CHƯƠNG 20
Trịnh Bình bỗng chốc bủn rủn tay chân, chẳng biết làm thế nào, đứng sững sờ tại chỗ không nói không rằng, thấy vậy Lưu Triệt kinh hồn táng đảm tiến tới lôi kéo hắn: “Này Trịnh Bình!”
Trịnh Bình đột ngột lảo đảo hai bước, một phen ôm lấy tường.
Lưu Triệt giơ tay trước mặt hắn quơ quơ: “Anh không sao chứ? Nè anh đừng dọa tui chớ? Người tới! Mau——”
“……Tôi không sao,” Trịnh Bình vuốt mặt, đáp: “Tôi phải nhanh chóng tìm y về, Bắc Kinh lớn như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì……”
Lưu Triệt nhìn hắn một lúc, thở dài thườn thượt nói: “Tiêu rồi, anh tiêu thật rồi Trịnh Bình—— Sở Tịch nhà anh làm sao có thể xảy ra chuyện, y không gây chuyện cho thiên hạ đã mừng lắm rồi…….”
Trịnh Bình ngắt lời hắn: “Cậu biết không thật ra là cậu ấy muốn rời khỏi tôi! Y muốn bỏ tôi mà đi đó! Tôi đã nói đi nói lại với y là tôi thích y tôi yêu y tôi muốn sống cả đời với y, thế mà y vẫn làm cái vẻ bất mãn, cậu bảo tôi đã làm đến nước này rồi sao y vẫn không chút cảm động? Giờ lại còn bỏ nhà chẳng biết đi đâu nữa, tôi biết đi đằng nào tìm cậu ta đây?”
Bọn họ cuống cuồng đi xuống lầu, Lưu Triệt đi đằng sau hỏi: “Anh định làm sao giờ?”
Trịnh Bình tâm hoảng ý loạn đáp: “Tôi đi kiếm y chứ sao nữa.”
“Anh đi tìm biết đâu Sở Tịch còn khó chịu hơn, chi bằng cứ về nhà đợi có khi y lại tự quay về thì sao?”
“Làm gì có chuyện, y có thể tránh xa tôi thì liền cao chạy xa bay, y mà chủ động dựa vào tôi thì đúng là tạ ơn trời đất!”
Rốt cuộc khi thành phố đã rực rỡ lên đèn, trên các màn hình lớn ở khu buôn bán liên tục đăng tin tìm người: Có ai đó ra giá cao tìm người nhà đi lạc, nam giới, cao khoảng một mét tám, trẻ tuổi, diện mạo nhã nhặn, ngũ quan đoan chính, khí chất nổi trội, giọng nói mang khẩu âm tiếng Việt(1), mặc áo phông trắng và quần dài thể thao, tìm thấy xin liên lạc số điện thoại 138XXXXXXXX, có hậu tạ. Một mẩu quảng cáo tìm người mà viết ngon lành như đăng tin tìm bạn trăm năm, lại còn cả số điện thoại của Trịnh Bình được phát đi phát lại mấy lần.
(1) Tiếng Quảng Đông (粤语) chứ hông phải tiếng Việt Nam của chúng ta đâu ^^ Sở Tịch là người Hongkong nên có khẩu âm Quảng Đông.
Trên quảng trường buôn bán người qua kẻ lại nườm nượp, Sở Tịch ngẩng đầu xem màn hình lớn một lúc lâu, xoa cằm nghĩ ngợi, sau đó lắc lắc đầu bỏ đi như không có chuyện gì.
Y cũng chưa đi đâu xa, nơi này đối với y rất lạ lẫm, người nói chuyện đã nhanh lại còn hay uốn lưỡi(2), xe taxi lao vun vút như thể sểnh ra một cái liền đâm vào. Sở Tịch ở Hongkong còn lười đi dạo phố, thế nên tới đây chẳng khác nào lạc vào hội chợ lớn, nhìn thấy cái gì cũng mới lạ (nhà wê lên tỉnh~~), đến cả gian hàng bán chó con bên đường cũng khiến y chăm chú nửa ngày.
(2) Khẩu âm của người Bắc Kinh có nhiều âm uốn lưỡi rất khó nghe rõ.
Người bán hàng thấy gặp được khách hàng tiềm năng, đon đả chào hàng với y: “Giống Chihuahua đó! Có tiêm phòng rồi! Coi đáng yêu chưa nè, mới có hai tháng tuổi, lông tơ mềm mượt, sáu mươi tệ thôi…….”
Sở Tịch chầm chậm hỏi: “Có nhận thẻ không?”
Người bán hàng ngoáy ngoáy lỗ tai: “Hử?”
“…….Thẻ VISA ấy.”
Người bán hàng lập tức thất vọng: “Xin lỗi ngài, tôi đây buôn bán nhỏ lẻ chưa kịp tiếp xúc với thương mại quốc tế, thẻ của người Tây chúng tôi đều không nhận, chúng tôi một mực mưu sinh dưới chân Mao chủ tịch, một mực đi theo đường lối của Đảng, lúc nào cũng theo lời kêu gọi và lãnh đạo của Đảng sắp sửa thực hiện hiện đại hóa (= =)….. Ngài không có tiền mặt thật sao?”
Sở Tịch chìa tay: “Thật không có.”
“Chỉ có thẻ?”
“Chỉ có thẻ.”
Người bán hàng một lèo giải thích: “Ngân hàng ở chỗ rẽ đèn xanh đèn đỏ đi sang đường đừng có đi lộn đi từ từ không tiễn a.”
Sở Tịch nghe vậy lại chậm rãi đứng lên, chỉ vào một chú chó con lông xù tai dài màu nâu bẩn trong đám chó, nói: “Con này giữ lại cho tôi, trông còn tơ, thui lên ăn chắc chắn ngon.”
Người bán hàng lập tức kinh hãi ôm con chó kia lùi lại: “Cậu làm gì? Cậu muốn làm cái gì? Anh vợ tôi là người của hiệp hội bảo vệ động vật á tôi nói cho mà biết! Cậu đừng tưởng bộ dạng đẹp là muốn làm gì thì làm! Đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, dưới chân thiên tử đó cậu hiểu không?”
Sở Tịch bật cười với hắn, thong thả chắp tay sau lưng đi qua, sau đó tới ngân hàng rút tiền, nghĩ ngợi một lúc lâu mới nhớ ra mật mã.
Thẻ này là Trịnh Bình đưa cho y, cái tên Sở Tịch này ăn sung mặc sướng, còn lâu mới có chuyện ra ngoài một mình, tiền cũng chẳng bao giờ mang theo người, lúc cần trả tiền tự khắc sẽ có người đưa thẻ hoặc chi phiếu. Khi y tới đây hoàn toàn chẳng biết gì về giá trị của đồng nhân dân tệ, rồi thì Trịnh Bình tốn một buổi chiều bám lấy y mà dạy cách dùng thẻ tín dụng. Cuối cùng Trịnh Bình đau lòng nhận ra dưới ánh mắt lạnh lùng băng giá của Sở Tịch mà giải thích rõ vấn đề phức tạp này còn khó hơn lên trời, cuối cùng hắn chỉ có thể nhét tấm thẻ VISA vào túi áo Sở Tịch cho xong chuyện.
Nào ngờ tấm thẻ lúc này lại phát huy tác dụng. Bên trong một chiếc xe Jeep đỗ ven vệ đường ở trung tâm chợ, Trịnh Bình đang ngồi ở ghế sau xe, vừa chợp mắt nghỉ ngơi vừa trăn trở xem Sở Tịch rốt cuộc có thể đi những đâu, bên kia vệ sĩ ngồi trước máy tính xách tay bỗng ngẩng đầu lên nói: “Trịnh tiên sinh, cậu Sở vừa dùng chiếc thẻ kia.”
Trịnh Bình bật phắt dậy: “Ngân hàng nào?”
“Vẫn đang tìm.”
Sở Tịch bước ra khỏi cửa ngân hàng, lại chắp tay sau lưng quay về chỗ bán cún, hỏi: “Con chó thổ(3) của tôi đâu?”
Người bán hàng cảnh giác nhìn y, đáp: “Chạy rồi.”
“…..Chạy rồi?”
“Trông không cẩn thận, chạy mất tiêu rồi.”
Sở Tịch xoa cằm nhìn gã bán hàng một hồi lâu, sau đó thò tay nắm lấy túm lông đuôi mềm mềm tròn ủm màu vàng, lôi ra từ đằng sau gã bán hàng: “Đây là cái gì?”
Con cún thổ liều mạng giãy giụa, sau đó bị Sở Tịch ôm vào lòng theo tư thế đầu hướng xuống bàn tọa hướng lên, nghĩ nghĩ thấy không đúng, lại học tư thế người ta bế trẻ con mà xoay con cún lại.
Con cún này hơi lạ, cũng không biết sủa, chắc dây thanh quản có vấn đề, bị Sở Tịch mỹ nhân vừa xoay vừa lật lại vừa siết, tự dưng thấy hoa mắt chóng mặt liền cụp hai cái tai xù lông xuống. Người bán hàng nhìn mà xót ruột, một phen giật lấy, nói: “Chó này tôi không bán! Không bán nữa!”
“Sao lại không bán?” Sở Tịch hỏi.
“Chó là để chơi! Không phải để ăn thịt!”
Sở Tịch xoa cằm suy nghĩ nửa ngày, chỉ vào mình hỏi: “Trông tôi giống người xấu lắm sao?” Mặc dù ông đây đúng là thành phần xã hội đen?
Người bán hàng nhìn y, Sở Tịch cười với hắn, sau đó người bán hàng chớp chớp mắt, đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không giống.”
Sở Tịch lập tức lạnh mặt: “Vậy không cò kè nữa.” (trở mặt quá hà >:|)
Sở Tịch bỏ lại sáu mươi tệ, sau đó không thèm để ý người ta nước mắt nước mũi diễn một màn người cún tình thâm, một tay chộp lấy con chó nhỏ ôm vào lòng, đứng dậy phủi phủi mông định đi. Người bán hàng còn chưa lau mặt, từ phía sau í ới gọi lại: “Khách hàng——! Cậu còn chưa mua ***g, chậu tắm, đệm cho chó cả bánh quy chó nữa——! Một trăm sáu mươi đồng lận——! Hời quá đi——!”
Sở Tịch hỏi con chó: “Mày muốn bánh quy chó không?”
Cún con tội nghiệp nhìn y.
“…….Bẩn chết được, hôi rình.” Sở Tịch vẻ mặt chán ghét chun mũi lại, “Hôi hám y như gã họ Trịnh.”
Cún con tội nghiệp cúi đầu.
(3) Lần mò trên baike thì ra loại “Chinese rural dog” (土狗). Chẳng biết phải mấy em cún này không nữa =))
~ờm~ có ai quan tâm hông. . . đi được 1/3 chặng rồi đó. . . . >:D