Editor: Mẹ Bầu
Lâm Tật Phong cười nói, “Người ta có thể ở tại chỗ này mở Dược đường đến vài chục năm nay, lại có thể tiếp tục sống được, tất nhiên là phải có mấy phần bản lãnh. Lại nói, chỉ bằng đại danh “độc thủ thần y” kia, ông ấy trị được một bệnh nặng cho người bệnh, không chừng tiền thu được cũng có thể đủ ăn trong ba năm ấy chứ! Bây giờ tiểu Dược đường có người hay không, tôi nghĩ ông ấy anh cũng sẽ không để ý đến đâu. Anh xem kìa, ông già kia hình như muốn ra khỏi cửa, anh còn chần chờ không đi lên nhanh, người ta lại sắp đi ra ngoài...”
Long Khi Phong lập tức mở cửa xe, sải bước đi nhanh tới trước mặt Hoa Thiên Sơn, ngăn cản ông lại, “Hoa lão tiền bối, xin ông hãy chờ một chút...”
Hàng lông mày của Hoa Thiên Sơn nhíu lại thành hình chữ bát (八), đôi mắt nhỏ rơi vào trên người Long Khi Phong, con ngươi đảo vòng quanh từ trên xuống dưới mấy cái nhanh như chớp, oang oang hỏi, “Cậu nhóc này, cậu từ nơi nào tới vậy?”
Long Khi Phong nhìn vẻ bề ngoài đầy vẻ hèn mọn của ông lão nhỏ thó kia, trong lòng thoáng qua một chút nghi ngờ, liệu đây có phải là vị “độc thủ thần y” thật sự hay không?
Nhưng thấy mình gọi ông một câu là Hoa lão tiền bối, ông cũng không nói mình không phải là người đó. Mặt khác bản thân mình lại đang muốn cầu cạnh ông, cho dù thái độ của ông già đối với hắn vừa ngạo nghễ, vừa không tôn trọng như thế, Long Khi Phong cũng liền bỏ qua, vẫn cung kính hỏi, “Tiền bối đây có phải là lão thần y Hoa Thiên Sơn tiên sinh không ạ?”
Hoa Thiên Sơn hừ nhẹ một tiếng, “Cái gì mà lão tiên sinh với không lão tiên sinh, lão già đây đã già đến như vậy sao?”
Khóe mắt của Long Khi Phong liền co rút lại, nhưng hắn vẫn cố nhẫn nhịn xuống, vẫn giữ khuôn mặt tươi cười nói, “Hoa thần y, cháu là người được Tần Quy Như tiên sinh giới thiệu tới, cha cháu bị trúng độc, tất cả mọi danh y khác đều đã “thúc thủ vô sách”. Cháu được Tần Quy Như tiên sinh giới thiệu cho, nên đã đặc biệt từ Dực Thành lặn lội tìm đến kinh đô này, chỉ cầu mong Hoa lão tiền bối có thể cứu mạng được cho cha cháu mà thôi. Cháu nhất định sẽ trọng tạ Hoa lão tiền bối!”
(*)Thúc thủ vô sách [束手无策]: “Thúc thủ” [束手]: Bó tay. “Vô sách” [无策] : Không có cách nào. Cả câu thành ngữ có thể hiểu là “Bó tay không có cách nào”.
Hoa Thiên Sơn lạnh lùng cười lên một tiếng, “ Tần Quy Như sao? Thế thằng cha kia không nói cho cậu biết lão già này đã sớm phong châm, không màng đến chuyện thế sự nữa hay sao?”
Long Khi Phong lau lớp mồ hôi đã rỉ ra trên trán, “Dạ thầy thuốc Tần cũng đã có nói qua chuyện này với cháu, nhưng vì có liên quan đến tính mạng cha đẻ của cháu đây, cho nên cho dù đã biết rõ Hoa lão tiền bối đã phong châm, nhưng cháu đây vẫn nghĩ đến nơi này thử cầu cứu Hoa lão tiền bối một lần, cầu xin Hoa lão tiền bối hãy đến cứu cha của cháu. Chỉ cần cha của cháu khỏi bệnh, toàn thể bang Thanh Long, từ trên xuống dưới từ nay về sau đều xin phụng dưỡng lão tiền bối như con cháu trong nhà, tùy ý để lão tiền bối sai khiến.”
Nói xong, Long Khi Phong dứt khoát quỳ xuống, làm cho đám thủ hạ đứng sau lưng hắn bị dọa cho sợ đến mức sửng sốt lặng người đi một chút. Tiếp ngay sau đó, thấy Thiếu chủ của mình đã quỳ xuống, tất cả bọn chúng cũng đều quỳ xuống theo.
“Thanh Long bang?” Hoa Thiên Sơn thoáng giật mình một cái, ông giống như lúc này không hề nhìn thấy có một đống người đang quỳ xuống trước mặt mình, ngay sau đó tựa như vừa nghĩ tới điều gì, lập tức hỏi Long Khi Phong: “Cha của cậu có tên gọi là gì?”
“Dạ là Long Cửu ạ!”
“Long Cửu? Long Cửu?” Hoa Thiên Sơn lẩm bẩm một mình: “Hóa ra là ông ta! Ông ta cũng vẫn có thể xem như là một con người rắn rỏi. Chàng trai, trước hết cậu đứng lên đi đã!”
Long Khi Phong nghe thấy Hoa Thiên Sơn vừa nói như thế, trên mặt liền lập tức vui mừng, “Tiền bối đã nhận lời với cháu rồi sao?”
Hoa Thiên Sơn lắc đầu một cái, thời điểm nhìn thấy trong ánh mắt của Long Khi Phong tràn đầy sự thất vọng, ông nói: “Cậu nhóc à ta đây đã phong châm mất rồi, mà ta đã nói là làm. Chỉ có điều, ta có thể chỉ dẫn cho cậu một con đường. Ta có một vị đệ tử, cô bé này đã được ta truyền thụ cho tất cả những bí kíp chân truyền của ta. Thậm chí có thể nói bây giờ trò đã giỏi hơn thầy, đã vượt qua cả thầy rồi! Cậu hãy đi tìm cô ấy đi! Nếu như có thể thuyết phục được cô bé này ra tay, cha của cậu chỉ cần còn có hơi thở, thì có thể cứu được ..”
Long Khi Phong cả mừng, “Không biết người đệ tử của tiền bối hiện đang ở nơi nào? Cầu xin tiền bối chỉ giúp!”
Hoa Thiên Sơn nhìn hắn một cái, “Cô bé này tên gọi là Tiêu Cửu Cửu, bây giờ là sinh viên của đại học Y khoa. Nhưng cô bé con có chịu ra tay hay không, ta cũng không biết được. Ta chỉ có thể báo tung tích của cô bé này cho cậu, chẳng qua là vì năm đó ta còn nợ cha của cậu một món nợ ân tình. Cứ như vậy đi, nếu con bé họ Cửu kia mà không chịu ra tay, các cậu cũng chớ có tới tìm ta nữa!”
Nói xong, Hoa Thiên Sơn liền nhẹ nhàng bỏ đi.
Những năm này, mặc dù ông ẩn cư ở chỗ này, nhưng vẫn có một ít bạn bè thâm giao biết được chỗ ở của anh. Bọn họ ai cũng biết là ông đã phong kim châm, không bao giờ còn chữa bệnh cứu người nữa. Trừ phi là người nào có một mối giao tình rất quan trọng, thì mới cho người tới nơi này để thử cầu xin ông ra tay, nhưng ông cũng chưa từng ra tay giúp lần nào.
Còn lần này, tại sao ông lại muốn đẩy cô nhóc Cửu Cửu kia ra chứ?
Bởi vì, chính là ông muốn giúp cho đồ đệ bảo bối của ông có danh tiếng, hi vọng cô nhóc luôn lười biếng này sẽ không còn lười biếng nữa, phải biết quý trọng bản thân mình. Hơn nữa, ông muốn quảng bá rộng lớn khắp nơi về y thuật và kỹ thuật sử dụng chất độc của ông. Được như vậy, ông có chết cũng yên lòng nhắm mắt.
Nhưng mà ông cũng biết, cô nhóc Cửu Cửu kia nếu như không có người nào kích động đến người thì chắc chắn cô nhóc này cũng sẽ không chịu hoạt động!
Dĩ nhiên, Hoa Thiên Sơn cũng không biết hiện tại trong lg của Cửu Cửu đang nuôi dưỡng ý đồ muốn thành công lớn đến mức nào. Ông còn tưởng rằng, đồ đệ bảo bối của nhà mình giờ đây vẫn còn giống như một đứa trò nhỏ đang được một người nào đó che chở ở dưới vòng tay!
Khi Long Khi Phong vừa nghe đến cái tên Tiêu Cửu Cửu kia thì cả người cũng đã sửng sờ. Cả người lúc này đã trở nên thẫn thờ, một lúc lâu sau cũng chưa hồi hông về nổi.
Tiêu Cửu Cửu? Tiêu Cửu Cửu? Sẽ không phải là người trùng tên trùng họ với nhau chứ?
Ngay cả Lâm Tật Phong nghe vậy mà cũng không dám tin, hai mắt mở to. Tiêu Cửu Cửu, lại là đệ tử thân truyền của vị “độc thủ thần y” này sao? Nhưng cô gái nhỏ kia giờ vẫn đang là sinh viên năm nhất của đại học Y Khoa B, làm sao có thể vừa khéo đến mức thế này chứ?
Long Khi Phong và Lâm Tật Phong liếc mắt nhìn nhau. Cả hai cùng đồng thời ăn ý nói, “Đi thôi! Đi đến Đại học Y Khoa B kia thôi!”
Mấy chiếc xe lại vội vã nổ máy phóng nhanh đến đại học B.
Ở đi trên đường, Lâm Tật Phong liền gọi điện thoại cho An Thần, nói lại đầu đuôi chuyện của Long Khi Phong, sau đó liền bảo An Thần nhất định phải nghĩ biện pháp gì đó, nói với Tiêu Cửu Cửu đi ra ngoài để gặp mặt.
An Thần đồng ý, cúp điện thoại của Lâm Tật Phong, trực tiếp nói chuyện điện thoại với Cửu Cửu.
Từ sau cái ngày từ “Thú huyết sôi trào” đi ra, thái độ của Cửu Cửu đối với anh vẫn rất lạnh nhạt. Ngoài mặt, cô vẫn cười cười nói nói với anh, nhưng rõ ràng là cô đã tỏ ra xa cách và lạnh nhạt với anh, không còn dính chặt lấy anh như ngày trước nữa. Trong lòng An Thần cảm thấy rất mất mác. Quay trở lại chiều nay, trong lòng An Thần cũng cảm thấy không được bình yên, anh vẫn đang chìm đắm trong sự cùng quẫn đến thống khổ, nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Cửu Cửu lại có thể như vậy?
Hôm nay Lâm Tật Phong lại có lời mời cầu xin anh hỗ trợ, vừa vặn đã cho anh một lý do để đi tìm cô.
Lúc này Tiêu Cửu Cửu đang tắm ở trong phòng tắm của ký túc xá, điện thoại di động cô để ở trên giường kêu lên inh ỏi. La Manh đi qua, vừa vặn nhìn vào, vừa nhìn thấy trên màn hình điện thoại biểu hiện là cái tên “An Thần”, La Manh liền vọt tới phòng rửa tay, vỗ vỗ vào cửa, nói “Cửu Cửu, An Thần nhà cậu gọi điện thoại tới...”
Tiêu Cửu Cửu sửng sốt một chút, ngay sau đó lên tiếng, “Chờ một chút, tớ lập tức đi ra ngoài đây!”
***************Hết chương 70*****************