Hắc Yến
Đêm đó Tống Hi đúng giờ giao tư liệu, Tống Triết cẩn thẩn nhìn một lần, ánh mắt chậm rãi chuyển qua mặt của một người trong đó, người này chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo tuy rằng phổ thông lại phảng phất lộ ra cảm giác không giận mà uy, là đội trưởng đội cận vệ của Tả Xuyên Trạch, Vệ Tụng. Địa vị người này ở Phùng Ma gần với Tả Xuyên Trạch, những tài liệu này ghi lại là người theo cạnh Tả Xuyên Trạch sớm nhất.
Ngón tay thon dài của Tống Triết cẩn thận lật nhìn tài liệu, người này trước kia là một quân nhân, xuất thân bộ đội đặc chủng, đạt được một lần hạng nhất, hai lần hạng nhì, nhưng rất đáng tiếc sau đó bị con ông cháu cha dùng để làm thăng quan tiến chức. Kỳ thực loại sự tình này rất là thường gặp, thiếu gia đưa vào tiền tuyến, làm dáng một chút, sau khi bộ đội đạt được công lao đương nhiên cũng muốn tính vào một phần của kẻ kia, sau đó kẻ kia lại danh chính ngôn thuận quay về Bắc Kinh thăng quan.
Loại sự tình này thường thấy liền cũng nhắm một mắt mở một mắt, thế nhưng nhiệm vụ lần trước của Vệ Tụng lại đặc biệt gian khổ, ông dẫn đầu ngăn chặn phần tử khủng bố gần như toàn quân bị diệt, sau cùng chỉ còn mình ông còn sống, thế nhưng vị đại thiếu gia ngồi ở sở chỉ huy ăn không ngồi rồi lại được công trạng, điều này làm cho ông vô cùng không phục không cam lòng, ông muốn kháng nghị, thế nhưng còn chưa chờ ông có hành động gì đã bị cấp trên phát hiện, sau đó tuỳ tiện tìm một chút chứng cứ vu hãm ông cùng phần tử khủng bố là một phe, liên quan đến việc liên luỵ đến tất cả động đội của ông, thậm chí còn gán ghép tội danh phản quốc.
Sau đó Vệ Tụng liều mạng một hơi trốn thoát, cả người bị thương té trên mặt đất, cũng chính là vào lúc đó ông gặp được Tả Xuyên Trạch, Tả Xuyên Trạch sau lại thay ông giết chết những cấp trên kia, mà Vệ Tụng từ đó về sau vẫn đi theo bên cạnh hắn.
Tuy rằng người này gặp gỡ Tả Xuyên Trạch thì người sau đã xuất đạo, nhưng mà khi đó Tả Xuyên Trạch chỉ vừa mới xuất đạo, dùng lời nói của Hiên Viên Ngạo chính là đúng lúc, Vệ Tụng này có thể thực sự biết chút ít cái gì đó cũng không chừng …
Tống Triết trầm ngâm trong chốc lát, cầm điện thoại trên bàn gọi một số, “Alo, ông nội, có chuyện muốn xin người giúp giải quyết nhanh một chút, ừ, là như vậy … Được, con hai ngày nữa liền đem Tử Hạm qua nhìn người, ừ, cứ như vậy đi.”
Y cúp điện thoại, nhìn thủ hạ đưa tới tư liệu của thứ sinh vật không xác định kia, nghiêm túc nhìn.
Phía Đông thành phố X ở trên ngã ba một trong những con phố thương mại phồn hoa nhất có một quán trà, nếu như ai là người ở đây thì sẽ biết trước kia vốn là địa bàn của một ban phái lớn, bên ngoài là quán trà nhưng thực ra buôn bán thuốc phiện, nhưng đoạn thời gian trước kia bang phái bởi vì một bộ đồ rất nổi tiếng mà bị chính chủ nhân của bộ đồ đó diệt, bởi vậy nơi này việc buôn bán thuốc phiện liền bị cắt đứt, đang không biết phát triển theo hướng như thế nào liền bị một người đột nhiên đứng ra mua, bắt đầu nghiêm túc kinh doanh buôn bán quán trà.
Quán trà thiết kế rất trang nhã, mỗi cái bàn đều được tách riêng ra, mặt trên còn treo một màn trúc nhỏ, mang đậm nét cổ xưa. Mấy ngày nay mỗi ngày đều có một vị khách quý đến uống trà ở vị trí gần cửa sổ lầu hai, người này mặc bộ đường trang trước có hoa văn, tướng mạo thanh tú, một đôi mắt xếch đẹp hẹp dài, chính là Tống Triết.
Quán trà này ông chủ phía sau là y, nhưng nơi này người phục vụ lại không biết, bọn họ chỉ biết là mỗi ngày trong khoảng thời gian nhất định người đàn ông này đều tới, muốn một bình trà, một mình nhìn dòng người dưới lầu, trong sương khói mịt mờ ngồi suốt cả ngày, trên mặt của y vẫn lộ vẻ cười nhạt, nhìn qua ôn nhã như ngọc, khiến người ta không chú ý cũng khó.
Hôm nay y theo thường lệ lại đến, chậm rãi lên lầu hai, vẫn là vị trí kia, người phục vụ đối với y đều đã quen thuộc, liền lễ phép hỏi, “Thưa ngài, vẫn như cũ?”
Tống Triết khẽ gật đầu một cái, dư quang thấy được dưới lầu chợt loé lên một bóng người, liền gọi lại người phục vụ muốn đi, nói, “Chờ một chút.”
Y nói xong câu nói kia sau đó ánh mắt liền nhìn về phía cửa thang lầu tầng hai, chẳng bao lâu sau nơi đó liền xuất hiện một bóng người cao lớn, y nhìn người kia đến gần, cười hỏi, “Muốn uống trà gì?”
Người này chừng bốn mươi tuổi, mơ hồ lộ ra cổ uy nghiêm, chính là đội trưởng đội cận vệ của Tả Xuyên Trạch, Vệ Tụng.
“Sao cũng được.” Người kia nói xong sau đó trực tiếp đi tới ngồi xuống đối diện Tống Triết.
Tống Triết đối người phục vụ nói câu “Như cũ” liền đưa mắt nhìn sang ông ta, đem một cái hộp trên bàn đẩy qua, cười nhạt nói, “Mặc dù biết cái này đối với chú đã vô dụng, nhưng dù sao cũng là của chú giành được, đây, cho chú.”
Vệ Tụng trầm mặc một hồi mới hỏi, “Vì sao?”
Đoạn thời gian trước ông cũng đã nhận được tin tức, quân đội cố ý đứng ra vì ông với chiến hữu của ông lật mình minh oan, cũng đối với bọn họ đưa ra lời khen ngợi hết mực dành cho những chiến công của bọn họ làm ra, nhà nước trao tặng một huy chương chiến công, đồng thời vì chiến sĩ đã chết xây dựng mộ liệt sĩ.
“Đây là chú đáng có được,” Tống Triết mỉm cười nhìn ông, nói, “Tôi chẳng qua cảm thấy hẳn là muốn cho người bên ngoài biết các chú không có phản bội linh hồn quân đội trong chú, cũng không có phản bội đất nước của các chú.”
Vệ Tụng thân thể nhịn không được khẽ run lên, lúc trước những người hãm hại ông tuy rằng đã chết, nhưng là tiếng xấu phản quốc vẫn còn, bản thân ông ngược lại là không thèm để ý, nhưng là lại vì anh em đã chết của ông mà căm hờn bất bình, đây cũng vẫn là tâm bệnh của ông, hôm nay những anh em kia của ông có thể trầm oan đắc tuyết*, nếu những người anh em trên trời của ông có linh cũng nên yên giấc.
[*giải được tội oan]
Nghĩ tới đây, người đàn ông trầm ổn này nhịn không được đưa tay đặt trên ***g ngực ấm áp, im lặng kéo dài cho đến khi Tống Triết nói, “Chúng ta không thể phê phán quân đội của chính chúng ta, cũng không được phê phán đất nước của chúng ta. Lúc trước các chú lòng tràn đầy bầu nhiệt huyết che chở đất nước sẽ không lại vứt bỏ các chú, các chú đem hết sức lực bảo vệ con dân cũng không lại hiểu lầm các ông. Linh hồn của các ông rốt cuộc có thể cảm thấy an ủi.”
Lúc này trà đã bưng lên, Tống Triết rót hai ly trà, đem một ly để đổ xuống đất ngay trước mặt ông, cầm một ly khác lên uống nhẹ nhàng, ngón tay của y rất đẹp, lại được làm nền trên cái ly tốt nhất liền tăng thêm một phần hương vị.
Người kia vẫn không nhúc nhích. Tống Triết đem trà đặt nhẹ lên bàn, tiếp tục nói, “Mẹ của chú sống cũng tốt, bà được em trai chú trông nom, thời gian trước người tổ chức chính phủ có lại an ủi bà cụ, bà cũng biết chú còn sống, nếu như chú bây giờ đồng ý lúc nào cũng có thể trở về nhìn bà một chút.”
Vệ Tụng trầm mặc nghe, nói, “Cám ơn.” Sau đó ông đứng dậy, đi ra phía ngoài.
Tống Triết mỉn cười không nói, cũng không có ngăn cản ông.
Vệ Tụng vén màn trúc quay đầu nhìn y một lát, hỏi, “Bọn cậu đến đây nhiều ngày như vậy cũng chỉ là vì cùng tôi nói cái này?” Tống Triết thoáng nhướng mi một chút, “Chú nghĩ tôi tới đây là vì cái gì?”
Vệ Tụng nhìn y một lát, nói, “Tôi sẽ không phản bội chủ nhân.” Tống Triết liền uống một ngụm trà, cười nói, “Tôi cũng nghĩ chú không phải một người phản bội cậu ta.”
Vệ Tụng trầm mặc nhìn y, ngày đó Tả Xuyên Trạch lúc trở về ông cũng nhìn thấy vết tích trên người hắn, vội vàng đi hỏi thủ hạ cùng đi thành phố X, lúc này từ trong miệng thủ hạ ông mới biết được toàn bộ câu chuyện. Trên thế giới này có rất nhiều người muốn có được Tả Xuyên Trạch, thế nhưng chân chính làm được việc này tới này cũng chỉ có một người, hơn nữa người này lại làm được trong thời gian rất ngắn, điều này làm cho người khác không thể không nhìn thẳng vào, huống hồ thực lực của bản thân người này cũng không thể khinh thường. Con ngươi Vệ Tụng sâu một phần, nếu như người này nói thật hoặc có thể …
Ông lại từ từ đi trở về chỗ ngồi xuống, hỏi, “Cậu biết nhiều ít?”
“Tôi chỉ biết cậu ta vẫn đang tìm một người, hơn nữa vẫn luôn không tìm được,” Tống Triết cười nhạt, “Người này ở phương diện y học hẳn là rất lợi hại, hơn nữa Tả Xuyên Trạch có thể chất đặc thù cũng có thể cùng người này có liên quan chút, tôi đoán đúng không sai chứ?”
Vệ Tụng tán thưởng gật đầu hỏi, “Cậu đối với đương gia đời trước của Phùng Ma biết nhiều hay ít?”
“Đời trước?” Tống Triết cười suy nghĩ một chút, bản thân Tả Xuyên Trạch cùng đương gia đời trước của Phùng Ma và tổ chức này tương tự như nhau, là vô cùng thần bí, trong giới chỉ nghe một số ít tin đồn, Tả Xuyên Trạch sở dĩ nổi danh như vậy một là cậu ta quá kiêu ngạo, hai là cậu ta lớn lên thật sự là một tên yêu nghiệt, người trong giới nếu muốn không nhìn là điều khó. Nhưng muốn nói đương gia đời trước lại giống như không khí vậy, ấn tượng gì cũng không có, thậm chí ngay cả một chút nhỏ trong giời cũng chưa bao giờ nghe đồn qua, Tống Triết không khỏi lắc đầu, “Không biết, nhưng nếu có thể ngồi trên vị trí gia chủ có lẽ hẳn là không kém chút nào đi?”
“Đúng vậy,” ánh mắt Vệ Tụng trở nên có chút trầm, lại chậm chậm mở miệng nói, “Người trong giới không nhớ rõ ông ta là bởi vì mọi người đều nhớ một cái tên khác của ông ta, chỉ là bọn họ không biết người này cũng là gia chủ của Phùng Ma mà thôi.”
“Oh?” Tống Triết hứng thủ, hỏi, “Là ai?”
Vệ Tụng ánh mắt càng sâu thêm một phần, mím môi một cái, gằn từng chữ một, “Hắc Yến.”
Tống Triết trên mặt của y vẫn lộ ra nụ cười như cũ, thậm chí cái dáng cười tươi kia còn sâu thêm một chút, chỉ là tay đang cầm ly sứ của y khi nghe cái tên này sau đó chợt căng thẳng, sức lực lớn đến mức ly sứ đã xuất hiện vết nứt, âm thanh của y vẫn là trầm thấp còn mang theo sự trong trẻo nhưng lạnh lùng, không tăng không giảm, “Thì ra là ông ta.”
Vệ Tụng nhìn y tán thưởng, sau khi nghe được tên Hắc Yến mà lại có thể trấn tĩnh như vậy vẫn là người đầu tiên. Ở mấy chục năm trước đây, tên Hắc Yến này vẫn là ác mộng trong lòng mỗi người, đặc cấp cho nhân vật nguy hiểm. Nếu như đem ông ta so sánh cùng một chỗ với Tả Xuyên Trạch và Tống Triết, như vậy hai người phía sau không coi là biến thái.
Hắc Yến đối với y học rất cuồng nhiệt, loại cuồng nhiệt này khiến hắn ta cực kỳ thích lấy người sống làm thí nghiệm, đồng thời mỗi lần thực nghiệm đều phải hi sinh nhiều sinh mạng con người mới có thể hoàn thành, người chết trên bàn mổ của ông ta đúng thực là vô số kể. Lý lẽ của ông ta là nhân loại có thể thông qua gen cải tạo và dụng cụ khoa học cùng sáng tạo ra một cá thể hoàn mỹ, khả năng của cá thể này có thể thông qua không ngừng thử điều chỉnh cùng cải thiện trở nên càng hoàn mỹ hơn nữa, hoàn toàn có thể vượt qua người bình thường có khả năng thừa nhận cực hạn, cũng có thể nói chính là người nhân tạo. Để đạt thành mục đích này ông ta từng bắt vô số người có thể chất bất đồng để ông ta đặt trên giường mổ, thậm chí ngay cả đứa trẻ đều không tha.
Ông ta đối với y học cuồng nhiệt khiến bản tính con người vốn có của ông ta đều mất đi.
Ông nội Tống Triết lúc còn trẻ đã từng bao vây tiêu diệt ông ta một lần, thiếu chút nữa thành công ngắm bắn được ông ta, đáng tiếc cuối cùng vẫn là để cho ông ta chạy thoát, đây cũng là lần duy nhất Hắc Yến bị đánh bại cho tới nay, từ đó về sau hành tung của ông ta càng thêm phiêu hốt bất định* [hành tung không rõ], làm cho không người nào truy tra được, mà ông ta cũng giống như một bóng ma thật lớn bao trùm trong lòng mọi người, xua đi không hết. Thế nhưng từ hơn hai mươi năm trước trong giới không còn nghe bất luận tin đồn gì về ông ta nữa, mọi người từ lâu cam chịu loại tai hoạ này đã chết.
Lại không nghĩ rằng hơn hai mươi năm sau ngày hôm nay còn có thể nghe được tên này.
Tống Triết tay cầm ly chặt thêm vài phần, mắt xếch xinh đẹp nổi lên một tầng ánh sáng sắc nhọn, Hắc Yến biến mất hơn hai mươi năm, Tả Xuyên Trạch năm nay hai mươi bốn tuổi … Hắc Yến là gia chủ Phùng Ma đời trước, Tả Xuyên Trạch là gia chủ hiện tại của Phùng Ma … Điều này quả thật là rất trùng hợp.
“Nói như vậy Hắc Yến là …”
“Ông ấy trên danh nghĩa là phụ thân của chủ nhân,” Vệ Tụng biết người này muốn hỏi cái gì liền cắt đứt lời của y, gằn từng chữ một, “Chủ nhân được Hắc Yến dùng tế bào trên người mình để nuôi hơn nữa còn dùng máy móc phức tạp cải tạo, trải qua nhiều lần thí nghiệm mà chế tạo ra người.”
Tống Triết lòng cũng hơi chấn động một chút, không nói gì, y trên cơ bản đã đoán được kế tiếp là thứ gì. Hắc Yến chính là một kẻ biến thái trăm phần trăm, dựa theo người này đối với y học cuồng nhiệt khi hắn chế tạo ra Tả Xuyên Trạch nhất định sẽ không ngừng tiến tới ở trên người cậu ta nếm thử các loại thực nghiệm lại thoã mãn hứng thú bản thân, hoặc là ông ta còn có thể hướng cơ thể cậu ta đặt vào thứ gì đó, như vậy Tả Xuyên Trạch rất có thể từ lúc sinh ra chưa rời khỏi phòng thí nghiệm Hắc Yến!
Thảo nào người này lại chán ghét khi nghe được những từ “Thú cưng”, “nuôi dưỡng” như vậy, hay là lúc trước Hắc Yến đối xử với cậu ta như vậy, ở trong mắt Hắc Yến Tả Xuyên Trạch giống như một con chuột bạch thí nghiệm.
Vệ Tụng nhìn y một cái, hít sâu một hơi tiếp tục nói, “Tôi không biết Hắc Yên tiêm cho chủ nhân thứ gì hoặc cấy ghép gì đó, chủ nhân mỗi lần đến trăng trong đều trở nên cực kỳ nóng nảy, máu trong cơ thể cậu ấy trở nên vô cùng tàn bạo, điều này làm cho cậu ấy không khống chế được mà muốn giết người, không kiềm chế được mà đối với máu sản sinh khát vọng, mỗi khi đến lúc đó cậu ấy đều vô cùng gian nan, cậu ấy gần như suốt cả đêm đều ngủ không được, không ngừng cảm thụ được máu trong cơ thể đang va chạm, không ngừng chịu đựng, vẫn chịu đựng đến bây giờ. Tôi cho cậu biết những thứ này là hi vọng cậu có thể nghĩ ra được biện pháp nào đó, nhưng nếu như cậu đối chủ nhân chỉ là hứng thú tôi khuyên cậu còn chưa phải kéo vào liên luỵ, như vậy với cậu ta mà nói là sự thương tổn.”
Tống Triết con ngươi không khỏi thâm trầm, giống như Tả Xuyên Trạch người như vậy nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện bị đày đoạ, cậu ta mấy năm đầu nhất địnhh sẽ nghĩ hết biện pháp điều trị, thế nhưng lần lượt mong muốn chỉ đổi lấy thêm một lần tuyệt vọng, cho nên đến bây giờ cậu ta không tin những thứ này có hi vọng …
Sau một lần dày vò lại tiếp tục nghênh đón một lần nữa, không ngừng buông tha, không ngừng chịu đựng, giống như không có giới hạn.
Tống Triết không khỏi nghĩ tới buổi nói chuyện ngày mưa kia, tiếp nối trong loại thời tiết tươi đẹp lúc đó, trái tim rốt cuộc không thể không chế đau buốt —-
“… Tôi chẳng qua thấy kỳ lạ mà thôi.”
“Kỳ lạ chỗ nào?”
“Kỳ lạ ở chỗ có vài người rõ ràng sống không có giá trị vì sao còn không chịu đi tìm chết.”
—— Quái lạ rõ ràng chết mới là kết quả tốt nhất đối với hắn ta, vì sao còn là — không chịu đi tìm chết nhỉ.
———