CHƯƠNG 57
Kim Thạch lật đà lật đật bước vào, bước chân rón rén vẫn cách chỗ Sở Tịch khoảng hai bước. Gã vừa nhón lan hoa chỉ (ngón tay) định quỳ xuống hành lễ, liền bị Sở Tịch tóm lấy cổ áo, tàn nhẫn dí xuống mặt bàn, roẹt một tiếng xé toạc vạt áo, “Thế này là thế nào?”
Kim Thạch la oai oái: “Đau quá cậu chủ! Là đạn lạc, đạn lạc! Có người muốn giết Lưu Triệt….”
Sở Tịch và Đổng Sa không hẹn mà cùng ngắm nghía bờ vai mịn màng của Kim Thạch, tư thế bỉ ổi, vẻ mặt thô tục, giống hệt như hai con dê già sàm sỡ thiếu (?) nam nhà lành.
Đổng Sa thở dài nói: “Cậu Sở ngài tốn tiền rồi. Theo quy định của luật lao động, người lao động trong khi làm việc được hưởng các chính sách ưu đãi như nghỉ bệnh có lương, bảo hiểm y tế, bồi thường tai nạn lao động. Ngài xem anh ta bị thương thế này, dăm bữa nửa tháng không lành nổi đâu, số tiền này phải làm sao đây?”
“Chẳng biết nữa Đổng Sa, tôi đâu có tiền.”
“Nhưng nếu quỵt nợ, Kim Thạch sẽ kiện ngài đó!”
Sở Tịch vuốt cằm trầm tư trong giây lát, ngửa mặt lên trời thở dài: “Chịu thôi!—— Giết người diệt khẩu đi!”
Đổng Sa lập tức rút ra súng, cung cung kính kính chân thành vô hạn dâng tận tay Sở Tịch.
Kim Thạch kêu gào thảm thiết: “Không được! Tha mạng! Thái quân(1)! Tôi nhận lỗi, tôi nhận lỗi! Tôi đảm bảo không truy tố! Tôi từ bỏ quyền công dân hợp pháp của mình!”
(1) Ngày xưa phong vợ các bầy tôi to là thái quân
Sở Tịch cố tình khua khua họng súng đen ngòm trước mặt Kim Thạch, đến khi sắc mặt Kim Thạch xanh lét như cái bánh chưng mới chậm rãi thu về. Đồng chí sát thủ của chúng ta mới nhặt được cái mạng về chưa kịp thở phào đã bị giọng nói của Đổng Sa hù dọa tiếp: “Cậu Sở, ngài xem Kim Thạch thế này không thể làm việc được rồi, chúng ta còn phải nuôi không hắn, nào ăn nào uống nào vệ sinh nào chơi gái, vậy chẳng phải chúng ta lỗ vốn?”
Sở Tịch kéo dài âm thanh “ờ” một tiếng: “Nghe nói bây giờ quan tài đang giảm giá trên diện rộng——”
Kim Thạch tứ chi bủn rủn, tuyệt vọng vùng vẫy: “Tôi tôi tôi tôi tôi hứa sẽ làm việc tốt! Tôi nhất định chăm chỉ! Tôi nhất định cố gắng! Tôi đảm bảo sẽ tự lấy tiền nuôi thân!”
Sở Tịch cúi đầu, hàng mi dài chớp chớp, gần như quét lên mặt Kim Thạch: “—— Anh còn làm việc được?”
Kim Thạch ra sức gật đầu.
“Không cần tôi nuôi không?”
Kim Thạch lập tức gật đầu.
Sở Tịch buông tay, mặt lạnh tanh nhìn Kim Thạch ngã kêu oai oái trên sàn, “Ừm được lắm. Tin tức tình báo tôi bảo anh nghe ngóng từ Lưu Triệt đâu? Tìm ra chưa?”
“…..Ớ?” Kim Thạch tròn mắt nhìn.
“Tôi bảo anh hỏi Lưu Triệt, năm nay có kẻ giả mạo hải quan chặn mất hàng hóa của chúng ta, kết quả xử lý bọn chúng còn chưa có. Anh không phải là chăm chăm vào khanh khanh ta ta với Lưu Triệt nói chuyện yêu đương, chuyện tôi giao đều đã quên bẵng đấy chứ?”
Kim Thạch nhìn thấy sắc mặt của thiếu gia nhà mình, lập tức toàn thân hàn khí tuôn ra ào ạt.
“Còn nữa, tôi mới nhận tin mật thám, có người ở Tiêm Sa Chủy (Khu cao cấp ở Hongkong) ngang nhiên buôn bán đạn đum-đum cùng súng bắn tỉa, nghe đâu lại còn lấy từ số lô của Sở gia chúng ta, rất nhiều người cho rằng nhà chúng ta bán những thứ đó. Cái này Lưu Triệt đã nói với anh chưa?”
Kim Thạch mãnh liệt rùng mình.
Sở Tịch giơ tay: “Đổng Sa——”
Đổng Sa cúi người dâng lên khẩu AK47.
Kim Thạch như con mèo bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên, ôm bàn tọa vài bước chạy lên lầu: “Tôi đi liền đây! Tôi đi thám thính! Một xíu nữa là đi!”
__
Kim Thạch lái xe loạng choạng thẳng tiến Tiêm Sa Chủy, vừa chậm rãi men theo đường đi vừa ló đầu nhìn quanh tứ phía. Sở Tịch nói có người ở khu vực này ngang nhiên tiêu thụ súng đạn bị cấm, tin tình báo mà Sở Tịch nắm được rất chi tiết—— Y thậm chí còn biết rõ ràng rành mạch Trịnh Bình đi lê la quán xá với bạn bè có hay đá lông nheo với em gái nào hay không, có thể thấy mạng lưới tình báo của y đã đủ hoàn hảo như Đông Tây nhị xưởng (Đại khái là mạng lưới trải dài khắp nơi).
Kim Thạch chán nản vò đầu bứt tai. Đằng ấy, các ngươi dám lấy hàng của ta, có thể đừng ngang nhiên hạ giá ngay trong đất Hongkong này không? Cho dù các ngươi có bán, có thể đừng cho tiểu mỹ nhân nhà chúng ta biết được không? Lỡ đâu người đẹp lòng lang dạ sói biết rồi, ta rất có khả năng bị xẻo mất tiểu kê kê đó.
Kho hàng Tiêm Sa Chủy về chiều không có mấy người, cách khu trung tâm mua sắm Bách Lệ không xa mọc lên hàng loạt quán rượu cùng câu lạc bộ đêm. Chưa tới giờ mở cửa, cửa sau bếp mấy nhà hàng đều giống nhau, vài con chim trên đất vỗ cánh kiếm ăn. Thỉnh thoảng có mấy người làm công đi qua, đám chim lại lao nhao chiêm chiếp bay đi, được một lúc lại bay trở về, tóe một vũng nước bẩn.
Kim Thạch đứng dựa cửa xe hút thuốc, đến lúc nhàm chán sắp lăn ra ngủ, đột nhiên khóe mắt liếc tới một bóng người vụt qua trong ngõ hẻm. Kim Thạch bỗng chốc tỉnh táo lại: “Ý? Lưu Triệt?”
Lưu Triệt đến đây làm gì? Chẳng lẽ hắn đã sớm tìm ra manh mối gì, chỉ là hôm qua cố ý không nói với gã?
Vũ trụ nhỏ của Kim Thạch bốc cháy phừng phừng—— Tên này! Đồ không có tình nghĩa!
Kim Thạch dập tắt thuốc, nhanh chân lẹ tay men theo ngã tư vắng người đến đầu hẻm, ngó nhìn xung quanh một lát, Lưu Triệt đang rẽ vào cửa sau một cửa hàng bán thực phẩm phụ. Kim Thạch khi còn là sát thủ phạm trọng án bị truy nã đã luyện được công phu lần theo dấu vết, suy một ra ba, khả năng bám đuôi cũng là siêu cao thủ. Gã cúi người nhảy phắt lên, như con mèo lủi từ đầu hẻm vào trong thùng rác, Lưu Triệt như nghe thấy động tĩnh, nhưng quay đầu nhìn lại chỉ thấy một con chim tha thẩn đi trên mặt đất.
Lưu Triệt còn cho rằng mình đa nghi. Hắn gõ gõ lên cửa cuốn cửa hàng thực phẩm, ba lần dài ba lần ngắn, lặp lại vài lần như vậy, một giọng nam mang khẩu âm Mân Nam (tiếng Phúc Kiến/ Hạ Môn) ráo hoảnh từ phía trong vang lên: “Ai đó? Chúng tôi chưa mở cửa!”
Lưu Triệt hạ thấp thanh âm: “Trứng gà đỏ còn không?”
Giọng nói bên trong ngừng lại, sau đó cửa roạt một tiếng bị cuốn lên. Một thanh niên lấc cấc hai mấy tuổi ngậm thuốc lá, cảnh giác nhìn bốn phía, lại đánh giá Lưu Triệt từ trên xuống dưới một vòng, nói: “Bán hết rồi—— Anh về đi.”
Lưu Triệt không nói gì giơ lên một hộp thuốc, thanh niên kia nhận lấy mở ra xem, rút ra một xấp tiền mặt. Người kia vân vê độ dày, nhất thời mặt mày rạng rỡ kéo Lưu Triệt: “Đồ anh cần không có đâu, nhưng đồ tốt cũng không thiếu, vào nhìn xem đi đi đi đi! À đấy tôi quên giới thiệu, cứ gọi tôi là A Lục. A Lục, A Lục, lục lục đại thuận(2)! Anh thuận tôi cũng thuận!”
(2) Trong tiếng Trung, số 6-lục đồng âm với lưu trong thuận lưu, thuận lợi. Người Trung Quốc rất thích dùng số 6 để diễn tả sự thuận buồm xuôi gió.
Lưu Triệt bị hắn kéo vào trong, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên trên vai bị vỗ một cái: “Cậu cậu cậu, đồ không có tình nghĩa!”
Lưu Triệt quay đầu lại nhìn: “Kim Thạch?! Sao anh tới đây?”
Kim Thạch phẫn nộ chống hông, tạo dáng bắt quả tang vợ đi chim chuột, mặt đỏ tía tai chen trái quậy phải hòng chui vào cửa. Thế nhưng A Lục chân nọ xọ chân kia, xém chút ngã ngồi trên đất: “——Á! Á Á! Anh tên gì? Steven King? Anh là Steven King?”
Kim Thạch vênh váo tự phụ lấy chân đá đá A Lục: “Đương nhiên là bố mày, làm sao?”
Kim Thạch trước đây danh nổi như cồn ở Đông Nam Á, gã thủ đoạn dã man tác phong tàn nhẫn, bị nhiều người lên án; được cái gã không ra giá cao, hơn nữa về cơ bản không bao giờ thất bại, cho nên càng nhiều người biết tiếng. Sau này gã phạm vào vụ án Vân Nam, một mạch trốn tới biên giới Myanmar, dần dần không ít người cho rằng gã chết rồi. Mãi đến dạo gần đây mới nổi lên tin đồn gã được cậu cả Sở gia nuôi, vài người đến giờ vẫn bán tín bán nghi.
Khi đó gã cũng coi như một kẻ làm nên chuyện lớn, thích rượu thích súng thích mỹ nhân, tính tình hào sảng, kiểu như nhân vật lão tiền bối. Danh tiếng này lại là sấm động bên tai những kẻ hậu sinh tùy tiện khác, tất cả đều nói gã tàn nhẫn thậm chí đến mức biến thái, dần dần mười đồn trăm, sau này người nào thấy gã cũng như gặp tử thần giữa ban ngày.
A Lục lăn lông lốc đứng lên, lắp ba lắp bắp nói: “Không, không làm sao. Hai vị đại gia các ngài muốn xem hàng gì? Chỗ chúng tôi hàng không nhiều, nhưng đều là kiểu mới, đều mới dỡ xuống từ trên biển, bảo đảm vừa ý!”
Hắn dẫn Lưu Triệt cùng Kim Thạch đi vào nhà kho. Lưu Triệt cực kì khó chịu, hỏi hắn: “Sao cậu vừa nói với tôi đồ tốt còn nhiều, bây giờ lại nói hàng không nhiều là sao?”
“Ai da! Đấy còn không phải vì…..” A Lục lén lút đảo mắt liếc Kim Thạch một cái, “……. Hai tên hậu bối chúng ta, sao có thể đứng trước mặt lão tiền bối nói bậy.”
Lưu Triệt tức thì cảm thấy càng thêm ấm ức, chẳng biết tại sao, đành chịu cúi thấp hơn người.
Kim Thạch không buồn quan tâm bọn họ nói cái gì. A Lục kia loay hoay mở chốt nhà kho, phía trong ban ngày ban mặt lại đóng cửa sổ kín như bưng. Hắn bật đèn, góc tường xếp mấy thùng hàng, bên trên lấy áo mưa che; mở ra xem bên trong, đồ đạc không hề được sắp xếp gọn gàng theo số hiệu, chủng loại, lô hàng như Sở gia lúc đưa đi mà lẫn lộn lung tung. Kim Thạch thò tay vào đảo đảo, lôi ra một tấm chia độ, hừ một tiếng nói: “Kiểu XM109.”
Lưu Triệt hỏi nhỏ: “Đây là anh…”
Kim Thạch gật gật đầu, đứng dậy hỏi A Lục: “Đạn đum-đum đâu?”
A Lục khó xử vò đầu bứt tai: “Có người mua hết rồi, ban đầu số lượng không nhiều, nhưng nếu các anh còn cần….”
Lúc này một bóng người ngoài cửa lay động, giống như đang chuẩn bị đi vào. Kim Thạch nhướng mắt vừa thấy, người kia như chần chừ một chút, đoạn quay đầu bỏ đi.
Tư thế cùng vóc dáng đi đứng của người nọ tự dưng thấy quen mắt, Kim Thạch nhíu nhíu mày, tóm lấy Lưu Triệt, chỉ vào bóng dáng vội vàng rời đi kia hỏi: “Cậu thấy hắn có giống….”
Lưu Triệt bỗng nhiên đứng dậy: “Chính là hắn! Tên sát thủ trong công viên tối qua!”
Kim Thạch đẩy người ra, chạy xộc ra cửa.
Lưu Triệt ngơ ngác, lúc phản ứng lại mới biết Kim Thạch đẩy hắn ra là vì không muốn hắn bị cuốn vào nguy hiểm. Lúc này Kim Thạch đã chạy ra khỏi cửa rồi, Lưu Triệt đm một tiếng, lật đật chạy theo.
Kim Thạch chạy rất nhanh, vừa chạy vừa hô: “Đứng lại! Nếu không tao nổ súng!”
Người nọ càng linh hoạt, trong ngõ hẻm ngóc ngách rẽ mấy vòng đã bốc hơi. Nhưng Kim Thạch làm sao có thể buông tha cho hắn? Đạn của gã tám phần là do tên này mua mất, hơn nữa sát thủ này không biết nhận ủy thác của ai muốn lấy mạng Lưu Triệt. Kim Thạch tuy rằng không phải thứ gì tốt, nhưng đối đãi bạn bè —— Tuy rằng Lưu Triệt vô tình vô nghĩa —— Gã đối đãi với những người mình cho là bạn vẫn rất tận tâm rất nghĩa khí. Có người muốn mạng Lưu Triệt, gã sao có thể ngồi yên.
Gã vài bước vọt lên ngã rẽ đầu ngõ. Lưu Triệt thở không ra hơi đuổi kịp, lớn tiếng hỏi: “Người đâu? Người đâu?”
“Chắc ở dọc con đường này,” Kim Thạch trước mắt là hai ngã rẽ, một bên xem ra còn có không ít ngóc ngách, thưa thớt bóng người, đại khái là nhà sau một quán rượu gì đấy; phía kia là đường đi chỉ vừa một người, không đèn không đóm, thật sự dọa người.
Kim Thạch vò vò tóc, nói: “Tôi đi đường nhỏ này, cậu…. Thôi, cậu đi theo tôi thì hơn.”
“Sao tôi phải đi theo anh?”
“Không có tôi lỡ cậu bị giết chết thì sao?”
“Vậy anh dựa vào cái gì cho rằng tên kia đi theo đường nhỏ?”
“Trực giác đàn ông.” Kim Thạch nghiêm túc nói.
Đường nhỏ quanh co khoảng chục mét, Lưu Triệt đi sau Kim Thạch, vài giây ngắn ngủi dài như hàng thế kỉ rồi, căng thẳng đến mức nghe thấy tiếng tim mình đang đập. Tiếng thở của Kim Thạch như kề sát bên tai, người này thế mà không hề căng thẳng chút nào —— Chắc vậy, gã không biết căng thẳng, tình hình như thế nay chắc đã trải qua rất nhiều lần, luyện mãi thành quen.
Ra khỏi đường nhỏ lại rẽ vào một ngả đường, phía trước vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Kim Thạch nghiêng người một cái lao ra từ chân tường, Lưu Triệt theo sát phía sau; trước mắt rõ ràng là đường cụt, sát thủ tối qua không còn lối đi, dựa vào tường rút ra súng: “Không được nhúc nhích!”
Kim Thạch một tay chắn Lưu Triệt phía sau, một tay vòng sau hông cầm súng. Lưu Triệt lúc đó cảm thấy tim nhảy vọt lên cuống họng, chỉ thấy động tác Kim Thạch ngừng một chút —— Tay kia của gã bị viên đạn sượt qua đốt ngón tay. Lưu Triệt trong tích tắc thấy một màu trắng, cơ hồ cái gì cũng không thấy cái gì cũng không nghe, đúng lúc này, đoàng một tiếng, tiếng súng vang lên.
Ai nổ súng bắn trúng ai? Lưu Triệt còn chưa kịp nhìn rõ, đột nhiên sau đầu bị đập mạnh một cái. Trong lòng kêu á một tiếng, trước mắt tối sầm, lập tức cắm đầu xuống đất.
Suy nghĩ cuối cùng trước khi ngất đi là, chết rồi, Kim Thạch, lần này ông đây thật sự làm liên lụy anh!