CHƯƠNG 47 ĐÓN BẢO BỐI VỀ NHÀ.
Lâm Phong bị đưa lên xe dã chiến, đường rừng xóc nảy, mất mấy tiếng đồng hồ mới trở lại được căn cứ. Bên ngoài chiến sự vẫn tiếp tục, từ cửa căn cứ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng mìn nổ vọng lại từ phía xa.
Diệp Liên ngồi trước màn hình lớn trong phòng tổng chỉ huy, xung quanh là các tham mưu cấp cao ngồi thành một vòng, khói thuốc lượn lờ bay trong không trung. Bác sĩ phẫu thuật cho Lâm Phong từ bên ngoài chạy ào vào như cơn gió mà Diệp Liên ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: ‘’Nó thế nào?’’
La Ký đứng ở cửa, sắc mặt nặng nề nhìn không rõ cảm xúc: “…….bắp chân trung một phát đạn, đầu đạn M14.”
‘’M14 à…….” Diệp Liên nhẹ nhàng buông bút trong tay, ‘’……Tuy rằng đối phương trang bị nhiều nhưng cũng không hoàn mỹ a.’’
Một giây trước còn hỏi vết thương của đệ tử mình thế nào mà giây sau đã tự nhiên đem tư duy nghĩ đến vấn đề sinh tồn trên chiến trường, tựa như vừa rồi đẩy cửa lao vào không phải là bác sĩ phẫu thuật mà là một cơn gió vậy.
La Ký ức chế không được, sắc mặt có chút không vui nhưng cũng không nói gì nhiều gật gật đầu liền đi ra ngoài.
Một trợ thủ bên cạnh Diệp Liên trước sau nhận được không ít ưu đãi của La gia, lúc này thấy người chung quanh không mấy để ý liền vô thanh vô tức theo hắn ra ngoài, mãi cho đến khi trên hành lang không có người mới ngăn La Ký lại. Trợ thủ kia nhẹ nhàng nói: “La tiên sinh không cần quan tâm, Diệp Liên đại nhân trước nay vẫn vậy, có thể hỏi một câu đã hiếm có lắm rồi, nếu đổi lại là người khác có khi ngài ấy cũng không nhăn mặt lấy một cái ấy.’’
La Ký thản nhiên hừ mũi một cái: “Nhờ ơn, đa tạ hắn a.’’
Trợ thủ lắc đầu nói: “Còn có một chuyện mà phỏng chừng La tiên sinh cũng không biết. Tiểu Lâm huấn luyện viên lớn lên ở đây từ nhỏ, cùng hiệu trưởng luôn luôn thân mật, mỗi ngày đều lượn đi lượn lại trong phòng hiệu trưởng mấy lần. Kết quả mấy hôm trước không biết cậu ta làm gì không tốt bị hiệu trưởng điểm danh mắng một trận rất đau, cuối cùng còn nói cái gì mà…. ‘Ở đây đã không còn vị trí của ngươi nữa, ngươi nên đi tìm người ngươi cần tìm, nên đến nơi cần đến đi thôi’…..’’
Diệp Liên chưa bao giờ ưa nói nặng với người khác. Lâm Phong tuy rằng từ bé được nuôi dưỡng theo kiểu thả rông nhưng chung quy vẫn là đệ tử nhỏ được hắn mang vào căn cứ. Căn cứ có hai mươi chín khu thì chỉ có mình Lâm Phong ngang ngược như cua, hoành hành không cố kỵ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Diệp Liên phải nói ra rằng ở đây không còn cần vị trí của cậu nữa. Lời nói rõ ràng như vậy là muốn đuổi người đi sao? Tìm người nên tìm? Là chỉ cái gì, là ai? Ở đâu?
Lâm Phong được nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, kỳ thật vết thương của cậu không cần phải săn sóc tỉ mỉ như vậy, chỉ là chân cậu bị thương, không tổn thương đến gân cơ bắp thịt gì, an dưỡng một thời gian là có thể xuống giường được rồi. Xương cốt cậu rất nhẹ lại vô cùng cứng rắn, tốc độ tế bào phân bào cũng nhanh hơn người bình thường, thế nên vết thương ấy với cậu mà nói không đáng tính toán gì.
Nhưng Diệp Liên tự mình ra lệnh đưa Lâm Phong chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt tĩnh dưỡng, dùng thuốc tốt nhất, dụng cụ tiên tiến nhất ngày đêm giám sát, lại thêm một đám bác sĩ y tá ngày ngày chiếu cố — đúng chuẩn tĩnh dưỡng. Vừa mới vào cửa phòng bệnh thấy Lâm Phong tinh thần phấn chấn nhưng chỉ chớp mắt sau đã bị bác sĩ tiêm cho một liều thuốc an thần liền sau đó ngủ một mạch ba ngày ba đêm.
‘’Tình huống bên ngoài thế nào?” Diệp Liên đứng bên ngoài phòng bệnh, qua cửa kính thủy tinh nhìn Lâm Phong đang ngủ trên giường bệnh, bóng dáng Dương huấn luyện viên phía sau hắn phản chiếu qua tấm kính.
Quay vòng chiến đấu ba ngày qua đối với một bộ đội đặc chủng như DƯơng huấn luyện viên mà nói không tính là quá mức tiêu hao thể lực. Hắn mặc quân phục dã chiến tối màu, đi giày tác chiến, lưng đeo một khẩu M14 mới thu được, đối với Diệp Liên kính lễ: “Báo cáo hiệu trưởng, khu G56 đã chiếm được, một nửa đã xâm nhập vào gần sở chỉ huy, mười chín súng phòng không, tám súng máy tiểu liên, ba súng bắn tỉa ngày đêm cắt lượt chiến đấu. Quân địch không chiếm ưu thế so với chúng ta, dự định tối nay chúng ta sẽ tập trung toàn bộ hỏa lực phát động tấn công toàn diện.’’
Diệp Liên gật gật đầu: “…….Sớm nên làm vậy. Vòng thứ nhất nếu công không được liền thay người tiếp tục đánh, không được nghỉ ngơi. Đây là đại bản doanh của chúng ta, bọn họ đường dài bôn ba ngàn dặm chiến đấu quá lắm chỉ có thể đánh du kích, bất quá chúng ta đánh giằng co.’’
Dương gật gật đầu, vừa muốn xoay người rời đi đột nhiên bước nhanh quay lại, vươn tay: “Thuốc lá.’’
Diệp Liên liếc nhìn hắn một cái, chia cho hắn nửa bao bạc hà.
‘’……’’ vẻ mặt Dương chán ghét, bĩu môi, đem cái thứ “Nữ nhân trừu ngoạn ý’’ này nuốt xuống, thầm nói: “Có chút còn hơn không có gì.’’ Sau đó liền đem bao thuốc nhét vào túi áo, sải bước ra ngoài.
Vừa mới ra đến cửa bệnh viện đột nhiên nghe thấy tiếng hô của Diệp Liên từ phía sau: “Đợi chút.’’
Dương không quay đầu, Diệp Liên cũng không, hai người ngăn cách qua một dãy hành lang, một chút thanh âm cũng không có. Sau một lúc lâu sau mới nghe Diệp Liên nhẹ nhàng nói, giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc gì hỏi: “Ngày kia căn cứ sẽ bị phong tỏa, ngươi có nghĩ muốn đi không?”
Dương giật mình, trong phút chốc tựa hồ như suy nghĩ rất nhiều, trong giây lát dường như có rất nhiều ý niệm lướt qua trong đầu. Hắn lắc lắc đầu nói: “Nghĩ nhiều ta không có phúc khi được như người bình thường, ta không muốn trở nên vô dụng, trên chiến trường sinh tồn càng nhiều là dựa vào kinh nghiệm cùng trực giác.’’
Diệp Liên gật gật đầu nói: “Hy vọng chúng ta đều có thể sống sót. Ngươi đi đi.’’
Dương đưa lưng về phía hắn, kính quân lễ, sau đó bước xuống cầu thang, trong chốc lát hắn đã biến mất về một hướng rất xa.
La Ký vẫn đứng ở một dãy hành lang khác, xa xa nhìn Lâm Phong qua cánh cửa thủy tinh của gian phòng chăm sóc đặc biệt, im lặng không nói. Lúc Dương đi qua bên người hắn, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn mà Diệp Liên vẫn duy trì trầm mặc, không khí nhất thời yên lặng đến mức hít thở không thông.
“…….Ngày kia nơi này sẽ bị phong tỏa?” La Ký rốt cục nhẫn nhịn đến cực điểm, nhịn không được hỏi một câu
Diệp Liên chậm rãi gật đầu, ngữ khí thường thường nói: “Đêm nay ngươi nên mang Lâm Phong đi thôi.’’
La Ký hơi chút sửng sốt, trong phút chốc hắn cơ hồ như không còn tin vào lỗ tai mình nữa. Vẻ mặt rõ ràng hoài nghi này khiến Diệp Liên phải liếc mắt nhìn hắn, khe khẽ thở dài: “Nếu không đi sẽ không còn cơ hội nữa. Từ sau ngày căn cứ này bị phong tỏa, bên trong sẽ phải tiến hành cải tạo phân hóa, trở thành nơi sản xuất, cất trữ khói lửa, vũ khí hạt nhân, xưởng chế tạo vũ khí công binh. Tất cả những người ở căn cứ Nam Mĩ này cuối cùng đều phải phục vụ tổ chức khủng bố [Hồng]. Ta đã thần phục bọn họ thì tất cả những người ở đây cũng phải thần phục bọn họ. Nếu Lâm Phong không đi thì cả đời này rốt cuộc nó muốn đi cũng không đi được nữa đâu.’’
‘’…..thế nào lại rõ ràng như vậy?”
“…..”Diệp Liên nhắm mắt lại, đáy mắt cuối cùng cũng ánh lên một tia cảm xúc. La Ký là người làm ăn quá lắm cũng chỉ là kẻ làm ăn trong giới xã hội đen, hắn không phải người của thế giới bọn họ, hắn không thể hiểu nhân đạo của thế giới ấy.
“Lâm Phong – nói không sai biệt lắm chính là ở nơi rừng rậm cây cối này tự do tự tại vô câu vô thúc này mà lớn lên. Lúc nó đến đây cũng đã mười một, mười hai tuổi, cái gì cũng biết cái gì cũng đều nói được, thế giới bên ngoài đã để lại những dấu ấn sâu trong cốt tủy nó, nó không phải người thuộc về nơi này.’’ Diệp Liên quay đầy nhìn lại, nhìn chằm chằm ánh mắt La Ký, “Mỗi người ở đây đều có khả năng sẽ chết cùng ta, nhưng Lâm Phong thì không được. Nó có cha mẹ, có gia đình, có người yêu nó, nó ở thế giới này sống thật bừa bãi nhưng nó không thuộc về thế giới này. Ta luôn luôn chờ đợi một ngày sẽ có một người đến dẫn nó đi, cho nên lúc ngươi đến đây ta cảm thấy rất vui.’’ (bác Liên rất thương Tiểu Lâm mà đúng không, có cảm giác như cha đang giao con trai cho người nó yêu ấy ^^)
La Ký lặng im trong giây lát, đột nhiên nói: “Ông có hay không nghĩ rằng cậu ấy muốn ở lại cùng các người, thậm chí có ngày phải chết cũng sẽ không hối hận?”
“Ta không có quyền để nó lưu lại.’’ Thanh âm Diệp Liên quả thực có thể coi là ôn hòa, “Không ai có quyền giúp người khác lựa chọn cái chết cả.’’
“……”
‘’Lần này tập kích chúng ta thực tế chính là kẻ địch của [Hồng]. Bọn chúng biết nơi này sắp biến thành xưởng công binh của [Hồng] nên mới giành trước ra tay với chúng ta. Những tình huống thế này về sau sẽ ngày càng nhiều, lần này bọn họ dùng M14 lần sau sẽ dùng xe bọc thép, hỏa tiễn…..cuối cùng bọn chúng sẽ dùng đến vũ khí sinh hóa, dùng tất cả lực lượng để hủy hoại nơi này. Mỗi người ở đây đều là những kẻ không còn nơi nào để đi, ngoại trừ Lâm Phong.’’
Cuối cùng, Diệp Liên nói: “La Ký, nơi có ngươi thì đó là nhà của Lâm Phong. Ta hiện tại giao nó cho ngươi, chỉ cần ngươi chưa chết, ngươi sẽ làm cho nó sống thật tốt.’’
______________________
Lâm Phong mơ mơ màng màng ngủ rất lâu, ngủ đến thiên hôn địa ám. Giữa lúc mê man cậu có tỉnh vài lần, mông lung nhìn cẳng chân bị băng kín treo cuối giường, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại.
Vẫn tiếp tục bị tiêm thuốc an thần, tinh thần Lâm Phong hoàn toàn trở nên hỗn loạn, hoảng hốt không phân biệt nổi đâu là ngày đâu là đêm.
Mông lung cảm nhận có người ôm lấy mình, xung quanh có tiếng bước chân hỗn độn, trống rỗng mà xa xôi. Cậu biết mình đã được đưa ra ngoài, tiếng gió nơi sân bay rất lớn, giống như thủy triều bao phủ lấy toàn thân.
La Ký ôm Lâm Phong đưa lên trên trực thăng, thoáng thả lỏng cổ áo choàng, sau đó liếc nhìn bên dưới một cái. Rạng sáng, sân bay tối om, ngoại trừ ánh sáng bên ngoài đường biên, trời đất xung quanh hoàn toàn là một mảnh tối đen.
Đột nhiên, xa xa một nhóm người đi tới, đại khái vì sợ khiến kẻ khác chú ý nên không thắp đèn, chỉ dùng đèn pin nhỏ trong tay để soi đường, đến gần mới biết đó là Diệp Liên. Cả người hắn mặc một bộ đồ đen, găng tay da hươu màu đen, trên tay vẫn còn lưu lại thoang thoảng mùi thuốc súng, mùi vị chiến trường.
Diệp Liên cúi người nhìn Lâm Phong còn đang ngủ say. Đứa nhỏ này mặt mũi so với trước đây cũng chẳng có gì thay đổi lắm, khuôn mặt nộn nộn nhưng cũng là rất dễ nhìn đi. Khi ngủ thì có vẻ thực ngoan, thực nghe lời thế nhưng lúc tỉnh lại lại giống như cây cối dã thú hoang dã, tinh lực vô hạn.
Thu nhận nó là nhất thời hưng trí tựa như Diệp Liên từng thu nhận những đứa nhỏ cốt cách tốt khác. Rất nhiều năm trước kia hắn đã tự tay hạ sát cốt nhục của mình, cũng từ đó, hắn dùng cả đời không ngừng tìm kiếm bóng dáng đưa con mình trên người những đứa trẻ khác. Hắn bí mật nhớ nhung, bất động thanh sắc đau đớn, không ai biết, không ai nhìn thấy được.
Kỳ thật Lâm Phong theo hắn lâu nhất. Lâm Phong tâm tư đơn thuần nhất, trời sinh có bản tính ỷ lại, ngây thơ tùy hứng cho nên mới có thể đi theo Diệp Liên lâu như vậy mà không rời đi.
Diệp Liên cũng đã từng nghĩ cái tên đệ tử nhỏ này sẽ quan tâm mình cả đời, ai ngờ người tính không bằng trời tính, Lâm Phong đúng là vẫn phải rời đi. Hắn chân chính đúng là mệnh phạm Cô Tinh, nhất định đến chết vẫn là một kẻ cô đơn, tiêu sái.
“CUối cùng cũng có một người có thể giúp ta mang ngươi đi a,” Diệp Liên thở dài nói.
Lâm Phong giống như ngủ không thật sự an ổn, trong mộng mi mày cứ nhíu lại, hừ hừ như muốn thức dậy. Ghế trực thăng khiến cậu ngủ không thoải mái, cậu thì thào như muốn nói câu gì đó nhưng rất nhanh liền bị chôn vùi trong tiếng gió gào thét.
Diệp Liên lui lại, vẫy vẫy tay với La Ký: ‘’Các ngươi đi thôi……..’’
Dường như hắn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ cũng đều bị nuốt hết trở vào. Diệp Liên lui lại một quãng xa nhìn trực thăng gầm rú bay lên không. Từ cánh cửa cabin nhìn xuống dưới, chỉ thấy hắn vẫn đứng đó, mảnh áo tung bay.
La Ký không nói rõ ràng cảm giác trong lòng là gì. Hắn đi Nam Mĩ là muốn đưa Lâm Phong quay trở về, nay Lâm Phong đã chân chính quay trở lại bên người hắn thế nhưng hắn lại không thể mừng rỡ như điên như trong tưởng tượng.
Máy bay xóc nảy rất lợi hại, Lâm Phong rên rỉ cuộn mình lại, ôm chặt lấy đầu, rúc vào trong lòng La Ký.
La Ký vươn tay ôm lấy cậu:”Làm sao vậy? Khó chịu sao? Sao lại thế này?’’
Lâm Phong ôm đầu, bàn tay nắm chặt lấy áo La Ký, phiền chán bất an, trằn trọc khó ngủ, miệng thì thào không biết nói cái gì.
La Ký nghĩ cậu say máy bay hoặc là phản ứng sau khi tiếm thuốc an thần, hắn sợ cậu trằn trọc xoay người làm động đến vết thương ở chân nên một tay liền nâng chân cậu lên còn tay kia ôm chặt lấy thắt lưng cậu, tránh cho cậu lộn xộn rồi ngã khỏi ghế. Không hiểu sao dường như Lâm Phong khôi phục được một chút ý thức, ánh mắt chậm rãi mở ra, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm khuôn mặt La Ký, vài giây sau mới gần như không tiếng động hỏi: “…….Ở đâu đây?”
La Ký cúi người xuống: “Cái gì?”
Thanh âm Lâm Phong có chút khàn khàn: “……..Tôi đang ở đâu?”
La Ký không biết phải trả lời thế nào. Nói là đang ở trên trực thăng? Lâm Phong sẽ ngoan ngoãn trở về sao? Cậu có khả năng lập tức đi cướp máy bay đi.
“Em trước tiên ngủ đi, ngủ ngon rồi chúng ta nói chuyện sau.’’
Lâm Phong nhắm mắt lại nhưng lần này La Ký còn chưa nói hết câu, đôi mắt cậu đã đột nhiên mở lớn, kinh hãi, dại ra, vài giây sau mới kiệt lực xoay người ngồi xuống: “Tôi ở đâu đây? Người đâu? Anh muốn đưa tôi đi đâu, tôi muốn về!”
La Ký gắt gao đem cậu giữ tại chỗ: “Phát điên gì vậy? Trực thăng đã bay được hai tiếng rồi, hiện giờ là thời gian bọn họ chiến đấu kịch liệt nhất, em trở về là muốn trúng đạn của địch hay sao vậy?’’
Lâm Phong mờ mịt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được câu nói của La Ký: “……Vì sao chỉ có mình tôi trốn đi? Những người khác đâu? Vì sao tôi lại không ở trên chiến trường?’’
Sự khiếp đảm dấy lên trong mắt cậu, khiến cho người ta cảm thấy dù cho có chạm vào một cách nhẹ nhàng cũng sẽ làm đau đến vết thương mềm mại kia. La Ký nhất thời không biết nói gì, Lâm Phong đẩy hắn ra xa, lắc lắc đứng lên nói: “……..Tôi là người của căn cứ. Tôi trở về cùng hiệu trưởng bọn họ tồn vong…….vì sao tôi lại ở trong này? Thả tôi về! Tôi muốn về!…….’’
Thanh âm càng lúc càng lớn, càng lúc càng sắc khinh cơ hồ trở thành tiếng kêu la bi thương. La Ký ấn cậu trở về chỗ ngồi, sợ cậu lộn xộn lại sợ mạnh tay sẽ chạm đến vết thương trên chân, một tay chặt chẽ vòng quanh người Lâm Phong, ngăn cản không cho cậu giãy dụa.
“Ngoan, bảo bối, nghe lời, đừng lộn xộn, nghe lời……..” La Ký không ngừng hôn lên mi mắt Lâm Phong, thanh âm mềm nhẹ lại cẩn thận dỗ dành.
“Tôi muốn trở về!”
“Không, không được, trở về không được, nghe lời, bảo bối ……”
‘’Buông! Tôi muốn trở về gặp hiệu trưởng, tôi không đi theo anh! Tôi muốn về chỗ của tôi!’’
“Không thể trở về…….’’ La Ký không để ý Lâm Phong như con thú nhỏ, mạnh mẽ cắn xé, đem cậu ôm chặt vào trong ngực, “Không thể trở về a bảo bối, ngoan một chút, ngoan một chút được không…….”
Trở về không được a, rừng rậm kia đã bị một mảnh khói đạn bao phủ bên trong, chờ khói đạn tan hết nơi đó cũng đã trở thanh một mảnh rừng yên tĩnh bị phong tỏa rồi.
Lâm Phong giãy dụa rồi chậm rãi yếu dần đi, thanh âm khàn khàn cũng dần trở nên khinh nhẹ, cuối cùng không còn tiếng động nữa. Thật lâu sau, La Ký cảm thấy được cậu đã hoàn toàn bất động mới mềm nhẹ thả lỏng nhưng không có buông tay cậu ra. Nâng mặt cậu lên, hắn chỉ nhìn thấy Lâm Phong ngơ ngác nhìn khoảng không ám trầm bên ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Hiệu trưởng không cần tôi nữa, đúng không?…….”
La Ký không biết nên trả lời cậu ra sao. Hắn lựa chọn im lặng.
Lâm Phong liều mạng quay đầu lại nhưng cho dù có dõi mắt trông xa đến đâu cũng không thể nhìn thấy nơi đó được. Mảnh đất kia, đã đi xa rồi, cách xa đến trăm núi nghìn sông rồi.
La Ký hôn lên mái tóc lạnh lẽo, mềm mại của Lâm Phong, thấp giọng nói: “Em còn có tôi, bất luận thế nào tôi cũng muốn có em, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ lại em……..”
Lâm Phong trong lòng hắn cứng ngắc, tựa như một khối băng tuyết không bao giờ tan chảy.
Không biết qua bao lâu, thanh âm của Lâm Phong từ trong lòng La Ký vọng ra, giọng điệu nghèn nghẹn như mang theo nước mắt, chầm chậm chảy: “……Ngay cả hiệu trưởng cũng không cần tôi, sẽ có một ngày anh cũng sẽ vứt bỏ tôi…….La Ký, tự anh trở về đi!…….tôi không cần đi theo anh.’’