Editor: Táo đỏ phố núi
Định hướng này so với ước mơ trước kia của cô thật ra thì giống nhau, điều khác nhau đó chính là trước kia cô chỉ muốn tìm một công việc ổn định, sau đó thì kết hôn với Phượng Thần, hai người sống chung với nhau, cô cũng không có tham muốn gì, càng không muốn thay đổi điều gì.
Nhưng mà bây giờ thì khác!
Sự hãm hại mạnh mẽ của nhà họ Lương, và năng lực đổi trắng thay đen, khiến cho cô thực sự muốn mình trở nên mạnh mẽ, chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, cô mới có thể bảo vệ người cô yêu và những người bạn tốt sôi trào nhiệt huyết đầu rơi máu chảy vì cô.
Nhà họ Lương, một ngày nào đó cô sẽ khiến cho bọn họ phải trả một cái giá thật đắt
Mặc kệ là mất bao nhiêu năm, cô sẽ phấn đấu vì mục tiêu này!
Cô muốn dùng y thuật của mình để vùng lên, dùng y thuật để tạo dựng mối quan hệ, cô có một thân y thuật trong người, giống như lời của sư phụ đã từng nói, chỉ cần cô bằng lòng, thì cô có thể đứng ở vị trí cao nhất, cúi mắt xuống nhìn người khác.
Chỉ cần nắm giữ sự sống chết của người khác, cô cũng không cần nhìn sắc mặt của người khác để làm việc nữa.
Chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, cô mới không giống như bây giờ nữa, bị người khác bắt nạt, bị người khác chà đạp, mà không có chút sức lực phản kháng nào.
Sau một tuần xuất ngoại cô còn nhận được một tin tức tốt nữa đó là Lôi Đình đã gọi điện thoại cho cô rồi!
Quả nhiên anh đã ra ngoài rồi! Cửu Cửu nhận được điện thoại của anh thì rất vui mừng.
Cô mang theo sự áy náy nói với Lôi Đình, “Lôi Đình, thật sự xin lỗi, là tôi đã làm liên lụy đến anh! Cũng may anh đã được thả ra rồi, nếu không tôi không biết phải đối mặt với anh như thế nào mới phải nữa!”
“Cửu Cửu, cô đừng nói như vậy! Những chuyện này đều là do tôi cam tâm tình nguyện làm, cho dù thật sự có chuyện đi nữa, thì cũng không liên quan gì tới cô, cô không cần phải tự trách nữa, chúng ta là bạn bè! Bạn bè gặp chuyện, phải giúp bạn không tiếc mạng sống của mình, cùng sinh cùng tử chứ!”
Lời nói của Lôi Đình, càng khiến cho Tiêu Cửu Cửu thêm cảm động.
Bên cạnh cô, thật ra còn không ít người nguyện ý bỏ ra tất cả vì cô, thậm chí là đánh đổi cả mạng sống, tại sao cô chỉ có thể lo nhận lấy mà không lo báo đáp cho bọn họ được chứ?
Tiêu Cửu Cửu thầm nghĩ ý niệm muốn trở nên mạnh mẽ của cô đang rõ ràng từng chút từng chút một, phương hướng cũng đang dần hiện rõ.
Cô nói với Lôi Đình, “Có thể tôi sẽ phải ở lại nước Anh một thời gian, Lôi Đình, anh phải tự bảo trọng! Nếu như có thể tạm thời anh cũng rời khỏi Trung Quốc đi!”
Lôi Đình trầm mặc một lúc rồi nói với cô, “Tôi đã quyết định nhận lời mời tham gia đội đua xe cúp F1 của Pháp rồi, cô cứ thoải mái đi! Nước Anh và nước Pháp cũng không xa, có lẽ chúng ta vẫn có thể gặp nhau ở nước ngoài được.”
Tiêu Cửu Cửu nói một tiếng, “Được, vậy anh hãy bảo trọng! Sau này chúng ta lại liên lạc!”
“Cửu Cửu. . . . . .””Hả?”
“Bảo trọng!”
“Ừ, anh cũng vậy!”
“Gặp lại!”
“Gặp lại!”
Cúp điện thoại, Tiêu Cửu Cửu nghĩ đây chính là quãng thời gian mà người bên cạnh cô rời xa từng người từng người một, trong lòng buồn bã, cảm thấy cả người phiêu bổng, trong lòng trống trải, như là không thể chạm xuống đất được vậy, khó chịu mà không nói được thành lời.
Cô đi ra ban công, đứng ở trên ban công, ngước mắt nhìn ngắm bầu trời xao rộng bát ngát.
Trên bầu trời xanh thẳm, có nhiềm đám mây trắng tinh đang nhẹ nhàng bay, lại càng không ngừng thay đổi hình dạng, giống như cuộc sống quỷ quyệt này không ngừng thay đổi, khiến cho người ta muốn bắt cũng không bắt được, chỉ có thể nhìn nó thay đổi qua thời gian, tới lúc nhận ra thì nó đã bay đi mất.
. . . . . .
Họ Đông Phương rất nổi tiếng ở Luân Đôn, nếu bọn họ tự nhận là là dòng họ người Hoa lớn thứ hai ở đây, thì không người nào dám nhận đứng thứ nhất.
Thành viên trong họ Đông Phương cũng rất nhiều, chỉ một chi của ông cụ và bà cụ Đông Phương thôi, thì đã có ba trai hai gái, mỗi người đều làm quyền cao chức trọng, tung hoành ở thương giới và chính giới của khu vực Châu Âu này, ngay cả trong Nhà trắng, nhắc tới gia tộc Đông Phương cũng phải nể bọn họ mấy phần.
Nhà lớn của nhà Đông Phương là một trang viên hiện đại có vườn hoa, kiến trúc vô cùng tinh xảo và đẹp, có dòng suối nhỏ dưới chân cầu, chỗ nghỉ chân còn có hồ sen, còn có nhà vòm được lợp bằng ngói xanh, khắp nơi đều mang theo mùi vị kiến trúc cổ xưa của họ Đông Phương.
Lúc Tiêu Cửu Cửu đến nơi này, cũng không nhịn được mà bị phong cảnh ở chỗ này làm cho mê mẩn, cái đẹp này khiến cho người ta không cảm thấy mình đang xa quê hương, mà đang đi vào một thế giới xinh đẹp của phương đông, khiến cho cô khen ngợi không ngớt.
“Cửu Cửu, Cửu Cửu, mau xuống đây, mau xuống đây. . . . . .”
Tiêu Cửu Cửu đang ngẩn người thị bị tiếng gọi ở dưới lầu làm cho tỉnh lại, cúi mắt xuống nhìn, thì thấy bà nội Đông Phương đang mặc bộ quần áo của người chăm sóc vườn, đứng ở dưới ngước mặt lên cười cười ngoắc ngoắc cô.
Bà cụ về hưu ở nhà nhàn rỗi, không có việc gì làm thì liền chăm hoa nhổ cỏ, con cháu lại hiếu thuận, những ngày tháng sau này đều an nhàn thanh thản.
Đối với bà nội Đông Phương rất gần gũi và hiền hòa, Tiêu Cửu Cửu cũng không chậm trễ, mặc dù không biết là bà nội Đông Phương gọi cô xuống để làm gì, nhưng mà cô vẫn tranh thủ thời gian trả lời lại một tiếng, “Dạ! Con lập tức xuống ngay!”
Chờ Tiêu Cửu Cửu từ trên phòng khách ở lầu ba của căn biệt thự đi xuống, thì bà nội Đông Phương cũng đi từ bên ngoài vào, vừa lấy cái mũ ở trên đầu xuống, vừa cười cười nói với Cửu Cửu, “Cửu Cửu bé nhỏ, trước tiên con cứ ngồi xuống, cứ ngồi xuống đã, chờ bà nội một chút, bà có lời muốn nói với con!”
“Dạ được!” Tiêu Cửu Cửu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, chờ bà nội Đông Phương đi lại.
Chị Bảy giúp việc bưng lên cho Tiêu Cửu Cửu một ly trà, cười híp mắt nói, “Tiểu thư, mời dùng trà!”
Tiêu Cửu Cửu hơi mỉm cười nói, “Cám ơn chị Bảy.”
Bà nội Đông Phương sau khi làm mọi việc thỏa đáng rồi liền đi ra, bà cũng đã gần bảy mươi tuổi, nhưng mà thân thể của bà được chăm sóc rất tốt, dáng người vẫn thon gọn như một phụ nữ trung niên, hành động thì rất nhanh nhẹn, khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng, nên bà nhiều lắm cũng chỉ khoảng năm mươi tuổi.
Nhìn khuôn mặt được ông trời ưu ái của bà, có thể biết được lúc còn trẻ bà rất thùy mị dịu dàng, chỉ cần nhìn dáng người của bà, có thể tưởng tượng được lúc còn trẻ bà nội Đông Phương xinh đẹp động lòng người như thế nào, hôm nay nhìn bà, cảnh xuân tươi đẹp tuyệt đối sẽ không có cảm giác bà đã già đi.
Gương mặt của bà trắng trẻo, luôn nở một nụ cười hiền hậu khiến cho người ta ấm lòng, làm cho người ta không tự chủ được mà muốn làm quen với bà, nên khi bà nội yêu cầu Tiêu Cửu Cửu gọi bà là bà nội thì Tiêu Cửu Cửu cũng không từ chối.
Tiêu Cửu Cửu cũng không phải loại người thích nịnh nọt, chỉ đơn giản là cô thích sự bao dung và yêu mến cô của ông nội Đông Phương và bà nội Đông Phương, bởi vì hai vợ chồng bọn họ cho cô cảm giác, giống như là ông nội và bà nội ruột của mình vậy.
Mọi người sống cùng với nhau, thì cũng sẽ thích người ở chung với mình, thân là một cô nhi nên Tiêu Cửu Cửu cũng không ngoại lệ.
Mặc dù vẻ bề ngoài của cô nhìn qua có chút lạnh lùng, nhưng mà trong lòng lại sôi trào nhiệt huyết hơn bất cứ ai.
Chỉ cần là người cô đã nhận định thì cô sẽ dốc hết tất cả suy nghĩ vì đối phương, trong nóng ngoài lạnh, chính là dùng để nói về tính tình của cô.