Quả nhiên như cô dự tính, vào lúc Tiêu Cẩn Chi vừa nghe được hai từ “Cửu Cửu” thì hai hàng lông mày nhăn lại, đôi mắt cũng nhanh chóng nhìn sang chỗ phát ra tiếng người nói chuyện.
Đang nhìn đến đôi tay người phụ nữ đang cầm thức ăn đột nhiên che trước mặt, rõ ràng là cô không muốn anh nhìn thấy cô đây mà. Lúc này Tiêu đại thiếu gia tức giận đến nỗi thiếu chút nữa muốn bước tới bóp chết cô ngay tại đây.
Cô không cần anh nữa sao? Nhìn thấy anh lại làm ra vẻ giống như thấy quỷ, hơn nữa cô trở về từ Dực Thành lâu như vậy rồi mà lại không mảy may liên lạc với anh.
Chẳng lẽ anh không chủ động gọi điện thoại cho cô thì cô cũng không thèm liên lạc với anh hay sao? Lẽ nào... Cô muốn mượn chuyện Lương Kinh Diễm gây sự mà muốn cắt đứt mối quan hệ giữa cô với anh?
Nha đầu chết tiệt kia, nếu như dám to gan nghĩ như thế thì hãy xem anh làm sao trừng trị em đây?
Con ngươi sâu thẳm của Tiêu Cẩn Chi như đang nhìn về nơi nào đó xa xôi, ấp ủ trong lòng một cơn bão táp.
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp tóc vàng tên là Ny Khả, thấp giọng nói mấy câu rồi lại đưa tay ra hiệu với cấp dưới của mình, yêu cầu anh ta dẫn Ny Khả đến phòng khách, anh sẽ đến ngay sau đó.
Nói xong, anh quay người sang Ny Khả nói một tiếng “Xin lỗi” và nhanh chân bước về phía cô gái nào đó đang sợ hãi khép nép đằng kia.
Khi đã nhìn rõ ràng người ngồi bên cạnh Tiêu Cửu Cửu chính là Lương Kinh Đào thì ánh mắt Tiêu Cẩn Chi lại toát lên một vẻ thâm trầm khó đoán. Một sự lạnh lùng khó kiềm nén cũng vội vàng lướt qua hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Nha đầu ngốc này, em có cần phải lấy dao đâm vào buồng tim khiến anh chết như vậy không? Em muốn đi với ai mà không được, sao cứ phải nhất thiết người đó là Lương Kinh Đào? Lẽ nào, trong lòng em, Phượng Thần thật sự quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến nỗi em không thèm quan tâm đến ai khác sao?
Em biết rõ người đàn ông trước mắt này ngập tràn nguy hiểm, lưỡi dao sắc bén nhọn đang được giấu trong con người của anh ta, mà em không sợ bị thương, lại nhất định lao vào để muốn đánh cược một lần sao?
Có thể nói con người của Tiêu Cẩn Chi chính là loại người yêu ghét rõ ràng.
Mà người hiểu rõ Tiêu Cửu Cửu nhất, ngoại trừ Phượng Thần ra, cũng chỉ có mỗi mình Tiêu Cẩn Chi mà thôi.
Mỗi lần Tiêu Cẩn Chi nhận được điều tra báo cáo về cô, từng từ từng chữ trong bản báo cáo viết về Lương Kinh Đào và Tiêu Cửu Cửu thì lòng anh lại có cảm giác như bị ai đó dùng kim đâm vào trái tim, đau đớn tựa như không thể sống nổi.
Mỗi một lần như vậy, anh lại muốn chạy tới đứng trước mặt cô, nói với cô rằng anh yêu cô. Cô chỉ có thể thuộc về Tiêu Cẩn Chi anh mà thôi, anh muốn cướp cô về nhà giống như trong dĩ vãng ngày ấy vậy, cứ vậy mà vô tận nuông chiều cô.
Nhưng khi lý trí bình tĩnh lại, dù trong lòng đau đớn như xé ruột xé gan nhưng anh cũng hiểu rõ một sự thật, Lương Kinh Đào chấp nhận thay hình đổi dạng dù phải làm bất cứ cách gì chỉ để tiếp cận Cửu Cửu. Điều đó cũng nói lên được một điều rằng, anh ta đã điều tra và biết rằng hình ảnh Phượng Thần trong lòng Cửu Cửu quan trọng như thế nào. Ngoài ra Tiêu Cẩn Chi cũng tin chắc chắn rằng Lương Kinh Đào vẫn còn đang ấp ủ âm mưu ác độc nào đó phía sau vẻ ngoài đạo mạo kia.
Nếu như lúc này anh không cho Cửu Cửu thiệt thòi một lần dưới tay anh ta thì chắc chắn muôn đời Cửu Cửu sẽ vĩnh viễn không thoát được nỗi ám ảnh về cái chết của Phượng Thần trong quá khứ.
Vì lẽ đó, hiện tại anh sẽ cố gắng nhẫn nhịn.
Mà trong thời gian anh nhẫn nại, Tiêu Cẩn Chi chỉ muốn tăng nhanh động tác vô tình của mình. Anh muốn phá hủy căn cơ của nhà họ Lương, đẩy đổ triệt để tâm huyết cả mấy đời nhà họ Lương xuống vũng bùn. Mà chuyện này đối với Tiêu Cẩn Chi, tuyệt đối là một công trình vĩ đại, không phải một sớm một chiều mà có thể hoàn thành.
Trong mấy chục năm kinh doanh, ngoài những mối quan hệ giao thiệp đan xen chằng chịt, anh vừa phải khiến quan hệ của bọn họ vô hình bị phá huỷ, lại không thể để bọn họ phát hiện quá sớm. Mặt khác, anh cũng lo nhỡ đâu mình nóng vội cũng sẽ khiến bọn họ như “chó cùng rứt giậu” (đồng nghĩa với câu tục ngữ tức nước vỡ bờ, ám chỉ bất cứ sự chịu đựng nào cũng có giới hạn của nó. Nếu vượt quá giới hạn cho phép thì sự chịu đựng không còn nữa mà thay vào đó bằng một phản kháng giống như bờ bị nước ép quá không thể nào giữ yên được và phải vỡ ra). Do đó anh phải nghĩ ra tất cả biện pháp nhằm làm thương tổn Cửu Cửu.
Hiện tại anh chỉ có cách ẩn nhẫn, tạm thời rời xa Cửu Cửu. Trước tiên anh phải giả vờ đính hôn với Lương Kinh Diễm, sau khi mọi thứ đã ổn định thì lại tính toán tiếp với người nhà họ Lương.
Chỉ có việc phá huỷ sự nghiệp của toàn gia tộc họ Lương, khiến cả gia tộc họ Lương thất bại trong đợt tổng tuyển cử vào sang năm thì mới khiến nhà họ Lương ngay lập tức suy sụp. Đến lúc đó, nhìn xem bọn người nhà họ Lương làm sao còn diễu võ dương oai (phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang điều gì đó)được nữa? Anh muốn nhìn xem bọn họ còn thể càn rỡ hung hăng được không? Muốn nhìn xem bọn họ làm sao để bắt nạt người khác được nữa?
Chỉ sợ đến lúc ấy, không cần Tiêu Cẩn Chi anh động thủ, mà một khi người nhà họ Lương không trúng tuyển thì nhất định sẽ có rất nhiều kẻ lợi dụng lúc họ sa cơ thất thế mà nổi lên tranh đoạt lợi ích, sẽ trực tiếp tấn công người nhà họ Lương đến mức khiến họ suy sụp mới thôi.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Cẩn Chi vẫn luôn bận nhiều việc, anh đã phái vô số thuộc hạ phân công nhau điều tra danh sách những quan viên hối lộ, cấu kết với nhà họ Lương để tìm chứng cớ phạm tội. Đến lúc đó, một khi anh phát lệnh tấn công để mấy chi nhánh con của nhà họ Lương đồng thời bị phá huỷ thì anh xem còn có ai có cách nào cứu vãn gia tộc họ hay không?
Bên cạnh đó, lúc gia tộc họ Lương vừa rớt trong đợt tuyển cử này thì cũng là lúc cây đổ bầy khỉ tan (tương tự câu tục ngữ tan đàn xẻ nghé, ý nói một khi không còn người lãnh đạo thì tất cả những thuộc hạ đều chạy loạn như rắn mất đầu). E là đến lúc ấy, ngay cả ý định muốn cứu giúp người khác cũng đều không thể làm được.
Giờ đây Tiêu Cẩn Chi vô cùng bận rộn, mỗi ngày phải quan tâm xem Cửu Cửu ở bên này tiến triển thế nào, trong lòng cũng rất lo lắng cho cô. Anh lo sợ cô sẽ bị hại bất cứ lúc nào, muốn cứu cô ra khỏi hố lửa do Lương Kinh Đào giăng ra để hòng bẫy cô.
Không ngờ Tiêu Cẩn Chi anh cũng có lúc phải âm thầm oán thán và than thở như thế này, anh thật cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Thật sự anh không hề dễ chịu.
Nha đầu Cửu Cửu này lại một mực làm ra vẻ không quen anh, cũng không thèm đoái hoài đến nỗi khổ tâm trong lòng anh mà hiện tại cứ muốn cách xa anh, ngay cả một cú điện thoại cũng không muốn điện cho anh. Cô thật sự không màng đến anh sao? Không sợ sẽ làm tổn thương anh sao?
Tuy rằng anh biết cô vẫn đang ở cùng với Lương Kinh Đào nhưng khi chính mắt anh nhìn thấy tình cảnh ấy thì Tiêu Cẩn Chi vẫn có cảm giác trái tim mình đột nhiên nổi lên từng trận đau đớn.
Mà Lương Kinh Đào thì sao?
Hiển nhiên anh ta vừa nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi đến nơi này ăn cơm thì trong lòng cũng kinh hãi.
Anh ta nhìn theo ánh mắt Tiêu Cẩn Chi đang hướng về phía Cửu Cửu, lúc này mới phát hiện ra một Tiêu Cửu Cửu bình thường lạnh lùng lạnh nhạt mà đầu càng cúi càng thấp, bất lực xoay xoay đôi tay nhỏ nhắn của mình đan vào nhau, trông cô lúc này thật bối rối.
Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Ởtrước mặt anh, Tiêu Cửu Cửu vẫn bình tĩnh lạ thường, lý trí thật minh mẫn, thậm chí là có chút lạnh lẽo. Có lúc anh muốn thân mật gần gũi với cô nhưng lần nào cũng đều bị cô né tránh.
Có thể hiện tại, tuy rằng không phải cô đang đứng đối diện với Tiêu Cẩn Chi nhưng hai người bọn họ một mạnh, một yếu, một ánh mắt sủng nịnh, một đôi mắt ngượng ngùng, không khí có phần ám muội. Rõ ràng giờ phút này đây, chung quanh như chỉ còn có hai người bọn họ khiến anh muốn lơ là cũng không được.
Đây chính là mối cảm tình nhiều năm sống cùng nhau, được nuôi dưỡng cho đến bây giờ, được hiểu ngầm là tình cảm chân thật hay sao?
Chỉ có khi đứng trước mặt Tiêu Cẩn Chi thì Tiêu Cửu Cửu mới có phong thái ôn nhu dịu dàng như cô gái mới lớn này thôi.
Không được! Cửu Cửu là của mình! Hiện giờ Tiêu Cẩn Chi chính là anh rể của anh, bọn họ cũng đừng đùa giỡn quá trớn như thế chứ? Dù Tiêu Cẩn Chi có nhớ nhung cô ấy đến thế nào đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không nên đi chung với nhau. Anh nhất định không cho phép Tiêu Cẩn Chi tiếp cận Tiêu Cửu Cửu dù chỉ nửa bước.
Trong nháy mắt, đầu óc Lương Kinh Đào lại kịch liệt hoạt động như biển cả đang mãnh liệt cuộn sóng.
Chờ đến lúc anh lại nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, nụ cười khôi phục ôn nhu thanh nhã, thần thái nhiệt tình nói: “Anh rể, sao anh lại đến nơi này ăn cơm? Bên cạnh còn có mỹ nữ hầu hạ. Nếu em nói lại cho chị em biết thì xem anh sẽ bị chị ấy trừng trị như thế nào?”
Đôi mắt Tiêu Cẩn Chi khẽ nhắm lại, nhìn tròng mắt Lương Kinh Đào đang tựa như tính toán, lại nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu đang gượng gạo đứng đó. Anh không nhịn được trong lòng thầm mắng, tên tiểu tử thúi này, đôi mắt thực sự hỏng rồi sao?
Mà anh ta cứ nói dăm ba câu như thế lại khiến trong lòng Tiêu Cửu Cửu như có ai đó dùng kim châm đâm xuyên ,thủng trái tim mình. Quả thật không hổ danh là con cháu nhà họ Lương, thủ đoạn thật cao minh.
Nhưng Tiêu Cẩn Chi anh cũng không phải hạng tầm thường, nếu tiểu tử này muốn cùng anh so chiêu thì cũng còn non lắm.
“Anh chỉ đến dùng cơm với khách hàng thôi.”
Tiêu Cẩn chi lạnh lùng trả lời một câu, cũng không còn để ý đến anh ta nữa mà ánh mắt trực tiếp rơi trên người Cửu Cửu. Anh không chỉ nhìn mặt gọi tên mà còn trực tiếp nói: “Trở về lâu như vậy mà sao một cú điện thoại cũng không điện cho anh? Nhà cũng không thèm trở về?”
Lúc anh nói chuyện, gương mặt tuấn tú cũng vẫn lạnh nhạt như cũ, toàn thân toả ra khí thế lãnh khốc tuấn mỹ đến bức người. Từ lúc anh vừa mới bước vào, anh như hung thần ác sát nhìn chằm chặp trên người Cửu Cửu khiến tâm hồn cô như đang bao bọc bởi đôi mắt cưỡng bức như có lực của anh.
Hiện tại, hai tròng mắt của nha đầu này còn lóe lên màu đỏ như ngôi sao phát sáng trong trời đêm, cứ vậy mà thẳng tắp nhìn lại Tiêu Cẩn Chi, nhìn lên lại nhìn xuống lại đánh giá nhiều lần. Sau đó, ánh mắt ma mị ấy lại hết nhìn Lương Kinh Đào lại nhìn Tiêu Cẩn Chi đảo qua đảo lại, trong mắt đều là cảnh tượng hưng phấn cùng nụ cười tươi rạng rỡ.
Tiêu Cửu Cửu tình cờ thoáng nhìn qua, lại thấy hai người bạn đứng bên cạnh mình đang đắm đuối nhìn chằm chặp vào hai người đàn ông tuấn lãng trước mặt thì lấy làm ngượng ngùng.
Cô âm thầm đưa tay ra, ở phía dưới bấm một cái vào chân Trương Dương, ý bảo cô ấy đừng làm cô tiếp tục mất mặt như thế nữa có được không?
Kết quả là nét mặt Trương Dương cũng tỏ vẻ như không có chuyện gì lại nghe được Lương Kinh Đào đang ở bên cạnh kêu thảm một tiếng.
Trái tim nhỏ lại lần nữa run lên, gay go rồi! Hay là cô đã bấm sai người?
Tại sao mỗi lần đứng ở trước mặt Tiêu Cẩn Chi thì cô cứ liên tiếp phạm sai lầm như vậy?
Tất cả đều do người đàn ông này có khí thế áp bức quá mạnh mẽ rồi chăng?
Mỗi lần đứng trước mặt anh, dây thần kinh trong đầu cô đều căng lên như dây đàn, cẩn thận ứng phó với thái độ vô cùng hồi hộp và lo lắng.
Việc cô sợ nhất chính là chọc giận anh, anh nhất định sẽ bắt lấy cơ hội tàn nhẫn mà dạy dỗ cô một trận.
Người đàn ông này giống như một con báo săn ngủ đông, bình thường nếu muốn cưng chìu thì cũng sẽ cưng chìu cô đến tận trời. Thế nhưng vào thời điểm mấu chốt, nếu cần thì anh cũng sẽ không ngần ngại lộ ra răng nanh đáng sợ, tàn nhẫn gặm cắn một lần lại một một lần, nhất định không bỏ qua cho cô.
Vì lẽ đó, Tiêu Cửu Cửu cô không sợ trời, không sợ đất nhưng chỉ sợ khuôn mặt lạnh như diêm vương này của Tiêu Cẩn Chi.
Bây giờ vừa nghe giọng anh thâm trầm khó đoán, cô cũng biết trong khoảng thời gian này mình thật sự đã quá vô tâm với anh. Lại không gọi điện thoại hỏi thăm tình hình với cái người mặt lạnh như Diêm vương này, khiến anh tức giận không vui.
Nhưng muốn cô cứ như vậy thỏa hiệp phục tùng thì cô cũng không cam lòng.
Tiêu Cửu Cửu suy nghĩ một chút, lại nhàn nhạt nhếch chân mày, nhìn thẳng vào anh nói: “Gần đây rất bận!”
Gần đây rất bận sao?
Tiêu Cẩn Chi thiếu một chút muốn bước lại bóp chết cô, lại dám nói rất bận sao? Bận bịu cái gì? Lại còn vội vàng hẹn hò nói chuyện yêu đương nữa?
Trên người anh trong nháy mắt toả ra khí thế khủng bố, khiến bầu không khí chung quanh tựa hồ cũng ngưng trệ.
Trương Dương và La Manh bị khí thế dữ tợn toả ra từ thân thể anh làm cho sợ hãi đến nỗi mạnh mẽ rùng mình một cái. Trong nháy mắt đôi mắt vừa mới khôi phục lại sự trong sáng lại nhanh chóng suy sụp cúi mặt xuống đất không còn thấy bất kỳ tia sáng nào nữa.