Edit : Sóc Là Ta
Lâm Tật Phong vốn là một người đàn ông cao thâm khó dò. Anh ta khiến Tiêu Cửu Cửu nhìn anh với cặp mắt khác xưa, dĩ nhiên là người thích hợp để chăm sóc Tiểu Manh.
Lúc này Tiểu Manh nhìn thấy thái độ ân cần của Lâm Tật Phong thì khuôn mặt cô lại càng ngày càng đỏ lựng.
Chỉ có Tiêu Cửu Cửu mới có thể cảm giác được, ánh mắt Lâm Tật Phong sẽ thỉnh thoảng quét về hướng mình. Cô chỉ có thể làm bộ như không biết, tự nhiên chụm đầu ghé tai thì thầm với Lương Kinh Đào như không để ý đến điều gì.
Cô không nhìn thấy, tròng mắt Lâm Tật Phong xẹt qua một tia thâm trầm khó đoán.
Thời gian rất nhanh chỉ mười một giờ, Tiêu Cửu Cửu nhớ tới lời Tiêu Cẩn Chi nên xoay người sang Lương Kinh Đào nói muốn anh đưa mình về nhà.
Lương Kinh Đào vừa nghe xong thì trong lòng nhất thời không còn vui vẻ như trước nữa.
Suốt cả buổi tối, người phụ nữ này chỉ có bộ dáng ngơ ngác, không có tinh thần. Quả nhiên là đang suy nghĩ về tên Tiêu Cẩn Chi kia. Nghĩ đến điều này, tuy Lương Kinh Đào vừa chán ghét vừa căm hận nhưng trên gương mặt tuấn tú của anh lại không hề để lộ chút dấu vết nào. Anh chỉ liếc mắt ra hiệu cho Lộ Hữu Nghĩa mà thôi.
Lộ Hữu Nghĩa nhận được ám hiệu, chỉ khẽ gật đầu.
Lương Kinh Đào nhìn Cửu Cửu nói: “Cửu Cửu, nghỉ ngơi một lúc nữa, anh sẽ đưa em về. Mà nãy giờ em chưa hát bài nào hay là chúng ta cùng song ca một bài, được không? Hát xong thì đi.”
Đêm nay cô thực sự không muốn hát. Chính vì vậy, cô không hề cầm micro lần nào nhưng đối mặt với việc cầu khẩn của Lương Kinh Đào, lại nhìn ánh mắt đẹp rạng ngời phảng phất như có bóng dáng của Phượng Thần, cô khẽ gật đầu một cái nói: “Được!”
Trên mặt Lương Kinh Đào bỗng nở nụ cười vui vẻ: “Vậy chúng ta chọn bài hát “người yêu tri kỷ” được không? Cửu Cửu, có được không?”
Nhìn nét mặt kia của Lương Kinh Đào quá giống với khuôn mặt anh tuấn của Phượng Thần thì ngay lập tức Cửu Cửu như đang còn ngỡ mọi chuyện như mới xảy ra hôm qua.
Bài hát “Người yêu tri kỷ” là bài hát cô cùng Phượng Thần sau một hồi hợp xướng với nhau mới chọn được bài hát này. Tại sao Lương Kinh Đào không chọn bài nào lại chọn đúng ngay bài hát này?
Quên đi thôi, cô đang muốn ôn chuyện cũ về Phượng Thần sao?
Âm nhạc chậm rãi vang lên, Cửu Cửu cầm ,microphone lên, tùy ý ngồi trên ghế cao. Còn Lương Kinh Đào lại đang tựa người vào cô, đứng bên cạnh cô. Hai người đứng bên cạnh nhau như một cặp đôi hoàn mỹ, thấp thoáng như từ một bức tranh nào đó bước ra khiến mọi người trong phòng thầm trầm trồ ngưỡng mộ. Một cặp đôi trời sinh đẹp mắt đến động lòng người.
Chờ khi Tiêu Cửu Cửu vừa phát âm thanh từ trong cổ họng ra thì mọi người lại tiếp tục bị một phen kinh hãi.
Giọng hát yêu kiều mềm mại, điềm điềm nhu nhu, nghe vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng. Bên cạnh đó, lời bài hát lại quá đỗi thâm tình toả ra mùi vị luyến ái, lưu loát diễn giải khiến người nghe say đắm thẫn thờ...
(nữ) Hãy để một mình em yêu anh mà thôi
Vĩnh viễn mãi đến tận khi em nhắm mắt
Anh có cảm thấy hay không?
Em vì anh lo lắng
Đối diện với ánh mắt anh, em mới phát hiện
Cái gì là duyên
Có phải anh cũng đang chờ đợi
Chờ một người yêu tri kỷ
(nam) Trong lòng luôn luôn nhớ về nhau
Mãi đến tận vĩnh viễn
Dù đường dài thế nào cũng quyết chí nắm tay vượt qua
Lòng mãi không thay đổi
Chờ đợi khi đêm dần buông xuống, thời điểm gió nổi lên, để em cảm thụ
Thế nào là ấm áp
Trong cuộc đời này thật hiếm thấy
Có một người yêu tri kỷ
(nam) Mặc kệ là hiện tại
(nữ) Vẫn là ở tương lai xa xôi
(hợp) Chúng ta đều bảo vệ tình yêu vĩnh cửu của chúng ta
Mặc kệ mưa gió đến rồi lại đi
(nữ) Từ đây sẽ không bị tổn thương
(nam) Trong mộng cũng không còn bồi hồi
(hợp) Chúng ta đều bảo vệ tình yêu vĩnh cửu của chúng ta
Mặc kệ mưa gió đến rồi lại đi
...
Tận cho đến khi Lương Kinh Đào và Tiêu Cửu Cửu thả microphone xuống thì mọi người đồng loạt nâng ly lên chúc mừng, nhiệt liệt cổ vũ bọn họ, la hét đến khàn cả tiếng.
Lộ Hữu Nghĩa bưng hai ly rượu đặt trên bàn trước mặt Lương Kinh Đào và Tiêu Cửu Cửu, lại cầm lên một ly nhét vào tay hai người bọn họ, phóng khoáng nói: “Đến đây nào, ngày hôm nay mọi người chúng ta hữu duyên nên mới gặp nhau ở đây. Chúng ta cùng cạn ly, sau đó sẽ trở thành bạn bè. Nào, cạn ly!”
Sáu chiếc ly va vào nhau, không ai do dự, tất cả đều ngẩng yết hầu để một hơi cạn sạch.
Tiêu Cửu Cửu mới vừa thả ly xuống thì cô liền có cảm giác đầu mình đột nhiên nổi lên từng đợt chóng mặt giống như say xe.
Cô cũng cảm giác được tất cả mọi thứ trước mắt mình giống như trời đất quay cuồng, thân thể loạng choà loạng choạng đứng không vững. Vì vậy, cô không thể không đưa tay ra ôm chặt thân thể Lương Kinh Đào, cũng thuận thế dựa toàn bộ thân thể mình trên người anh.
Lương Kinh Đào ôm lấy eo cô, quan tâm nâng khuôn mặt cô lên hỏi với giọng lo lắng: “Cửu Cửu, em làm sao rồi? Uống say rồi sao?”
Tiêu Cửu Cửu muốn mở miệng nói chuyện với anh nhưng có cảm giác cả người vô lực, ngay cả sức lực để mở miệng nói chuyện, cô cũng đều không có. Vả lại, thân thể cô lại bắt đầu tỏa nhiệt nóng từng trận lại từng trận, cô có cảm giác dường như có chuyện không hay xảy ra.
Có thể tác dụng của rượu này quá mạnh, thật sự quá mạnh khiến cô không cách nào không ứng phó nổi.
Hiện tại, vào giây phút này, cô chỉ cảm thấy cả người khó chịu đến nỗi muốn kêu gào, yết hầu trong miệng lại từng đợt rên rỉ nghẹn ngào “Ô…Ô” mấy tiếng. Cô không nhịn được lại phải ôm khuôn mặt mình, cố gắng dùng sức trượt dài thân thể mình trên người Lương Kinh Đào. Ngay lúc này, cô liền có cảm giác thoải mái đôi chút nhưng lại không biết mình khiến thân thể Lương Kinh Đào tỏa nhiệt nóng cũng sắp không nhịn nổi.
Nhìn thấy phản ứng của Tiêu Cửu Cửu dường như không đúng lắm, Lương Kinh Đào lập tức ôm chặt Tiêu Cửu Cửu, không cho cô lộn xộn nữa, rồi hướng Lâm Tật Phong nói: “Kẻ điên, cậu giúp tôi đưa Trương Dương và La Manh trở về. Cửu Cửu uống say rồi, tôi sẽ để Cửu Cửu ở đây nghỉ ngơi một lát. Chờ khi tỉnh rượu thì lại trở về.”
Hiện tại tuy Trương Dương và La Manh uống cũng có chút men say nhưng khi nhìn thấy Cửu Cửu như vậy, bọn họ cũng cho rằng cô ấy đã rất say rồi. Hai cô lại thầm nghĩ hay là cô ấy muốn mượn rượu làm càn, mè nheo Lương Kinh Đào chăng?
Nghĩ lại có Lương Kinh Đào ở bên cạnh che chở, chắc Tiêu Cửu Cửu sẽ không có chuyện gì xấu xảy đến nên các cô chỉ căn dặn vài tiếng. Sau đó, các cô theo Lâm Tật Phong ra ngoài, để lại Tiêu Cửu Cửu cho Lương Kinh Đào chăm sóc.
Chờ khi Lâm Tật Phong dẫn bọn họ rời đi, Lương Kinh Đào mới đặt Cửu Cửu ở trên ghế salông. Sau đó anh lại mở ra một gian phòng thông với phòng của Lộ Hữu Nghĩa, cũng gầm nhẹ với cậu ta: “Nghĩa Tử, cậu đang giở trò quỷ gì thế? Tôi không phải muốn cậu làm cho cô trúng thuốc để cô ấy u mê như thế này. Tôi chỉ cần cậu làm cách nào đừng để cô ấy về nhà là được rồi. Sao cậu lại làm như thế này? Cậu điên rồi sao? “
Lộ Hữu Nghĩa vừa nở nụ cười xấu xa vừa vỗ vào vai anh nói: “Tôi nói này người anh em, cậu tức giận cái gì? Vì là anh em, tôi chỉ muốn tác thành cho cậu, cậu cũng mau vào đi thôi. Cậu cũng đang say rượu thì hãy tận hưởng niềm vui đi thôi. Đêm nay hãy hưởng thụ thật vui vẻ đi.”
Lương Kinh Đào vừa nghe đến hai từ “hưởng thụ” thì sắc mặt cũng lập tức thay đổi. Anh tức giận mắng: “Mẹ nó! Lộ Hữu Nghĩa, cậu muốn chết à? Nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ là người đầu tiên tính sổ với cậu. “
Ngược lại Lộ Hữu Nghĩa lại cố tình đẩy Lương Kinh Đào vào phòng khách: “Được rồi, được rồi, cậu đừng phí lời. Vẫn nói “xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng” mà cậu còn không nhanh chân lên, nếu thuốc hết tác dụng, e rằng cô ấy sẽ nổi giận.”
Lương Kinh Đào bất đắc dĩ nhìn cửa phòng đóng lại, quay đầu lại nhìn Tiêu Cửu Cửu đang uốn tới ẹo lui trên ghế salông. Dường như đến lúc này, cô cũng đang mất hết kiên nhẫn trực tiếp lôi kéo quần áo trên người mình, trong miệng khó chịu ngâm nga vài tiếng hừ hừ khiến Lương Kinh Đào vừa cảm áy náy, lại mơ hồ có một loại hưng phấn cùng chờ mong.
Anh cẩn thận e dè từng bước chậm rãi tiến về phía cô, cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa nhẹ phủ khắp khuôn mặt cô.
Cô thật xinh đẹp.
Lương Kinh Đào nhẹ nhàng đặt trên môi cô một nụ hôn, trong lòng yên lặng chấp niệm một câu: Cửu Cửu, anh yêu em.
Anh cúi đầu mang theo vài phần thành kính, dáng vẻ đang muốn hôn thật sâu lên môi cô.
Đúng lúc này, toàn bộ “Nhất Dạ Khuynh Thành” đột nhiên chìm vào bóng tối.
Trong nháy mắt yên tĩnh, bốn phía lại vang lên vô số tiếng thét kinh hoàng, còn có tiếng hô cứu mạng vang vọng khắp một góc trời.
Nhưng những âm thanh huyên náo này lại không mảy may ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc đang phát tác trên người Tiêu Cửu Cửu và Lương Kinh Đào. Bọn họ lúc này đang cực kỳ khát vọng tìm ra một phương pháp hòng đánh tan cảm giác khó chịu trên người mình.
Vừa lúc đó, một bóng người vô thanh vô tức (không có âm thanh, không có hơi thở) xông vào.
Chỉ thấy tay anh ta phủ dài ra, một trận bột phấn trực tiếp rơi trên mặt Lương Kinh Đào.
Lợi dụng lúc thần trí Lương Kinh Đào vốn đang u mê chưa tỉnh táo thì người kia cũng lại tiếp tục nhanh như chớp nhét chiếc gối cho Lương Kinh Đào. Lương Kinh Đào cũng lập tức ôm lấy chiếc gối kia, dùng hết sức gặm cắn, trong miệng còn lầm bầm kêu tên “Cửu Cửu”. Thậm chí, anh còn nhanh chóng dùng sức động thân, hoàn toàn rơi vào ảo cảnh, ở nơi đó tìm kiếm đỉnh cao cực lạc.
Trong đêm đen tối như mực, một giọng nói lạnh lẽo như băng chậm rãi vang lên, “Hãy đưa người phụ nữ kia mang tới cho anh ta, cho anh ta cố gắng hưởng thụ một chút.”
“Dạ.”
Trong khi nói chuyện, người đàn ông cũng không thèm nhìn tới cảnh Lương Kinh Đào đang mê muội nằm đó, lâm vào ảo cảnh. Anh bước nhanh chân đi đến bên cạnh Tiêu Cửu Cửu, cẩn thận nâng niu cô như viên ngọc trân bảo quý giá. Sau đó, anh dịu dàng ôm cô lên, vững vàng áp chặt thân thể cô vào lồng ngực mình và men theo lối đi thông với phòng ngăn sát vách bên kia bước ra.
Ban đêm, cảm xúc mãnh liệt tuôn trào vô hạn...
Hết chương 79.