Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 28: Chương 28: Tình Yêu Chết.




CHƯƠNG 28: TÌNH YÊU CHẾT.

La Ký vừa dứt lời, Lâm Phong liền dừng bước.

Cậu đứng tại chỗ không nhúc nhích cũng không quay đầu lại. la Ký chỉ có thể nhìn bóng lưng cậu, bóng lưng hắn chưa hề gặp qua. Cho tới bây giờ hắn chưa từng ngưỡng mộ một bóng dáng nào như vậy.

Trong mắt hắn, thiếu niên này xinh đẹp tuyệt trần mang theo một chút âm nhu làm cho người ta có cảm giác như một món đồ sứ lưu truyền từ thời thượng cổ, tinh mỹ, trân quý mà vô cùng yếu ớt. hắn luôn nhìn Lâm Phong từ phía chính diện, bất luận là mỉm cười hay lặng im, chăm chú hay ngoái đầu nhìn lại, có đôi khi lại từ phía sườn mặt mà nhìn sang. Trong lòng hắn cậu vẫn cứ như thế, ôn thuần thiếp phục.

Hắn chưa từng nhìn thấy bóng lưng Lâm Phong, thì ra thiếu niên lại trầm mặc, mềm mại, kinh người, cao ngạo nhường này.

“Dừng tay, Lâm Phong……..” Thanh âm La Ký run run, đứt quãng, “…….Đừng ở trước mặt tôi, ít nhất đừng để tôi…….”

Đừng để tôi trực tiếp đối mặt với chân tướng như vậy. Cho dù tôi biết khuôn mặt chân chính của em là gì, tôi cũng không tưởng tượng được lại máu chảy đầm đìa như vậy. Chuyện gì chưa từng nhìn thấy có thể xem như chưa từng có, giả bộ như không biết nhưng một khi đem tất cả lật tẩy trước mắt, vậy bất luận thế nào cũng không thể che dấu nữa rồi.

Cuộc sống như vậy không tốt sao? Hai người yêu nhau, là La Ký và Lâm Phong, có cái gì không tốt? Vì sao nhất định phải vứt bỏ thân phận Lâm Phong, trở lại làm một Lâm Tinh luôn mang trong lòng oán hận sâu nặng thảm thiết? Một khi giữa hai người đã mang theo cừu hận sâu nặng như vậy liệu còn có thể giống như trước không hề có hiềm khích ở bên nhau sao?

Lâm Phong vẫn đưa lưng về phía hắn, một lúc lâu sau bỗng nhiên trầm thấp nở nụ cười.

“La Ký a, anh lấy thân phận gì để ngăn cản tôi giết chết Dư Lệ San đây?” Cậu hỏi, “……..Là chồng của Dư Lệ San? Là chủ nhân La gia? Hay vẫn là……..tình nhân của tôi?”

La Ký muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thể bật ra khỏi miệng.

Cỡ nào kì quái, rõ ràng hắn yêu thiếu niên tên Lâm Phong kia, vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn linh hồn người yêu trong thân thể kia bị gạt bỏ đi, thủ nhi đại chi chỉ còn lại một người tên Lâm Tinh. Một Lâm Tinh hận hắn, hoàn toàn quên đi bọn họ đã từng yêu nhau. Hắn chỉ có thể nhìn mọi chuyện xảy ra lại hoàn toàn không cách nào ngăn cản được.

“Nếu là chồng của Dư Lệ San,” Lâm Phong thản nhiên nói, “Thực ra, cả hai vợ chồng nhà ngươi, ta một người cũng không bỏ qua, cho dù ta xuống địa ngục cũng muốn kéo các ngươi theo. Nếu là chủ nhân La gia, hắc đạo Hongkong càng không có khả năng ngăn cản chúng ta, lực lượng của chúng ta tuyệt đối áp đảo hơn các người, các người nhỏ bé, quả thực không chịu nổi một đòn. Nếu là tình nhân của ta……..”

Lâm Phong quay đầu lại, ý cười nơi khóe môi từng chút một rộng mở, khuôn mặt không còn nét tú lệ như trước mà giống như dã thú sắp sửa lột xác mà thoát ra, phảng phất mùi máu tươi âm ẩm.

“………Nếu thực lòng yêu ta, cũng nên chết đi. Ta không tin người sống mà còn có thể duy trì tình yêu vĩnh hằng. Chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn không thay lòng mà thôi.”

Gió bên ngoài thổi thốc tới mang theo mùi máu tươi đặc trưng, gào thét tỏa ra bốn phía.

Trong phòng một mảnh tĩnh lặng.

La Ký đứng thẳng bất động, không hề nhúc nhích.

“Không làm được sao? Không dám tự kết thúc cuộc đời mình sao? Lâm Phong cười quay đầu đi, “Ngươi bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.”

Cậu nhẹ nhàng nắm tay thành quyền, cánh tay mỏng manh trong phút chốc cơ bắp hoàn toàn căng thẳng, gân xanh bạo xuất, các đốt ngón tay phát ra những tiếng ca ca sắc nhọn, sợi cơ bắp nhanh chóng tăng lên tới trăm phần trăm lực lượng cực hạn, lệ phong gào thét, trong lúc đó chỉ nghe ầm ầm một tiếng nổ, một quyền thật mạnh xuyên qua vách tường!

Rầm một tiếng, cát đá bụi đất ầm ầm rơi xuống, bám đầy lên người Dư Lệ San.

Dư Lệ San tê liệt ngã xuống trên nền đất lạnh run. Lâm Phong từ trên cào nhìn chằm chằm xuống ả, thực hưởng thụ liếm liếm môi, cúi người, dùng một bàn tay bắt lấy cổ ả nhẹ nhàng nâng lên.

“Thật muốn phanh thây xé xác ngươi, chậm rãi tra tấn rồi dày vò ngươi, cho ngươi mỗi ngày đều sống không được chết cũng không xong, cho ngươi ngàn lần vạn lần nếm trải nỗi thống khổ của mẹ ta năm đó. Đáng tiếc hiện tại không còn kịp rồi, ta chờ đợi năm năm nay chỉ có thể hưởng thụ trong vòng có năm phút. Aiz~~~ như thế nào có thể hưởng thụ một cách tốt nhất đây?” Lâm Phong chậm rãi rút dao ra, trên đỉnh đầu Dư Lệ San hoa tay múa chân một chút, “Điểm thiên đăng thế nào?”

Dư Lệ San run run, cơ hồ không thể tự khống chế: “Van cầu ngươi! A a a! Cứu mạng! cứu mạng!”

Những người La Ký mang theo nhịn không được từng bước tiến về phía trước, nhưng Diệp Liên vừa nâng tay, đem thuốc là bên khóe miệng cầm lấy, nhẹ nhàng phun ra một làn khói, ngay sau đó những người kia như trúng phép định thân, hoàn toàn sợ hãi không dám nhúc nhích nữa.

“Nha, Diệp Liên sama,” A Tuyển quào quào tóc hỏi: “Bên ngoài có bán cơm nếp thịt viên với sò biển không? Nói thế nào cũng coi như đến Hong kong dụ lịch một chuyến, ta đến bây giờ cũng chưa có ăn được cái gì. Tiểu Lâm – chan giết người sau đó cũng cần ăn chút gì bổ sung thể lực đi. Nha? Ngươi dẫn chúng ta đi ăn cơm nếp thịt viên với sò biển được không?”

“Là Diệp Liên!” Những người xung quanh nghe thấy không khỏi một trận sợ hãi, xôn xao, “Chuyên gia tác chiến hàng đầu Diệp Liên!”

“Chính là tội phạm phản quốc truy nã toàn cầu Diệp Liên sao?”

“Đó là tên biến thái, ác ma lấy việc giết người làm niềm vui sao?!”

Diệp Liên rít hơi thuốc cuối cùng, đem tàn thuốc vứt dưới chân di tắt mới thản nhiên nói: “Khu nhà hoang, không có quán ăn vặt.”

“Nha? Ngươi chính là không muốn mời khách đi? Tiểu Lâm –chan! Này, Lâm – chan~~~~! Động tác nhanh một chút, giết người sau ngươi nhớ mời lão sư đi ăn thịt viên a~~~~”

Lâm Phong nhíu nhíu mày, giơ tay chém xuống. Ở phía sau, Dư Lệ San cất tiếng hét chói tai, giữa đỉnh đầu xuất hiện một chữ thập màu đỏ. Dao nhỏ cực kỳ có kĩ thuật ngay chính giữa khắc một dấu chữ thập, da đầu bị lột ra, khối da bị kéo xuống, tựa như quả hạch đào bị lột vỏ, rất nhanh có thể đem da dầu Dư Lệ San tróc xuống!

Máu tươi từ trên trán chảy xuống dưới, Dư Lệ San ngơ ngác nhìn chằm chằm một mảnh đỏ tươi trước măt. Toàn thân run rẩy ngay sau đó thét lên một tiếng thét chói tai như muốn xé rách yết hầu.

“Lâm Phong!”

La Ký muốn chạy lại nhưng bị thủ hạ liều chết ngăn lại. hắn biều tình vặn vẹo, thanh âm sắc nhọn: “Lâm Phong! Không cần như vậy! Em không cần giết người, em giết người cũng là giết chính mình! Lâm Phong!!!!!!”

“Đúng vậy, giết chính mình!” Diệp Liên rũ mắt xuống, không nhìn tới vết máu loang lổ trong phòng, xoay người nhìn qua phiến cửa sổ nho nhỏ, hướng ra khoảng trời chiều mông lung, “Giết kẻ yếu đuối vô năng, sa vào cừu hận không thể kiềm chế chính mình, cho dù là vết thương sâu sắc cũng phải miễn cưỡng đứng lên, dùng mặt nạ kiên cường nhất dựng mình đứng lên, từng bước một hướng về ngày mai. Nếu cứ một mực sa vào cừu hận, một ngày nào đó sẽ bị ác ma cừu hận kia phản phệ, vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu lên.”

“Mà Diệp Liên sama,” A Tuyển nói, “Ngươi có biết cái gì gọi là tình yêu không?? Đàn ông đến tuổi này như ngài, hoặc nhiều hoặc ít đều đã từng yêu đi, đương nhiên không loại trừ trường hợp ngài bị mảnh đạn lạc nào đó phế đi bộ phận quan trọng nào đó đi…….”

“A” Diệp Liên không mang theo cảm xúc nói: “Giống ngươi ngày đêm chạy đến quán bar mua vui, không gọi là yêu.”

A Tuyển cười ha ha: “Dù là chiến binh cường hãn nhất cũng cần đàn bà mà, đàn bà bình thường thôi. Phụ nữ đáng yêu chính là linh hồn của dân tộc a, Diệp Liên sama!”

Diệp Liên trầm mặc không nói, phía sau truyền đến tiếng tru sắc nhọn của Dư Lệ San.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lớn lên trong tinh thần dân tộc, từ gia đình cho đến vận mệnh cá nhân, nếu tính cách phụ nữ luôn luôn ác liệt, sẽ đem tất cả kéo xuống địa ngục. Nếu là phụ nữ phẩm chất tốt đẹp hoàn mĩ, có thể trở thành cứu tinh của cá nhân, của xã hội hay thậm chí là cứu tinh của cả quốc gia.

Gạt bỏ những thứ ả đàn bà này khiến ngươi rơi vào địa ngục đi Lâm Tinh. Có một ngày ngươi sẽ gặp một cô gái thích hợp với ngươi, tạo nên một gia đình tốt đẹp, một lần nữa khơi dậy niềm tin đối với tình yêu cùng tình thân ái. Ngươi có thể không cần đánh nhau nữa, có thể rời khỏi chiến trường, thậm chí có thể cùng thế giới xã hội đen chúng ta nhất đao lưỡng đoạn. Nhưng là thầy của ngươi, ta mong ngươi có thể giết chết Dư Lệ San rồi bắt đầu một cuộc sống mới.

Mặt trời dần dần khuất hắn phía cuối chân trời, ngay sau đó bóng tối nặng nề bao phủ chung quanh. Dư Lệ San vẫn khóc thét chói tai, kèm theo những tiếng rên la thảm thiết, đau đớn. A Tuyển ngẩng đầu lên, chỉ thấy máu tươi cùng sự kích thích báo thù đã làm Lâm Phong không thể khống chế bản thân mình được nữa, thần trí cuồng bạo, cậu gần như đã tróc đến hơn phân nửa da đầu Dư Lệ San rồi sau đó dường như còn muốn móc mắt ả ta ra nữa.

Con ngươi A tuyển co rút nhanh, tên tiểu tử này rốt cuộc hận ả đàn bà này cỡ nào a? Rốt cuộc có bao nhiêu cừu hận tích tụ, đè nặng cậu trong năm năm dài a?

“Đến thế giới bên kia rồi hướng mẹ ta nhận tội đi……” Bàn tay Lâm Phong nhuốm đầy máu tươi, cầm dao cao cao giơ lên: “Nhớ quỳ xuống, nói cho người nghe, con trai người đã vì người mà báo thù như thế nào…….”

La Ký liều mạng đẩy ra thủ hạ đang ngăn cản hắn, thất tha thất thểu chạy đến: “Lâm Phong!”

Cơ thể bị một viên đạn bắn xuyên qua, đau nhức lập lức càn quét khắp thân thể hắn, La Ký gục xuống, ho ra một búng máu.

Bác sĩ tâm phúc lảo đảo nghiêng ngả, chạy đến bên hắn: “La tiên sinh! Người đâu, mau đem La tiên sinh đi! Mang đi!”

Ngay khi con dao vừa hạ xuống, đột nhiên vang lên một tiếng nổ. một viên đạn xuyên qua tường đánh bay con dao trên tay Lâm Phong. Cánh cửa bị một cước đá văng, hình cảnh quốc tế đồng loạt ập tới, tiếng đạn bắn loạn xạ, ào ào vang lên: “Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!”

Tất cả mọi người cả kinh, cả căn phòng nhanh chóng bị cảnh sát bao vây, dần dần dạt ra tạo thành con đường nhỏ. Một người đeo theo khẩu Barrett XM109, đồng phục cảnh sát tùy tiện khoác trên người, từng bước vững vàng tiến đến, đứng giữa cửa phòng.

“A, thật khéo, đều ở đây cả!” Người nọ không chút để ý, nhổ ra điếu thuốc, một cước nghiền nát, “Đỡ mất công tôi phải tìm quanh, trong này giải quyết luôn đi. Này, cái tên tiểu quỷ đau mắt kia, đem ả kia thả ra đi. Nếu không ả bị ngươi bóp chết mất a!” (fufufufu…..có ai hiểu tại sao bác trung tá gọi em Phong là đồ đau mắt ko?????? Em ý đang trong quá trình lột xác ý mờ…..ta thích bác trung tá với bác Diệp lắm ý ^^)

A Tuyển thiết một tiếng: “Không hay rồi, trung tá Trữ Bắc!”

Trữ Bắc ho khan một tiếng, lười biếng giuong giọng: “Nơi này đã bịnh cảnh sát quốc tế phối hợp cùng phân cục cảnh sát Hongkong phần lớn chiếm giữ! Các đồng chí chú ý! Các đồng chí chú ý! Ưu tiên bắt gọn tội phạm phản quốc Diệp Liên trước! Ưu tiên bắt Diệp Liên trước! Không kể sống hay chết! Những người khác bắt gọn!”

Diệp Liên nắm lấy tay Lâm Phong, quăng qua cho A Tuyển. a Tuyển cũng nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu, bật cao đến hơn hai thước, qua đường cửa sổ thoát ra ngoài.

“Diệp…… Diệp Liên hiệu trưởng!”

Diệp Liên bước tới, che trước người bọn họ, từ bên trong đôi bốt da rút ra hai con dao nhỏ, ba ba hai cái phi đến dán sát tai trung tá Trữ Bắc, cắm vào vách tường phía sau.

Trữ Bắc lười biếng giương lên khẩu Barrett, cười lạnh một tiếng: “Diệp Liên, trang bị kém quá đi!”

“Oành” một tiếng nổ, A Tuyển bị lãng quên cảm thấy cổ tay đang nắm bỗng chốc bị thả lỏng, Lâm Phong đã muốn giãy hắn ra, quên mình vọt vào trong căn phòng đang bị ngọn lửa hừng hực vây khốn.

“Mạo hiểm tính mạng cũng muốn cứu lão sư sao? Aixzzz, phía sau chắc chắn sẽ mau chóng đuổi tới thôi a, tiểu quỷ!” A Tuyển xì một tiếng khinh miệt, xoay người chạy khỏi căn phòng mờ mịt khói bụi, hướng ra phía ngoài lấy xe phóng đi.

Lâm Phong hoàn toàn không thấy rõ trước mắt, cậu muốn tìm Diệp Liên nhưng căn phòng nhỏ hẹp toàn bộ bị khói đặc vậy quanh. Cậu ho khan sờ soạng, đột nhiên bàn tay bị một người kéo lại.

“…… Chạy mau, không cần trở lại.”

Lâm Phong ngẩn ra: “La Ký?”

La Ký đã bị thương nặng. theo kế hoạch định sẵn, hắn hẳn một bên phải vừa khẩn cấp chữa thương một bên nhanh chóng liên hệ với bạn bè là nhân viên chính phủ trọng yếu ra mặt, để cảnh sát rút quân. Nhưng vừa nghe thấy Lâm Phong bị Dư Lệ San bắt cóc, hắn đã cấp tốc từ miệng La Vĩ Hàm tra hỏi ra vị trí của cậu, một giây một phút cũng không trì hoãn, nhanh chóng chạy tới đây.

Hoàn toàn không để ý có thể hay không bị cảnh sát truy bắt, hoàn toàn không để ý vết thương của mình có bao nhiêu nghiêm trọng, chỉ cần nghĩ Lâm Phong có khả năng gặp nguy hiểm thần kinh hắn cứ căng như dây đàn, không thể chống đỡ rồi bất lực ngã xuống.

“Không cần….quay….trở lại……” Vì hít nhiều khói đặc mà La Ký ho khan liên hồi, nói chuyện đứt quãng, “Hongkong….nơi này….không cần trở về nữa…..về sau……nhất định….phải chăm sóc tốt cho bản thân………”

Lâm Phong cứng ngắc đứng tại chỗ, đột nhiên La Ký đem cậu đẩy mạnh ra phía sau: “Còn không mau đi! Đi mau!”

Diệp Liên từ xa lao tới, nắm lấy Lâm Phong, bang bang hai tiếng cũng không biết đánh trúng kẻ nào, sau đó lại bật cao lên, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Phía sau có tiếng bước chân rầm rập chạy tới, là Trữ Bắc.

A Tuyển khởi động ô tô, Diệp Liên một tay nắm lấy Lâm Phong, nhảy xuống nóc xe, oanh một tiếng ngã lăn. A Tuyển một giây cũng không trì hoãn khởi động xe, nhanh như chớp lao ra ngoài.

A Tuyển ngồi ghế lái rống to: “Chúng ta đi thế nào đây? Còn cơm nếp thịt viên với sò biển thì sao?”

Diệp Liên một tay nắm lấy tay đệ tử, một tay bám chặt đỉnh xe, trong cơn gió mãnh liệt trầm giọng nói: “Đến bến cảng, Lôi Nặc đã chuẩn bị thuyền cho chúng ta. Rời khỏi Hongkong.”

__________________________

Spam: vào đây chia sẻ cái ngày đen đủi với ta đi http://www.facebook.com/hannie.love.7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.