Editor: Mẹ Bầu
Nghe thấy tiếng động mở cửa, hắn liếc mắt một cái nhìn Diệp Tú Trinh đang đi tới, sau đó lại nhắm mắt lại.
Diệp Tú Trinh vừa nhìn thấy cái dáng vẻ không để ý đến sống chết của sự đời, chỉ lo phun sương thả khói, cũng không buồn để ý hình dạng của bà, liền nhíu mày một cái, trực tiếp ngồi xuống trên một chiếc ghế sa lon ở cách hắn không xa, dứt khoát mở miệng nói một câu rành rọt: “Độc Cô Ẩn, giúp tôi xử lý một người!”
“Người nào?”
“Tiêu Cửu Cửu!”
Vừa nghe đến cái tên này, Độc Cô Ẩn giống như bị dọa cho sợ đến mức phải ngồi bật dậy, một phát dụi tắt luôn điếu thuốc lá. Đôi con ngươi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt của Diệp Tú Trinh, sau đó, đột nhiên hắn nhẹ nhàng nở một nụ cười bí hiểm: “Diệp Tú Trinh, đầu óc của bà là bã đậu hả Cô bé ấy hiện giờ sắp trở thành con dâu của bà rồi, thế nào mà bà lại muốn ra tay với nó như vậy?”
Lông mày Diệp Tú Trinh nhướn cao, nói với vẻ oán hận, “Nhưng nó cũng là đồ con hoang của con hồ ly tinh Lâm Khả! Nhìn nó bày ra cái vẻ mặt hồ ly mê hoặc lòng người kia, tôi lại lập tức nhớ tới những điều sỉ nhục mà năm đó tôi đã phải hứng chịu. Tôi tuyệt đối không thể cho phép con nhỏ đó bước chân vào cửa nhà được. Nếu không, sớm muộn gì thì tinh thần của tôi sẽ hỏng mất.”
Độc Cô Ẩn bật lên tiếng cười khanh khách: “Nhưng bà cũng đừng quên, con bé đó mới chính thức là đại tiểu thư của nhà họ Tiêu đó! Con trai của bà cưới con bé, đây mới gọi là cả đời có chỗ dựa vững chắc được! Bà mà giết chết con bé đó, ngộ nhỡ thân phận thật sự của con trai mình bị lộ ra ngoài, đến lúc đó tôi sẽ xem bà phải giải quyết thế nào!”
Độc Cô Ẩn nói tới chỗ này, cảm thấy không thể nhịn được nữa, nhìn Diệp Tú Trinh một cái, “Nếu như chuyện mà bà muốn nói đến, đúng là chuyện này, vậy thì bà có thể đi rồi!”
Diệp Tú Trinh không nghĩ tới lần này Độc Cô Ẩn thế mà lại không chịu giúp đỡ mình, cho là hắn lại đang nghĩ muốn thứ gì đó, bà nhìn hắn đầy vẻ oán hận, cắn răng hỏi: “Vậy rốt cuộc ông muốn phải thế nào thì mới chịu giúp tôi?”
Độc Cô Ẩn miễn cưỡng đứng dậy, nhìn Diệp Tú Trinh với vẻ mặt rất kỳ quái: “Tôi đây cũng không thể hiểu nổi bà, thiên hạ này thân là người mẹ ruột, có người nào là không suy nghĩ liều mạng vì con trai của mình? Cũng chỉ có một người phụ nữ ngu xuẩn như bà, hiện giờ mới có thể nghĩ ra cái chuyện bẩn thỉu, đứng ở sau lưng phá hủy tương lai của con trai mình như vậy! Chuyện này, tôi sẽ không bao giờ giúp bà!”
Nói xong, Độc Cô Ẩn để lại cho Diệp Tú Trinh một ánh mắt lạnh lẽo, sau đó mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Diệp Tú Trinh chán nản ngồi ở trên ghế sô pha, ngây ngốc. Trong ngực bà giống như đang bị một khối tảng đá lớn đè ép lên, buồn bực đến khó chịu. Trong lòng bà giống như đang có một ngọn lửa đang thiêu đốt đến bỏng rãy, nó đã thiêu cháy sạch sẽ mọi cảm xúc, làm cho đầu óc bà cực kỳ choáng váng.
Hận! Bà cực kỳ oán hận!
Ngay cả người đàn ông trước giờ vẫn luôn phải dựa vào sự bao nuôi của chính mình như thế, đến giờ cũng đã phản bội lại bà, không chịu nghe lời của bà nữa.
Được thôi, rất tốt!
Nếu hắn đã không chịu làm chuyện đó, vậy thì, tự bà sẽ ra tay giải quyết chuyện này! Coi như bà có chết, bà cũng tuyệt đối không để cho loại tiểu hồ ly kia tinh vào được cửa nhà họ Tiêu!
Đứng nấp ở một góc, Độc Cô Ẩn vẻ mặt âm trầm, nhìn theo Diệp Tú Trinh đi ra cửa dáng vẻ đầy tức hận. Nhìn thấy Diệp Tú Trinh lên xe, vội vã lái xe bỏ đi, lúc này hắn mới từ từ đi ra khỏi chỗ nấp.
Độc Cô Ẩn lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, “Ông chủ, bà ta muốn giết Tiêu Cửu Cửu.”
“Đồ đàn bà ngu xuẩn! A Ẩn, chẳng những cậu không thể giết cô bé đó mà cậu còn phải bảo vệ thật tốt cho cô bé đó và thiếu gia, hiểu chưa?”
“Dạ hiểu!”
Độc Cô Ẩn cúp điện thoại, nhìn theo phương hướng Diệp Tú Trinh đã biến mất, khóe môi khẽ nhếch lên một ý cười lạnh lẽo.
Nếu như không phải bà ta là chủ nhân đã sinh ra tiểu thiếu gia, làm sao hắn lại phải rời núi đến đây để diễn trò với bà ta như thế? Cái người phụ nữ lợi hại này, nếu như để cho bà ta biết thân phận thật sự của chủ nhân, thì với tính tình kia của bà ta, chắc chắn rằng bà ta sẽ không màng đến cái chết, nhất định sẽ bám dính lấy mà đòi gặp chủ nhân mới cảm thấy hài lòng!
Suy nghĩ một chút, vẫn là chủ nhân có đủ anh minh! Ban đầu sau khi vừa nghe thấy được tin tức này, chủ nhân lập tức liền nghĩ ra luôn tuyệt chiêu này, để cho hắn đứng ra đảm đương cái vai trò là “cha đẻ” của thiếu gia! Thuận tiện để cho hắn vớt thêm được chút bổng lộc bên ngoài!
Chỉ có điều, hôm nay nhìn bộ dáng thế kia người đàn bà ngu xuẩn này, hắn vẫn cần phải chú ý, đề phòng một chút, nhất định không thể để cho bà ta phá hỏng chuyện lớn của ông chủ. Nếu không, ngộ nhỡ gặp phải chuyện không may, ông chủ nhất định sẽ không tha cho hắn!
Nhớ tới ông chủ với những thủ đoạn âm độc giết người không đền mạng kia, Độc Cô Ẩn chợt thoáng rùng mình một cái.
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, từng ngày...
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Cửu Cửu ngày ngày đều ở nhà dưỡng thai, cũng không đi đâu cả.
Điều làm cho cô kinh ngạc nhất chính là, những ngày này Diệp Tú Trinh lại không hề tìm tới cửa, an phận đến mức làm cho cô cảm thấy, trong chuyện này dường như có cái gì đó rất kỳ quái.
Không thể như vậy được! Diệp Tú Trinh biết Tiêu Cẩn Chi sắp sửa kết hôn với cô, thế nhưng tại sao lại không thấy bà ta phản đối? Chẳng lẽ là, Cửu Cửu cô đã lấy lòng tiểu nhân để đo bụng quân tử hay sao?
Bất kể Cửu Cửu có nghĩ như thế nào, cô vẫn luôn sống một cuộc sống bình thản yên lành ở trong khu biệt thự nhỏ kia. Rốt cục cũng đã đến ngày vui của cô và Tiêu Cẩn Chi.
Sáng sớm ngày mười hai tháng mười hai, Cửu Cửu vẫn còn đang chìm trong cơn buồn ngủ thật sâu, cô liền bị Lăng Mẫn dựng dậy từ trên giường.
“Tiểu thư, nên tỉnh dậy thôi!”
“Hử. . .” Cửu Cửu vừa nghe thấy giọng của Lăng Mẫn, liền cất giọng nũng nịu, sống chết đổ thừa không chịu dậy: “Em không muốn dậy, chị Lăng Mẫn, chị cứ để cho em ngủ thêm một lát nữa thôi. . .”
Bình thường Lăng Mẫn sẽ nuông chiều cô, cho phép cô muốn ngủ bao lâu thì ngủ, nhưng hôm nay thì không thể giống như vậy được!
Lăng Mẫn dịu giọng dỗ dành: “Tiểu thư, hôm nay chính là ngày vui của cô đó! Một lát nữa cô còn phải trang điểm, mặc lễ phục, chuyện cần phải làm có rất nhiều, nếu như làm chậm trễ giờ tốt, chắc chắn Tiêu tiên sinh sẽ tức giận.”
Vừa nghe đến ba từ “Tiêu tiên sinh” kia, Tiêu Cửu Cửu nhớ đến tối ngày hôm qua, trước khi cô đi ngủ, Tiêu Cẩn Chi đã nói một câu cảnh cáo. Lúc này trong đầu cô tựa như vẫn còn đang ở lẩn quẩn câu nói tà ác kia của anh: “Nếu như ngày mai em dám làm trễ giờ, anh sẽ làm cho em cả một tháng không xuống giường được!”
Nghĩ tới đây, lại nghĩ đến trong khoảng thời gian này anh cứ dính lấy cô như keo, quấn quýt si mê không ngừng, hận không thể lúc nào cũng có lý do chạy tới đây để quấn lấy cô. Tiêu Cửu Cửu chợt rùng mình một cái, trong nháy mắt liền lật chăn ra, trở dậy, đi vào trong phòng tắm.
Nhìn Tiêu Cửu Cửu vừa nghe đến đại danh Tiêu tiên sinh, liền lập tức trở dậy luôn như vậy, Lăng Mẫn lắc đầu cười cười.
Chỉ qua ngày hôm nay, đến ngày mai cách gọi “đại tiểu thư” kia sẽ phải đổi thành “Thiếu phu nhân” rồi.
Đại tiểu thư là một cô gái tốt, rất thiện tâm, phản ứng cũng nhanh nhạy. Có một người đàn ông trầm ổn, có khí phách như Tiêu tiên sinh che chở, nhất định Tiêu Cửu Cửu sẽ hạnh phúc!
Đối với cuộc sống mới của hai người chủ cũ rất tốt bụng của mình, tự đáy lòng, Lăng Mẫn chỉ biết thầm tặng những lời chúc phúc chân thành nhất cho họ!
Suốt một thời gian sau đó, Tiêu Cửu Cửu liền cảm giác mình giống như một pho tượng gỗ, cứ ngồi yên một chỗ để cho người ta muốn làm gì cô thì làm. Trongphòng của cô có rất nhiều người lui tới. Với cương vị là dâu phụ trong lễ kết hôn, hôm nay Đông Phương Cảnh Nhiêu, Trương Dương và La Manh cũng đã tới đây sớm hơn một chút.
Sau khi tạo hình trang điểm cho cô dâu Tiêu Cửu Cửu xong, vị chuyên gia trang điểm lại quay ra vội vàng giúp cho ba cô ba dâu phụ mặc lễ phục.
Khi Tiêu Cửu Cửu mặc trên người chiếc váy cưới may tay (làm thủ công), được đặc biệt đặt thiết kế riêng cho cô, xuất hiện ở trước mặt Tiêu Cẩn Chi đang đứng đó chờ đón cô dâu, thì ánh mắt của anh không thể nào rời khỏi khuôn mặt tuyệt mỹ tinh sảo của cô. Cô vợ nhỏ của anh hiện ra ở trước mắt anh với vẻ đẹp tự nhiên không cần phải tốn công chải chuốt, trang điểm. Khi Tiêu Cửu Cửu dừng lại ở trước mặt của anh, với vẻ duyên dáng yêu kiều, tựa như đóa hoa sen mới nở, thì Tiêu Cẩn Chi chỉ cảm thấy trong lòng trào lên niềm hạnh phúc nồng nàn.
“Cửu Cửu. . .” Anh tiến đến gần bên cạnh cô, bàn tay anh nhẹ nhàng mà có lực, nắm lấy bàn tay của cô, nhìn cô với vẻ mặt thâm tình, hơi cúi đầu đặt một nụ hôn lên trên vầng trán của cô: “Em thật đẹp!”