CHƯƠNG 38
Trịnh Bình cứ đứng đực mặt giữa đường cái, hai tay còn bám trên vai Sở Tịch, cúi đầu thở hổn hển hồi lâu, nhướng mắt lên cười: “Em muốn anh chứng minh thế nào?”
Gương mặt hắn vẫn đầm đìa mồ hôi, vài giọt còn chảy theo mai tóc xuống sườn mặt, nhưng nét mặt khẽ tươi cười, tràn ngập dịu dàng, thỏa mãn cùng ti tỉ thứ khác, giống như đang có xúc cảm hạnh phúc vô cùng.
Sở Tịch đột nhiên có cảm giác chướng mắt sao đó, trầm mặc hồi lâu rồi lạnh lùng đáp: “Thôi được, anh thật có lòng cũng khỏi cần chứng minh. Tôi đói, đi chỗ nào ăn?”
Trịnh Bình há hốc mồm sửng sốt nửa ngày, Sở Tịch quay đầu định đi, Trịnh Bình vội vàng kéo bà xã lại: “Đi đi đi chúng mình ăn cơm đi ăn cơm đi, em muốn ăn gì? Anh đây bao tất!”
Sở Tịch không thèm đáp, cười nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Ừm….. Anh biết nấu cơm không?”
Trịnh Bình về nhà lôi chảo lôi xoong loảng xà loảng xoảng xắn tay vào bếp, không cần ai giúp đỡ. Đầu bếp nhìn xem ông chủ cắm đầu đánh trứng, không nhịn được muốn xông vào giúp, nào ngờ phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh uể oải: “Thằng bỏ mợ nào mời ông đến ăn cơm? Anh hay đầu bếp nhà anh?”
Đầu bếp giật nảy một cái, quay đầu nhìn, ngồi trên sô pha phòng ăn là một người đẹp, người đẹp nọ vắt chân đọc sách, một tay đỡ trán một tay vân vê trang giấy, hàng mi dài khẽ chớp, khóe mắt liếc nhìn người. Trịnh Bình lập tức nghiêm túc phê bình ông đầu bếp: “Làm cái gì vậy cha, đã bảo hôm nay mọi người nghỉ phép về nhà đi cơ mà? Mau đi mau đi!”
Đầu bếp cong đuôi chạy mất dép. (www.shenyaying.wordpress.com)
Sở Tịch cười thầm trong bụng, chỉ nghe trong bếp liên tiếp truyền ra tiếng xoong nồi thúng mủng leng keng lốp bốp, một lúc sau đột nhiên dội tới tiếng dầu bắn ầm ĩ, tiếp theo là tiếng Trịnh Bình kêu thảm: “Óa!”
Sở Tịch tỉnh queo lật một trang sách: “Gì nữa đây?”
Trịnh Bình tội nghiệp mách: “Ông đây hổng biết chiên thịt……”
Sở Tịch lạnh lùng nói: “Anh đúng là cục mịch, đến rau cũng không biết xào, định để tôi về sau mỗi ngày đều xào rau cho anh ăn chắc?”
Trịnh Bình đứng tại chỗ chào cờ mười phút, trong lòng thầm niệm mỗi ngày a mỗi ngày, mỗi ngày về sau. Đang trong cơn hạnh phúc lâng lâng, Sở Tịch đi tới đứng sau lưng hắn, vươn tay qua nhẹ nhàng đặt lên tay hắn: “Không được giơ nồi cao như vậy….”
Bọn họ cách nhau gần như vậy, khi Sở Tịch nói chuyện hô hấp nhè nhẹ phả vào gáy Trịnh Bình, mang theo hơi thở nóng rực phảng phất. Trịnh Bình đột ngột trở tay đặt lên tay y, thấp giọng hỏi: “Em biết nấu cơm?”
“Biết chứ.”
“Sao biết vậy?”
“Hồi trước đi du học nước ngoài, một thân một mình, cái gì cũng phải tự làm hết, chẳng nhẽ còn có người chạy theo hầu.”
Sở Tịch chỉnh bếp điện cảm ứng lên mức nhiệt cao, thuần thục xào mì hải sản: “Hồi mới đầu thấy khổ muốn chết, một mình lang thang bên ngoài, cái gì cũng không biết làm, ngẩng lên chẳng có nổi một người thân. Có lúc bụng đói cũng không ăn, đói tới đói lui rồi cũng hết, dần dần đến giờ cơm lại không muốn ăn nữa, thường xuyên đau dạ dày…. Giờ nhớ lại lúc đó, cảm nhận sâu sắc nhất chính là một chữ ‘đói’.”
Y quay đầu cười với Trịnh Bình: “Sau này khỏe re rồi, tự mình biết làm. Cả khi về Hongkong gặp Kha Dĩ Thăng, nếu không có ông ta đời tôi đã rẽ sang hướng khác rồi.”
Y tắt bếp đi lấy đĩa, bỗng nhiên bị Trịnh Bình nắm thật chặt tay. Người kia thật lâu không nói gì, mãi sau mới nghẹn ngào: “Giá mà lúc đó có anh…..”
“Có anh ở đó càng thảm.”
“Vì sao?”
Sở Tịch thở dài, bình tĩnh rút tay về, quay người cầm lấy chiếc đĩa ăn tám cạnh kiểu Đức: “Vì anh là đồ không bao giờ để ý đến tâm trạng người khác, hồi đó tôi không quyền không thế không kinh nghiệm, trừ cái mặt với cái đầu ra thì chẳng có gì, gặp anh còn khổ hơn, biết đâu bị hành cho tơi tả.”
Trịnh Bình phút chốc thấy thật xót xa, hắn im lặng theo đuôi Sở Tịch, xem y dọn bàn ăn, đứng dậy lấy dao dĩa, lấy nước ấm thong thả rửa tay. Đến khi thấy Sở Tịch ngồi trước bàn ăn, nhịn không được bèn hỏi: “…..Em biết Kha Dĩ Thăng vì sao giúp em không?”
Lời vừa nói ra đã thấy không nên, vội vàng thu lại: “Anh không có ý đó….”
“Tôi biết ý anh là gì,” Sở Tịch lạnh lùng đáp, “rất nhiều người đã hỏi tôi câu đó.”
Loảng xoảng một tiếng dao dĩa trên tay Sở Tịch rơi hết xuống sàn, Trịnh Bình đột nhiên đứng dậy tóm lấy mu bàn tay y, lực mạnh đến nỗi Sở Tịch nhíu nhíu mày. Nhưng y không hề biểu lộ ra cảm xúc khó chịu, y điềm nhiên hỏi: “Sao nào?”
“…….Anh không phải muốn hỏi em cái đó, anh không có ý đó, cái mà anh muốn nói không phải giống như bọn họ…..”
“Không sao, tôi không quan tâm,” Sở Tịch khẽ bật cười, “bọn họ hỏi xong đều ngỏm rồi.”
Phòng ăn tĩnh lặng hồi lâu, Sở Tịch nhẹ nhàng giãy ra khỏi Trịnh Bình, đứng lên đi lấy bộ dao dĩa mới, gắp mấy sợi mì lên ăn.
Y thậm chí không thèm nhìn sắc mặt Trịnh Bình, túc tắc ăn được lưng bát mì, xiên mấy khoanh mực ăn, uống nước tráng miệng, coi như xong một bữa ăn. Trịnh Bình không buồn đụng đũa ngồi một bên lặng lẽ hút thuốc, bỗng dưng ấn mạnh tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn y từng câu từng chữ nói: “Nếu lần sau có đứa nào hỏi em thế, anh giết nó cho em, nhé?”
Sở Tịch ngưng lại, rồi cười, ánh mắt khinh thường, nhẹ nhàng hỏi lại: “Thế nói làm gì, anh giúp tôi giết luôn Kha Dĩ Thăng được chứ?”
Trịnh Bình bỗng chốc sững sờ không nói nổi. Hắn thực sự ngứa mắt với Kha Dĩ Thăng, nhưng chưa từng có ý nghĩ trừ khử lão đại Kha gia. Kha Dĩ Thăng là người thế nào? Năm đó nổi danh quân hỏa thế gia ngang hàng Sở gia, Sở gia suy tàn, nó vẫn tồn tại. Kha gia độc quyền thị trường súng đạn Đông Nam Á nhiều năm như vậy chưa hề suy yếu, chính tà đều tự mình thao túng, trước nay không ai khiêu chiến được với uy danh của Kha gia trên thị trường này.
Sở Tịch có lẽ cũng ý thức được những lời này hơi quá, trầm mặc một chút rồi thở dài, bóp trán: “Tôi nói đùa thôi, áp lực lớn quá…. Dạo gần đây ngủ không ngon, tinh thần không tỉnh táo.”
Y hất hất cằm với Trịnh Bình, sườn mặt gầy nhom nhợt nhạt, màu da gần như trong suốt, mạch máu xanh nhạt trên cằm có thể nhìn rõ: “—— Anh có ăn không thì bảo? Không ăn tôi dọn.”
Trịnh Bình cuống quít đứng lên: “Anh dọn! Anh dọn!”
Kết quả hắn vừa chồng mấy cái bát lên nhau thì lỡ tay làm rơi, cúi xuống nhặt thì cắt vào tay, đứt một vết lớn, hít một hơi, đoạn ngồi trơ ra đấy; Sở Tịch nửa quỳ trên đất kéo tay hắn, tiện tay rút hai tờ giấy ăn bịt miệng vết thương, lầu bầu trách cứ: “Đúng là vụng về, nhìn là biết không được tích sự gì.”
Trịnh Bình từ cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ mó vào việc nhà, trước giờ cảm thấy đàn ông không làm việc nhà cóc ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới, giờ phút này lại hận không có cái lỗ chui tọt vào: “Anh, anh học, anh học mà….”
“Thôi dẹp, anh học làm gì?”
Trịnh Bình thề thốt: “Anh học để chăm sóc em!”
Sở Tịch nửa cười nửa không liếc xéo hắn: “Nhà tôi thiếu anh một chân bảo mẫu chắc?”
Y đứng dậy đi tìm hộp thuốc, Trịnh Bình đần thối tại chỗ không biết làm gì, tay chân luống cuống quê một cục ở đó, lúng ta lúng túng theo đuôi Sở Tịch vào phòng ngủ. Hộp thuốc đặt ở ngăn dưới tủ rượu, Sở Tịch giúp hắn băng miệng vết thương: “Xong rồi, hai ngày đừng đụng vào nước.”
Trịnh Bình ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn y, phút chốc trong lòng mơ hồ cảm thấy như cả đời người. Hắn kéo Sở Tịch, nhìn thẳng vào mắt nói: “Về sau anh nhất định, nhất định đối xử với em thật tốt thật tốt….”
Sở Tịch bình thản đáp lời: “Cóc tin.”
Trịnh Bình nóng ruột đứng lên, vừa định phân trần gì đó, Sở Tịch ngăn hắn lại: “Thôi thôi đừng làm trò hề nữa! Anh đếch tốt với tôi khắc có người khác tốt! Đổng Sa nhà tôi để đó cho đẹp sao?”
“Oài, anh nói thật, em đừng lấy Đổng Sa mà!”
“Chẳng nhẽ tôi lấy anh?”
Lời vừa thốt ra Sở Tịch liền đứng hình, Trịnh Bình cũng đứng trồng cây thật lâu, tiếp theo giật nảy mình phản ứng, hùng hồn tuyên bố: “Em dám gả thì anh dám lấy!”
Lưu Triệt từ sớm tinh mơ đã bị Trịnh Bình liên hoàn call dựng dậy khỏi giường, phóng xe như bay đến biệt viện nhỏ Trịnh gia, xe vừa dừng đã thấy Trịnh Bình đứng ở cửa lớn chờ, nhìn thấy mặt một cái là cấp tốc lôi vào nói: “Đi, có việc gấp cần bàn với ku.”
“Gì thế gì thế? Tôi đm hôm qua mới quơ được một em nhá, giường còn chưa kịp ấm nhá….”
“Kha Dĩ Thăng gọi điện tới,” Trịnh Bình đi lên cầu thang cổng lớn, tay sai lẳng lặng mở cửa cho họ, “—— Nói mời tôi ngày mai qua ngồi một lát, còn có mấy việc làm ăn cần bàn. Cậu bảo tôi nên mang Sở Tịch đi cùng không?”
Lưu Triệt bùm một tiếng không xong rồi: “Cậu Sở đâu?”
Vừa đúng lúc bọn họ đi qua cửa phòng ngủ, Trịnh Bình nhỏ giọng nháy mắt phía về cánh cửa: “Bé mồm thôi, đang ngủ.”
Lưu Triệt quay người định chuồn, bị Trịnh Bình gô cổ vào phòng sách: “Quay lại quay lại! Đang bàn chuyện trọng đại cơ mà.”
Lưu Triệt khóc không ra nước mắt: “Anh còn cái gì trọng đại? Hơn nửa năm việc trọng đại của anh là đuổi bắt cậu Sở! Chuyện khác anh đâu thèm quan tâm! Lãi làm ăn nửa cuối năm còn khó giữ! Anh còn định làm ra việc trọng đại nào nữa? Ở rể chắc?”
Trịnh Bình cười hô hố: “Hay đấy hay đấy, người nằm trong tay là được, ở rể cũng chơi. Cơ mà tôi nói cậu nghe, đêm qua tôi nghĩ ngợi lâu ơi là lâu, có những việc hiểu được thật sâu sắc.”
Trên chiếc bàn sát vách phòng đọc còn có một máy pha cà phê nhỏ, Trịnh Bình đổ cốc sữa vào khuấy, khói bốc nghi ngút, giọng nói của hắn lẫn trong hơi nước: “……. Làm tí latte?”
“Latte đi. Anh hiểu sâu cái gì nào?”
“Là vì sao đàn ông sau khi kết hôn không đời nào để cho thằng khác mơ tưởng bà xã của mình, kể cả trước khi kết hôn cũng không được.” Trịnh Bình chà chà lên cái ly đầy bọt sữa, lấy thìa khuấy cốc cà phê, “Tính toán nợ cũ chính là như thế, càng nghĩ trong lòng càng tức tối, càng nghĩ càng thấy thù này không báo không làm người,…. Dám sờ vào vợ ông? Chán sống rồi phỏng? Cho dù hồi xưa hồi xửa mơ đến cũng không được, không diệt cỏ tận gốc gió xuân tới lại mọc.”
Lưu Triệt sững sờ nhìn hắn, thậm chí cái ly nóng rẫy bị nhét vào tay cũng không có cảm giác: “……Anh….. Anh không định…. Anh muốn thủ tiêu Kha Dĩ Thăng?”
Trịnh Bình nhấp ngụm cà phê, gật gật đầu nói: “Ừ.”
“Tóm gọn luôn thị trường Hongkong này?”
“Ừ.”
“Anh điên à?”
“Tôi không điên,” Trịnh Bình đáp, “Chẳng qua sẵn tiện nói chuyện yêu đương, bà xã nhà tôi xem Kha Dĩ Thăng là cái gai trong mắt…..”