Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 147: Chương 147: Chương 95.1: Chân tướng rõ ràng




Editor: Puck -

Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu nghe được âm thanh truyền ra bên trong, nhất thời dừng bước, hai người liếc nhìn nhau, cũng đang âm thầm buồn bực, mẹ Tiêu thế mà lại gấp gáp muốn nhìn báo cáo hơn bọn họ?

Chỉ có điều, suy nghĩ một chút cũng thoải mái, dù sao chuyện này liên quan đến ích lợi và quan hệ bản thân giữa bà ấy và ông xã, bà ấy khẩn trương cũng là điều khó tránh.

Ngay sau đó, bọn họ lại nghe thấy giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ của Tiêu Tĩnh Bác vang lên, “Chị dâu, không phải em nói không chị xem báo cáo này, mà muốn đợi anh cả, còn có Cẩn Chi và Cửu Cửu đến, cho mọi người cùng nhau nhìn! Dù sao, hai đứa Cẩn Chi và Cửu Cửu mới là người trong cuộc, có đúng không?”

“Tôi xem trước một chút thì như thế nào? Tôi xem, kết quả báo cáo này có thể thay đổi?”

“Tôi nói này chị dâu, chị có thể đừng náo loạn ở bệnh viện được không? Chuyện này nếu như bị truyền đi, thể diện nhà họ Tiêu chúng ta đã có thể không giữ được!”

“Ha ha...” Diệp Tú Trinh cười lạnh hai tiếng, lời nói mang theo châm chọc, “Nhà họ Tiêu mấy người còn có mặt mũi sao? Tiêu Tĩnh Bác, cho dù cậu không cho tôi xem báo cáo này, tôi cũng có thể đoán được kết quả, yêu tinh nhỏ đó chính là tạp chủng của Tiêu An Bác, đúng không?”

Tiêu Tĩnh Bác nhìn Diệp Tú Trinh càng nói càng kỳ cục, nhất thời giận tái mặt đi, quát to một tiếng, “Chị dâu, nếu như chị muốn tiếp tục sống chung ở nhà họ Tiêu, tốt nhất câm miệng lại! Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ, chị phải rõ ràng hơn bất kỳ ai...”

“Tiêu Tĩnh Bác, cậu nói hươu nói vượn cái gì? Năm đó xảy ra chuyện gì, tôi...”

Khi hai người đang làm cho náo nhiệt ở bên trong, Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến một giọng hỏi lạnh lẽo, “Hai đứa đứng lỳ ở cửa làm gì?”

Hai người bên trong nghe được âm thanh này, cũng ngừng miệng.

Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu quay đầu nhìn, là lão đại của nhà họ Tiêu Tiêu An Bác đến rồi!

Toàn thân Tiêu An Bác mặc quân phục, thân hình vốn to lớn, có vẻ đặc biệt oai phong cường tráng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo bình tĩnh, lộ ra vẻ thành thục cương nghị trầm ổn thuộc riêng về đàn ông, uy nghiêm lúc ẩn lúc hiện, làm cho người ta không tự chủ được sinh ra ý niệm muốn nghiêm nghị cúi chào ông.

Phía sau ông còn có một nhân viên bảo vệ tuổi còn trẻ đi theo, ánh mắt sắc bén của nhân viên bảo vệ này quét qua Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu một cái, rồi để đề phòng với hai người bọn họ xuống, lại cảnh giác quan sát bốn phía.

Ánh mắt Tiêu An Bác sâu sắc nhìn vào mắt Tiêu Cẩn Chi, ngay sau đó ánh mắt rơi lên người Tiêu Cửu Cửu thì dịu dàng một chút, “Sao đứng bên ngoài mà không vào?”

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của Tiêu Tĩnh Bác mở ra, thấy ba người đứng ngoài, tao nhã cười cười, “Mọi người đều đến rồi, vào đi!”

Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu đứng sang bên cạnh, nhường Tiêu An Bác đi vào trước.

Tiêu An Bác vừa mới đi vào, đã thấy Diệp Tú Trinh mặt đen thui ngồi trên ghế sa lon, thấy Tiêu An Bác đi vào, còn hung hăng lườm ông một cái.

Tiêu An Bác đã sớm quen với tính khí quái gở của người phụ nữ này, cũng lười để ý đến bà, lại tìm một vị trí cách xa bà nhất ngồi xuống.

Thái độ tránh như tránh rắn rết kia, lại hung hăng đâm Diệp Tú Trinh một phát, mắt đỏ lên vì tức giận, “Tiêu An Bác, hồ ly tinh kia lại sinh cho ông một hồ ly tinh nhỏ, lần này ông vui mừng rồi chứ?”

Tiêu An Bác lạnh lùng liếc xéo bà ta, “Diệp Tú Trinh, những năm này, tôi vẫn luôn không so đo với bà, bà tốt nhất cũng đừng chọc giận tôi! Nếu không...”

Lạnh lẽo nơi đáy mắt ông khiến Diệp Tú Trinh run sợ rung động, nhưng lại không cam lòng cứ yếu thế như thế, thét lên, “Nếu không thì như thế nào? Ông có bản lĩnh cứ tới giết tôi! Tới đi! Tới đi...”

Tiêu An Bác vỗ bàn một cái, “Bà đừng cho rằng là tôi không dám?”

Diệp Tú Trinh đứng lên, đôi tay khoanh trước ngực, cười nhạo Tiêu An Bác, “Tôi còn nhìn thấp ông, Tiêu An Bác, ông đồ hèn nhát!”

Tiêu An Bác giận đến định giơ tay, nhưng thấy Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu, tay của ông để xuống, mắng một tiếng: “Người đàn bà chanh chua!” Mặt căm hận ngồi xuống.

Tiêu Cản Chi lạnh lùng nhìn một đôi cha mẹ trước mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, đáy mắt này, lại hiện lên đau thương, đây chính là cha mẹ của anh!

Đúng lúc khi Tiêu Cẩn Chi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, anh cảm giác bàn tay căng chặt, bàn tay to của anh, được bàn tay nhỏ bé của Tiêu Cửu Cửu nắm thật chặt.

Trong bàn tay nhỏ bé này truyền ra ấm áp, lại ấm cả toàn thân anh, để cho khí lạnh quanh thân anh, trong nháy mắt hóa thành hiền hòa.

Tròng mắt Tiêu Cẩn Chi đối diện với cặp mắt tràn đầy ân cần của cô, cười cười, lật tay cầm lấy tay cô, khẽ nói một tiếng bên tai cô, “Anh không sao!”

Lúc này, Tiêu Tĩnh Bác đã lấy kết quả xét nghiệm DNA của Tiêu Cửu Cửu và Tiêu An Bác ra, đưa cho Tiêu An Bác trước, “Mọi người xem đi!”

Một phần báo cáo xét nghiệm DNA khác, ông không lấy ra!

Tiêu Cửu Cửu và Tiêu Tĩnh Bác liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Chuyện này liên quan đến vinh nhục của Tiêu Cẩn Chi, có thể nói là người mà cô và Tiêu Tĩnh Bác quan tâm nhất, hai người bọn họ đều không hy vọng Tiêu Cẩn Chi bị bất kỳ tổn thương gì, tối thiểu, nếu không phải có thể thay đổi sự thật, bọn họ cũng hy vọng giảm phần tổn thương này đến thấp nhất.

Tay Tiêu An Bác cầm phần báo cáo xét nghiệm này, tay run rẩy nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy, hít một hơi thật sâu, ông mới mở phần báo cáo kia ra.

Khi ông nhìn phía trên báo cáo viết rõ ràng, gen di truyền giữa Tiêu An Bác và Tiêu Cửu Cửu gần 97% tương tự thì Tiêu An Bác chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua vừa chát, vừa ngọt lại vừa đắng, khi nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, trong ánh mắt trừ dịu dàng, còn có áy náy không nói ra được.

Ông đứng lên, đi tới trước mặt Tiêu Cửu Cửu, giang rộng tay ôm lấy cô vào trong ngực, “Xin lỗi, Cửu Cửu, con chịu khổ rồi! Xin lỗi, xin lỗi...”

Nghe thấy tiếng xin lỗi liên tiếp kia, Tiêu Cửu Cửu cũng cảm giác lòng hơi chua chuad

Khi lệ nóng của Tiêu An Bác nhỏ xuống cổ cô thì Cửu Cửu chỉ cảm thấy nước mắt ấm áp này giống như có thể nóng người.

Nhưng đầu óc cô lại tê dại, thân thể cũng cứng ngắc, không biết nên phản ứng lại phần nhiệt tình này của Tiêu An Bác như thế nào.

Hôm nay nhìn thấy phản ứng này của Tiêu An Bác, coi như không cần nhìn báo cáo xét nghiệm DNA, cô cũng biết, cô chính là con gái ruột của Tiêu An Bác.

Từ nhỏ đến lớn còn chưa từng được cảm nhận tình thương của cha, hôm nay đứng trước mặt cô, nhưng không biết nên đối mặt như thế nào, phản ứng lại như thế nào, biểu đạt như thế nào?

Diệp Tú Trinh ở bên cạnh nhìn thấy một màn chói mắt này, giận đến móng tay cũng đâm vào trong thịt, thấy đỏ nhưng không thấy đau.

Bà quái gở châm chọc, “Ôi, cha con gặp nhau khiến cho người ta cảm động kìa! Tiêu An Bác, ông đồ ngụy quân tử, ông ở trước mặt tôi đây và Cẩn Chi, làm ra vẻ cha và con gái tình thâm, ông cũng không ngượng ngùng sao? Ông đối xử rất tốt với hai mẹ con tôi sao?”

Thân thể Tiêu An Bác lập tức cứng đờ, buông Tiêu Cửu Cửu ra, nhìn thẳng vào Diệp Tú Trinh, lạnh lùng uy hiếp, “Bà đồ đàn bà chanh chua này, có phải thật sự muốn tôi giật da của bà ra, lộ ra thịt thối bên trong, để cho mọi người nhìn thấy thứ dơ bẩn bên trong của bà thì bà cao hứng?”

Những lời này, thật sự có thể nói là không chút lưu tình, Diệp Tú Trinh giận đến trắng bệch cả mặt.

Mặt mũi của bà vặn vẹo, cả người run rẩy, tay chỉ vào Tiêu An Bác, đôi môi lay động, lại cứ nghẹn ngào trong miệng, chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau nhức, rõ ràng định lớn tiếng chửi rủa ông ta vô tình, ông ta lăng nhăng, lạnh lùng của ông, nhưng lại cứ một câu nói cũng không nên lời.

Tiêu Cửu Cửu nhìn dáng vẻ cực kỳ tức giận của bà ấy, đột nhiên cảm thấy bà ấy vô cùng đáng thương.

Nghe nói trên công việc người phụ nữ này vô cùng xuất sắc, là một vị nữ cường nhân *, nhưng mà, ở trên phương diện gia đình, bà lại triệt triệt để để từ đầu đến đuôi là một người phụ nữ thất bại!

(*) Nữ cường nhân là cụm từ mà người Trung Quốc dùng để chỉ những phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang.

Ông xã không thương bà, bà lại ngược đãi con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.