Khi Tiêu Cẩn Chi xông lên lầu, mở cửa phòng Cửu Cửu ra, đập vào mắt là căn phòng rỗng tuếch, nhất thời cảm giác tâm cũng lạnh.
Anh đi tới bên cửa sổ, nhìn sợi đây vẫn còn treo ở đó, tức giận trào lên như cơn sóng thần cuồn cuộn từng trận mãnh liệt.
Cô nhóc đáng chết, đang mang thai thế nhưng lại dám trèo tường trốn đi, chờ đến khi bắt được người về, anh cần khiến cô ghi nhớ thật lâu mới được.
Tiêu Cẩn Chi nhanh chóng kiểm tra căn phòng một lần, khi thấy trên bàn trang điểm lưu lại một phong thư thì nhanh chóng đi tới, vừa cầm lên nhìn, phía trên chỉ để lại mấy lời ngắn ngủn.
“Anh Cẩn, trước khi anh chưa giải quyết hết chuyện trong tay lẫn chưa khôi phục thân phận độc thân của mình thì không nên tới tìm em. Em đã đồng ý thìnhất định sẽ bình an sinh con ra. Anh đừng lo lắng cho em ... em nhất định sẽ sống rất tốt, nếu như anh thật sự yêu em, thì hãy mau thu dọn cục diện cho sạch sẽ, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ dẫn con trở về! Anh Cẩn, sau này còn gặp lại!”
Cái gì mà sau này còn gặp lại? Chó má mà!
Cô nhóc chết tiệt kia, thật là quá lâu không bị thu thập đây, gan cũng càng ngày càng lớn, lại dám bỏ anh lại, một mình mang theo con trai bảo bối của anh trốn đi? Giỏi lắm! Thật là quá giỏi!
Tiêu Cẩn Chi cố đè nén chua xót trong lòng xuống, cắn chặt răng, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tiêu Cửu Cửu, nhưng đầu bên kia chỉ có âm thanh lạnh lẽo đáp lại: “Số điện thoại này hiện tại đã bị khóa! Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!“.
Sau khi Tiêu Cẩn Chi liên tục gọi đi gọi lại mười mấy lần, rốt cuộc tâm dầm dần đóng băng.
Anh lại bấm một số điện thoại khác.
Điện thoại vừa thông, Tiêu Cẩn Chi lạnh lùng phân phó cho người ở đầu dây bên kia: “Cửu Cửu mất tích! Cậu lập tức phái người đi điều tra, nhớ chú ý các nút giao thông quan trọng ở kinh đô, coi như có phải lật khắp cả thủ đô này lên cũng phải tìm bằng được người về đây! Nếu như không tìm được ở thủ đô thì tìm kiếm những thành phố quanh đây, cho đến khi tìm được cô ấy mới thôi!“.
“Vâng!”
Ngay sau đó, Tiêu Cẩn Chi lại gọi điện thoại cho Đông Phương Cảnh Mộ, Tần Tấn, Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh, sau đó là Đông Phương Cảnh Nhiêu, Trương Dương, La Manh, sau khi xác địng Cửu Cửu không hề liên lạc với bọn họ, anh liền nhắn nhủ một khi có tin tức của cô thì phải lập tức báo ngay cho anh.
Tất cả bọn họ khi biết Tiêu Cửu Cửu mất tích, trong lòng liền nóng như lửa đốt, cũng đều phái người gia nhập vào đội ngũ lục soát tìm kiếm, hy vọng có thể mau mau tìm ra tiểu tổ tông này.
Trong khoảng thời gian ngắn, bởi vì Tiêu Cửu Cửu mất tích, mà cả kinh đô này đều bị chìm trong gió nổi mây phun, người ngã ngựa đổ.
Dĩ nhiên, cũng có người thầm mong sao Tiêu Cửu Cửa vĩnh viễn không bào giờ quay lại nữa, đây là cơ hội tốt để thu thập con nhỏ đáng ghét kia, để cho nó vĩnh viễn biến mất, đừng cứ suốt ngày quanh quanh quẩn quẩn chướng hết cả mắt.
Nhiều nguồn thế lực đều đang lùng sục tìm Tiêu Cửu Cửu,chỉ mong mình là người tìm thấy cô trước tiên.
Khi Tiêu Cẩn Chi được thủ hạ báo cáo lại rằng còn có một đám người khác đang tìm Tiêu Cửu Cửu thì lại càng thêm lo lắng cho an toàn của cô, cũng không ngừng suy nghĩ những nơi mà cô có thể đi? Sau đó, vừa lái xe tìm kiếm, vừa cẩn thận loại trừ từng điểm một.
Suốt cả một ngày, có rất nhiều nhân lực thi nhau đi tìm, nhưng ngay cả bóng lưng cũng chẳng thấy đâu huống chi là tìm được.
Trời đất bao la, có đôi khi nếu một người thật sự muốn trốn tránh mà nói, kể cả có cất công tìm kiếm ra sao cũng sẽ không dễ dàng, huống chi, người kia là Tiêu Cửu Cửu thông minh cơ trí.
Tiêu Cẩn Chi phiền não đấm mạnh lên tay lái, anh đã lái xe liên tục cả một ngày, lần mò khắp các ngóc nghách, đi đến tất cả các nơi cô có thể đi, nhưng vẫn không tìm được người.
Tiêu Cẩn Chi cảm thấy tinh thần của mình đang sắp hỏng mất.
Cửu Cửu, em đang ở đâu? Cô gái ngốc này, em bảo anh làm thế nào mới tốt đây?
Nếu như em muốn mang bản thân ra để trừng phạt anh, hành hạ anh, vậy thì chúc mừng em ... em đã thành công rồi!
Nhưng, nỗi buồn giận trong lòng cũng không thể nào sánh với sự lo lắng đang dần tăng lên, hiện tại điều mà anh muốn biết nhất, chính là cô nhóc này rốt cuộc đã chạy đi nơi nào?
Lại nói lúc xế chiều, Tiêu Cửu Cửu lừa Lăng Mẫn rằng mình muốn ngủ trưa, sau đó, len lén cẩn thận từng li từng tí từ cửa sổ tuột xuống, rồi nhanh chóng chạy tới sân bay, hiện tại, cô quả thật rất muốn đáp máy bay đến Anh quốc, gia nhập vào nhà Đông Phương.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, liền cảm thấy không ổn...!
Cô đoán, nếu mình gia nhập vào nhà Đông Phương e là mới vừa đi tới chỗ nào, cũng sẽ bị Tiêu Cẩn Chi bắt trở lại, thì chẳng phải công cốc rồi sao?
Không được! Cô phải nghĩ cách, tìm một con đường khác, như thế mới có thể tránh được tai mắt của Tiêu Cẩn Chi.
Ở Kinh đô phương Bắc này, cơ hồ là chẳng có chuyện gì mà người kia không làm được.
Mà hơn nửa phía Bắc , cơ hồ đều là thế lực của nhà họ Long gia, chỉ cần bọn họ liên thủ, thì cho dù ở đâu cô cũng không có chỗ để ẩn thân, mặc kệlà nơi nào, nhất định chưa đến một tháng cũng sẽ bị Tiêu Cẩn Chi tìm được.
Cho nên, Tiêu Cửu Cửu sau khi cân nhắc kỹ càng liền chọn đi đến miền Nam!
Thời tiết cũng đã trở lạnh, phía nam nhiệt độ có vẻ cao hơn, tương đối ấm áp, chờ sinh ở bên kia không còn gì tốt hơn!
Hiện tại trong tay cô còn có hơn một vạn tiền mặt, phải tiết kiệm ăn tiêu, sau khi tìm được một chỗ ở ổn định, cô còn phải tìm cho mình một công việc để nuôi sống bản thân và đứa nhỏ trong bụng.
Cửu Cửu tin dựa vào bản lĩnh của mình cho dù ở nơi nào, cô cũng đều có thể kiếm được cơm ăn.
Tiêu Cửu Cửu âm thầm cười khổ, đấy chẳng phải là do bản thân tự làm tự chịu, tự mình chuốc lấy cực khổ hay sao?
Nhưng cho dù là thế thì cô cũng không muốn gánh tiếng xấu “Tiểu Tam” hoặc “Hồ ly tinh”mặt dày mày dạn ở lại trong biệt thự, trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực nhưng tâm lại không hề được an bình.
Anh Cẩn, thật xin lỗi! Em biết rõ bây giờ đang là giai đoạn mà anh khó khăn nhất, vừa phảiđối phó với nhà họ Lương, với yêu cầu của Lương Kinh Diễm, lại còn phải lao tâm khổ tứ vì em nữa ...vốn dĩ em không nên rời đi lúc này, nhưng, em nghĩ, anh sẽ hiểu cho em thôi có đúng hay không?
Em đi rồi! Anh mới có thể thong thả không vướng bận gì mà chiến đấu với bọn họ, có khi mọi chuyện sẽ còn tiến triển nhanh hơn.
Nếu như vào lúc này, tin tức em mang thai truyền ra ngoài, có lẽ đối với anh, đối với nhà họ Tiêu, hay với em mà nói, cũng đều hết sức bất lợi, lúc nào cũng có thể trở thành điểm để người khác công kích, cho nên, em phải đi!
Vì vậy, trong phòng rửa tay, cô nhanh chóng buộc tóc cao lên thành tóc đuôi gà,hóa trang thành một cô nhóc mười bảy mười tám tuổi, trang điểm mắt khói, lại đeo hai chiếc hoa tai tròn loang loáng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn tô son đậm choét, sau đó, mặc thêm vào một bộ quần áo rách te tua.
Tiêu Cửu Cửu nhìn bóng dáng phản chiếu trong gương, quả nhiên hình tượng gái hư này trông thật khiếp người.
Chỉ bằng những ánh mắt khinh thường của đám phụ nữ trong toilet đang bắn về phía mình , Tiêu Cửu Cửu liền âm thầm cười trộm.
Ai có thể ngờ được một cô gái ăn chơi xấu xí như thế này lại chính là Tiêu Cửu Cửu đẹp khuynh nước khuynh thành đây cơ chứ?
Nhìn chung quanh một lát, xác định mình không có vấn đề gì, Tiêu Cửu Cửu mới đeo túi lên vai, vô cùng tự nhiên nghênh ngang đi ra.
Cô cũng không đi theo lộ tuyến bình thường, tiện tay vẫy một chiếc taxi, chạy đến bến xe, sau đó lại bắt xe buýt, đi ra ngoại ô, cuối cùng mới leo lên một chiếc xe khách xuôi về phía nam.
Quay đầu lưu luyến nhìn mảnh đất quen thuộc một lượt, không biết từ lúc nào cô mới có thể lại trở lại nơi này?