốt hoảng, càng chạy càng xa. . . . . .

Tiêu Cửu Cửu thở dài một hơi, rốt cuộc có thể đi ra rồi!

Cô xoay người đi ra khỏi núi giả, đang muốn đáp lại tiếng kêu của An Thần, lại chợt thấy người đàn ông trên cánh tay xăm Thanh Long, đang ngăn ở giữa đường kia, vừa vặn chặn lại con đường của cô.

Tiêu Cửu Cửu liền hoảng, đứng ở nơi đó, sắc mặt vừa xanh vừa trắng vừa đỏ, thoáng hiện đan xen.

Người đàn ông này, khuôn mặt lại còn là lớn lên vô cùng đẹp trai.

Mày rậm chếch xéo, một đôi mắt sắc bén lộ ra bướng bỉnh cương quyết, trên gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, tràn đầy lãnh khốc, môi mỏng mím chặt, lộ ra vô tình và lạnh lùng.

Khó trách anh ta có thể khiến người phụ nữ mới nhìn giống như tiểu thư khuê các kia hóa thân trở thành lãng nữ (người phụ nữ buông thả), anh ta quả nhiên có năng lực này!

Vào lúc Tiêu Cửu Cửu đánh giá người người đàn ông kia, người đàn ông kia —— Long Khi Phong cũng dùng mắt càn quét người phụ nữ trước mắt!

Đầu tiên nhìn, anh đã cảm thấy có chút kinh ngạc! Người phụ nữ này. . . . . . Dáng dấp thật đẹp!

Lại nhìn tỉ mỉ nữa, cô mặc một cái áo sơ mi tơ tằm màu tím, đường viền lá sen tôn lên gương mặt tuyệt mỹ tinh xảo của cô, nhìn giống như công chúa trong sáng cao quý vô song, mái tóc dài thẳng đen nhánh tỏa sáng phủ xuống trên vai, da thịt trên mặt mịn màng trơn bóng như mỡ đông vậy, nổi bật lên một đôi mắt hạnh đen lúng liếng, đôi mắt càng thêm sáng lấp lánh, đẹp đến linh động kinh người.

Nhưng khi thấy đáy mắt cô lại mang theo khinh thường và châm chọc lạnh lùng nhìn lại anh thì trong lòng Long Khi Phong thầm buồn bực, không ngờ, mới vừa nãy mình lại để cho cô nhìn rõ ràng một màn chương trình truyền hình thực tế miễn phí.

Nếu không phải là có người đến, anh thật đúng là không nhận ra phía sau hòn núi giả còn có người.

Là anh quá sơ ý rồi!

Vậy ngộ nhỡ nếu là kẻ địch, chỉ sợ anh đã sớm đầu thân hai nơi.

May mắn, cô không phải là kẻ địch của anh!

“Cửu Cửu, Cửu Cửu, em đang ở đâu? Cửu Cửu, Cửu Cửu. . . . . .”

Từng tiếng kêu gọi vội vàng kia, cắt đứt đối mắt giữa bọn họ, Tiêu Cửu Cửu nhếch môi cười lạnh, “Tiên sinh, xin nhường một chút!”

Đôi mắt Long Khi Phong nhíu lại, người phụ nữ này lại dám không nhìn anh?

Tốt! Rất tốt! Long Khi Phong anh bàn cư nhiều năm ở phương Bắc, còn chưa có người nào dám không nhìn qua anh như vậy, người phụ nữ này cũng không thể ngoại lệ!

Long Khi Phong bước nhanh tiến lên, đôi tay chặn lại giữ chặt vai Cửu Cửu, trực tiếp xoay một cái liền chống đỡ cô ở trên mặt núi giả, thân thể cao lớn trực tiếp đè Cửu Cửu đến không thể động đậy.

Tiêu Cửu Cửu giãy giụa, lại phát hiện bản lĩnh mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, lại không chịu nổi một đòn ở trước mặt của anh.

“Cửu Cửu, Cửu Cửu, em đang ở đâu? Cửu Cửu, Cửu Cửu. . . . . .”

Nghe tiếng kêu của An Thần càng ngày càng gần, Tiêu Cửu Cửu vừa thẹn vừa tức vừa hận, trừng mắt người đàn ông trước mắt kiêu căng phách lối không ai bì nổi giống như sói hoang này, oán hận tức giận mắng, “Anh, cái tên khốn kiếp này mau buông tôi ra! Nếu không, tôi sẽ không khách sáo!”

Long Khi Phong giống như là nghe được chuyện cười gì vậy, cúi đầu cười ra tiếng, ghé vào bên tai cô hỏi khẽ, “Tiểu mỹ nhân, em muốn không khách sáo thế nào? Anh cũng tiếp, như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.