CHƯƠNG 11
Cho dù là bưu hãn (thô lỗ, hung hăng) như Lâm huấn luyện viên cũng không có cách nào kháng cự lại sức hấp dẫn của trò chơi điện tử mới nhất thị trường. Y mua một bộ áo ngủ ca rô màu lam, một gói trà chanh và một bịch khoai tây chiên cỡ lớn, cuối cùng y dừng lại trước tấm biển quảng cáo loại kem socola bạc hà của hãng Magnum thật lâu không chịu rời đi.
Sau một lúc lâu y thở dài, tràn ngập hi vọng nhìn ba người phía sau: “Một cây kem có ba tầng khác nhau, nếu như mua bốn cái, không phải sẽ được nếm thử những chín loại hương vị khác nhau sao.”
Kẻ cắp giương mắt nhìn, ba người đằng sau đồng loạt giơ lên ví tiền rỗng tuếch.
“……Ta mời các ngươi.”
Ngô Bân, Warwick, Abi cùng nhau hít mạnh. Trên đường lớn, một thiếu niên áo sơ mi trắng đơn giản, ung dung nhàn nhã, đang thong thả nhấm nháp một cây kem socola bạc hà, mặc dù thường ngày y vừa bưu hãn lại vừa lãnh huyết. Phía sau là ba người đàn ông cao to lực lưỡng, mặc quân phục tối mầu của bộ đội đặc chủng cũng đang mặt nhăn mày nhó mà ăn kem.
“Cho dù là quân nhân cũng nên có những giây phút hưởng thụ, thả lỏng thân thể, nếu không sẽ không làm việc tốt được.” Lâm Tinh khoan khoái mút kem, đem tiền lẻ nhét vào tay Ngô Bân sai: “Mau đi giúp ta xếp hàng khuyến mãi.”
Nhóm người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, thình lình có một luồng nhiệt độ nóng rực như muốn nướng chết người từ phía ngược lại phả vào mặt. Thời điểm nóng nhất của buổi chiều ở cái thị trấn nhỏ bé này cao tới hơn 50o, lại cùng với nhiệt độ của mấy cái xe tải lớn xả ra càng làm cho nhiệt độ tăng cao hơn, cái nóng trên đường này dường như còn cao hơn so với cái nóng ở sân thể dục.
Lâm Tinh một tay cầm kem, một tay đút trong túi quần, lắc lắc đãng đãng tiêu sái đi phía trước. Phía sau Warwick cùng Abi đều len lén đem kem vứt đi, còn lại Ngô Bân mệt nhọc ôm ba cái túi lớn, giống như đại cẩu ngoan ngoãn theo đuôi Lâm Tinh.
“Số 16”
Ngô Bân sửng sốt, nhanh chóng đáp lời: “Vâng!”
“Giờ là gần ba giờ, chiều nay ngươi có kế hoạch gì không?”
Ngô Bân do dự một chút: “Báo cáo huấn luyện viên, không có!”
Lâm Tinh quay đầu, cơ hồ cả chóp mũi cũng sắp chạm đến mũi Ngô Bân, ánh mắt loan loan: “Nha, nếu ngươi thực nhàn rỗi, liền giúp ta đem mấy thứ này về trường đi, một mình ta không thể ôm hết mấy cái túi to này được a.”
…… Gạt người……
Người này là tên huấn luyện viên ác ma, bưu hãn, sao có thể ngay cả mấy bọc đồ ăn vặt cũng không ôm hết được…….
“Này, ba người các ngươi đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.” Lâm Tinh chỉ chỉ đùi mình, “Chỗ này bị đóng đinh, các ngươi tuy nhìn thấy ta đi lại nhẹ nhàng nhưng kỳ thực là ta luôn phải chịu đựng thống khổ kịch liệt nha, biết không?”
Trên đỉnh đầu một đàn quạ đen bay qua, trên trán Ngô Bân đầy hắc tuyến.
…… Lừa gạt người đi……
Warwick cùng Abi lúc đến chỗ rẽ, vô cùng không có nghĩa khí nói câu “tạm biệt”, không đợi đến khi Lâm Tinh sai sử bọn họ chuyện gì liền lấy cớ muốn đi toa-let mà chạy trốn. Lúc đi, bọn họ quẳng cho Ngô Bân một ánh mắt thông cảm vạn phần, sau đó chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, bỏ lại hai người trên đường lớn vắng vẻ.
“Ta còn muốn cùng bọn họ đi mua chút bia ướp lạnh.” Lâm Tinh không khỏi tiếc nuối cảm thán.
“Huấn luyện viên…..”Ngô Bân thì thào nói: “Tiền trợ cấp của bọn bọ tháng này đều bị ngài tiêu hết vào đồ ăn vặt với trò chơi điện tử rồi còn đâu…..”
“Nha, ta chỉ là tiện mồm nói vậy thôi, không cần khẩn trương như vậy a.”
Mặt trời bắt đầu ngả về tây, bóng hai người dần dần đổ dài trên mặt đường, một trước một sau. Lâm Tinh thẳng lưng đi phía trước, còn Ngô Bân trầm mặc ôm ba cái túi cao hơn hắn cả nửa cái đầu đi ở phía sau, hơi cúi một chút là có thể nhìn thấy mấy gói khoai tây chiên thật lớn.
Lần đầu tiên….lần dầu tiên không ở trong tình huống bị tấn công…..hắn có thể một mình ở cùng Lâm huấn luyện viên.
Hắn những muốn tìm chuyện gì để nói, nhưng lại thấy thật khó khăn……
Ngô Bân há há mồm, đang muốn nói, thời tiết hôm nay thật nóng hay đường cái hôm nay thật vắng vẻ chẳng hạn, nhưng lời xuất ra khỏi miệng lại là: “……Ngài còn nhớ không…..”
Lâm Tinh không để ý, “Ừ” một tiếng.
“Có nhớ hay không lần trước ở phòng tạm giam….”
Lâm Tinh quay đầu, đôi mắt xinh đẹp theo dõi hắn.
Ngô Bân hốt hoảng, hắn còn nhớ chính mình muốn nói cái gì, hắn muốn hỏi cuộc sống của y trước đây ra sao, công việc trước đây của y thế nào nhưng dường như hắn đã quên mất cách hỏi, cách dùng từ ngữ làm sao cho đúng, băn khoăn mãi cũng chẳng nói ra được.
Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể lắp bắp hỏi: “Ngài lần ấy cho ta uống nước nhãn hiệu gì vậy?”
Thật sự là kém cỏi mà!
“…….” Lâm Tinh nói: “Spring water.”
Ngô Bân vẫn không nhúc nhích nhìn y.
“Nhãn hiệu.”
“….Nha!”
Lâm Tinh quay đầu “Trong phòng huấn luyện viên đều là cung cấp miễn phí, đây là phúc lợi của trường, đồng thời cũng cung cấp nước trái cây với cà phê nữa, nhưng cà phê rất khó uống.
Ngô Bân hít một hơi, sau đó mới hỏi: “Ngài không thích uống cà phê sao?”
“Trước kia thực thích, nhưng có một thời gian phải thức đêm, uống nhiều lắm, cuối cùng thân kinh mất cân bằng. cà phê làm người ta nghiện cũng giống như nghiện rượu, làm người ta muốn ghê tởm, nôn mửa, cuối cùng không thể bỏ được. Ta khuyên ngươi cũng không nên uống nước trái cây trong trường a, tất cả đều không cho đường.”
Ngô Bân nhìn thoáng qua mấy cái túi đang ôm trước ngực, quả thật có rất nhiều hoa quả ngọt: “Ngài thích ăn đồ ngọt sao?”
“Trước kia không thích….nhưng Diệp hiệu trưởng thích. Có một thời gian, nhà ăn huấn luyện viên kho thịt mà cho đến hai cân đường ấy. về sau ăn nhiều cũng thành quen.”
Ngô Bân nhớ đến truyền thuyết của mấy học viên khu mười chín, nghe nói Lâm huấn luyện viên sở dĩ tuổi trẻ lại có địa vị cao là nhờ mối quan hệ với Diệp Liên hiệu trưởng. Lâm huấn luyện viên từ khi mới được có mấy tuổi đã được Diệp hiệu trưởng đón vào căn cứ rồi cứ thế không chút để ý nuôi lớn, cuối cùng kết quả dưỡng ra một kẻ hoang dã, quái thai như vậy.
Ngô Bân hạ mắt, ý nghĩ trong đầu cứ xẹt qua xẹt lại, không biết nên lấy chuyện gì để nói tiếp. tâm trạng hắn lúc này giống như nam sinh lần đầu tiên hẹn hò với nữ sinh vậy, trong lòng tràn đầy sợ hãi, không mở miệng nói chuyện thì thấy khó chịu, mà khi mở miệng thì lắp ba lắp bắp, đầu lưỡi như dính cả vào nhau.
Đột nhiên Lâm huấn luyện viên cũng không quay đầu lại, nói với hắn: “Chân không cần run lên như thế, ta thực đáng sợ như vậy sao?”
Ngô Bân giật mình: “Không, không có! Tôi có chút khẩn trương thôi.”
“Khẩn trương?”
Ngô Bân ánh mắt hơi do dự, ngẩng lên nhìn: “Kỳ thật ….kỳ thật tôi vô cùng thích ngài”
Khẩn trương như vậy, vất vả lắm mới lấy đủ dũng khí để nói lên chân tình của mình, vậy mà hắn còn chưa kịp nói hết câu, thanh âm kinh ngạc của Lâm Tinh đã đánh gãy hắn: “Hiệu trưởng!”
Thì ra lúc Lâm Tinh quay đầu lại, nhất thời không nhìn đường phía trước, nên vô tình đụng vào một người đang đứng trước cửa hàng. Trời nóng như vậy, người nọ còn khoác áo gió quân trang, đeo một đôi găng tay da màu đen, cùng kính râm che kín mắt, từ trên cao nhìn xuống bọn họ chằm chằm.
Đây là lần đầu tiên Ngô Bân gặp Diệp Liên, nếu không có câu chào hỏi của Lâm Tinh thì hắn căn bản cũng không có cách nào nhận ra đây là vị hiệu trưởng hiển hách, đỉnh đỉnh đại danh của căn cứ.
Diệp Liên thoạt nhìn tương đối trẻ, đại khái cũng vì chìm nổi trong ngành “sản xuất” bộ đội đặc chủng mười mấy năm mà khí độ phi thường trầm ổn, thậm chí lạnh lùng. Áo gió kéo khóa tới sát cằm, thân hình cao gầy, mỗi phân mỗi tấc đường cong đều lưu sướng mà gãy gọn, không có một chút bộ phận nào dư thừa.
đôi mắt hẹp dài sau lớp kính mắt lạnh băng nhìn đệ tử của mình, sau đó lại nhìn đệ tử sau lưng đệ tử mình. Ngô Bân cảm thấy nhiệt độ xung quanh tưởng chừng như giảm xuống đến 0o, trong người hắn, một luồng khí lạnh chậm rãi lan tỏa từ đầu đến tận mười ngón chân.
“Các ngươi ở đây làm gì?”
Lâm Tinh kính cẩn đáp lời: “Hiệu trưởng, chúng ta chuẩn bị về trường rồi!”
Diệp Liên quay đầu: “Vậy đi sớm một chút.”
Ngô Bân lúc này mới chú ý đến người phía sau Diệp Liên, là một người đàn ông phương đông, trên người mặc một bộ quân phục tối màu cũ nát, kính râm trễ xuống mũi cũng không thèm đẩy lên, trên môi còn ngậm một điếu thuốc. người nọ nhìn qua thực lười biếng đếnm mức không dậy nổi tinh thần, nếu không phải vì hắn đang dựa vào tường, Ngô Bân còn cho rằng hắn thật sự đang ngủ.
Người kia hơi thở thực bất định, loại khí tức này làm người ta không thể chú ý. Loại khí chất này thường xuất hiện ở những kẻ thường xuyên chấp hành những mệnh lệnh đặc thù, bọn họ có thể dễ dàng che dấu chính mình, bộ dạng bên ngòai vĩnh viễn chỉ là kẻ bình thường, có thể đã từng đi qua họ vô số lần, nhưng không thể nào nhớ được khuôn mặt họ.
Người đàn ông này, chính là điển hình cho loại đó.
Lâm Tinh lui từng bước, “Thôi nhé hiệu trưởng, gặp lại trong trường.”
Diệp Liên mặt không chút thay đổi, ừ một tiếng: “Đừng quê sáng mai quay lại khu mười chín báo tin.”
Lâm Tinh cùng Ngô Bân đi qua, người đàn ông đang hút thuốc cũng không có chút nào để ý đến họ, hơi nâng mí mắt liếc một cái, sau đó xoay người, đối mặt với Diệp Liên.
Phía sau hắn Lâm Tinh cùng Ngô Bân cũng dần dần đi xa.
“Nha, thật sự là khéo léo a, ta đã nhớ ngươi muốn chết rồi.” người đàn ông vươn tay, phe phẩy làn khói trước mặt, “Kẻ mà người khác mới nghe tên đã rợn tóc gáy, không dám đắc tội, thế nhưng cũng có lúc tùy tiện xuất hiện trên đường cái thế này sao? Thật là xuất hồ ý liêu nha.”
“Nếu ngài thường xuyên đến đây, có thể sẽ thường xuyên gặp được ta, trung tá!” diệp Liên thản nhiên nói.
“Đáng tiếc, ta chỉ là đi ngang qua a.”
“Kỳ thật ta cũng chỉ là đi ngang qua.”
Người đàn ông đút tay vào túi quần: “Tuy rằng rất muốn cùng ngươi nhàn nhã cùng nhau uống một chén, nhưng chúng ta, hiển nhiên, giao tình cũng không nhiều lắm…….như vây, Diệp Liên, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi.”
Dao còn chưa kịp rút ra khỏi túi đã bị Diệp Liên tiến lên nửa bước, tiện tay một phen đè lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của người này phản chiếu hình ảnh của người kia, có chút gì đó thay đổi trên khuôn mặt trung tá, khiến hắn mất tập trung, dần dần trở nên căng thẳng, hiện ra làm cho người ta sợ hãi, ý tứ sắc bén, hàm xúc.
“Ta không muốn thấy máu.” Diệp Liên cúi đầu nói.
Trung tá từng chút một rút ra đoản đao: “ai thấy máu còn chưa chắc đâu.”