Cực Hạn Săn Bắn

Chương 22: Chương 22




Giọng nói

Được Tống Triết ban tặng, đêm qua Tả Xuyên Trạch cũng đạt được cao trào, cho nên hắn có cảm giác ngủ rất trầm, chỉ cảm thấy trên người nhẹ bỗng không tìm được cảm giác thực. Bọn họ tối hôm qua không có kéo rèm cửa sổ, lúc này ánh dương quang không chút kiêng kỵ tiến vào bên trong mở ra một mảng sáng rực rỡ, khiến hắn trong nháy mắt chóng mặt, ngẩn ngở một lát mới chậm rãi thấy rõ tình huống trước mắt, sau đó hình ảnh tối hôm qua cũng trong nháy mắt quay về não.

Tả Xuyên Trạch con ngươi yêu mị nhìn chằm chằm vào người ở bên cạnh hắn đang ngủ không hề phòng bị, giật giật ngón tay, trong mắt sát khí bỗng nhiên nổi ra, như thể trong nháy mắt hắn nghĩ cứ như vậy đưa tay tới trực tiếp bóp cổ của y, nhưng hắn trầm ngăm chỉ chốt lát mới đem sát khí thu về.

Không thể dễ dàng để hắn chết thoải mái như vậy … Tả Xuyên Trạch nhìn y nghĩ, giãy ra khỏi ngực của y lập tức xoay người đè lên, đồng thời rất nhanh một tay đem hai tay của y đặt lên đầu giường. Hắn làm một loạt động tác vừa nhanh vừa độc, chờ sau khi làm xong mới nhận thấy được trên người truyền tới từng đợt đau xót, giống như toàn thân đều sắp vỡ vụn vậy, khiến hắn nhịn không được hừ một tiếng, lập tức phẫn hận lại gia tăng sức lực trên tay, bảo đảm người này sẽ không giãy ra.

Hắn khẽ động như vậy Tống Triết cũng tỉnh, y người này có khiết phích, đối với ăn mặc đều rất chú ý, y xã giao cũng rất nhiều, nhưng là bởi vì đối với thức ăn kén chọn y mỗi lần ăn cũng không nhiều, hơn nữa khi về đến nhà thường đã đêm khuya, vốn thời gian có thể ăn khuya đều bị hắn dùng để tắm rửa, nhưng cũng may ở bên cạnh y còn có một bác sĩ tư nhân thiên tài, có thể thường xuyên điều trị thân thể y mà không đến mức xuất hiện vấn đề lớn, nhưng cho dù là như vậy y cũng có bệnh huyết áp thấp.

Mà một trong triệu chứng của người bệnh huyết áp thấp chính là —— nổi giận khi rời giường.

Nhất là đặc biệt rõ ràng y ngủ rất say lại đột nhiên bị người đánh thức, hậu quả kia thì vô cùng nghiêm trọng, việc này khiến y đặc biệt nóng nảy, nghiệm trọng là thậm chí có thể không khống chế được giết người. Dĩ nhiên, đây chỉ là người bình thường.

Tống Triết là người bình thường sao? Đáp án là không. Y bị người đánh thức sẽ nóng nảy sao? Đáp là án là —— có.

Chỉ nhưng là y nóng nảy cũng không phải rất rõ ràng, y tự chủ luôn luôn rất mạnh, cho dù nóng nảy cũng là chuyện trong nháy mắt, chờ trong chớp nhoáng này qua sẽ rất nhanh điều chỉnh quay về tình trạng thường ngày, mà trong chớp nhoáng này sự bùng nổ cũng đủ y làm rất nhiều việc.

Tả Xuyên Trạch vừa gia tăng sức lực trong tay còn chưa kịp làm cái gì liền kinh hãi trong tay truyền đến một lực mạnh, ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng, giống như là trong nháy mắt đã bị người ném trên mặt lại bị đè ép lên, điều này làm cho hắn vốn đã tan rả giờ thương càng thêm thương, nhịn không được kêu đau một tiếng. Trên người người này tản ra sự tàn bạo cùng âm trầm như thể chả cần che giấu thế cho nên khiến hắn trong giây lát đó nhớ tới dã thú bị chọc giận, nhưng chỉ cần một giây này toàn bộ sức lực liền biến mất, người này vẫn lộ ra mặt ôn hoà, giống như tất cả mới vừa rồi chỉ là một giấc mơ không chân thật.

Khí trời Tam Giác Vàng rất nóng, nhưng bên trong gian phòng mở điều hoà, vì trên người hai người đều đang đắp chăn như trước, chẳng qua là mới vừa rồi trải qua một phen giãy dụa tình trạng bây giờ của bọn họ đều trần truồng, Tống Triết đem chăn kéo qua đắp lên trên người, lúc này mới cúi đầu nhìn hắn, cười nhạt nói, “Mới vừa tỉnh lại có tinh thần như vậy, hửm?”

Tả Xuyên Trạch trong mắt yêu mị càng đậm, nhìn y một lát thấy y vẫn là không có ý nghĩ đi xuống chỉ có thể mở miệng nói, “Anh biến xuống dưới cho tôi!”

Tống Triết lắc đầu cười nhạt, đặt một nụ hôn trên trán y một cái, mỉm cười hỏi, “Tính tình vẫn nóng nảy như thế, dục cầu bất mãn sao? Chẳng lẽ là tối hôm qua tôi ra sức không đủ?”

Tả Xuyên Trạch yêu mị trong mắt tăng vọt, căn bản không cùng y lời vô ích, bỗng nhiên đem y tung xuống dưới, xoay người áp lên, lúc hắn nóng giận trên người bùng nổ sức lực rất là kinh khủng, Tống Triết nhất thời khó có thể chống đỡ liền bị hắn chế trụ thân thể.

“Tống Triết,” Tả Xuyên Trạch từ trên cao nhìn xuống y, trong mắt tràn đầy ánh sáng nguy hiểm, gằn từng chữ một, “Tôi ngày hôm nay nều không làm cho anh cầu xin tha thứ tôi liền theo họ anh!”

“A? Theo họ tôi?” Tống Triết sau khi bị hắn khống chế nét mặt không đổi, cười nhạt như trước, “Việc này nghe được.”

Tia nguy hiểm trong mắt Tả Xuyên Trạch lại tăng thêm, tức cười nói, “Tôi đây để anh ngay cả cười cũng không nổi!” Hắn vừa dứt lời liền đem chăn vén lên, một chân trực tiếp để ở giữa hai đùi y chuẩn bị đem chân của y hướng hai bên cách xa nhau, một tay khống chế hai tay của y tay kia tìm phía sau y chuẩn bị dò vào ngón tay.

Tống Triết hơi nghiêng một bên né khỏi, ngước mắt nhìn hắn, Tả Xuyên Trạch trên người gần như đều là vết hôn đêm qua y lưu lại, từ cổ kéo dài đến bên trong bắp đùi, toàn bộ hiện ra ở trước mặt nhìn không xót gì, xuất hiện trên làn da tái nhợt tinh tế, xinh đẹp mê người. Tròng mắt của y sa sầm, đột nhiên tránh khỏi tay hắn, một tay kéo đầu hắn xuống liền hôn lên, đầu lưỡi không ngừng dây dưa cùng hắn, ở trong miệng hắn tuỳ ý hoành hành, một lúc lâu sao mới buông hắn ra, hai người hơi thở đều có chút không ổn, Tống Triết trên môi hắn nhẹ nhàng hôn một chút, cười nói, “Cậu bây giờ ngay cả sức lực khống chế tôi cũng mất, còn thế nào làm tôi?”

Tả Xuyên Trạch bị y lôi kéo không khỏi lại kêu hừ một tiếng, hắn quả thực không có bao nhiêu sức lực, nếu như đối phó người thường cũng coi như dư dả, thế nhưng người này là Tống Triết, xuất thân bộ đội đặc chủng, cho nên thể lực của hắn bây giờ rõ ràng không có biện pháp đối phó y, mà hắn vừa tức giận sức lực bùng nổ chỉ có thể duy trì thời gian rất ngắn, vượt qua thời gian liền khôi phục nguyên trạng. Hắn hiện tại chỉ cảm thấy cả người đau nhức, thầm nghĩ lại ngủ một giấc thật tốt, thế nhưng dễ dàng buông tha người này hắn thật sự là không cam lòng.

Tống Triết thấy người này nằm ở trên người mình không nói lời nào liền đem ý nghĩ của hắn đoán đại khái, sờ sờ đầu của hắn, tay đưa hắn ôm vào trong lòng, lại đem hắn xoay qua kéo chăn đắp lên cho hắn, dụ dỗ nói, “Cậu mệt, có chuyện gì trước ngủ một giấc nữa, dù sao quần áo của chúng ta đều dơ không thể mặc, nếu như tôi không liên lạc được thủ hạ hai chúng ta chỉ có thể tốn thời gian ở đây.”

Tả Xuyên Trạch phẫn hận quay cổ của y lại cắn, dưới đáy lòng trầm ngâm một chút, biết tình trạng trước mắt rõ ràng đối với mình bất lợi, lại cùng người kia dây dưa tiếp nói không chừng liền đem ham muốn của y khơi dậy, dù sao đàn ông buổi sáng rất dễ hưng phấn, như vậy cuối cùng thua thiệt vẫn là mình, hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy ngủ một giấc bồi dưỡng tinh thần mới có sức lực đối phó y, quan trọng là còn nhiều thời gian.

Hắn nghĩ liền chậm rãi nhắm mắt lại, ghé vào trên người y dần dần có chút buồn ngủ, nhưng ngay khi hắn sắp ngủ điện thoại đầu giường vang lên, hắn nhíu nhíu máy, theo bản năng hướng cổ Tống Triết rụt một cái, không để ý nó.

Tống Triết vốn là muốn nhận, thế nhưng thấy hắn mơ mơ màng màng động tác liền vui vẻ ôm lấy hắn, cũng không có nhận, thế nhưng cú điện thoại kia lại kiên nhẫn vang liên tục, Tống Triết mỉm cười để sát vào bên tai của hắn, thấp giọng nói, “Không có êm tai bằng tiếng vòng chân của cậu.”

Tả Xuyên Trạch vốn đã bị nó làm cho không nhịn được, bây giờ đột nhiên vừa nghe Tống Triết trêu đùa, khiến hắn tức giận bỗng nhiên đứng dậy giơ tay lên liền đánh, Tống Triết dễ dàng nắm cổ tay của hắn đặt ở bên môi hôn một cái, tiếp tục cười nói, “Thế nào, thực sự dục cầu bất mãn?”

Trên cái thế giới này đại khái chỉ có một mình Tống Triết mới dám luôn khiêu khích hắn, nhất là còn đang lúc hắn tức giận, Tả Xuyên Trạch con ngươi cực đen trầm xuống, tia sáng yêu mị trong mắt muốn bùng nổ, bầu không khí trong lúc nhất thời có chút ý tứ hàm xúc.

Đầu giường điện thoại trong lúc nhất thời ngừng một lát lại vang lên, khiến không khí hít thở không thông có thể thở dốc, Tả Xuyên Trạch bực bội nhận, không nhịn được nói, “Alo, ai?!”

Người bên kia không lập tức trả lời, ngược lại trước tiên nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười kia rất kỳ lạ, âm thanh đặc biệt nhu hoà, làm cho người khác vô thức nhớ tới ánh sáng ấm áp, giống như chỉ nghe giọng nói là có thể biết người này nhất định là một người vô cùng ôn nhu.

Tả Xuyên Trạch tay nắm điện thoại lại chợt căng thẳng, ngay cả đầu ngón tay đều trắng bệch, giống như máu toàn thân trong phút chốc toàn bộ rút đi, bực bội mới vừa rồi trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, chỉ còn lạnh lẽo thấu xương.

Tống Triết trong lòng khẽ động, đứng dậy đưa hắn ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn, việc gì cũng không nói.

Không khí xung quanh trong lúc nhất thời có chút ngưng lại, điện thoại bên kia tiếng cười nghe rất rõ ràng, chỉ nghe người kia nở nụ cười một lúc mới lên tiếng, “Làm sao vậy, tâm trạng hình như không được tốt.”

Tả Xuyên Trạch vẫn là không nói, hắn đã bao lâu không nghe được giọng nói này … Đã trải qua những năm tháng trước kia, mỗi lần đau đến tê liệt nằm ở trên giường không dậy nổi, lúc ý thức mơ hồ, ấn tượng sâu nhất chính là giọng nói này, nhẹ nhàng mà ở bên tai không ngừng lập lại, Trạch, không đau, không đau …

Mỗi lần quanh quẩn bên bờ sinh tử gần như chịu không nổi cũng là giọng nói này ở cùng hắn, ấm áp còn lẫn vào mùi vị của nước mắt, không ngừng đối với hắn nói: Trạch, con cố gắng thêm, không rời khỏi ta, không rời khỏi ta …

Trên thế giới này trước kia khi Tả Xuyên Trạch mười sáu tuổi, hắn chỉ biết, chỉ có một người đó.

Tất cả thống khổ tất cả vui sướng, tất cả cũng đều đến từ một người này.

———

Chương này ngắn mà nhiều lỗi quá beta muốn chết luôn vậy, ko biết trước mình edit trong tình trạng gì trời o.O

Đang đọc Đặc chủng dong binh, và giờ mới biết là cùng hệ liệt :((((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.