CHƯƠNG 30: BIẾN CHỦNG TIỂU QUỶ ĐẦU
“Trung tá, ngài thật sự tin rằng cái tên tiểu quỷ này sẽ vì chúng ta mà ra tòa làm chứng sao? Nhìn qua chỉ là tên tiểu quỷ miệng còn hơi sữa mà tính tình lại được nuông chiều tùy hứng, ác liệt như vậy……..”
Trong phòng đội trưởng, Trữ Bắc nhàn nhã hút thuốc, thích ý ngửa đầu phun ra một ngụm khói: “Yên tâm đi, tuy rằng là tiểu quỷ nhưng không phải loại tiểu quỷ bình thường, là loại đặc biệt trải qua giải phẫu cải tạo đặc thù đó.””
Phía sau bàn làm việc, mấy người cảnh sát cấp dưới sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau: “Này……giải phẫu cải tạo?”
“A, đúng vậy.” Trữ Bắc không chút để ý nói, “Còn nhớ rõ tên phản bội giết hại chiến hữu rồi mang theo bí mật quốc gia chạy trốn, DIệp Liên chín năm trước không? Hắn trong khoảng thời gian này từng tham gia kế hoạch nghiên cứu thân thể con người vô cùng tuyệt mật, nghe nói hắn đối với việc nâng cao năng lực tác chiến của binh sĩ phi thường cuồng nhiệt, từng đưa ra phương án cải tạo gọi là ‘vũ khí hình người’, lúc ấy được mệnh danh là ‘kế hoạch Liên hoa’, có lần còn làm cho cấp trên lo lắng phát khiếp.”
“Tuy rằng tôi không quan tâm đến quá trình thực hiện của hắn nhưng có vẻ hắn thật sự đã đem phương pháp này ứng dụng trên có thể con người rồi đi.” Trữ Bắc thở dài lắc lắc đầu: “Tên tiểu quỷ kia một bàn tay có thể nhẹ nhàng nhấc bổng một người trưởng thành, một quyền đánh xuống làm toàn bộ mặt tường rạn nứt, nếu vào thời điểm nó phát cuồng, có khi ngay cả tôi cũng chết. Cái này chứng tỏ rõ ràng là cơ bắp đã bị cải tạo qua đi.”
Vài quân nhân trợn mắt há hốc mồm: “Thật…..thật bừa bãi……mới đầu chỉ nghĩ nó là tình nhân bé nhỏ của La Ký mà thôi, vốn cũng chẳng quan tâm nhiều lắm, không nghĩ đến nó là nhân vật lợi hại như vậy a.”
“Mà Trữ Bắc lão đại a!” Sĩ quan phụ tá đột nhiên đứng dậy, vội vàng giữ chặt góc áo Trữ Bắc, “Nghe nói La Ký vô cùng chiều chuộng thằng nhỏ này, cảm tình vô cùng tốt, để tên tiểu quỷ đó với La Ký trở mặt thành thù rốt cuộc có thành công không? Tuy rằng nãy sếp nói bọn họ quả thực có thù hận nhưng tôi vẫn cảm thấy rất nguy hiểm…..”
Trữ Bắc ngáp một cái, lười biếng đứng lên, hướng ngoài cửa đi đến.
“Rất nhiều tình yêu phía sau nó chất chứa thâm cừu đại hận, trái lại cũng có những thứ cừu hận không thể nói ra chỉ vì xuất phát từ tình yêu a, chỉ là đám các cậu không hiểu thôi.” Trữ Bắc vừa mở cửa vừa cào cào tóc, “Quả nhiên tôi vì say tàu mà ngủ không được, thật sự là xui xẻo mà. Tôi đi thăm nhân chứng bé nhỏ của chúng ta một chút đây a……”
Cuối hành lang, một căn phòng nhỏ bị khóa trái, Lâm Phong ngồi trên giường, nhìn chút ánh sáng nho nhỏ bên ngoài song sắt, vẫn không nhúc nhích.
Loảng xoảng hai tiếng, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Trữ Bắc lắc lắc tiêu sái bước vào, vừa ngáp vừa lầm bầm làm như chào hỏi: “Này……tiểu quỷ đầu, tinh thần không tồi a, người trẻ tuổi quả nhiên là người trẻ tuổi a, ngay cả say tàu một chút cũng không bị ảnh hưởng. Quả nhiên một người có tuổi như ta một đêm say tàu hôm sau có đi mua vui cũng không dậy nổi hứng thú a.”
“Tôi không say tàu.”
“Thực hâm mộ, là người không say tàu, không say xe cũng không say máy bay a.” Trữ Bắc nhún vai, “Đúng rồi, nghe bảo vệ nói hôm qua nhóc kêu gào muốn tìm ta, có chuyện gì sao? Tối qua ta bị choáng váng nặng nề nên bảo bọn họ không thèm để ý đến ngươi.”
Đột nhiên thanh âm bị thô bạo ép lôi trở về, một bàn tay Lâm Phong mãnh liệt nắm lấy Trữ Bắc đang loạng choạng: “Tối qua sai bảo vệ trại tạm giam đánh lén tôi là ông sắp sếp phải không? Hạ độc trong đồ ăn cũng là trò của ông đi? Ngay cả súng ống của mấy viên cảnh sát tuần tra cũng không cẩn thận cướp cò bắn tôi vài phát cũng là do ông yêu cầu đúng không? Ông rốt cuộc hận Diệp Liên hiệu trưởng cỡ nào nào mà lại giận chó đánh mèo trút giận lên đầu người khác hả?”
“Không phải nhóc vẫn bĩnh yên đứng ở đây sao, sẽ không so đo nhiều như vậy chứ, cùng một ông chú say tàu mất ngủ so đo làm gì…….” Trữ Bắc loạng choạng vịn vào tường, chậm rãi đứng vững, “Nếu không có gì cần nói thì ta trở về ngủ bù đây…..à không, trở về làm việc, bye bye nha tiểu quỷ!”
Lâm Phong bắt lấy gáy hắn.
Trữ Bắc phí công giãy dụa: “Này, vậy ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Phía sau một mảng tĩnh lặng, sau một lúc lâu Lâm Phong mới thản nhiên nói: “Tôi muốn gặp riêng La Ký.”
“A? Muốn nói lời chia tay sao? Tuy rằng quan hệ hiện tại ác liệt như vậy nhưng dù sao ông chú ta đây cùng sư phụ ngươi cũng là tiền bối nha, bối phận so với ngươi còn lớn hơn nhiều nha. Nghe lời người lớn khuyên bảo đi, thanh niên phấn nôn đáng yêu phải tìm nữ sinh cũng phấn nộn đáng yêu mà yêu mới đúng nha. Còn đàn ông ba mươi tuổi…..,” Trữ Bắc không thèm để ý vẫy vẫy tay, “Đều không phải là đối tượng yêu đương tốt đẹp gì đâu.”
Lâm Phong cúi đầu, đứng lặng một chỗ. Bóng tối che đi nét mặt cậu, ánh mắt trong bóng tối, tối tăm không rõ.
“…….Dư Lệ San……ả ta thế nào?”
Trữ Bắc ngẩn ra.
“Cảnh sát các ông nhất định ở hiện trường làm việc thiện đúng không? Dư Lệ San nhất định bị các ông đưa đi đúng không, hiện tại ả ta thế nào?”
“…….A, cô ta a……hình như phải đi phẫu thuật thẩm mĩ thì phải. Hiện tại đang ở phòng giam trong bệnh viện, xét tình hình mà nói, khả năng cô ta cũng sẽ bị khởi tố. Tóm lại một phụ nữ mà gặp phải hoàn cảnh như cô ta có khi so với chết còn khổ hơn.”
“So với chết còn khổ hơn.” Lâm Phong thản nhiên cười một tiếng, “Đúng vậy, so với chết nhất định còn khổ hơn, chết còn không xong a, mẹ nhất định cảm thấy thật hả giận đi!”
Cậu ngẩng đầu lên, tóc mái xõa xuống trán, Trữ Bắc theo ánh nhìn của cậu, nhìn ra khoảng thiên không bên ngoài song sắt nho nhỏ của phòng giam.
“Cũng coi như miễn cưỡng báo được thù, lúc trước thiếu chút nữa tôi đem ả ta thiên đao vạn quả nhưng vẫn là nhẫn nại, hôm đó rốt cục cũng ra tay. Tôi vốn nghĩ rằng chỉ cần báo thù là có thể giải thoát nhưng khi thực sự ra tay với ả lại cảm thấy thật hư không.”
Giống như không chịu nổi ánh nắng mỏng manh kia, Lâm Phong nâng tay lên, nhẹ nhàng che mắt lại.
“Tôi ban đầu vốn say mê nghiên cứu y học quân sự hiện đại, lại ngẫu nhiên nhận một hai nhiệm vụ kiếm ít tiền tiêu vặt, ngẫu nhiên cũng sẽ uống bia, chơi điện tử như những người bình thường khác. Từ mười bảy tuổi đến bây giờ, là thời điểm quan trọng nhất để chuyển từ thiếu niên thành thanh niên, thế nhưng nghĩ lại tôi cái gì cũng chưa từng làm. Từ sau khi việc kia xảy ra tôi liền suy sụp không chịu nổi, vì sợ tôi gây ra chuyện không có lý trí nên hiệu trưởng luôn nhốt tôi trong căn cứ, cả ngày không có việc gì, đông hoảng tây hoảng, có khi vài ngày ở trong phòng không bước ra ngoài, rác rưởi thì tùy tiện ném ra ngoài. Về sau người xung quanh đều không nhịn được, nói: “Thằng nhóc này còn như vậy, sớm muộn gì cũng tự hủy diệt mất thôi”. Hiệu trưởng nghe vậy mới đem công ty sát thủ phân cho tôi quản lý nhưng tôi vẫn không làm được, cả ngày đần độn, giống như cái xác không hồn, chỉ vật vờ mà sống.”
“Tình trạng này vẫn cứ tiếp tục đến khi công ty sát thủ tiếp nhận ủy thác từ La gia, tôi cảm thấy cơ hội trả thù Dư Lệ San rốt cục cũng đến rồi, cho nên chủ động ra tay tìm Phương Thiên Hà, cùng cảnh sát hợp tác.”
Lâm Phong thở dài, che lại ngực trái, cúi đầu cười khổ: “Chuyện cố gắng chống đỡ để bản thân sống sót hiện tại hoàn thành rồi, cảm giác giống như bất cứ thứ gì cũng không còn tồn tại nữa. hiện tại quay đầu lại, tôi giống như chưa bao giò thật sự làm chuyện gì, chưa từng học tập, mất đi gia đình, không có tình yêu, không có bạn học, tất cả những thứ có được đều bị tranh đấu phá hỏng, giết rất nhiều người, tuy rằng hầu như đều do chính phủ ủy thác nhưng cũng liên lụy không ít người dân vô tội. ông có biết hiện giờ cảm giác của tôi ra sao không? Tôi đã rất mệt mỏi, giống như bị cắt đứt giây cót vậy, rốt cuộc cũng có thể dừng lại rồi.”
Trữ Bắc nhăn mi lại: “Này, cậu đừng làm gì ngốc nghếch!”
“Tôi sẽ không đâu” Lâm Phong thấp giọng nói: “Tôi muốn gặp riêng La Ký, có chút chuyện quá khứ muốn nói cho hắn, sau đó tôi sẽ không còn gì cần nói nữa, tôi sẽ phối hợp với các ông.”
Trữ Bắc gọi một tiếng, câu còn lại nằm trong cổ họng. Hắn trơ mắt nhìn Lâm Phong ra khỏi phòng, nhìn bóng dáng thiếu nhiên như vậy lại giống như bức tượng lão nhân già cả đã thông hiểu thế sự xoay vẫn.
Trữ Bắc cúi đầu.
Cấp trên vì chuyện của La gia trăm năm hắc đạo mà không ngừng tranh cãi, mãi cho đến khoảng thời gian La Ký bị giam giữ này cũng không có dừng lại. một bên chủ trương thả, một bên chủ trương bắt, làm nhiệm vụ chấp hành như Trữ Bắc cũng chỉ có thể đem La Ký đến trại giam giam lại mà thôi.
Lâm Phong bị đưa đến một chiếc bàn dài trong phòng khách, ngồi đợi một thời gian rất lâu, mới nghe thấy tiếng cửa bị mở ra.
Bộ dáng La Ký so với khi ở nhà cũng không khác nhau nhiều lắm, sạch sẽ mà tinh tươm, ngay cả vết thương ở miệng cũng được chữa trị rất tốt, đã sắp khỏi hẳn rồi. Nhìn thấy Lâm Phong hắn thật giật mình, tiện đà thấp giọng cười, “Không nghĩ tới là em a, Lâm Phong.”
Lâm Phong mặt không chút thay đổi: “Tên tôi là Lâm tinh, rừng rậm, ngọn cây sao.”
“Không có gì khác nhau cả, tên chỉ là cái để gọi mà thôi, em vẫn là em. Bất quá tôi thấy tên Lâm Phong rất dễ nghe, tạm thời cũng không muốn sửa.”
La Ký dựa vào ghế, Lâm Phong nhìn hắn chăm chú, người này mỗi khi đối diện với mình luôn thật ôn hòa, không biết có phải hay không vì cảm thấy chính bản thân mình có lỗi, hiện tại tựa hồ càng thêm ôn nhu, giống như không hề có ý tổn thương mình vậy.
Lâm Phong âm thầm cắn chặt răng. Đã đến tình trạng này còn giả bộ làm gì, đem tình nùng mật ý lưu luyến làm gì, trước mắt cứ phải hung hăng tiến lên đánh cho hắn một quyền đi?
“……..Anh biết không?” Lâm Phong cúi đầu, vì kiệt lực muốn tỏ ra bình thản mà thanh âm có chút cổ quái, “Tình trạng Dư Lệ San nghe nói rất tệ, phẫu thuật không tốt, có thể khuôn mặt sẽ bị hủy hoại cả đời.”
“Ừ.”
“Hiện tại ả đang ở trong phòng giam bệnh viện, khả năng sẽ bị khởi tố. Tội ả phạm cũng không ít, nếu thực sự bị trừng phạt, làm không tốt sẽ có thể chết đấy.”
“Ừ”
Lâm Phong ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm La Ký, bộ dáng giống như muốn nói cái gì lại phiền chán nói không nên lời, một lúc lâu sau mới hung hăng đấm mạnh một quyền, mạnh mẽ nhẫn nại cười lạnh một tiếng: “Ha, quả nhiên đối với người vợ kết tóc anh hoàn toàn không thèm để ý, trơ mắt nhìn người vợ cùng mình kết hôn mười mấy năm lâm vào khốn cảnh còn hoàn toàn thờ ơ, quả thật là chủ nhân La gia đại khí đại lượng a, ha….ha….ha….”
Cậu bỗng nhiên đứng dậy quay đầu muốn rời đi, nhưng bàn tay đột nhiên bị nắm lại, phía sau truyền đến thanh âm bình thản của La Ký: “Gia tộc tôi đời đời gia truyền, sinh ra vốn không có quyền lựa chọn. Việc xấu xa không phải chưa từng làm, có một ngày bị báo ứng sẽ học được cách dám làm dám chịu, không có gì oán hận.”
La Ký dừng một chút, cười khổ một tiếng: “Nói sau, tôi biết ngay từ đầu cô ta đối với gia đình em gây chuyện nhất định sẽ có ngày em trở về báo thù. Hiện tại cô ta lâm vào tình cảnh này không phải đúng như em hy vọng hay sao? Chỉ cần em tự mình giải thoát khỏi thù hận, cho dù tôi thật sự phải ra tòa hay ngồi tù…….chỉ cần em cảm thấy vui, tôi cũng sẽ không sao cả.”
Cổ tay bị người nọ bắt lấy giống như bị lửa đốt, nỏng bỏng đến tận xương. Nhiệt độ nóng bỏng đến tận xương tủy như trong trí nhớ cùng vẻ lo lắng như ngày thường kia hoàn toàn giống nhau. Trong phút chốc thật giống như lại một lần nữa trở về giây phút rời khỏi nhà, mẹ khóc, tình nhân cười duyên, người cha có khuôn mặt khiến người ta căm hận, còn có tiếng mưa rơi lạnh lẽo, sàn sạt sàn sạt không dứt.
Ngày đó cũng vậy, cha ở phía sau giữ chặt lấy mình, hồi lâu mới truyền đến thanh âm do dự cùng chần chừ: “A Tinh, cha rất yêu con, nhưng mẹ con, thật sự là…….năm năm qua, cha nhớ con rất nhiều nhưng chuyện người lớn……..”
Bị người cha phản bội nắm lấy tay, cũng bị bỏng nặng đến tận xương như vậy, tựa như linh hồn bị bỏng, bị hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào, thống khổ!
Lâm Phong xoay người, hung hăng đá La Ký: “Anh dựa vào cái gì nói hy vọng tôi vui vẻ? Thế giới này bất cứ ai cũng có thể hy vọng tôi vui vẻ, trừ anh, chỉ có anh không đủ tư cách! Vợ anh hủy hoại gia đình tôi, anh hủy hoại tôi! Lúc anh lái xe đâm tôi anh thế nào lại không xuống xe kiểm tra xem tôi chết thật chưa? Như thế nào năm năm trôi qua, liền quay lại đi yêu kẻ suýt chút nữa bị anh đâm chết? La Ký, hiện tại tôi chỉ muốn cầm dao đâm anh, khiến anh chết mà không chết, rồi năm năm sau tôi lại trở về ai ai nha nha nói yêu anh, anh có tin không? A? Anh tin hay không tin?”
La Ký khiếp sợ cương cứng tại chỗ: “Cái gì……cái gì đâm chết?”
“Anh giả vờ ngốc ngếch làm gì, chuyện mình làm coi như chưa từng xảy ra phải không? Cũng là việc xấu xa mà anh với vợ anh làm quá nhiều mà, anh hẳn giúp ả ta giết người xoa dấu vết nhiều lần lắm a, hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ nữa a!?’’
Có thứ gì đó ở trong trí nhớ lóe qua, La Ký nhăm lại mi, nhìn thiếu nhiên phẫn nộ táo bạo như con mèo nhỏ trước mặt. Chỉ một giây trong kí ức xẹt qua nhưng trong phút chốc lại biến đâu mất.
“Năm năm trước, tôi từng……….” La Ký thều thào nói, “Tôi từng gặp em?”
Lâm Phong đá chiếc ghế bên cạnh, hung tợn tiến lên năm lấy cổ áo La Ký nghiến răng nghiến lợi: “Tất cả đều quên hết rồi ư? Vì ả đàn bà vô sỉ phá hoại gia đình người khác kia anh quả thật là nhọc lòng a La Ký, nhưng thật có lỗi, tôi chưa chết được, tôi đối với vợ chồng các người thống hận quá sâu! Nghe cho kĩ đây, báo thù xong, tôi sẽ không một mình xuống địa ngục đâu!”