Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 143: Chương 143: Chương 91. Kết cục Nhà họ Lương




Editer: trang bubble

Có Tiêu Cẩn Chi và Ngụy Đông Minh một ở ngoài một ở trong trấn giữ, thời gian Tiêu Cửu Cửu vào Cục An Ninh không tới một tiếng, lại một lần nữa rửa sạch tình nghi trên người mình, đi ra.

Điều này cũng tại phương pháp vu khống hãm hại của đối phương thật sự là rất không thông minh, có điều chính là mấy gói bưu kiện lui tới và mấy cuộc ghi âm điện thoại, đã muốn đưa Cửu Cửu vào chỗ chết, làm sao có thể?

Chỉ cần để cao thủ máy tính của Cục An Ninh hơi kiểm tra lại một chút, là có thể biết, đây là người khác lợi dụng thủ đoạn hacker xâm nhập bưu phẩm và khóa số điện thoại của cô, mở liên lạc với đối phương, về phần mấy cái gọi là ghi âm kia cũng chỉ là thông qua một chút phương pháp công nghệ cao bắt chước âm thanh, chỉ cần so sánh âm thanh một cái là có thể điều tra rõ.

Dĩ nhiên, có thể điều tra rõ ràng nhanh như vậy, là không thể tách rời với trưởng phòng lớn Ngụy Đông Minh ra tay.

Bằng không, lần này nếu không có sự hộ tống bảo vệ của Tiêu Cẩn Chi và Ngụy Đông Minh, lần này, đoán chừng Cửu Cửu thật sự phải ở lại bên trong một lúc, về phần cô ở bên trong sẽ bị chiêu đãi như thế nào, có thể tưởng tượng được.

Chỉ là Tiêu Cửu Cửu không hiểu, có phải là những người này hết biện pháp rồi hay không? Lần trước cũng không trừng trị cô, tại sao lại lặp lại chiêu cũ cơ chứ? Chẳng lẽ bọn họ lại không có biện pháp khác tới trừng trị cô?

Lần này, xem bọn họ làm sao dọn dẹp cục diện rối rắm này nhé!

Lúc ra khỏi Cục An Ninh, mặt Tiêu Cẩn Chi trịnh trọng nói với Ngụy Đông Minh, “Trưởng phòng Ngụy, tôi thấy, trong Cục An Ninh này của các ông cũng không an toàn đâu, chỉ một cú điện thoại tố cáo vu oan tùy ý như vậy, là có thể dẫn người thân của tôi đến đây tra hỏi, may mắn là lúc đó có tôi ở đấy, nếu không có tôi ở đấy, vậy có phải sẽ xảy ra một số chuyện càng không thể tin nổi hay không? Sơ sót một chút như vậy, thì cho người của tôi một chứng cứ phạm tội xác thật?”

“Không không không, Tiêu tổng nói quá lời!”

Ngụy Đông Minh vội vàng xin lỗi, “Đây là nhân viên của chúng tôi làm việc có chút chuyện bé xé ra to, tôi thay bọn họ nói một tiếng thật xin lỗi với ngài! Chỉ là, lời nói này của Tiêu tổng cũng có chút nghiêm trọng. Nơi này của chúng tôi là tuyệt đối sẽ không xử oan cho một người tốt, tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho một người xấu. Chuyện này thật sự là người phía dưới làm không đúng. Anh yên tâm, nếu trong này có vấn đề, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho Tiêu tổng một câu trả lời.”

Nghe được Ngụy Đông Minh vừa nói như thế, sắc mặt của Tiêu Cẩn Chi lập tức êm dịu xuống, ngay cả xưng hô cũng sửa lại, cười cười nói, “Chú Ngụy, vậy tất cả đúng là xin nhờ chú rồi ! Cháu nghĩ, có vài người có thể là cuộc sống dễ chịu đã lâu rồi, ngại quá thoải mái, muốn trải qua cuộc sống kích thích một chút. Như con người của cháu đây, bản lĩnh khác không có, nhưng nhất là khéo hiểu lòng người, cháu nhất định sẽ thỏa mãn họ.”

Khi ánh mắt lạnh lùng mang theo hung ác này của Tiêu Cẩn Chi rơi vào trên người của Trịnh Minh thì Trịnh Minh chỉ cảm thấy cả người rét lạnh tận xương giống như rơi vào trong hầm băng vậy.

Bây giờ thì anh hối hận đến ruột cũng xanh rồi, lúc trước làm sao có thể uống rượu mơ hồ, bị người của nhà họ Lương bắt lấy nhược điểm chứ? Hiện tại thì tốt rồi, nghe người của nhà họ Lương, cả đời này cũng là chơi xong rồi!

Mà phía sau chờ đợi anh sẽ là cái gì? Có thể tưởng tượng được, tuyệt đối là xiềng xích và tường sắt lạnh lẽo.

Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu mới vừa ra khỏi cửa chính Cục An Ninh, Tằng Lỗi vẫn ở với mẹ Tiêu trong cục cảnh sát, cũng gọi điện thoại tới đây báo cáo, “Ông chủ, độc kia là bỏ vào trong lá trà. Theo Tiêu phu nhân nói, lá trà này là Lương Kinh Diễm đưa cho bà, trước mắt đã tra xét loại trừ những người tình nghi của quán trà Vĩnh An kia, hiện tại Lương Kinh Diễm đã bị bắt quy án. Về phần tên chặn lại cảnh sát bọn họ, trước mắt cũng đã bị Kỷ Ủy dẫn đi.”

Tiêu Cẩn Chi nhẹ nhàng cười một tiếng, “Rất tốt! Lăng Mẫn đâu? Nếu cô ấy không sao, cứ để cho cô ấy về trước đi!”

“Dạ!”

Cúp điện thoại, Tiêu Cẩn Chi ôm eo Tiêu Cửu Cửu thật chặt, ngước đầu nhìn lên bầu trời có chút ảm đạm, khóe môi nâng lên một nụ cười lạnh như băng, “Anh vốn còn muốn để cho nhà họ Lương nhảy nhót lâu thêm một khoảng thời gian nữa, cũng không ngờ, ngược lại bọn họ chó cùng rứt giậu trước rồi. Cửu Cửu, em chờ xem đi, thành quả anh cố gắng khoảng thời gian này, lập tức sẽ đưa ra hiệu quả, thù của Phượng Thần, anh muốn dùng cả nhà họ Lương của họ để chôn theo cậu ấy.”

Tiêu Cửu Cửu dùng sức ôm chặt anh, giọng nghẹn ngào nói, “Anh Cẩn, cám ơn anh! Cám ơn anh cố gắng lấy lại công bằng cho Phượng Thần như vậy!”

Tiêu Cẩn Chi nâng mặt của cô, cả mặt tràn đầy đều là tình cảm nồng nàn cưng chiều bất tận nói không hết được, “Cô bé ngốc, em nhớ kỹ, ở trên thế giới này, em là người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh. Em yêu thích, em tức giận, em buồn bã, em đau thương, em vui mừng, anh bị cảm động lây. Anh bằng lòng dùng hết tất cả sức mạnh, bỏ đi tức giận của em, buồn bã của em, đau thương của em. Ở trong cuộc sống của em, anh hi vọng có càng nhiều vui vẻ, sung sướng và hạnh phúc!”

Tiêu Cửu Cửu cảm động lao vào trong ngực của anh, ôm lấy anh thật chặt, “Anh Cẩn, em hiểu, em biết rõ anh tốt với em! Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe! Nhất định phải giữ gìn sức khỏe của mình! Em và đứa bé. . . . . . Không thể không có anh!”

Trong lòng của cô rõ ràng, muốn lật đổ gốc cây đại thụ che trời nhà họ Lương này, Tiêu Cẩn Chi phải trả giá bao lớn mới có thể làm được.

Mà kết quả? Bây giờ lại là không biết.

Cô có thể khẳng định, nhà họ Lương tuyệt đối sẽ không dễ dàng lại nhận thua như vậy, không thể nào lại khoanh tay chịu trói như vậy, càng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn gia tộc của mình xuống dốc, bọn họ nhất định sẽ phản công.

Có lẽ, Tiêu Cẩn Chi sắp phải đối mặt phía sau, là nhà họ Lương bất chấp tất cả phản kháng và đấu tranh càng thêm kịch liệt, tuy rằng nhà họ Lương so ra kém nhà họ Tiêu, nhưng dầu gì nhà họ Lương cũng là một gia tộc lớn, anh có thể chịu nổi sao?

Đây là lần đầu tiên Tiêu Cẩn Chi nghe được Tiêu Cửu Cửu khẳng định nói với anh, “Em không thể không có anh!” Hơn nữa, còn kèm theo đứa bé, thế chính là nói, bây giờ là cô thật sự đặt anh vào trong cuộc sống tương lai của cô rồi.

Tiêu Cẩn Chi đột nhiên có một loại cảm giác khổ tận cam lai, đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng.

Anh chờ đợi lâu như vậy tới nay, rốt cuộc đạt được sự đồng ý của cô, rốt cuộc lấy được chìa khóa mở cửa trái tim của cô!

Thật tốt quá! Anh thật vui mừng!

Nếu như lúc này không phải vẫn còn ở bên ngoài Cục An Ninh, anh nhất định sẽ ôm lấy cô, hung hăng hôn. . . . . .

Đột nhiên, anh thật sự muốn về nhà!

Tiêu Cẩn Chi chợt ngăn lại ôm lấy eo cô, vui mừng nói, “Đi! Chúng ta về nhà!”

Khi Tiêu Cẩn Chi lái xe chở Cửu Cửu về nhà, lúc này nhà họ Lương lại là mây đen giăng kín.

Ông cụ Lương, bộ trưởng Lương, còn có mấy người khác của nhà họ Lương toàn bộ tụ tập ở thư phòng, đứng trước nhà họ Tiêu đánh chặn đường với bọn họ lần này, nghĩ biện pháp giải quyết ứng đối.

Điện thoại di động của ông cụ Lương và bộ trưởng Lương không ngừng vang lên, mỗi một lần vang lên lại mang đến tin tức xấu về một người không ổn.

Mấy người trong phe cánh Lương thị bọn họ, hiện tại người này nối tiếp kẻ kia bị người bắt được vấn đề, tất cả đều bị trực tiếp nhốt vào trong cục cảnh sát rồi.

Như vậy, đòn nghiêm trọng lần lượt theo nhau mà đến, ông cụ Lương và bộ trưởng Lương chỉ cảm thấy đầu choáng váng từng đợt một.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ, năng lượng của Tiêu Cẩn Chi sẽ to lớn như thế, lớn đến mức khiến bọn họ cũng cảm nhận được khiếp sợ và ngơ ngác. Ở dưới sự tức giận đến nổ phổi, bọn họ không cách nào cố gắng xoay chuyển tình thế, chỉ có thể trực tiếp tắt điện thoại di động.

Từ xưa đến nay, nghênh cao đạp thấp đều là tính thông thường của con người.

Đặc biệt là những người xen lẫn trong quan trường thương giới (giới kinh doanh) này, từng người một càng cực kì tai thính mắt tinh, lần này nhà họ Lương bọn họ có thể bình yên vượt qua hay không? Đúng là đã đến lúc thử thách bọn họ.

Mà người mang tai họa cho gia tộc của bọn họ, chính là Lương Kinh Diễm! Ông cụ Lương hận không ngớt.

Ông cụ Lương cố gắng gọi điện thoại cho ông cụ Tiêu năn nỉ một chút, nhưng mấy câu nói của ông cụ Tiêu đẩy trở về ông, “Lão Lương à, tình bạn hai nhà chúng ta nhiều năm như vậy, những thứ khác thì tôi không nói, ông nói đứa cháu Diễm Diễm nhà các ông kia, cô ta lại dám làm ra thủ đoạn độc ác với bậc trên như Tú Trinh nhà chúng tôi, ông bảo làm sao chúng tôi nhịn đây? Nếu như chúng tôi ngay cả vậy cũng nhịn, vậy người cả kinh thành còn thật sự cho rằng người nhà họ Tiêu chúng tôi dễ bắt nạt! Chúng ta cũng già rồi, chuyện này đây, tôi cũng mặc kệ, nên làm như thế nào để cho người của đồng lứa tuổi nhỏ bọn họ đi xử lý đi, cứ như vậy.”

Nói xong, ông cụ Tiêu không khách sáo chút nào cúp điện thoại.

Tay ông cụ Lương cầm điện thoại tức giận đến trực tiếp run rẩy, đã bao nhiêu năm rồi, lão Tiêu cũng chưa bao giờ không khách sáo đối diện ông như vậy, nhưng hôm nay vậy mà một chút mặt mũi cũng không chừa cho ông, còn nói mặc kệ, để con cháu xử lý, rõ ràng là nói cho ông biết, hai nhà bọn họ chơi xong rồi!

Lương Kinh Diễm, đồ đáng chết này, lúc trước xảy ra chuyện, ông nên cấm túc nó, không nên lại muốn kết thông gia với nhà họ Tiêu, hiện tại tốt rồi, tiền mất tật mang.

Đối với đứa cháu gái lụn bại không chịu thua kém này, ông cụ Lương không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lựa chọn từ bỏ cô.

Đến giờ phút nguy cấp này, bọn họ cũng đã không còn cách nào, đối với những người đi theo nhà họ Lương bọn họ nhiều năm kia, chỉ có từ bỏ toàn bộ, tráng sĩ chặt tay, mới có hi vọng bảo lưu lại một chút mạng lưới quan hệ của nhà mình.

Mà có thể như vậy, đã coi như là kết quả tốt nhất rồi.

Nhưng mà, ông cụ Lương tuyệt đối không ngờ rằng, ngay cả một tia hi vọng yếu ớt như vậy, ông cũng không bảo vệ được.

Tan đàn xẻ nghé, người chưa đi, trà đã lạnh!

Nhà họ Tiêu chặn giết đối với nhà họ Lương, đưa tới sự chú ý của vô số gia tộc ở kinh đô đã sớm mơ ước thay thế được nhà họ Lương kia, hành động này vừa bắt đầu, những gia tộc kia đã bắt đầu đánh hội đồng đối với Nhà họ Lương, khi ra tay còn hung ác hơn không chỉ gấp mười lần so với nhà họ Tiêu.

Thật đúng là một bước sai, từng bước đều thua, nhà họ Lương cũng là như thế!

Một tháng ngắn ngủn, ông cụ Lương về quê ở ẩn, bộ trưởng Lương xin nghỉ hưu sớm, những người khác của nhà họ Lương vào tù thì vào tù, trốn đi thì trốn đi, Lương Kinh Diễm bởi vì một bản án hạ độc sát hại nhân vật quan trọng chưa thành, từ đó lại khơi ra chứng cứ cô chủ mưu mua người giết hại Phượng Thần trước đó, còn có những chứng cứ phạm tội khác, thẩm tra toàn bộ từng cái.

Cuối cùng, Lương Kinh Diễm bị phán xử tử hình, tước đoạt quyền lợi chính trị cả đời.

Đến đây, cây to nhà họ Lương này sụp đổ ầm ầm.

Mà sáng sớm Lương Kinh Đào đang sinh hoạt ở nước ngoài, chỉ có trên người của anh tương đối sạch sẽ, người lại ở nước ngoài, nên may mắn tránh thoát một kiếp này.

Tuy nói Tiêu Cửu Cửu không biết trận nội đấu này là hung hiểm như thế nào, nhưng thoạt nhìn trận chiến từ Tiêu Cẩn Chi ngày ngày đi sớm về trễ, vả lại có đại đội bảo vệ đi theo hai bên trái phải, mà khu bảo tàng Ngọc Sơn lại tạm thời đóng cửa cũng canh phòng nghiêm ngặt, đã là nhìn phiến diện, có thể thấy được chút ít.

Từ lúc ra khỏi Cục An Ninh ngày đó, cô lại bị Tiêu Cẩn Chi lấy lý lẽ cấm túc, nơi nào cũng không cho đi, không cho phép ra ngoài, thậm chí không cho cô liên lạc với người khác.

Tiêu Cửu Cửu cũng hiểu anh, biết là anh lo lắng an nguy của cô, nên cũng ngoan ngoãn nghe theo lời của anh, sống ở trong biệt thự nhỏ, nghe nhạc, làm dưỡng thai cho đứa bé, đọc sách, mặc người bên ngoài long trời lở đất, thì cô lại tự yên ổn một góc.

Như thế, qua một tháng sau, cuối cùng Tiêu Cẩn Chi tuyên bố với cô giải trừ nguy cơ, cô lại có thể hoạt động tự do rồi!

Mà lúc này đây, cái thai trong bụng Cửu Cửu cũng đã 17 tuần, lớn hơn bốn tháng rồi.

Tiêu Cẩn Chi là khẩn trương đến liều mạng đối với cô, bảo Lăng Mẫn coi chừng cô một tấc cũng không rời, chỉ sợ cô xảy ra một chút xíu không may, thuốc bổ càng là mua về liên tục không ngừng, chất đầy một phòng đồ hỗn tạp lớn.

Còn có những thứ quần áo trẻ con gì đó, một đấng mày râu như anh vậy mà cũng ba ngày hai bữa sẽ đi mua. Tiêu Cửu Cửu dứt khoát nói anh, đoạt quyền lợi hạnh phúc làm mẹ của cô.

Một ngày đó, Tiêu Cửu Cửu ngồi im ở trên ghế sofa đọc sách, cảm giác đột nhiên bụng hơi động như thế. Cô sửng sốt một chút, lại lẳng lặng cảm giác, quả nhiên cũng không lâu lắm, thai nhi lại bỗng nhúc nhích.

Máy thai rồi! Tiểu bảo bối của tôi biết nhúc nhích rồi! Khóe miệng Tiêu Cửu Cửu nhếch đến thật to, hạnh phúc vui vẻ.

Chờ tối Tiêu Cẩn Chi quay lại, cô ôm anh, hả hê cười không ngừng, “Anh Cẩn, hôm nay tiểu bảo bối của chúng ta chuyển động, ha ha ha. . . . . . Bé biết động. . . . . .”

Tiêu Cẩn Chi Chi chợt sững sờ, ngay sau đó thì mặt vui mừng cười, “Có thật không? Nào, anh tới sờ một cái xem. . . . . .”

Anh cẩn thận từng li từng tí phủ bàn tay lên, hình như bé con người ta không đồng ý, hơn nửa ngày cũng không thấy có tiếng động.

Tiêu Cẩn Chi lại nhìn về phía cô, trên gương mặt tuấn tú có không cam lòng rõ ràng, “Hừ, thằng nhóc thúi này, lại dám không để ý tới anh, quay đầu lại anh sẽ nhớ kỹ, chờ nó đi ra, xem anh đánh cái mông nhỏ của nó như thế nào!”

Tiêu Cửu Cửu không nhịn được cười ha ha, “Anh đừng đùa! Cục cưng của chúng ta cũng không phải là cố ý, lúc này cục cưng hơn bốn tháng máy thai cũng sẽ không quá thường xuyên, phải đợi cục cưng lớn hơn một chút nữa, anh mới có thể thường cảm thấy bé đang chơi đùa bên trong.”

Tiêu Cẩn Chi cẩn thận từng li từng tý ôm Cửu Cửu vào trong ngực, hôn trán của cô, “Cửu Cửu ngoan, chúng ta kết hôn đi!”

Tiêu Cửu Cửu cau mũi một cái, “Đừng! Lúc này bụng lớn, làm sao em mặc áo cưới chứ? Em muốn làm cô dâu đẹp nhất!”

Mặt Tiêu Cẩn Chi thâm tình nhìn cô nói, “Cửu Cửu của anh dù là lớn bụng mặc áo cưới, đó cũng là cô dâu đẹp nhất toàn thế giới, chẳng những là cô dâu đẹp nhất, còn là đặc biệt nhất!”

Tiêu Cửu Cửu bị lời tâm tình trắng trợn này của anh làm cho mắc cỡ mặt đỏ rần, trong lòng lại sướng vô cùng, không nhịn được đưa tay đấm nhẹ anh một cái, giận cười nói, “Anh chỉ ba hoa!”

“Miệng của anh ba hoa hay không, em lập tức sẽ biết.” Nói xong, Tiêu Cẩn Chi chợt nâng đầu của cô lên, hôn thật sâu xuống.

Tiêu Cửu Cửu đưa hai cánh tay ra, ôm chặt cổ của anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh. . . . . .

Anh cuồng dã, bá đạo, cô mềm mại, ngọt ngào, hai người quấn quít ở chung một chỗ thật chặt như là uyên ương, trằn trọc triền miên, đan dệt ra từng mảnh từng mảnh ngọt ngào, cả phòng tình cảm dịu dàng lưu luyến. . . . . .

Tay của anh, cũng bắt đầu không yên phận dao động ở trên người của cô, lặng lẽ từ sau lưng cô, đưa về phía điểm cao kia. . . . . .

Tiêu Cửu Cửu chỉ cảm giác cả người toả nhiệt nóng lên, không nhịn được nhẹ nhàng hừ ra tiếng.

Một tiếng yêu kiều kia, càng làm như sấm mùa xuân hỏa hoạn, sau một tiếng ầm ầm, trực tiếp làm bọn họ cháy hừng hực. . . . . .

Anh vừa hôn, vừa cúi đầu kêu tên của cô, “Cửu Cửu, Cửu Cửu ngoan của anh. . . . . .”

Một hồi triền miên hết sức dịu dàng đi qua, Tiêu Cẩn Chi khẽ vuốt ve lưng của cô, nhỏ giọng nói ra, “Bảo bối, ngày mai anh dẫn em trở về nhà lớn họ Tiêu, đi gặp ông nội và ba mẹ, quy định sẵn xuống việc kết hôn của chúng ta, có được hay không. . . . . .”

Cửu Cửu mơ mơ màng màng đáp một tiếng, “Ừ. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.