CHƯƠNG 8: KHOAI TÂY SỢI.
Bữa cơm tối có khoai tây sọi, một chút đồ nhắm cùng bia. Phương Thiên Hà cũng được mời ở lại dùng cơm, Ngô Bân cùng hai viên cảnh sát chén chú chén anh, không bao lâu sau dưới chân đã chất cao một đống vỏ lon bia.
Lâm Phong vừa tắm rửa xong đi ra ăn cơm, mới ngồi xuống đã cầm ngay một chiếc đũa, xỉa xỉa khoai tây sợi, hừ một tiếng: “Cái này mà gọi là khoai tây sợi sao? Không phải tôi đã nói với hai người đường kính không quá 5mm hay sao! Này ít nhất cũng to gấp đôi đi! Loại rác rưởi này mà còn dám để trên bàn cơm sao?”
Cảnh sát cao gầy rốt cuộc nhẫn nhịn không được, đứng dậy: “Có ăn là tốt rồi, không muốn ăn liền cút đi! Dám đối với bọn tôi hoa tay múa chân, cậu cho cậu là ai?”
Lâm Phong lười biếng nở nụ cười, nhẹ nhàng, từng chữ chậm rãi nói: “Tôi là đại gia của anh!”
Cảnh sát nhịn không được, đập bàn, xắn tay áo muốn xông đến thì Ngô Bân kéo tay hắn lại: “Bình tĩnh một chút! Không cần đánh nhau!”
“Ngô sir, tên tiểu tử này thật quá đáng!”
“Đừng động thủ!”
Lâm Phong buông đũa, khoát khoát tay: “Làm sao? Tôi nói sai gì sao? Cái này vốn không thể gọi là khoai tây sợi, gọi là gậy khoai tây thì đúng hơn. Các ngươi như vậy không phải là đang ngược đãi tuyến nhân sao?”
Ngô Bân xoay người lại, đối Lâm Phong cười nói: “Bọn họ thực đã cố hết sức rồi, xét đường kính, nhiều lắm cũng chỉ hơn có hai mm mà thôi, nếu mỗi thanh đều giống như yêu cầu của cậu thì cơm tối không biết khi nào mới được ăn. Mà cũng đã muộn rồi, cậu chịu khó ăn đi!”
Lâm Phong nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Thực tốn thời gian sao? Tôi không thấy thế!”
Cậu đứng dậy, vào bếp, chốc lát sau liền mang theo một củ khoai tây đã được gọt vỏ cẩn thận, từ bắp chân rút ra một thanh chủy thủ, hàn quang lấp lánh, giống như thực hưởng thụ liếm qua lưỡi dao một lần. Sườn dao phản chiếu lệ quang nơi đáy mắt: “…….phế vật, vô dụng, rác rưởi! Nhìn đây!”
Cảnh sát cao gầy thoáng sửng sốt, chỉ thấy Lâm Phong nhẹ nhàng ném đi, củ khoai tây bay lên giữa không trung, ánh chủy thủ mạnh mẽ lướt qua, củ khoai tây bị cắt thành hai nửa chuẩn bị rơi xuống trên mặt bàn liền bị cậu bắt được. Lâm Phong lại tung hai nửa khoai tây lên cao, chủy thủ trong tay xoay xoay tạo thành những vòng tròn xinh đẹp, ngay sau đó hàng trăm lưỡi dao ngang dọc xẹt qua, cơ hồ so với dao giải phẫu còn chính xác, mau lẹ hơn. Một lát sau nghe được tiếng dao đặt trên mặt bàn, chỉ qua hơn mười giây, củ khoai tây đã biến thành hàng trăm thanh khoai tây dài nhỏ, tinh tế, đường kính đồng đều 1mm! (=”=)
Lâm Phong liếm liếm lưỡi dao, híp híp con mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm cảnh sát cao gầy: “Ở thời kì vũ khí nóng quá mức phổ biến những binh sĩ tác chiến đã quá ỷ lại vào sũng ống cùng hỏa tiễn, đối với cách sử dụng vũ khí lạnh kỹ xảo rõ ràng so với những chiến binh cổ đại hàng trăm năm trước kém cỏi hơn nhiều. Chủy thủ, đao kiếm, thương dài, khiên chắn….những loại binh khí này đã ngưng tụ không biết bao nhiêu kỹ thuật chiến đấu cùng huyết tinh, nghệ thuật, mãi cho đến ngày hôm nay khi các chiến binh lâm vào cảnh khốn cùng vẫn phát huy tác dụng mạnh mẽ nhất.”
Cậu dùng dao nâng cằm viên cảnh sát: “Một thanh đao tốt còn giá trị hơn nhiều so với một khẩu súng, thỉnh anh dùng tính mạng nhớ kĩ điều này, người mới tới, rác rưởi, vô dụng, phế vật!”
Cảnh sát cao gầy như gặp quỷ, hoảng hốt thối lui hai bước: “Cậu….cậu….”
Phương Thiên hà một tay đè lại cấp dưới, nhẹ nhàng gạt đi con dao nhỏ, cười bồi nói: “Lâm Phong, cậu cũng mệt rồi, tôi đi làm đĩa khoai tây khác cho cậu. Cậu về phòng nghỉ ngơi đi, làm xong tôi gọi cậu, được không?”
Lâm Phong nhếch nhếch khóe môi, dùng sống dao vỗ vỗ mặt cảnh sát cao gầy: “Bảo bối nhi, anh làm không? Nếu không làm cho tốt, cẩn thận tôi đem anh cắt thành khoai tây sợi.”
Cậu thu hồi chủy thủ, trở về phòng đóng sầm cửa lại. Thời điểm cậu xoay người, góc áo khẽ chạm vào mặt Ngô Bân, mang theo mùi sữa tắm thơm ngát cùng hương thơm thản nhiên của cơ thể thiếu niên. Ngô Bân kinh ngạc ngồi ngây người một chỗ.
…….Kỳ thật đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy cậu nói như vậy.
“……..Không được bỏ qua chủy thủ, đao thương của các người! những vũ khí lạnh bé nhỏ thường thường sẽ ở những thời điểm chiến binh lâm vào cảnh khốn cùng mà phát huy tác dụng triệt để!”
“Chiến binh giỏi nhất định là những cao thủ sử dụng vũ khí lạnh! Đừng tưởng rằng các người bắn sũng nã pháo là rất áp bức, kỳ thật các người chỉ là những tên mao đầu tân binh mà thôi!”
“Nhìn bộ dạng hung dũng của các người xem, rác rưởi! phế vật! lợn so với các người còn thông minh hơn!”
“Hỗn đản! Ngốc như các người sao không tự sát luôn hết đi! Mẹ nó, tất cả chạy về trại huấn luyện tăng cường hết cho tôi!”
……….
Một năm kia, rừng mưa nhiệt đới Nam Mĩ phủ một màu hoàng kim rực rỡ, ánh mặt trời cực nóng, mãnh liệt làm người ta bị nướng đến chảy mỡ, một tiếng côn trùng thanh thanh khiến người ta buồn ngủ, miệng vết thương bị mồ hôi chảy ra như sát muối co rút đau đớn, tiếng hô của huấn luyện viên thiếu niên, tính tình siêu không tốt đến biến thái kia làm mỗi người đều câm như hến.
Căn cứ trường huấn luyện lính đánh thuê khu mười chín, huấn luyện viên thiếu niên này chính là quy củ, chính là chuẩn mực, chính là công bằng, chính là chúa tể, chính là Thượng Đế.
Hắn muốn ngươi nhịn đói hai ngày, sau đó quỳ gối dưới cái nóng năm mươi độ mà ăn cơm ngươi không thể không ăn. Hắn muốn ngươi trong đêm khuya bơi qua sông vài giờ ngươi không thể lên bờ. Hắn muốn ngươi trong khi xương ngực vỡ nát chạy một mạch mười kilomet ngươi sẽ không dám dừng lại nghỉ dù chỉ một hơi. Hắn muốn ngươi quỳ trên mặt đất gầm rú: “Ta so với lợn còn bẩn hơn!” ngươi không thể không rống to nhất. (em là quỷ sao????)
Hắn tùy thời đều có thể đem ngươi một cước đá bay, cho ngươi đập vào thân cây, vì xương sống bị thương tổn quá độ mà cả đời liệt nửa người. Hắn lúc nào cũng có thể cho ngươi một trận mưa roi vì ngươi làm hắn không thoải mái, vì ngươi làm hắn không vừa mắt.
Cửu Bát Giới, Nam Mĩ, khu Mười chín, Lâm huấn luyện viên, thiếu niên mười bảy tuổi. người này là cơn ác mộng cả đời của những kẻ sau khi tốt nghiệp huấn luyện trở về, thậm chí từ nay về sau chỉ cần tiếp xúc với những người Trung Quốc họ Lâm thần kinh toàn thân sẽ run lên, làm cho người ta khó có thể tự kiềm chế.
Ngô Bân bưng một chén cơm cùng một chút đồ ăn gõ cửa phòng Lâm Phong: “Ăn cơm thôi, khoai tây chiên mới cho cậu đây, mở cửa đi!”
Bên trong không hề động tĩnh. Ngô Bân ngưng thần lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đều.
Hắn xoay nắm đấm cửa đi vào lại nhẹ nhàng đóng lại cửa. Lâm Phong nửa người trên trần trụi, nửa người dưới, từ thắt lưng trở xuống mặc một chiếc quần bò, bàn chân trần trắng nõn, ở trên giường say ngủ. Điều hòa trong phòng để nhiệt độ vô cùng thấp, cậu đắp một tấm chăn mỏng chắn đến ngang ngực, xương quai xanh lộ ra tinh tế.
Ngô Bân đứng phía cửa sổ, ánh mắt tối nghĩa không rõ.
Hắn còn nhớ rõ buổi sáng hôm đó, nhiệt độ cực nóng, lên tới hơn bốn mươi độ, hắn bị hung hăng đá bay té ngã trên mặt đất, ngay sau đó một bàn chân thật mạnh dẫm vào ngực hắn, một khuôn mặt ngũ quan tinh xảo hiện lên trước mặt, trên mặt đổ một vệt sáng, thiếu niên đi giày quân đội từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt tỏa ra sự tự phụ cùng khinh miệt, thật giống như hắn là một con kiến bé nhỏ không đáng để mắt tới.
“Người mới, ngươi ngu ngốc như vậy không thích hợp ở khu Mười chín này, ngươi thậm chí còn không thích hợp làm lính đánh thuê nữa.” Thanh âm huấn luyện viên thiếu niên từ đó về sau lúc nào cũng vang lên trong giấc mơ của hắn, lúc nào cũng quanh quẩn, quấn lấy đầu óc hắn: “ngươi không có chút tố chất nào, ngươi hiện tại có thể lựa chọn, về nhà hoặc bị ta đánh tới tàn tật, tự động rút lui.”
Lời nói đó vẫn vang vang bên tai, đảo qua vài năm, giờ đây lại không hề phòng bị nằm trước mắt hắn, thiếu niên thân thể thực sự mềm dẻo, xinh đẹp làm người ta bị dụ hoặc, kích thích mãnh liệt.
Ngô Bân nghe tiếng tim mình đập thình thịch, rung động, hắn nuốt nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng phát đau.
Chỉ cần nhìn qua cũng có thể cảm nhận làn da ôn nhuyễn, tinh tế mỏng manh bao bọc lấy cơ bắp rắn chắc, ánh sáng chiếu lên cơ thể càng làm làn da trở nên trơn bóng, cao quý.
Hắn nâng tay lên.
“……Anh định đứng không nhúc nhích như vậy bao lâu?” Lâm Phong mắt cũng không thèm mở, thanh âm lười biếng, “Đồ ăn xong chưa? Tôi đã đói bụng muốn chết!”
Ngô Bân cơ hồ có điểm kích động lui một bước, sau đó lấy lại bình tĩnh đem đồ ăn đặt trên bàn: “Tốt lắm, đã làm lại rồi đó, mau ăn cơm đi.”
Lâm Phong ngồi dậy: “Bia.”
Ngô Bân đi ra ngoài cầm bia ném vào phòng cho Lâm Phong. Cậu vẫn vùi mặt ăn cơm, không quay đầu lại, thân thủ vững vàng bắt được lon bia.
Ngô Bân muốn nói gì đó, kỳ thật hắn lấy địa vị cùng lập trường hiện tại có thể nói một hai câu vui đùa, kéo gần khoảng cách. Hắn cũng có thể lấy chức vụ hiện tại thảo luận với cậu mấy câu, hỏi quan điểm, ý kiến tương quan của cậu, thậm chí hắn có thể dựa vào vị trí cấp trên mà phân công một chút hạng mục công việc.
Hắn định nói, rốt cuộc cũng chỉ thốt ra được: “…..Không có gì cần nữa, tôi ra đây.”
Lời vừa ra khỏi miệng hắn liền gắt gao ngậm chặt miệng lại. Câu nói này đã từng quen thuộc thế nào, cùng với một đoạn sinh mệnh của hắn đã từng lặp đi lặp lại vô số lần, mỗi lần đều chỉ đổi lại một câu trả lời của Lâm huấn luyện viên “Cút đi!”
Lâm Phong mở lon bia: “Cút đi!”
Ngô Bân nhắm mắt, đi ra ngoài. Trong phút chốc do dự đứng ở cửa, hắn thấp giọng nói: “…..Buổi tối đi ngủ sớm một chút!”
Lâm Phong chỉ hừ một tiếng không rõ nghĩa.
Ngô Bân nằm trên giường trong phòng mình, cách vách truyền đến tiếng ngáy đều đều của hai cảnh sát cùng âm thanh tích tắc của đồng hồ.
Im lặng làm cho tim người ta đập nhanh.
Trí nhớ của hắn trong bóng đêm như nước sông mà cuồn cuồn chảy về, làm người ta hít thở không thông. Ngô Bân nhớ tới thật lâu trước kia hắn ở trong tay huấn luyện viên thiếu niên họ Lâm sống không bằng chết, tinh thần, ý chí, thân thể của hắn lần lượt bùng nổ đến cực hạn cùng mồ hôi và máu tôi luyện đến thoát thai hoán cốt. hắn từng thiếu chút nữa vì ẩu đả mà sốt cao đến tứ chi co giật, từng thiếu chút nữa đã bị huấn luyện viên đánh một quyền rơi từ lầu ba xuống suýt vỡ đầu. hắn nghĩ chính mình phải tiếp tục kiên trì, cuối cùng hắn cũng có thể đem vị Lâm huấn luyện viên kia ấn ngã xuống bùn, đấy là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn chiến thắng.
Đó cũng là lần duy nhất hắn đến gần khuôn mặt Lâm Phong như vậy, lòng bàn tay nới tiếp xúc với làn da lành lạnh cơ hồ như có lửa đốt.
Sau đó Lâm Phong đẩy hắn ra, thất tha thất thểu từ trong bùn lầy đứng lên, chật vật từ trên cao nhìn xuống hắn: “Có thể! Ăn sáng! Chúc mừng ngươi đủ tư cách tốt nghiệp.”
Trong bóng tối Ngô Bân phát ra một tiếng thở dài, hoảng hốt nhớ lại quãng thời gian mùa hè nóng bức như muốn đem người nướng đến chín vàng năm đó, theo rừng mưa nhiệt đới rậm rạp, lá cây muốn sà sát vào mặt, trên sân thể dục lưu lại một điểm sáng sặc sỡ.
Cuối những năm chín mươi, sâu trong rừng mưa nhiệt đới Amazon Nam Mĩ là căn cứ huấn luyện lính đánh thuê, là chuyên gia tác chiến nổi tiếng Châu Á, Diệp Liên mở, trường học cao cấp huấn luyện binh chủng. Căn cứ huấn luyện này ở vị trí bí mật, trong một khoảng thời gian dài không ai biết vị trí của nó, nó chỉ tồn tại trong một số ghi chép ít ỏi của địa phương, trong những lời đồn đại của người dân cùng với trí nhớ của những kẻ hiếm hoi tốt nghiệp.
Biên giới của căn cứ huấn luyện hoàn toàn bị phong bế. Lúc ấy Ngô Bân là lính đặc công dự bị người Hoa quốc tịch Anh, chịu đặc phái của chính phủ Anh trở thành tân sinh trong khu căn cứ huấn luyện.
Hắn vào khu Cửu Bát Giới, bốc thăm chia nhóm, cuối cùng bị phân tới khu mười chín. Hắn cùng năm mươi chín tân sinh cùng nhau qua nhà ăn của căn cứ ăn bữa sáng, chuẩn bị cho hai tiếng sau tập hợp ở sân thể dục nghe tân huấn luyện viên phát biểu.
Ngô Bân vẫn nhớ rõ, thời tiết hôm đó tốt lắm, sáng sớm nhiệt độ không khí đã là 38o, hắn và mấy tân sinh cùng trong đội dự bị đang chuẩn bị qua ăn điểm tâm, đến nơi tập trung.
Trường huấn luyện diện tích hơn bốn ngàn kilomet, chia thành hai mươi tám khu cho học viên huấn luyện hàng ngày, khu mười chín rộng năm kilomet, cuộc sống, phương tiện huấn luyện đầy đủ mọi thứ, còn có một con sông nhỏ khúc khuỷu xuyên qua rừng cây rậm rạp chảy quanh. Nước sông trong suốt mát lạnh, ven bờ sông thảm thực vật phong phú, tinh xảo, phủ đầy cỏ cây, trong không khí nóng bức đây quả nhiên là một nơi nghỉ mát tuyệt nhất.
Không được hoàn mĩ đó chính là khi bọn hắn đến bờ sông, chỉ thấy ở nơi bình thường hay ngồi, trên một tảng đá phía dưới bóng cây râm mát, đã bị một người chiếm mất. kẻ chiếm mất vị trí tuyệt hảo này, lại đang nằm ngủ chổng vó là một thiếu niên phương đông, bên người có mấy vỏ lon bia cùng tàn thuốc lá, nhìn qua có vẻ là hắn uống, thản nhiên nằm say sưa.
“Người này cũng là học viên mới? hình như là người Châu Á?”
Cũng giống Ngô Bân, chấp hành đặc phái của cấp trên đến huấn luyện, Ốc Thụy Khắc là lính đặc công dự bị, hắn là một người Anh vô cùng cao lớn, nói chuyện mà thanh âm rất to, khi rống lên thì tựa như gấu lớn. Khi hắn ở bên tai người ta nói chuyện, người ta thậm chí còn có cảm giác lỗ tai bị rung đến ong ong.
Ngô Bân gật đầu: “Hình như là vậy.”
“Nhưng tên tiểu tử này còn dễ chơi hơn cả gấu lớn.” Aso đi ra phía trước, thô lỗ dùng mũi giầy nhọn nhọn đá vào lưng thiếu niên kia, “Ây! Đứng lên! Tiểu tử kia!”
Thiếu niên mơ mơ màng màng xoay người, tiếp tục ngáy.
Ngô Bân ngăn hắn lại: ”Tìm chỗ khác đi.” Cùng là bạn trong tiểu đội nên hắn biết Abi so với kẻ khác vô cùng hiếu chiến, thích thể hiện. Người này thể trọng hơn một trăm kilogram, có thể khiêng một chiếc xe hỏa tiễn loại nhỏ, cõng một cây gỗ thật lớn chạy bộ ba mươi kilomet. Abi thô lỗ so với Warwick tính tình hào sảng hoàn toàn khác nhau, trong đội dự bị hắn rất thích ma cũ bắt nạt ma mới, thế nên người vừa gặp hắn thấy rất sợ.
Quả nhiên Abi bỏ qua lời hắn: “Hi, Ngô, cậu không hiểu. lần đầu tiên gặp học viên mới chính là phải tạo cho mình uy quyền, nơi này đều là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, nếu cậu bỏ qua không làm gì bọn họ, bọn họ nhất định sẽ đè đầu cưỡi cổ cậu cho xem.”
Ngô Bân nhún vai: “Cậu ta chỉ là đứa nhỏ thôi mà.”
“Hắn hình như không phải học viên mới khu mười chín.” Warwick nói, “Hắn không mặc đồng phục tân sinh, cũng không đeo biển mã số. có khi là nhân viên làm việc trong căn cứ thôi, trước mặt tiểu tử ra oai cũng chẳng có tác dụng gì. Đi thôi các anh em.”
Bọn họ hướng phía bên kia đi đến, Abi còn có chút không cam lòng liền xoay người đá thiếu niên kia một cái.
Lân này vừa vặn lại đá vào bụng cậu, thiếu niên phương đông đáng thương nhảy dựng lên, nằm trên mặt đất, oa một tiếng phun ra. Trong phút chốc rượu cùng không biết những thứ gì khác ói ra đầy người Ngô Bân, mùi chua loét khó chịu xộc thẳng vào mũi.
Ngô Bân vô tội lùi lại từng bước: “Ui!”
Thiếu niên xoa xoa huyệt thái dương, thống khổ không chịu nổi ngẩng đầu lên, thấp giọng mắng chửi mấy câu tiếng Trung. Ngay sau đó cậu thấy Ngô Bân liền lắc lắc đầu, dùng khẩu âm tiếng anh địa phương đặc trưng nói: “Oh, Sorry…”