Cực Hạn Bạo Lực

Chương 2: Chương 2: Điểm Tâm Ngọt




Editor:Zừa

- ----------------------------------------

Cuối tuần, Lâm Thư rời giường từ rất sớm,cậu cần phải đi làm thêm, công việc của cậu là dạy bổ túc tiếng Anh cho một tiểu thư nhà giàu, công việc này so với rửa chén và trông quán Nét ngày trước cậu làm thì có vẻ thoải mái hơn nhiều. Cả tòa biệt thự trống trải chỉ có cô bé ấy cùng vài người hầu, Lâm Thư chỉ mới gặp mặt bà chủ của căn nhà này một lần thì nàng đã vội vã leo lên máy bay tư nhân tới Los Angeles, để lại cho cậu hình bóng mờ nhạt hương diễm.(chém)

Gương mặt nàng mang nét trẻ trung nhàn nhạt, nếu như bạn và Lâm Thư đều có cùng một ấn tượng về nàng thì đó chính là “điểm tâm ngọt”, nàng phát tán một thứ mùi hương ngọt ngào, như bánh trong tủ kính hấp dẫn lòng người.

Bé gái trông có vẻ chân thực hơn, hiểu chuyện, nghe lời, ưa làm nũng. Chu Đồng Đồng 6 tuổi đang trong thời kí khó trị khiến Lâm Thư chẳng biết làm sao.

“Thầy, em muốn ăn kem!”Bé nghiêng đầu dùng đôi mắt to tròn nhìn Lâm Thư, làm bộ đương nhiên ngây thơ chất phác, như thể bé chui từ tử cung bên trong đi ra liền không kịp chờ đợi mà lớn lên,biến thành cái dáng dấp 6 tuổi như hiện tại, một tiếng lại một tiếng “thầy” làm nũng, mở miệng vòi kem, yểu điệu cười tươi rói, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Đi thôi, nghỉ ngơi 10 phút.” Lâm Thư chậm rãi xoay người, hưởng thụ gian thư phòng không cần trả tiền này, nhưng nơi đây có vẻ hơi lạnh lẽo.

Chu Đồng Đồng cười hì hì chạy.

Đứa nhỏ sinh ra trong gia đình có điều kiện, không buồn không lo, ăn sung mặc sướng, như một đóa hoa được nâng niu mà lớn lên, cùng thế giới bên ngoài cách một chiếc lồng pha lê, rời xa bệnh tật, tanh tưởi, bần cùng.Chu Đồng Đồng khi lớn lên chắc hẳn sẽ đồng ý rằng nơi đây chính là một cái lồng hoa lệ cách biệt bé với thế giới bên ngoài, nhưng bé chắc chắn sẽ không bước ra khỏi lồng nửa bước.

Lâm Thư nằm nhoài trên bàn sách đoán mò, ngửi thứ mùi đặc trưng của bàn gỗ, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu...

Cậu mơ thấy một góc hoa viên, mùi thơm xuyên thấu mộng cảnh mà đến, sơn chi, hoa huệ, chanh hoa, hoa mân côi, không kiêng dè gì mà sinh trưởng, ánh sương lóng lánh yếu đuối lộng lẫy, bùn đất, cỏ xanh, cây khô ẩm ướt cùng các loại mùi hương hỗn hợp xâm chiếm khứu giác. Sương mù lượn lờ, trong không khí có âm thanh vỗ cánh của hồ điệp*, tuyệt mỹ đến nỗi làm người ta không khỏi cảm thán, chúng ở khắp mọi nơi, liều mạng phe phẩy cánh một cách khoa trương, khiến cả bầu không khí đều ngập tràn bụi phấn của chúng, toàn bộ hoa viên kỳ quái lạ lùng, quỷ dị mà rực rỡ, mời gọi Lâm Thư bước vào.

Lâm Thư cảm thấy có chút bất an, mấy lần muốn quay lại nhưng rồi cậu vẫn bị từng con từng con hồ điệp sặc sỡ thu hút sự chú ý đến nơi hoa viên sâu xa nhất, thật giống như có thứ gì đang đợi chờ mình, cậu biến thành một đứa nhỏ hiếu kì, từng bước từng bước đi đến nơi xa xăm kia...

“Rầm!“...

Thanh âm gì vậy?

Lâm Thư từ trong mộng tỉnh dậy, xoa xoa con mắt, phát hiện kẻ đầu xỏ Chu Đồng Đồng đang cười hì hì nhìn mình.”Thầy Lâm,em không cẩn thận đẩy ngã chậu hoa.” Bé chớp chớp đôi mắt, không chịu nhìn thẳng Lâm Thư, cúi đầu nhìn giày da hồng mới tinh của mình, mỗi khi bé phạm sai lầm liền dùng bộ dáng này đối phó người lớn.

Bé ngây thơ nghĩ chiêu này là vạn năng mà không biết rằng chỉ có mẹ bé mới là người thật lòng thương bé, còn bảo mẫu,thầy Lâm, cùng thúc thúc,người giúp việc chẳng qua đều là xem sắc mặt cha mẹ bé. Họ, hoặc sợ hãi, hoặc có việc cần nhờ vả, hoặc làm công ăn lương, thế nên cho dù bé có đập nát 100 cái chậu hoa thì họ cũng không có tư cách gì để nổi giận.

Còn không phải đồ của nhà em à.

Lâm Thư bất đắc dĩ nói: “Không sao, không cần phải để ý đến, người giúp việc sẽ dọn dẹp sau.”Trên vai có thứ gì đó rớt xuống, cậu cầm lên nhìn, là một cái khăn len mỏng.Bé con này còn rất săn sóc.

“Cám ơn em về cái khăn nhé”

“Không phải em đâu thầy.”

“...”

Vậy chắc là bảo mẫu rồi.

Lâm Thư lắc lắc đầu, đem buồn ngủ đuổi đi, cậu cầm sách lên, “Nhìn vào đây, chữ này được gọi là từ đơn...”

4 giờ chiều, Lâm Thư dạy xong từ đơn liền rời đi. Chu Đồng Đồng mới học 15 từ đã sai 10, Lâm Thư cũng không ép bé học, cậu tự biết chính mình chẳng có tư cách gì đi bức bách một tiểu công chúa học.Nhà chính trong căn biệt thự này đều có camera, điều duy nhất cậu có thể làm chính là dỗ cho tiểu tổ tông này vui vẻ.

Để vị chủ nhân sau ống kính biết rằng, người mình thuê tới có thể khiến cho con gái bảo bối vui vẻ qua được mấy tiếng.

Học nhiều hay ít đều không quan trọng.

Khu này của tòa biệt thự xanh hóa rất tốt, cậu chậm rãi đi dọc theo hồ nhân tạo, hít thở một ngụm lớn không khí tươi mát ở đây, đúng là đập tiền vào có khác, nói vậy có hơi dung tục nhưng trên thực tế, nơi này trông mỹ lệ cả một vùng, không một chút tầm thường.Chỉ có hôm dạy học cậu mới có thể tới đây. Một tuần một lần thả lỏng. Tối đến lại đi làm dọn bàn tại một nhà hàng nào đó trong thành phố.

Lâm Thư lấy cái điện thoại di động thứ hai của mình ra, các đoạn đối thoại liền cái này tiếp theo cái kia hiện lên, từ tiểu học đến đại học,cậu đều có nhóm lớp, nhưng chưa bao giờ cậu lên tiếng, bên trong mọi người đều nhiệt nhiệt nháo nháo,nào là hôm nay ai kết hôn,nào là ngày mai ai phát sinh cãi cọ,cậu thỉnh thoảng sẽ xem,nhưng rồi lại không hề hứng thú mà đóng lại, không đếm xỉa đến, không tham dự bất kỳ cuộc vui nào.

Nghĩ tới đây cậu đột nhiên cảm thấy rất mệt,một loại bình tĩnh xen lẫn mệt mỏi, tầm mắt cậu liếc đến cổ tay của mình, nơi đó có một đoạn vết rạch nhợt nhạt, đây là dấu tích từ thời sơ trung, trong một phút bốc đồng làm ra, thậm chí cậu còn chả biết cắt sao cho đúng kĩ thuật. Cắt xong thì máu rất nhanh liền đọng lại, cậu lúng ta lúng túng, vừa đau vừa dính nhơm nhớp.Sau đó cậu cũng biết cách cắt sao cho chính xác nhưng cuối cùng vẫn không dám ra tay. Cậu sợ chết.

Lá gan vẫn luôn bé như vậy, đặc biệt là sau khi trải qua cái chết của bà nội. Người chết rồi thì vẫn xấu xí, hạ thể trần chuồng, da dẻ cứng ngắc,làm một khối thịt rữa, toả ra thứ mùi buồn nôn, hấp dẫn ruồi đẻ trứng.Cậu ngồi bên hồ nhân tạo, cúi thấp đầu xem bóng của chính mình, một cái bóng tái nhợt, bình thường, cậu lẳng lặng nhìn gương mặt nọ khắp nơi mệt mỏi, đột nhiên nở ra một nụ cười khổ, như một tảng đá, ngã vào trong nước.

Bên tai tràn ngập tiếng nước ùng ục, cậu phân vỡ thành hai mảnh, một nửa thì giãy dụa vì sặc nước, nửa kia lại bình tĩnh một cách kì dị, thật giống một con cá bị giết thành hai nửa, một nửa đang bị đào rỗng nội tạng, nửa kia bị ném vào đầm nước vẩn đục.

Được thôi, cứ vậy đi.

- ------------------------------------------------------------------

Chu Triêu Vị quan sát cậu trai kia thật lâu. Hắn luôn có thể từ trong đám người liếc mắt một cái nhìn thấy cậu,một người con trai u ám, dáng dấp cẩn thận từng li từng tí khiến người ta khó chịu. Cậu ta không dám nhìn mình, cũng không dám nói chuyện cùng mình.Chu Triêu Vị cũng không có hứng thú đi tìm tòi nghiên cứu một người mến mộ bình thường như cậu.Theo đuổi hắn có rất nhiều người, trong đó cũng không thiếu con trai, đẹp mắt cũng có.Nhưng phần lớn đều ngu xuẩn. Đem lên giường chơi được một chút liền muốn chết muốn sống, không có ý tứ.Hắn mang theo hộp sô cô la đến thăm em gái của hắn,Chu Đồng Đồng.Cha hắn tìm một người vợ kế so với hắn lớn hơn 5 tuổi, Chu Triêu Vị cũng không có ý kiến gì. Khương Bảo Nhu từ năm mười mấy tuổi đã theo Chu Chí Bồi, một đường xưng quan trảm tướng, hoàn thành tâm nguyện sinh cho Chu Chí Bồi một đứa con gái, sau đó liền từ đám tình nhân đông như quân Nguyên của gã bộc lộ tài năng, ngồi lên vị trí Chu phu nhân.

Khương Bảo Nhu tên tiếng Anh thường gọi là Lạc lệ ti(này mình ko dịch qua tiếng Anh đc), Chu tiên sinh đam mê đồ ngọt, Khương Bảo Nhu cả người như điểm tâm ngọt ngào làm cho gã thần hồn điên đảo, bọn họ đồng thời ở trên giường thăm dò thuốc màu kéo dài bí mật(?), ảo tưởng làm trâu rừng và sứ trời, niệm thơ cổ lão 14 hàng, chính là muốn cùng nhau viết nên thần thoại tình ái Lạc lệ tháp cùng hừ bá(?).

Chu Triêu Vị không còn lời nào để nói.

Cũng may Chu Đồng Đồng là một thiên thần rất khả ái, mặc dù bọn hắn cùng cha khác mẹ nhưng Chu Triêu Vị vẫn rất thích bé, đồng thời bé cũng làm cho hắn nhớ lại tuổi thơ của mình năm đó.Hắn sau khi vào cửa liền ấn chuông, dù trong túi có chìa khóa nhà chính, hắn vẫn là quy củ chờ quản gia đến mở cửa cho hắn.Mới vừa vào cửa, hắn đã nghe thấy tiếng Chu Đồng Đồng cùng bảo mẫu ở phòng khách tranh luận việc có thể hay không ăn thêm một miếng kem nữa.Bé được nuông chiều sinh lươn lẹo, bảo mẫu trên mặt mang theo nụ cười, động viên bé: “Thật sự không thể ăn, ăn nhiều cô lại kêu đau bụng.” Nhìn thấy Chu Triêu Vị đi tới, bảo mẫu nhanh chóng nói: “Đại thiếu đến khuyên nhủ cô chủ một chút...”

“Ăn, làm cho nó ăn, đau cũng kệ nó.” Chu Triêu Vị cầm trên tay hộp sô cô la, ném cho bé, “Này là bạn anh đưa, cho nhóc.”

Chu Đồng Đồng cực kì vui vẻ nhận lấy, mở ra liền bỏ vào miệng.Chu Triêu Vị cùng bé ngồi một lúc rồi quay sang quản gia hỏi thăm tình hình trong nhà dạo gần đây, cha đẻ và mẹ kế hai tuần lễ không trở về,chắc là lại đi nghỉ dưỡng trên hòn đảo nào đó, lâu lâu liên lạc với Chu Đồng Đồng qua video điện thoại.

Còn có, hai người họ mời cho tiểu thư một gia sư tiếng Anh đến dạy học, vẫn còn là sinh viên, quy củ, dáng dấp cũng sạch sẽ.”Đại học nào?” Chu Triêu Vị tùy ý hỏi, hắn đem ruy băng trên hộp của Chu Đồng Đồng xoắn lên tay nghịch.

“Đại học B.”

“Ồ, cùng trường với tôi. Tên gì thế? Không giới thiệu cho tôi một chút sao.”

“Lâm Thư, thầy Lâm!” Chu Đồng Đồng cướp lời quản gia, đáp, “Anh quen sao?”

“Không quen biết.”

Ngồi một lúc, người hầu lại nhắc nhở Chu Đồng Đồng quay lại bàn học.Chu Đồng Đồng mới vừa ăn xong, hài lòng phát ra một tiếng vang dội: “Không!”

Trông Chu Triêu Vị có vẻ hứng thú, hắn như nghĩ tới cái gì,lại hỏi: “Người gia sư kia còn chưa đi sao?”

“Chưa đâu ạ, 4 giờ đúng mới hết giờ, còn 1 tiếng.”Người hầu một bên vừa nhặt giấy bọc trên ghế sa lông vừa nói.Chu Triêu Vị đứng lên cho cô dọn dẹp, “Vậy tôi đi lên xem một chút.” Chu Đồng Đồng đang trốn ở phía sau rèm cửa sổ, chỉ nghe anh của bé đầu cũng không thèm quay lại nói: “Nhóc cũng đi lên đi.”Bé liền từ trong góc tối rèm cửa sổ đi ra, cùng lên lầu.

Chu Triêu Vị bước đi không nhanh không chậm, sống lưng thẳng tắp, dép lê đi trong nhà giẫm ở trên sàn nhà gỗ không tạo ra chút âm thanh nào, giống như một con mèo. Ngược lại với Chu Đồng Đồng ở phía sau, chiếc giày da mới tinh phát ra tiếng cộc cộc rất có tiết tấu,hắn nghe mà phát phiền.

“Nhóc chờ anh ở bên ngoài.” Bé bĩu bĩu môi, không biết mình đã làm gì chọc giận anh trai.

Chu Triêu Vị đẩy cửa đi vào, người nọ gục xuống bàn, không nhúc nhích, hẳn đang ngủ.Rất kỳ quái, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Lâm Thư chính là cái người con trai u ám kia, lại như hắn có thể liếc mắt một cái ở trong đám người nhận ra cậu vậy.

Thì ra cậu tên Lâm Thư.

Hắn đi tới, cúi đầu nhìn cậu, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy vành tai tái nhợt của cậu cùng cần cổ thanh mảnh, màu xanh của mạch màu hiện rõ qua làn da nhợt nhạt, Chu Triêu Vị đột nhiên rất muốn cắn nơi đó một cái, bạo ngược trong máu không nhìn được mà rục rịch gia tăng.

Hắn lẳng lặng đứng một lúc, lấy cái khăn mỏng khoác lên vai Lâm Thư rồi rời đi.

Chu Đồng Đồng đứng ở ngoài cửa, Chu Triêu Vị ngồi chồm hỗm xuống, ghé sát vào lỗ tai của bé, nhẹ nhàng nói: “Gọi thầy của nhóc dậy đi.”Câu này truyền đến tai lại mang hàm ý chỉ có hai anh em họ hiểu rõ, đó là một loại ăn ý ngầm, bọn họ nhìn nhau cười, nụ cười này cùng với bé gái ngày thường ngọt ngào xinh đẹp thì hoàn toàn tương phản, nụ cười ẩn chứa ngây thơ xen lẫn ác ý.

Chu Đồng Đồng hiểu ý liền rời đi.

Bé từ trên bàn ôm lấy một chậu hoa, đi tới trước mặt thầy Lâm, khuôn mặt đó trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, đem chậu hoa thật tàn nhẫn ném xuống đất.

- ---------------------------------------------------------------------------------------------

*Hồ điệp: Bướm (nghe hơi thô nên mình để nó là hồ điệp lun ha)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.