Cực Hạn Bạo Lực

Chương 4: Chương 4: Hành trình ảo giác




Editor: Zưa+Zừa

- -------------------------------------------------------------

Lá gan Lâm Thư càng ngày càng lớn,cậu bắt đầu có dũng khí để chào hỏi học trưởng mà không phải giống như trước đây trốn đi, lén lén lút lút nhìn hắn.

Chu Triêu Vị sẽ tự nhiên mà đáp lại cậu, thỉnh thoảng cũng sẽ mời Lâm Thư đi nhà hàng ăn cơm, Lâm Thư đều chỉ ngượng ngùng từ chối, Chu Triêu Vị cũng không ép cậu. Thật ra Lâm Thư hi vọng học trưởng có thể kiên trì thêm chút nữa, cố chấp thêm chút nữa, lúc đó cậu sẽ đồng ý đi. Thế nhưng không có. Học trưởng bên người toàn là anh em của hắn, hắn là thiên chi kiêu tử với phẩm cách hoàn mĩ, là tranh sơn dầu với gương mặt anh tuấn bậc nhất, cần gì vì mình mà trèo ra khỏi khu triển lãm cơ chứ.

Có thể làm bạn của hắn, cậu đã rất hài lòng rồi. Lâm Thư chua chát nghĩ.

Chu Triêu Vị đem dương cụ từ thân thể nam hài rút ra, vừa thay bao xong lại tiếp tục tàn nhẫn thúc vào, cậu trai kia bị thao đến thiếu chút nữa không chịu được nữa, nghiêng đầu qua chỗ khác khó nhịn mà kêu một tiếng như mèo còn.

“... Lão công thao nhẹ chút... Aha...”

Nam nhân đã làm y hai lần, y có chút chịu không nổi, hậu môn đã bị làm đến lỏng ra, miệng huyệt sưng tấy, dịch ruột non hòa lẫn thuốc bôi trơn ẩm ướt ngượng ngùng chảy ra ngoài.

“Ba!” Chu Triêu Vị cho cái mông kia một cái tát.

“A... Lão công nhẹ chút.”

Chu Triêu Vị mắt điếc tai ngơ,không chút lưu tình đánh lên mấy lần, mãi đến khi bờ mông trắng tuyết của nam hài in hằn dấu đỏ, hắn mới bắt đầu mạnh mẽ xoa xoa mông thịt, nam hài bị đau mà uốn éo người, hắn lại siết chặt eo thiếu niên, một cái tay khác ngắt lấy cái mông của y mạnh mẽ làm, bao tinh hoàn nặng nề đánh vào bờ mông trắng nõn của cậu trai.

Nam hài nghe danh hắn ở trên giường luôn luôn thô bạo, không làm tận hứng thì không bỏ qua, chẳng thể làm gì khác hơn là nỗ lực thả lỏng, lắc cái mông chơi đùa cùng hắn, hi vọng hắn có thể nhanh bắn ra. Thế nhưng ngày hôm nay hắn có vẻ càng thêm điên cuồng, bắn hai lần vẫn chưa kết thúc, y khổ không thể tả, thấp giọng cầu xin: “Lão công... Em không chịu nổi... Em cho anh liếm liếm được không.”

Y vô cùng đáng thương mà quay đầu nhìn hắn.

Chu Triêu Vị cho y một cái bạt tai,thật ra ngay cả hắn cũng biết làm người ta lâu cũng không có ý tứ, hậu môn y suy suy sụp sụp, đẩy dương v*t vào đều có thể nuốt hết. Hắn thô bạo kéo nam hại lại đây, đem dương v*t đang đeo bao nhét vào miệng y, nam hài sợ chọc giận hắn, không dám thất lễ, ném bao đi rồi bắt đầu giúp hắn khẩu giao.

Y há to mồm mút vào quy đầu, dùng đầu lưỡi trêu chọc mã mắt(?), hai tay nâng cao tinh hoàn hắn xoa xoa, ngụm nước không kịp nuốt xuống men theo khóe miệng chảy ra, dâm đãng không thôi. Chưa đủ. Nam nhân đột nhiên đè sau gáy y, đem dương v*t đâm vào cổ họng y, y bị kích thích mà nôn khan nhưng không dám phun ra, nam nhân hưởng thụ cuống họng co giật mang tới khoái cảm, bắn trong cổ họng ấm nóng.

“Lượn đi.”

Chu Triêu Vị mặt không cảm xúc, hắn muốn làm thứ đồ chặt hơn,giống như... cái đó của Lâm Thư.

Hắn không phải chưa từng chơi đàn bà, thế nhưng Lâm Thư có thể coi là phụ nữ sao? dương v*t cương cứng kia,bộ ngực bằng phẳng, lớn lên nom cũng thanh tú nhưng tuyệt đối không thể coi cậu là thiếu nữ được. Thế cậu ta làm sao lại có bộ phận sinh dục nữ? Nếu như hắn làm Lâm Thư, hắn có thể coi như là làm tình cùng nam hay nữ đây?Hắn ác liệt phỏng đoán. Hẳn là Lâm Thư cũng đang mong đợi được mình chơi đây mà, cậu sẽ vào mỗi đêm trăng thanh gió mát nghĩ tới mình rồi tự thẩm sao? Nơi đó của cậu nhỏ như vậy, làm sao đâm nổi một ngón tay? Mình phải hảo hảo làm cậu ấy, trước tiên ép cậu ấy đến không chịu nổi, làm đến dâng trào, sau đó dùng đồ chơi vạch hậu môn cậu ấy ra, đem tiểu dương v*t trói lại không cho cậu ấy bắn tinh.

Chu Triêu Vị cầm điện thoại di động ở đầu giường, mở album, vài tấm ảnh đặc tả hiện lên: Hứng nước đầy bồn, một đôi chân thon dài tái nhợt dang rộng, khoát lên mép bồn tắm, giữa hai chân là dương v*t đang cương cứng, màu sắc ửng hồng, bộ lông thưa thớt, khó tin nhất chính là dưới hạ thể nam nhân xuất hiện một cái lỗ, âm đ*o trưởng thành be bé, miệng huyệt như ẩn như hiện.

Xem qua vài tấm, nhìn chung đều giống nhau, đều là ảnh chụp âm đ*o nọ từ nhiều góc độ.

Chu Triêu Vị thưởng thức một hồi, thoát album, bấm gọi Lâm Thư.

Lâm Thư tiếp điện thoại khi đang phát tờ rơi cho người qua đường, một ngày 60 tờ, phát xong mới được nghỉ, buổi chiều cậu không có lớp, vừa vặn đi kiếm lời từ 60 tấm tờ rơi kia.Đám “đồng nghiệp”lại dở trò khôn vặt, bọn họ sẽ không phát mỗi người một tấm, mà đè mỗi người qua đường hai ba tấm một lúc, như vậy phát càng nhanh hơn. Thế nhưng Lâm Thư hoàn toàn không biết mánh này,hay có thể nói, dù có biết cậu cũng sẽ không làm vậy. Cậu đàng hoàng quy củ đứng ở nơi giao lộ người đến người đi như mắc cửi, phát cho mỗi người một tấm,.

Rất nhiều người vội vã nhận lấy, rồi chẳng thèm nhìn lấy một cái mà vứt vào thùng rác.

Cậu nghe thấy điện thoại di động kêu cũng không để ý, dù sao đó cũng không thể là bạn bè gọi tới, cũng không thể là bà nội đã khuất. Hầu hết đều là điện thoại quấy rầy, cậu đã từng nghe một lần, là chào hàng bảo hiểm, cậu cũng không tiện tắt máy, nghe người kia lải nhải hơn 10 phút cậu mới nói: “Xin lỗi, tôi không có nhu cầu.” lại bị đối phương cúp cái rụp. Từ đó về sau, hễ thấy số lạ, cậu sẽ không bắt máy.

Điện thoại cố chấp rung lên trong túi quần, cậu không nhanh không chậm đem tờ cuối đưa cho người đi đường, hướng cầu thang ngồi xuống. Không nhiều không ít, 10 cuộc gọi nhỡ từ cùng một dãy số gọi tới.

Lâm Thư cau mày, gọi lại.

Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người bắt máy: “Này.”

Cậu liền như ngã vào thùng kem lớn, cảm thấy ngọt ngào cùng luống cuống tay chân, sợ hãi, trơn tuồn tuột, dính nhơm nhớp.

“... Dạ... Là học trưởng sao?”

“Ờ, tại sao không nghe điện thoại.”

“... Xin lỗi, vừa nãy em không nghe thấy.”

“Cậu ở đâu? Buổi tối có rảnh không?”

“Bên ngoài... Làm sao vậy?”

“Định mời cậu ăn bữa cơm.”Thanh âm học trưởng qua điện thoại lại càng trầm thấp hơn bình thường, khiến Lâm Thư có loại cảm giác xa lạ. Cậu hồi tưởng lại hương vị mơ hồ trên người học trưởng, có ma lực tới mức chỉ cần ngửi được một lần thì khắc ghi thật sâu.

“Dạ được.” Lâm Thư nghe thấy mình nói.

Lâm Thư đứng trước tiệm rượu, do dự không vào, áo T shirt bị tẩy đến độ trắng bệch cùng đôi dày vải tầm thường của cậu nhìn sao cũng không hợp với nơi này. Cậu chưa từng tới địa phương nào sang trọng như vậy, những tưởng Chu Triêu Vị chỉ là mời cậu đi quán ăn lề đường nào đấy ngoài cổng trường, không nghĩ tới lại là quán rượu lớn ở trung tâm thành phố. Cậu nắm điện thoại di động, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, đang suy tính mình có nên bịa bừa một lí do vụng về nào đó rồi chuồn êm hay không.

Trong lúc cậu đang trầm tư, một bàn tay vỗ vỗ vai Lâm Thư, cậu quay đầu lại nhìn, là một vị bạn học quen mặt.

Người kia rõ ràng biết cậu, hỏi: “Lâm Thư?”

“...Hả?”

“Cậu cũng tới tham gia sinh nhật của học trưởng đúng không, nhìn cậu đứng đây lâu như vậy, cùng vào trong thôi.”Y là lớp trưởng, cũng là thành viên hội học sinh, nhân duyên vô cùng tốt, y chưa từng tiếp xúc với Lâm Thư nhưng vẫn nhớ mặt gọi tên cậu. Theo phản ứng vừa nãy của tên nhóc này chắc hẳn không quá quen biết y, nhưng theo lễ phép, y vẫn cười hì hì mời đối phương vào cùng. Thường xuyên tiếp xúc sẽ thành bạn bè, đây là cung cách làm việc pháp tắc của Mã Châu.

Lâm Thư chóng mặt theo sát y vào đại sảnh, có tiếp tân tới hỏi thăm bọn họ, Mã Châu đáp lại từng câu, sau đó bọn họ được đưa đến dãy ghế riêng rộng rãi.

Đâu đâu cũng có người, trông thật huyên náo, đèn treo kia cũng rất chói mắt, đâm mắt cậu phát khô, tiếng cười vui, thanh âm mời rượu, tại nơi này thắp sáng cả phòng khách. Lâm Thư ngồi trong góc, chỉ dám đưa mắt nhìn đồ ăn, nếm thử cũng không ra mùi vị gì, cậu liền biến lại thành chim sẻ, ở trong bóng tối nhìn học trưởng.

Học trưởng hẳn là có chút say rồi, mặt hắn hơi ửng hồng, hướng mỗi một người đến chúc rượu mỉm cười, lại lần nữa thoải mái uống vào. Một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh hắn trò chuyện, cười tủm tỉm, hắn cúi đầu nói thầm vào tai cô điều gì đó, cô gái nghe xong liền như một đóa hoa mân côi kiều diễm ướt át, lộ ra nụ cười.

Bọn họ nhìn qua thật rất xứng đôi.

Lâm Thư tuy chỉ cách hắn mấy bàn nhưng lại giống cách cả một dòng sông, tầm mắt cậu luôn dừng trên người Chu Triêu Vị,lại không nhận được bất kì sự đáp trả nào.

Lâm Thư chạy như giặc vào phòng rửa tay, trên thực tế, cũng không có người chú ý cậu, coi như cậu thoải mái đi ra ngoài cũng không có gì không thích hợp, nhưng đối với Lâm Thư mà nói, cậu ở trước mặt người ta làm ra chuyện không có cảm giác an toàn,cậu nhất định phải thu nhỏ cảm giác về sự tồn tại của mình. Giống như khi cậu đi phát tờ rơi, rõ ràng có thể cùng một người phát hai tấm, lại đàng hoàng phát một tấm. Cậu nhẹ nhàng đóng cửa, thở ra một hơi, khẩu khí cắn răng mang theo dũng khí kiên trì(?),cậu dựa lên cửa, ngồi xổm xuống, vùi đầu vào gối, co lại thành một khối.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ “thùng, thùng”, Lâm Thư không để ý đến người kia, hi vọng hắn có thể tự biến đi.

Lại vang lên hai tiếng, rồi yên lặng.

Điện thoại Lâm Thư rung lên, cậu thấy có cuộc gọi đến, luống cuống tay chân ấn nút tiếp điện thoại.

“Cậu ở đâu?”

“...À... Học trưởng, em có chút không thoải mái, về trước rồi.” Cậu nuốt một ngụm nước bọt, liền bồi thêm một câu: “Không chào hỏi anh một tiếng, thật thất lễ quá...”

“Từ trong cầu tiêu đi ra, tôi ở trên xe chờ cậu.” Chu Triêu Vị tâm tình không tốt, hắn uống chút rượu, tính khí so với lúc thường càng tệ hơn, một chút không hài lòng liền tức giận. Thế nhưng xung quanh đều là bạn học, hắn nhất định phải bảo trì vỏ bọc hoàn mỹ, lễ phép, tiết chế, hiền lành. Hắn đột nhiên ước ao được như Chu Đồng Đồng 6 tuổi, ỷ vào tuổi tác nói trở mặt liền trở mặt, đem cốc ném đi, giày giẫm một cái, liền bắt đầu nháo, phá hoại đồ dùng trong nhà, thả loạn rèm cửa sổ,quậy một trận như vậy sẽ có người vội vội vã vã mắng bé.

Hắn không cần người lớn mắng hắn, nhưng hắn cần xả giận.

Lâm Thư phiền phiền nhiễu nhiễu lên xe, trong xe thoang thoảng mùi rượu, cậu không hỏi buổi tụ tập đã kết thúc chưa, cũng không có hỏi hắn vì sao uống say còn lái xe, cậu mím môi, khóe mắt ướt át.

Chu Triêu Vị đưa tới một bình nước.

“... Cảm ơn, em không uống.”

“Làm sao, sợ tôi bỏ thuốc?” Chu Triêu Vị nửa đùa nửa thật nói, nhàn nhạt liếc Lâm Thư một cái.

Đùa như vậy không đúng lúc lắm thì phải nhưng cậu cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ coi như học trưởng đang không buồn không vui nói giỡn.Những năm tháng sau đó, khi cậu nhớ lại tất cả mới phát hiện ra những việc này đều không đúng lúc để lại dấu vết, chỉ có điều chúng đều bị nội tâm của chính cậu lấp liếm cho qua.

Cậu lắc đầu một cái, vặn nước ra uống.

“Đang kẹt xe, cậu mệt thì ngủ đi.” thanh âm ôn nhu của học trưởng vang lên.

Cậu vốn không buồn ngủ nhưng câu nói này lại không khác nào một cái thần chú, sau khi nghe xong,cậu liền ngáp một cái, cả người thanh tĩnh, ủ rũ như thủy triều tập kích cậu, đêm nay mí mắt đặc biệt nặng trĩu, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng học trưởng: “Đến nơi tôi gọi cậu.” Bé ngoan gật gật đầu, liền an tâm ngủ.

- -----------------------------------------------

Cậu đi chân trần, đạp trên bùn đất ướt át, xung quanh vẫn thoang thoảng thứ mùi dai dẳng không tan, hồ điệp từng con từng con rơi trên vai, cậu phất phất tay đem chúng nó đuổi đi, nhiều lắm, cản trở tầm mắt, hoa văn trên cánh vừa hoa lệ vừa sáng lạn làm cậu có chút bực mình.

Cậu từ bên trong mùi thơm khắp nơi nghe thấy được một tia mùi vị quái lạ, như có như không làm cậu nhíu mày. Ngày hôm nay cậu đặc biệt chấp nhất, thật giống như năm cậu lên 6,cậu đi lạc trong rừng cây nhưng không hề thấy sợ sệt, chấp nhất với tinh linh trong rừng rậm mộng ảo, cũng chăm chỉ không ngừng mà tìm kiếm tung tích của bọn nó. Cuối cùng bị người lớn tìm đến, bà nội ôm cậu, cậu không có bất kỳ phản ứng nào, mọi người đều cho rằng cậu đang bị kinh ngạc sững sờ, chỉ có cậu là rõ ràng, cậu đang hoàn toàn đắm chìm trong nghi hoặc vì cuộc thám hiểm thất bại.

Cậu đẩy ra tầng tầng lớp lớp đóa hoa khổng lồ, đi đến dưới một tán cây thấp. Chung quanh là hương thơm bị hoang phí, liên tục tỏa ra, xen lẫn một tia mùi tanh lạnh lẽo, một con hồng xà đang phun đầu lưỡi, lạnh lùng theo dõi cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.