CHƯƠNG 6: MÀN KỊCH RỐI GỖ
Dư Lệ San tiến lên từng bước, móng tay sơn đỏ tươi cơ hồ chạm đến chóp mũi Lâm Phong. Cậu lui nửa bước, uyển chuyển nói: “Dư phu nhân, cô chán ghét tôi, tôi có thể hiểu, nhưng tôi tuyệt đối không có ý xấu. Phương Thiên Hà đối với tôi có ân, tôi không thể trơ mắt nhìn anh ấy chết, cho nên không còn cách nào khác phải tìm đến đây. La tiên sinh đối đãi với tôi không tệ, anh ấy không muốn thả tôi đi thì tôi không thể đi, nếu anh ấy nguyện ý thả tôi đi tôi không nói hai lời lập tức ra đi. Cô không nên vì thế mà đụng chạm đến mẹ tôi.”
La Ký ngồi trên sofa, gác chân lạnh lùng nói: “Em biết vậy là tốt rồi, tôi không cho em đi, em chỉ có thể chết ở La gia!”
Ý tứ trong lời hắn nói mọi người đều có thể nghe ra. Dư Lệ San mày liễu dựng thẳng, còn chưa kịp mắng tiếp, Lâm Phong đã đột nhiên nước mắt rơi lã chã: “Anh nói vậy làm gì. Em từ nhỏ cha mẹ đều mất, lớn lên trong viện phúc lợi, nếu hồi học cao trung không phải được Phương Thiên Hà giúp đỡ thì không biết đã chết ở nơi nào. Dư phu nhân hận em, rủa xả mẹ em, em có thể hiểu, nhưng anh đâu cần cứ luôn miệng rủa em đi theo mẹ!” (ai nha cái mồm anh, sao cứ nói em nó phải chết ở La gia làm chi, nói cái gì đó ngọt ngào hơn có phải tốt ko???)
Cậu khóc lẳng lặng như vậy, ngữ điệu nghẹn ngào như cực lực áp chế, không muốn khóc thành tiếng.
La Ký trong lòng đau xót, kéo tay cậu ôm lấy: “Em, tôi không có ý này…..”
Lâm Phong hơi lảo đảo mấy bước lui về sau, bàn tay La Ký trong không trung rơi xuống, hắn cảm thấy có chút mất mát.
Dư Lệ San tức giận muốn nổ tung, hận không thể chạy đến cho Lâm Phong hai cái bạt tai. Nàng thở hổn hển, lạnh lùng nói: “Diễn a, mày có gì đều diễn hết ra đi, mày cho rằng mày có thể lừa người khác cả đời sao?”
Lâm Phong lau nước mắt: “Dư phu nhân nói lời này là có ý gì, tôi nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu?” Hơn hai mươi năm trước, Lâm gia tiểu thư ở Đài Bắc, Lâm Phượng đã cùng một tên tiểu tử làm công ở Thâm Quyến chạy trốn đến Đại lục rồi sinh ra thứ dã chủng như mày. Chuyện năm đó bị thiên hạ bao nhiêu người gièm pha! Lâm gia với Lâm Phượng mẹ mày đoạn tuyệt quan hệ, cha mày kinh doanh điện tử có chút phát tài, nên cha mẹ mày cùng mày đều sống ở Thâm Quyến, đúng không?
Lâm Phong nói: “Cha tôi đúng là người làm công ở Thâm Quyến, nhưng bọn họ đều đã qua đời, tôi được viện trưởng viện phúc lợi nhận nuôi. Dư phu nhân nhắc lại chuyện cũ này là sao? Chẳng lẽ cô nói chỉ vì tôi không xuất thân ở Hongkong nên tôi là mãnh thú hồng thủy (ý nói em nó giống như một loại tai họa) hay sao? Tôi có đáng bị nói như vậy không?”
Dư Lệ San cười lạnh một tiếng: “Mãnh thú hồng thủy? Tao xem mày so với mãnh thú hồng thủy còn đáng sợ hơn! Cha mày hơn mười năm trước bắt đầu móc nối với bọn buôn lậu, sau đó thế nào lại gặp được cao nhân, nói mày xương cốt tốt, đem mày đưa đến Nam Mĩ tầm sư theo học đầu lĩnh lính đánh thuê nổi tiếng nhất Đông Nam Á Diệp Liên! Tao nói vậy có đúng không, Lâm tiểu thiếu gia?”
Không chỉ có lão quản gia mà ngay cả La Ký cũng có chút nóng đầu.
Diệp Liên.
Chuyên gia tác chiến hàng đầu Châu Á, luôn nằm trong top ba sát thủ lấy tiền thưởng cao nhất, năm đó mang theo tám nghìn đệ tử ở Nam Mĩ mở trường huấn luyện lính đánh thuê, là nơi chuyên cung cấp lực lượng bảo vệ, tác chiến, chuyên gia chỉ huy cho các tập đoàn, chính phủ. Là Diệp Liên sao??
Người nào cùng hắn có dù chỉ một chút quan hệ, người này cũng tuyệt đối không phải hạng thiện lương, cần cảnh giác!
La Kí mạnh mẽ quay đầu nhìn Lâm Phong: “Em cùng Diệp Liên có quan hệ gì vậy?”
Lâm Phong mờ mịt lắc đầu: “Hắn là ai vậy?”
Dư Lệ San lạnh lùng nói: “Đừng cho tao cái gì cũng không biết, cha mày năm đó bị tao làm cho hồn bay phách lạc, cái gì cũng nói cho tao biết! Mẹ mày bị hắn đuổi khỏi nhà không phải được mày từ Nam Mĩ trở về đón đi sao? Ngày đó mẹ mày chỉ vào tao vừa khóc vừa mắng, mày lại cũng muốn đánh tao liền bị cha mày ngăn cản. Lúc ấy tao liếc mắt một cái liền nhớ mày lớn lên trông thế nào? Lâm Phong, mày cùng mẹ mày bộ dáng giống nhau như đúc. Năm đó mẹ mày là kẻ thất bại, hôm nay mày cũng nhất định bị đuổi đi mà thôi, phế vật!”
La Ký đột nhiên rít gào: “Cô câm miệng cho tôi! Chuyện dọa người như vậy mà cũng dám đem ra nói?!”
Dư Lệ San khan giọng khóc nói: “Nếu không phải vì anh tôi làm sao lại nhắc lại chuyện này! Chuyện năm đó nhất thời là do tôi ham chơi, tôi vốn nghĩ rằng cha nó là kẻ si tình sao biết tất cả đàn ông trên thế giới này đều cùng một loại! Tôi đá hắn không được cũng không bảo hắn bỏ vợ! Hắn đem vợ con đuổi khỏi nhà là tự hắn làm mà thôi, sao có thể trách tôi!”
La Ký cho nàng một bạt tai, Dư Lệ San ôm mặt ngã xuống ghế.
Lâm Phong dại ra đứng một chỗ: “Các người….Đang nói gì?”
“Mày đừng đóng kịch!” Dư Lệ San khóc hai mắt đỏ bừng, tóc tai bù xù chỉ thẳng vào Lâm Phong thét lên the thé: “—-năm năm trôi qua, bộ dáng mày có chút thay đổi, lần đầu tiên nhìn tao không nhận ra, nhưng ánh mắt mày, tao cả đời đều không thể quên! Chính ánh mắt mày….cùng Lâm Phượng, giống nhau như đúc! Giống nhau như đúc!”
Lâm Phong hoang mang lắc đầu: “Tôi không biết cô đang nói cái gì……Cái gì trường dạy lính đánh thuê? Cái gì Diệp Liên? Tôi cả đời này chưa bao giờ đến Nam Mĩ, tôi thật sự không biết cô đang nói cái gì?”
Dư Lệ San cố gắng đứng lên, túm chặt lấy tay Lâm Phong: “Mày không phải có thể sao? Cha mày năm đó thực kiêu ngạo a, mày được Diệp Liên thu làm đệ tử, không phải sẽ học được chút ít bản lĩnh đi?”
Lâm Phong trốn không kịp: “Dư phu nhân, cô buông tay, cô đừng làm vây….”
Dư Lệ San lại cho cậu một bạt tai: “Đừng giả vờ hề hề đáng thương nữa!”
“Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Phong hằn một vết đỏ bừng.
Nếu là người biết chút thuật phòng thân có thể dễ dàng tránh được, nhưng Lâm Phong cơ bản là trở tay không kịp đã trúng một bạt tai này. Theo phản ứng của cậu, có thể thấy cậu căn bản không có cái người ta gọi là dây thần kinh vận động, chỉ đơn giản là một nam hài mà thôi.
Nhưng Dư Lệ San đỏ mắt, móng tay sắc nhọn bấu chặt lấy cánh tay Lâm Phong: “mày còn đóng kịch, mày còn muốn cùng tao đóng kịch? Mày chính là muốn báo thù, bằng không mày đến đây quyến rũ chồng tao làm gì, mày muốn cho tao nếm thử cảm giác của mẹ mày năm đó phải không? Cho mày biết, mày đừng hòng….”
Lâm Phong nhất thời luống cuống, cánh tay đau điếng, nước mắt trào ra, xoa xoa một chút: “Dư phu nhân, cô buông….!”
“Đủ rồi!” La Ký đạp bàn đứng dậy, “Dừng tay cho tôi!”
Người hầu ngoài cửa co rúm lại thành một đám, lão quản gia tiến lên muốn nói gì đó lại thôi, những nếp nhăn trên khuôn mặt run run lợi hại. Dư Lệ San phong thái tao nhã sang trọng đã hoàn toàn mất hết, thời điểm này tóc tai bù xù giống như gà chọi.
Lâm Phong sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, máu trên cánh tay chậm rãi nhỏ giọt rơi trên nền thảm.
La Ký hít vào một hơi, thàn nhiên sai người mang thuốc trị thương đến.
Người hầu nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ run run, La Ký đã bay chiếc ghế trước mặt, quát: “Còn không mau đi!”
Dư Lệ San òa khóc lớn: “Anh còn muốn ở cùng thằng tiện nhân này, anh không nghĩ đến nó là người nguy hiểm thế nào sao, nó giả bộ đáng thương ở bên cạnh anh, nó rốt cuộc muốn làm gì? La Ký, đến lúc mất mạng anh đừng trách tôi không nhắc nhở anh trước, nó nhất định là báo thù, nhất định muốn báo thù….”
“Cậu ấy không phải,” La Ký bình tĩnh nói, “Cô thật sự nhận lầm người rồi. Nếu con của Lâm Phượng quả thực cùng Diệp Liên có quan hệ như cô nói, như vậy tôi khẳng định cậu ấy không phải đệ tử của Diệp Liên, cậu ấy với Lâm Phượng cũng không có vấn đề gì.”
Dư Lệ San lớn tiếng hỏi: “Làm sao anh biết?”
“Vì tôi đã từng điều tra cậu ấy, sau hôm cậu ấy vào La gia tôi đã cho người đi tìm hiểu lý lịch trước đây của cậu ấy, tuy rằng đến Đại lục tìm thân phận của một cô nhi khó khăn nhưng tôi vẫn tra được dấu vết để lại.”
Dư Lệ San ngây ngẩn cả người.
“Tôi biết cô trước kia ở Thâm Quyến đã làm ra cái chuyện như vậy nhưng tôi mắt nhắm mắt mở cho qua, không muốn truy cứu. Lâm gia không đáng sợ nhưng đứa con của Lâm Phượng được Diệp Liên mang đi là chuyện rắc rối, tôi không muốn cùng người như vậy có thù oán. Sau đó tôi thông qua nhiều mối quan hệ mới tìm hiểu được một chút về tên đệ tử của Diệp Liên, bất quá đứa nhỏ kia giờ đây….nhìn có chút đáng sợ!”
Dư Lệ San thì thào nói: “Làm sao có thể?”
La Ký vung tay lên, không biết từ khi nào lão quản gia đã đi đến, mang cho hắn một bức ảnh. Dư Lệ San một phen đoạt lấy chỉ thấy trong ảnh giữa rừng mưa nhiệt đới, một thiếu niên mặc quần áo dã chiến, mang súng tự động, dày da chiến đấu ở trên thân cây đang chuẩn bị nhảy xuống. Thân hình thiếu niên vô cùng lưu loát, xinh đẹp nhưng trên mặt ngũ quan thực khủng bố. Tuy rằng chụp xa không thấy rõ lắm nhưng có thể thấy da cậu màu đen, trên mặt đầy những vết thương ngang dọc, môi dưới dường như bị tét ra, khuôn mặt vặn vẹo biến hình.
“Tôi đã cho người đến Thâm Quyến điều tra về đứa con của Lâm Phượng, ảnh chụp ở trường học trước đây của nó, ảnh chụp chứng minh,…trên đó đều thấy đứa con Lâm Phượng từ khi sinh ra có điểm đặc biệt, vì vậy tôi xác định con của Lâm Phượng và đệ tử của Diệp Liên là cùng một người.”
La Ký cũng không nhìn đến Dư Lệ San đang ngây ra như phỗng, thản nhiên nói: “Tôi cũng cho người đến viện phúc lợi Lâm Phong từng ở trước kia để xác minh. Cậu ấy quả thực đã từng ở viện phúc lợi. Thời điểm con của Lâm Phượng ở Nam Mĩ, Lâm Phong vẫn ở tại Thâm Quyến, theo như viện phúc lợi cùng sổ hộ tịch ghi lại. Một người không có khả năng ở hai nơi để lại dấu vết, cậu ấy và con của Lâm Phượng là hai người khác nhau.”
Dư Lệ San run run nói: “Làm sao có thể, đứa con của Lâm Phượng rõ ràng tuấn tú vô cùng, sao có thể có bộ mặt khủng bố như vậy được. Thông tin anh thu thập được chắc chắn là sai….”
Thần sắc La Ký có chút mất kiên nhẫn: “Đừng đóng kịch Dư Lệ San, năm đó tôi hỏi cô đã gây ra chuyện hay ho gì ở Thâm Quyến, cô không phải vẻ mặt vô tội nói với tôi là không có sao? Nhiều năm qua cô lừa tôi ngầm chiếm tài sản công ty, cầm cố, cho vay nặng lãi, mượn danh nghĩa La gia đi vay những khoản nợ phiêu lưu kếch xù, cô cho rằng những việc đó cha tôi không biết sao? Cô cho rằng cha tôi vì cô tính tình không tốt mà không thích cô sao? Cha tôi tuy già nhưng ông cũng không hồ đồ!”
Dư Lệ San nắm chặt ảnh, thân mình run lên: “Anh….Anh làm sao biết những chuyện này?”
“Đừng xem người khác như kẻ ngu, Dư Lệ San.” La Ký mỏi mệt nhắm mắt lại
La Ký xoay người bước lên lầu, chưa được hai bước, Dư Lệ San ở phía sau đã thê lương kêu lên: “Lần này tôi không lừa anh! Nó quả thật là con Lâm Phượng! anh tại sao không tin, nếu nó thật sự là người trong sạch, nó sẽ cam tâm tình nguyện cái gì cũng không cần đi theo anh sao? Anh cho là nó đối với anh quả thực thành khẩn vô hại sao?”
La ký xoay người, vỗ mạnh tay vịn, “phịch” một tiếng trầm đục: “Cô còn không để yên?!”
Dư Lệ San đứng lên thét chói tai: “Anh nếu hoàn toàn tin tưởng tên tiểu tạp chủng này, anh liền xong rồi!”
“Tôi không hoàn toàn tin tưởng cậu ấy! Tôi biết cậu ấy không phải là cô nhi, cậu ấy là người của Lâm gia Đài Bắc!”
Không chỉ Dư Lệ San, ngay cả Lâm Phong đều là ngẩn ra.
La Ký đứng trên cầu thang, trong mắt đều là huyết sắc. Hắn thở hổn hển, miễn cưỡng tỉnh táo lại: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến cô. Người đâu, đưa phu nhân về nghỉ ngơi.”
Lão quản gia tiến lên muốn đỡ lấy Dư Lệ San, nhưng Dư Lệ San vẫn đứng yên tại chỗ, thì thào nói: “Anh có biết….anh có biết nó là người của Lâm gia Đài Bắc. Lâm Phượng với tôi có mối thù cướp chồng như vậy, anh thế nào còn dám…..”
La Ký vừa muốn nói gì, đột nhiên Lâm Phong lại ngắt lời hắn: “…..La Ký, thì ra anh đều biết…”
Cậu ngẩng mặt nhìn La Ký, dường như khó có thể đứng vững, cậu lấy tay đỡ lấy vách tường. Nơi cổ tay áo lộ ra cổ tay xanh trắng, ngón tay dài, thon gầy trên vách tường gập lại tựa như muốn gãy ra, vô cùng yếu ớt.
La Ký nhìn bàn tay kia, trong lòng đau tựa như bị đâm.
Lâm Phong thở dài, thấp giọng nói: “Anh đều đã biết, nếu như em không nói chỉ sợ không còn mặt mũi. Hôm nay Dư phu nhân cũng đã ở đây, em sẽ đem mọi việc nói ra hết đỡ để về sau bị nghi kỵ, em ở đây, bên anh…..còn có ý nghĩa gì?”
La Ký gằn từng tiếng một: “Tôi không có ý kia, cũng hoàn toàn không phải muốn đuổi em đi.”
Lâm Phong lắc đầu, nói: “—-Em quả thật là người Lâm gia Đài Bắc, ngày đó em đến La gia quả thật cũng không phải ngẫu nhiên như vậy.”