CHƯƠNG 34
Đổng Sa vội vàng chạy đến cổng lớn, Trịnh Bình ngậm điếu thuốc dựa vào cửa xe, thấy cô liền trưng ra cái mặt nhăn nhở: “Yo người đẹp! Sao vô ý vô tứ lại để cô em đích thân ra đón thế này?”
Đổng Sa xua xua tay cho vệ sĩ lùi xuống, lạnh mặt nói: “Trịnh tiên sinh, sao tôi không nhớ ra là có gửi thiệp mời cho ngài?”
Trịnh Bình thong thả bước vào trong, vừa đi vừa liếc đông ngó tây. Đổng Sa tức xì khói, ngoài mặt không dám biểu lộ ra, chỉ có thể từng bước chắn trước mặt: “Trịnh tiên sinh! Xin giữ phép tắc!”
Trịnh Bình rút điếu thuốc chậm rãi nhả khói, giọng cười trêu cợt: “Người đẹp nói năng kiểu này dễ khiến người ta hiểu nhầm tôi làm gì cô em đó nha….Tôi là tôi đến mừng sinh nhật đấy chứ, coi đây,” hắn giơ gói quà được bọc khéo léo trên tay kèm theo cái bĩu môi: “Có hẳn quà nè.”
Đổng Sa hơi đâu xem hắn quà với chẳng cáp, lớn giọng hô bảo vệ: “Người đâu! Đóng cửa!”
Lời còn chưa dứt có một âm thanh vọng tới, trong trẻo khác thường: “Đổng Sa, đừng vô lễ với khách.”
Trịnh Bình ngẩng phắt đầu lên, Sở Tịch đi cùng Kim Thạch và mấy vệ sĩ khác tiến tới. Ánh đèn vũ hội lộng lẫy cùng vũ khúc mê hoặc, trong tích tắc tất cả những âm thanh huyên náo đều như bị sóng triều đánh tan, trên thế giới chỉ còn đọng lại tiếng bước chân của người đang đi tới, từng nhịp từng nhịp, giẫm đạp lên nơi mềm yếu nhất nhạy cảm nhất trong trái tim, khiến cho người ta run rẩy.
Trịnh Bình há hốc miệng, ngữ điệu bình thản làm cho chính mình cũng phải ngạc nhiên: “Em…..Em khỏe chứ?”
Sở Tịch giống như hơi cười một cái, vừa giống thản nhiên không cảm xúc, đáp: “Ừm dạo này rất khỏe, cảm ơn Trịnh tiên sinh quan tâm.”
Y xưng hô thật xa cách, ngữ điệu cũng khách khí lễ độ. Trịnh Bình sững sờ, tự cười giễu: “Chúc mừng sinh nhật,…..Sao thế, không cho anh vào ngồi sao?”
Sở Tịch nhìn hắn lâu thật lâu, tất cả mọi người ở đó đều cho rằng y sẽ nhất quyết cự tuyệt, Kim Thạch thậm chí còn chuẩn bị tư thế quay đầu trở mặt ngay tại chỗ, Sở Tịch lại hơi cười, nói: “Được mà.”
Đoạn nhìn xung quanh: “Các anh đi làm việc đi, tôi cùng Trịnh tiên sinh vào được rồi.”
___
Bọn họ đi qua bữa tiệc ngoài trời, trong bóng đêm lặng lẽ tiến vào vườn hồng. Âm thanh náo nhiệt từ xa xa vọng tới, tiếng nói cười của mọi người cách đây rất xa, Sở Tịch rảo bước đi phía trước, Trịnh Bình lơ đễnh gọi với theo: “Êu! Không xem quà của anh à?”
Sở Tịch dừng bước: “A, là gì?”
Sở Tịch nhận hộp quà mở ra xem, sắc mặt khẽ biến chuyển, bên trong là một chiếc áo sơmi, khi y ở Trịnh gia đã mặc vào. Những kí ức nhỏ bé vụn vặt trong phút chốc ùa về trong trí não, những tháng ngày mà y nghĩ mình có thể quên đi thì ra vẫn hiển hiện rõ ràng trong quỹ đạo sống, khuất nhục, nhưng xác thực là đã xảy ra, không thể chối bỏ.
Trịnh Bình quan sát nét mặt Sở Tịch, Sở Tịch im lặng hồi lâu, sau đó rút từ túi áo một chiếc bật lửa tinh xảo, cầm lên chiếc áo kia, táchmột tiếng châm lửa, chậm rãi thiêu hủy.
Trong ánh lửa sắc mặt y mờ mịt không rõ. Y nói: “Trịnh Bình, lúc đó vì sao đưa tôi về?”
Trịnh Bình không đáp, Sở Tịch ngước mắt lên nhìn hắn, vô tình trong ánh mắt có điều thật khó nói…..Dường như mang ý vị quyến rũ, “——Anh yêu tôi?”
Trịnh Bình khẽ thở dài: “Anh vẫn luôn yêu em.”
“Sai rồi,” Sở Tịch nói, “Anh luôn yêu tôi; nhưng anh cũng chẳng kiêng dè làm tổn thương tôi; giờ anh đâu chỉ yêu, mà còn lo lắng tôi đã chịu nhiều thương tổn.”
Y tiện tay quăng chiếc áo bị đốt cháy vào trong hồ, quay đầu nhìn chăm chăm Trịnh Bình, lòng bàn tay chậm rãi che lên chiếc bật lửa đang cháy, ánh lửa lặng lẽ lay động trên gương mặt y, ánh mắt y lóe sáng, cảm giác như đang phát ra ánh hào quang nóng rực.
Trịnh Bình hung hăng xông tới giật lấy chiếc bật lửa ném ra xa. Sở Tịch quay đầu lại nhìn, sau đó bị Trịnh Bình siết cằm quay mặt sang, lập tức bị hôn thật sâu.
Nụ hôn kia không cho Sở Tịch một giây để phản ứng, mãnh liệt mà nóng bỏng, môi lưỡi quấn quít mang theo mùi vị thuốc lá nhàn nhạt. Cái hôn của Trịnh Bình luôn khiến cho Sở Tịch có cảm giác bị ăn tươi nuốt sống, đầu lưỡi lướt qua lợi, răng nanh sắc nhọn không ngừng cắn mút, nhưng mùi máu tươi phảng phất truyền tới lại kích thích tận não.
Trong cổ họng y khẽ rên rỉ một tiếng, tiếp đó bị đẩy mạnh vào bụi hoa hồng.
“….Tránh ra!”
Sở Tịch dùng sức đẩy Trịnh Bình ra. Áo xống tuột xuống theo bờ vai, gai hoa hồng đâm vào da thịt, trong bóng đêm có thể thấy những vệt máu li ti.
Trịnh Bình hôn lên trán y, một tay vuốt ve lên bàn tay bị trầy xước của y, nhẹ nhàng kích thích đau đớn mang theo ý vị mờ ám. Sở Tịch vươn tay dùng lực đẩy hắn ra, thở gấp nói: “Dừng! Dừng lại ngay!”
Trịnh Bình dừng tay cúi đầu nhìn y, Sở Tịch nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Đây là địa bàn của tôi.”
“Anh biết,” Trịnh Bình phản pháo, không buồn kiêng nể: “——Thế thì đã làm sao?”
Sở Tịch trở tay quờ quạng vật gì đó trong bụi hoa hồng, đoạn sờ vào công tắc, Trịnh Bình còn chưa kịp ngăn lại, y đã ấn xuống. Thế là chỉ vài giây sau, mặt đất nơi Trịnh Bình vừa đứng bùm một tiếng nổ tung, thuốc nổ chôn dưới đất phá vỡ từng tấc từng tấc đất, tiếng động kia vang cực lớn, trong nháy mắt đã có mấy vệ sĩ từ ngoài chạy vào: “Cậu chủ có gì phân phó?”
Sở Tịch đã gạt Trịnh Bình ra, chậm rãi sửa sang lại quần áo, nét mặt tỉnh bơ nói: “Không có gì.”
Vệ sĩ đứng đầu khom người lui xuống: “Cậu Sở có gì phân phó cứ việc gọi.”
Sở Tịch gật đầu, quay sang nhìn Trịnh Bình. Ánh mắt của y làm cho Trịnh Bình nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt nhau, ánh nắng chói chang như đổ lửa, tiếng ve rỉ rả dưới dàn nho, người kia đứng trên đầu cầu thang, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống hắn. Giống hệt như ánh mắt bây giờ, khinh thường, lạnh nhạt, vô cảm, chỉ sợ có gắng sức vươn tay cũng không tài nào chạm tới được.
Sở Tịch lui lại nửa bước, cất lên giọng lạnh lùng hỏi: “Trịnh tiên sinh, còn việc gì nữa không?”
“….”
Sở Tịch lại nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên thở dài: “Thực ra tôi rất coi thường anh, anh là điển hình của loại miệng hùm gan sứa. Nếu một người muốn chiếm đoạt thứ gì đó mà chỉ dùng vũ lực chứ không dùng đầu óc, thông thường chúng ta coi loại người đấy là hổ giấy.”
Y tao nhã vươn tay, đoạn quay người rời đi. Chưa được mấy bước bỗng nhiên bị ôm lấy thắt lưng từ đằng sau, Trịnh Bình mạnh mẽ siết chặt lấy y, hôn lên vành tai y, tiếng thở dốc hổn hển dồn dập đến mức Sở Tịch cảm thấy vành tai bị hơi thở trong lời nói hòa quyện nóng như lửa.
Trịnh Bình nói: “…..Được rồi, thật ra…. Anh thật sự rất nhớ em.”
Khóe miệng Sở Tịch khẽ nhếch lên nhìn không ra là nét cười gì: “Không sợ tôi làm thịt anh sao?”
Trịnh Bình ghì lấy y trong ***g ngực, dùng lực thật mạnh khiến cho Sở Tịch trong phút chốc sinh ra ảo giác, như thể gã đàn ông muốn đem y siết chặt trong lòng đến chết, thân thể cùng thối rữa, máu thịt hòa vào nhau, cuối cùng xương cốt hóa thành tro bụi, dù bị gió thổi bay vẫn không thể chia lìa. Trịnh Bình không cho y thời gian lo lắng vẩn vơ, hắn kề sát bên tai Sở Tịch cười nói: “Em giết đi. Chúng ta chết cùng một chỗ.”
Hắn hôn lên mi tâm Sở Tịch, sau đó môi lưỡi nóng ẩm rê một đường xuống, nhẹ như không cởi chiếc áo khoác sớm đã buông lơi, trượt theo cánh tay xuống cổ tay, làn da được ve vuốt dưới ánh trăng mịt mờ, tản ra dòng điện lưu khoái cảm chạy dọc thân thể.
Sở Tịch cảm thấy lưng mình trần trụi trên mặt đất, lối đi lát đá thô ráp khiến y khẽ nhíu mày, vươn tay chặn lên ngực Trịnh Bình: “Đừng làm ở đây.”
Lời còn chưa dứt, bộ phận mẫn cảm nhất trên người bị ác ý cầm lấy, nỗi sợ bị người phát hiện cùng với đó mà sinh ra khoái cảm cấm kỵ ngọt ngào khiến y không nhịn được mà rên rỉ một tiếng. Trịnh Bình xấu xa nhìn y: “Vậy đi đâu?”
Tiếng nhạc mơ hồ từ vũ hội xa xa truyền tới, ồn ào huyên náo, nhàn nhạt vang vọng.
“Tới phòng ngủ của tôi,” Sở Tịch hổn hển đáp, “Vòng qua bảo vệ, có cửa sau thông với thư phòng.”
Tiểu luận ngập đầu, thi thố ngập mông. Chủ nhà rất bận, thỉnh kiên nhẫn (ノ_ _)ノ